Vợ Trước Đói Như Sói
-
Chương 6
Sáng sớm.
Mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, ôm gối ôm to tựa vào thành giường. Hiếm lắm nhà hàng mới được nghỉ lễ, Đan Thủy Dao lười biếng cứ thế ngủ đến không biết trời đất là gì.
Đang say ngủ, đột nhiên, tiếng chuông cửa “chíp chíp” vang lên khắp phòng, giục giã cô dậy mở cửa.
Chớp chớp hai mắt nhập nhèm, cô buộc mình phải ngồi dậy, thả hai chân ra khỏi gường lớn mềm mại, một tay còn không ngoan lôi kéo theo drap trắng muốt, trông đáng yêu như cô nhóc mười mấy tuổi.
Cửa được mở, Thân hình điển trai của ai đó đang đứng chắn ngang lối ra vào, đẹp như ánh mặt trời chói lọi, giọng nói nam tính lịch sự vang lên trên đỉnh đầu cô ──
“Còn đang ngủ?” Kê Hướng Hòe nhìn bộ dạng mê ngủ, vẻ mặt mờ mịt của cô, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Anh đóng cửa lại, lôi kéo cô đi đến phòng tắm, lấy lại drap trên tay cô, rồi đẩy nhẹ cô vào bên trong phòng tắm,“Đánh răng rửa mặt đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
Đan Thủy Dao mơ mơ màng màng, tay tự cử động theo câu lệnh.
Khi đã đánh răng, rửa mặt xong xuôi, cô tỉnh hẳn ngủ. Nhìn mặt mình trong gương, cô bỗng thét chói tai.
Đang bên ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng thét, Kê Hướng Hòe vội vàng chạy vào: “Sao vậy?”
“A a ── Đừng vào đây ──” Bấm chốt khóa cửa phòng tắm, mặt cô đỏ lên, hai tay níu chặt quần áo trước ngực.
Ô ô ~ đêm qua tắm xong cái là lên giường ngủ luôn, cô chỉ mặc mỗi cái áo rộng thùng thình, “hàng họ” bên trong ra mà ngoài ánh sáng là lộ ra hết, nhất định vừa nãy anh ta đã thấy hết cả rồi!
“Làm sao vậy?” Kê Hướng Hòe lo lắng hỏi.
“Anh...... Anh vừa nãy có nhìn thấy cái gì không?” Cô vừa thẹn vừa vội hỏi.
“Nhìn thấy cái gì?” Anh mới đầu còn chưa biết phải phản ứng thế nào, rồi nhớ lại lúc kia, hình ảnh cảnh xuân mê người hiện ra trong đầu......
Vừa rồi cô nàng chỉ khoác trên mình một cái áo rất rộng đi ra mở cửa cho anh, lớp vải dệt màu trắng làm thân hình quyến rũ của cô khi ẩn khi hiện, anh còn có thể thấy rõ ràng thấy “thứ đó” “vươn thẳng” hồng phấn qua lớp vải mỏng, cặp đùi thon dài trắng nõn nà cũng lộ ra hơn phân nửa ~ rất mê người…. Hạ phúc dâng lên một cỗ dục vọng dồn dập.
Kê Hướng Hòe hít một hơi thật sâu, gắng áp chế chính mình không nên ảo tưởng quá nhiều với người vợ trước, sau đó rất kiên định trả lời vấn đề của cô,“Không, mới nãy tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.” Có đôi khi nói dối lại tốt.
Cô với anh, hiện giờ chỉ là bạn bè, cho nên anh hẳn là nên bảo trì tâm tính thuần khiết trước mặt cô, chứ không phải nghĩ làm thế nào để “bóc” cô.
“Thật?” Cô rất nghi ngờ.
“Thật.”
“Vậy anh vào phòng khách trước đi, tôi muốn thay quần áo.”
“Ừ, anh đến phòng khách chờ em.” Anh nhận thấy lúc này mình cũng không thích hợp tiếp tục lưu lại phòng ngủ tràn ngập hơi thở cô.
Vào phòng khách, anh cầm lên một cuốn tạp chí đang đặt trên bàn, mới lật được một trang liền đóng lại, đầu óc miên man nhớ lại những hành động quá đỗi “tự tiện” của chính mình dạo gần đây.
Ngày đó, sau khi hai người xác định quan hệ bạn bè, anh chắc rằng cô đã cho rằng anh chỉ tùy tiện nói thế thôi, cho nên vào một ngày “đẹp trời”, cô đã vô cùng kinh ngạc khi anh gọi điện cho cô.
Nói thật thì, ngay cả chính anh cũng là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ly hôn.
Đối với người luôn luôn yêu cầu sự hoàn mỹ như anh mà nói thì đó là điều “tất lẽ dĩ ngẫu”, còn đối với cô ấy, anh luôn luôn cho rằng chính bản thân anh đã không còn tình cảm với cô từ lâu rồi.
Chỉ là...... Sau khi ly hôn, anh bắt đầu không hiểu hành vi của chính anh.
Trên những con đường trước đây anh và cô đã từng qua, anh đều cố tìm kiếm bóng hình của cô. Đêm đêm, hình ảnh cô gào khóc giận dữ trước khi ra đi cứ mãi quẩn quanh trong đầu anh. Dẫn đến hiện tại, anh chủ động muốn cùng cô duy trì quan hệ bè bạn, ân cần gọi điện thoại nhằm tạo sự gần gũi, để gia tăng mức độ “gần gũi” anh đã tạo ra cuộc hẹn hôm nay với cô.
Anh nghĩ ‘có khi đầu mình bị hỏng rồi.”
“Tôi xong rồi!” Đan Thủy Dao không thoải mái nói, cô vừa đi ra vừa cột tóc đuôi ngựa.
Kê Hướng Hòe không tin nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn đồng hồ trên tay mình, shock khi thời gian nhanh đến bất ngờ.
“Mới mười phút thôi mà?” Căn cứ vào thời gian lúc trước anh phải chờ đợi,nhanh nhất cũng phải nửa giờ mà.
“10 phút là đủ rồi.” Đan Thủy Dao biết lí do anh kinh ngạc, nên từ tốn giải thích: “Hôm nay đi xe đạp mà, nên chỉ cần thoa kem chống nắng và trang điểm nhẹ thôi, không mất nhiều thời gian.”
Trước kia vì duy trì khuôn mặt hoàn mỹ, mỗi lần ra cửa cô đều mất ít nhất 30 phút. Sau khi ly hôn, cô trở về với cách sinh hoạt đơn giản của mình, thường mỗi lần ra ngoài chỉ thoa mỗi kem chống nắng.
“Vậy còn trang phục thì sao?” Kê Hướng Hòe không nhận ra nổi một nhãn hiệu nào trên quần áo của cô.
Anh chưa bao giờ thấy cô mặc áo phông hay quần jean, nhưng giờ thì thực sự anh đang thấy, cô mặc một cái áo phông có in hình một đứa bé quái dị kết hợp với quần jean trắng.
“Cái này?” Đan Thủy Dao kéo kéo áo phông trên người, cười sáng lạn: “Tôi mua ở chợ Đêm đó, một cái 19 đồng, tôi mua ba cái, chủ hàng chỉ lấy có 50 đồng, siêu có lời.” Phát hiện biểu cảm kinh ngạc anh, cô đột nhiên ý thức được mình vừa mới nói một chuyện rất chi là buồn cười.
Vậy mà cô quên mất người đàn ông này không phải hàng hiệu thì không mặc, đặc biệt là bạn gái của anh ta, chỉ có mặc váy dài phiêu dật phong tao mới nhận được sự chấp nhận từ anh ta.
Hôm nay cô đã không mặc đồ theo stylelist của anh ta thì thôi, lại còn khoe quần áo mua ở chợ Đêm với anh ta… Chắc chỉ trong giây lát nữa thôi là anh ta sẽ giễu cợt gu thẩm mĩ của cô cho mà xem!
Điều bất ngờ là, Kê Hướng Hòe đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi mỉm cười, chân thành nhận xét một câu làm Đan Thủy Dao chẳng thể nào hiểu nổi ──
“Cô mặc vậy rất đẹp.”
Cô mặc vậy rất đẹp...... Cô mặc vậy rất đẹp......
Trong công viên.
Ngồi trên bãi cỏ xanh mượt, Đan Thủy Dao vẫn còn ngơ ngẩn nhìn xa xăm, trong đầu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại lời khen của anh ta trước khi rời đi.
Kiểu nói này hoàn toàn khác hẳn Kê Hướng Hòe mà cô biết.
“Rốt cuộc thì anh ta nói nhầm hay mình nghe nhầm nhỉ?” Cô vỗ vỗ đầu, buồn rười rượi nghĩ.
Cầm trong tay hai chai nước khoáng, nhìn những người xung quanh nói nói cười cười đi bên cạnh, Kê Hướng Hoa đột ngột dừng lại ven đường, nhìn Đan Thủy Dao đang ngồi trên bãi cỏ xanh, trong lòng bỗng cảm thấy bàng hoàng, sự nghi ngờ bỗng chốc lan tràn.
Gặp lại nhau mới chỉ vài ngày, anh sắp cho rằng người con gái đã gả cho anh lúc trước với người con gái hiện tại hoàn toàn không phải cùng một người.
Trước kia, anh chưa từng nhìn thấy cô đặt mông nhỏ của mình lên một chỗ nào nếu không có ghế, huống chi là mặt cỏ.
Dưới ánh mặt trời, làn da thiếu nữ trắng nõn khỏe khoắn, do vừa mới đạp xe đạp nên khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ, đôi chân thon dài tùy ý duỗi dài trên mặt cỏ xanh, những đường cong hoàn mỹ hoàn toàn hiển lộ.
Có phải là do trước đây anh chưa từng quan sát kỹ cô, hay căn bản là do cô không dám thực sự đối diện với anh trong bộ dáng này?
Đan Thủy Dao lơ đãng quay đầu lại, thấy anh đứng ngơ ngẩn ở chỗ cô ngồi không xa, liền vẫy tay với anh: “Ở đây! Ở đây! Tôi khát lắm rồi!”
Đấy! Lại thêm một điểm bất đồng nữa, nếu là trước kia cô sẽ không bao giờ ở trước mặt bàn dân thiên hạ, lớn tiếng kêu gọi anh.
Cô nàng bây giờ, tự nhiên, dễ thương, tự tin, không câu nệ tiểu tiết, suy nghĩ độc lập, tự do khiến người khác hâm mộ. Tóm lại, cô hiện giờ cùng với cô trước đây hoàn toàn khác biệt.
“Chẳng lẽ mình chán ghét cô ấy như vậy sao?”: Kê Hướng Hòe bỗng tự hỏi chính mình.
Bước về phía cô, đưa cô chai nước khoáng mát lạnh, cô nhanh chóng nhận lấy, nở một nụ cười xinh đẹp với anh.
Má lúm đồng tiền, xinh đẹp như ánh mặt trời, sự xinh đẹp đủ để hòa tan tâm bất luận kẻ nào, làm anh lại thêm một lần nữa bàng hoàng.
Bàn tay anh không tự chủ vươn ra vuốt ve đôi gò má đỏ bừng của cô, khiến đôi con ngươi đen nhánh của cô ánh lên sự nghi ngờ.
Còn nghĩ gì nữa chứ, đáp án đã rõ rành rành rồi, ở trong lòng anh, căn bản là không có một tí tị tì ti nào là ghét bỏ cô gái nhỏ hồn nhiên vô tư này, anh cảm thấy, một lần nữa anh lại thích cô gái nhỏ này mất rồi......
Hai người một lần nữa trở thành bạn bè, ai cũng không có dự tính sẽ phát triển như thế nào, thế nhưng thời gian hai người ở bên nhau lại cứ từ từ kéo dài hơn trước.
Đầu tiên là lúc nghỉ lễ, hẹn nhau ra ngoài tập thể dục, nếu không thì ở nhà cô đọc sách, xem tin tức.
Về sau, không chỉ ngày nghỉ lễ Kê Hướng Hòe mới gặp cô, bình thường cũng sẽ đi đến nhà hàng của cô, dùng chung cơm, rồi tán gẫu vài câu với cô.
Hai người đều không ý thức được đều này, lâu dần hình thành kiểu vợ chồng già ăn ý.
Trưa hè nóng bức.
Ôm đống khăn trải giường đã được tẩy rửa sạch sẽ tiến vào phòng khách mắt mẻ, Đan bỗng thấy một cảnh vừa khiến người nhìn thấy ấm áp vừa thấy buồn cười.
Buổi sáng phải giúp cô kê lại cái giá sách, Kê Hướng Hòe lúc này mệt phờ nằm dài ngủ luôn trên sofa. Đa Đa đang ngủ bên người anh ta, cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô một tí, rồi lại gục đầu xuống ngủ tiếp.
Đan Thủy Dao rón ra rón rén tới gần kia một người một chó, đánh giá vẻ mặt đang ngủ của anh ta, cô hơi do dự vươn tay chạm nhẹ vào quầng mắt thâm đen của anh ta.
Anh ta xong việc là lại chạy ngay tới chỗ cô, thường một ngày nghỉ ngơi không đến vài giờ, hai mắt thâm quầng đều càng lúc càng rõ, vậy mà dường như anh ta lại không có để ý, luôn cười nhẹ nhàng với cô.
Anh ta đến tán chuyện với cô, chở cô đi đây đó, phụ giúp việc bếp núc cho cô, ngay cả Đa Đa anh ta cũng giúp cô chăm nom. Những lúc cô bận việc ở nhà hàng, anh ta sẽ giúp cô tắm cho Đa Đa rồi dắt nó đi dạo trong công viên. Đa Đa hiện giờ càng ngày bám anh ta, gần như đã không thèm để mắt đến chủ nhân chân chính của nó là cô nữa.
Cô khẽ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng mà xẹt qua gò má anh ta, cẩn thận mơn trớn mi, đôi mắt, đôi môi của anh ta......
Mối quan hệ của họ hiện tại là gì chứ?
Thời điểm gặp lại anh, cô cứ nghĩ mình sẽ dùng bộ mặt than để đối diện với anh, và anh, cũng sẽ xem cô như người xa lạ. Rồi khoảnh khắc khi hai người lên giường trong một phút không làm chủ được, để tránh xấu hổ, đành phải dùng quan hệ bè bạn để đối mặt với nhau.
Cứ nghĩ khi ấy, chẳng qua là anh thuận miệng nói thế thôi, nên khi cô nhận được cuộc gọi lần thứ nhất của anh, cô đã rất ngạc nhiên, dù cho có thế nào cô cũng không bao giờ nghĩ đến, một đôi vợ chồng đã ly hôn còn có thể làm bạn bè.
Mà thời gian gần đây, anh tỏ ra rất dịu dàng trong thân phận một người bạn, cô không hiểu, nhưng lại bị mê hoặc, cô không rõ vì sao sau khi li hôn, anh lại đối xử rất đỗi ân cần với cô – một người không nằm trong stylist girl của anh?
Cô dám nói hiện tại cô là chính cô, sống thoải mái tự do, hoàn toàn không có bộ dáng của một danh môn khuê nữ dịu dàng, vậy mà, lại khiến anh ta để ý thật nhiều?
Chẳng lẽ là anh ta đã chấp nhận kiểu phụ nữ khác sao?
Vấn đề này cô đương nhiên không dám hỏi ra miệng. Rụt tay lại, cô ôm Đa Đa đi chỗ khác, rồi quay lại, đắp cho anh ta một cái chăn lông mềm mại.
“Lại đây! Đa Đa, tao đưa mày đi dạo, để cho anh ấy nghỉ ngơi.” Thú cưng Đa Đa không chịu, Đan Thủy Dao dở khóc dở cười nhìn Đa Đa ngồi lì bên chân Kê Hướng Hòe.
Anh ta mới qua lại nhà cô có vài ngày thế mà cẩu cưng của cô đã coi anh là chủ luôn rồi. “Mau qua đây!”
Nhưng mà Đa Đa rất muốn ngồi bên chân Kê Hướng Hòe mà, nó ô ô vài tiếng ra vẻ ta đây rất đáng thương.
Cô buồn cười:“Đa Đa, dù mày có thích anh ta thì cũng không được quên, mày là đực, không phải cái đâu đấy. Nào, qua đây!”
Ô ô~ Chú cẩu nhà ta bị đả kích, cả thân mình run run, chú ta dùng ánh mắt ai oán nhìn nữ chủ nhân nhà mình, rồi ủ rũ chậm chạp nhấc cái mông cẩu của chú lên, tiến về phía chủ nhân.
Đan Thủy Dao ngồi xổm vỗ vỗ đầu nó: “Cưng hư quá, là chó mà cũng đồng tính… Ok, đừng buồn nữa, hôm nay chị đây sẽ mua thứ mày thích ăn nhất cho.” Được chủ nhân hối lộ, Đa Đa nhà ta rất phối hợp hí hoáy cái mông.
Khi một người một chó đã rời đi, Kê Hướng Hòe nằm trên Sofa từ từ mở mắt khi đã nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại. Cái chắn lông mềm cô đắp cho anh cũng có mùi hương của cô, làm anh bất giác nở nụ cười.
Hạ Ấu Dung cúi đầu dùng cơm, coi như không thấy cái kẻ đang thao thao bất tuyệt được gọi là bạn đang ngồi đối diện với mình, cái kẻ này đang không ngừng chỉ chỏ một cách khiếm nhã với những người xung quanh.
Thực ra cô có thể khéo léo từ chối lời mời gặp mặt này, nhưng bởi vì hiếu kỳ,cô vẫn vác xác đến đây.
Dạo gần đây, cô đã nghe được không ít lời đồn đại về Kê Hướng Hòe, nghe nói anh ta dạo này gần như ngày nào cũng tới tìm vợ cũ, hai người bọn họ hình như đang trong giai đoạn “bốc lửa”, rất thân mật.
Vì lí do đó mà lúc này, cô dùng cơm với Elaine. Tao nhã dùng xong bữa ăn, cô lịch sự cắt ngang ‘rổ dưa lê’ của cô bạn.“Thật xin lỗi, tôi phải rời bàn một lát.”
Từ toilet đi ra, Hạ Ấu Dung không trực tiếp trở lại chỗ ngồi, cô đứng lại nhìn về một góc khác trong nhà hàng. Một đôi nam nữ tự nhiên chuyện trò, hành động tuy không thân thiết, nhưng động tác hai người lại cực ăn ý, rồi mày đưa mắt lại, người ngoài nhìn vào đều có thể đoán ra họ là cặp tình nhân đang yêu nhau.
Người đàn ông kia đích thực là bạn trai của cô, đã mất tích một thời gian, người phụ nữ thì cô chưa gặp bao giờ, hình như là cô vợ đã ly hôn một năm trước của anh.
Nhìn Kê Hướng Hòe cùng vợ trước thân mật, còn có sự dịu dàng anh chưa từng cho cô, Hạ Ấu Dung không biết lúc này mình phải làm gì nữa.
Thực ra cô đã sớm có dự cảm! Mỗi lần gặp mặt anh, anh đều thất thần như đang tìm kiếm bóng dáng một ai đó. Cô biết, nhưng cô vờ lại như không biết, bởi cô cho rằng cá tính của hai bên có thế nào cũng không thành vấn đề, cứ từ từ gặp gỡ, rồi thuận theo tự nhiên tiến tới hôn nhân.
Người ta vẫn nói hôn nhân không lãng mãn, nhưng chỉ cần gia thế hai bên phù hợp, có thể nói với nhau vài câu là đã hội đủ điều hiện để kết hôn rồi.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao nhìn cách anh ấy đối xử cô vợ cũ, lại khiến cô có cảm giác họ như đôi tình nhân đang yêu nhau?
Vợ cũ của anh nói gì đó, Kê Hướng Hòe đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ cô.
“Cô cũng tới nơi này dùng cơm?” Kê Hướng Hòe đi đến trước mặt Hạ Ấu Dung, khuôn mặt đẹp trai có sự không thoải mái.
“Vâng.”
“Một mình? Hay là đi với bạn?”
“Đi với bạn.” Hạ Ấu Dung so sánh chỗ ngồi của người bạn, rồi ngẩng đầu nhìn anh,“Còn anh? Cũng đến dùng cơm? Hay là...... Tìm ai đó?”
Trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, người anh tìm là ai.
Vẻ mặt Kê Hướng Hòe rất nghiêm túc, giọng trầm xuống, nói: “Ấu Dung, không phải chuyện của cô, có một số việc lúc này tôi không thể nói rõ với cô, nhưng...... Một thời gian nữa tôi sẽ cho cô một lời xác thực.”
Hạ Ấu Dun đau lòng nhìn anh, lần đầu tiên cao giọng nói chuyện với anh: “Mọi người đều biết anh chỉ thích thục nữ tao nhã, nhưng cô ta không phải, tôi đã tới đây vài lần, cô ta lúc nào cũng mặc jean, trang điểm sơ sài, y chang con trai, quá mức xuềnh xoàng, cô ta… không thích hợp với anh!”
Kê Hướng Hòe giật mình. Không thích hợp sao? Anh thích kiểu mẫu nào ngay đến cả chính anh cũng không dám khẳng định.
Anh chắc chắn mình đã bị cô vợ cũ hấp dẫn rồi.
Cô bé Thủy Dao này, không có khí chất cao nhã, không thèm adua theo mốt thời thượng, thậm chí còn không thèm làm dáng khi ngồi, đi đứng thì tự nhiên, còn rất ngây thơ khi cùng chú chó tán chuyện. Cô nàng ghét dạo phố vào đêm, thích phơi nắng mặc kệ làn da có bị hỏng. Nhưng, anh lại cảm thấy rất thoải mái khi bên cô, thoải mái bên cô đến quá trưa, lúc nào cũng khiến anh thỏa mãn muốn cười.
Anh bị hấp dẫn? Chính anh cũng không rõ.
“Anh có biết, điều em muốn không phải một lời giải thích.” Hạ Ấu Dung cúi đầu nói, rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Kê Hướng Hòe không ngăn cản, không rõ thế là tốt hay xấu nữa.
Anh hiểu, điều cô ta muốn không phải là một lời giải thích, mà là một đáp án chính xác rõ ràng.
Mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, ôm gối ôm to tựa vào thành giường. Hiếm lắm nhà hàng mới được nghỉ lễ, Đan Thủy Dao lười biếng cứ thế ngủ đến không biết trời đất là gì.
Đang say ngủ, đột nhiên, tiếng chuông cửa “chíp chíp” vang lên khắp phòng, giục giã cô dậy mở cửa.
Chớp chớp hai mắt nhập nhèm, cô buộc mình phải ngồi dậy, thả hai chân ra khỏi gường lớn mềm mại, một tay còn không ngoan lôi kéo theo drap trắng muốt, trông đáng yêu như cô nhóc mười mấy tuổi.
Cửa được mở, Thân hình điển trai của ai đó đang đứng chắn ngang lối ra vào, đẹp như ánh mặt trời chói lọi, giọng nói nam tính lịch sự vang lên trên đỉnh đầu cô ──
“Còn đang ngủ?” Kê Hướng Hòe nhìn bộ dạng mê ngủ, vẻ mặt mờ mịt của cô, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Anh đóng cửa lại, lôi kéo cô đi đến phòng tắm, lấy lại drap trên tay cô, rồi đẩy nhẹ cô vào bên trong phòng tắm,“Đánh răng rửa mặt đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
Đan Thủy Dao mơ mơ màng màng, tay tự cử động theo câu lệnh.
Khi đã đánh răng, rửa mặt xong xuôi, cô tỉnh hẳn ngủ. Nhìn mặt mình trong gương, cô bỗng thét chói tai.
Đang bên ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng thét, Kê Hướng Hòe vội vàng chạy vào: “Sao vậy?”
“A a ── Đừng vào đây ──” Bấm chốt khóa cửa phòng tắm, mặt cô đỏ lên, hai tay níu chặt quần áo trước ngực.
Ô ô ~ đêm qua tắm xong cái là lên giường ngủ luôn, cô chỉ mặc mỗi cái áo rộng thùng thình, “hàng họ” bên trong ra mà ngoài ánh sáng là lộ ra hết, nhất định vừa nãy anh ta đã thấy hết cả rồi!
“Làm sao vậy?” Kê Hướng Hòe lo lắng hỏi.
“Anh...... Anh vừa nãy có nhìn thấy cái gì không?” Cô vừa thẹn vừa vội hỏi.
“Nhìn thấy cái gì?” Anh mới đầu còn chưa biết phải phản ứng thế nào, rồi nhớ lại lúc kia, hình ảnh cảnh xuân mê người hiện ra trong đầu......
Vừa rồi cô nàng chỉ khoác trên mình một cái áo rất rộng đi ra mở cửa cho anh, lớp vải dệt màu trắng làm thân hình quyến rũ của cô khi ẩn khi hiện, anh còn có thể thấy rõ ràng thấy “thứ đó” “vươn thẳng” hồng phấn qua lớp vải mỏng, cặp đùi thon dài trắng nõn nà cũng lộ ra hơn phân nửa ~ rất mê người…. Hạ phúc dâng lên một cỗ dục vọng dồn dập.
Kê Hướng Hòe hít một hơi thật sâu, gắng áp chế chính mình không nên ảo tưởng quá nhiều với người vợ trước, sau đó rất kiên định trả lời vấn đề của cô,“Không, mới nãy tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.” Có đôi khi nói dối lại tốt.
Cô với anh, hiện giờ chỉ là bạn bè, cho nên anh hẳn là nên bảo trì tâm tính thuần khiết trước mặt cô, chứ không phải nghĩ làm thế nào để “bóc” cô.
“Thật?” Cô rất nghi ngờ.
“Thật.”
“Vậy anh vào phòng khách trước đi, tôi muốn thay quần áo.”
“Ừ, anh đến phòng khách chờ em.” Anh nhận thấy lúc này mình cũng không thích hợp tiếp tục lưu lại phòng ngủ tràn ngập hơi thở cô.
Vào phòng khách, anh cầm lên một cuốn tạp chí đang đặt trên bàn, mới lật được một trang liền đóng lại, đầu óc miên man nhớ lại những hành động quá đỗi “tự tiện” của chính mình dạo gần đây.
Ngày đó, sau khi hai người xác định quan hệ bạn bè, anh chắc rằng cô đã cho rằng anh chỉ tùy tiện nói thế thôi, cho nên vào một ngày “đẹp trời”, cô đã vô cùng kinh ngạc khi anh gọi điện cho cô.
Nói thật thì, ngay cả chính anh cũng là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ly hôn.
Đối với người luôn luôn yêu cầu sự hoàn mỹ như anh mà nói thì đó là điều “tất lẽ dĩ ngẫu”, còn đối với cô ấy, anh luôn luôn cho rằng chính bản thân anh đã không còn tình cảm với cô từ lâu rồi.
Chỉ là...... Sau khi ly hôn, anh bắt đầu không hiểu hành vi của chính anh.
Trên những con đường trước đây anh và cô đã từng qua, anh đều cố tìm kiếm bóng hình của cô. Đêm đêm, hình ảnh cô gào khóc giận dữ trước khi ra đi cứ mãi quẩn quanh trong đầu anh. Dẫn đến hiện tại, anh chủ động muốn cùng cô duy trì quan hệ bè bạn, ân cần gọi điện thoại nhằm tạo sự gần gũi, để gia tăng mức độ “gần gũi” anh đã tạo ra cuộc hẹn hôm nay với cô.
Anh nghĩ ‘có khi đầu mình bị hỏng rồi.”
“Tôi xong rồi!” Đan Thủy Dao không thoải mái nói, cô vừa đi ra vừa cột tóc đuôi ngựa.
Kê Hướng Hòe không tin nhìn cô, rồi lại nhìn nhìn đồng hồ trên tay mình, shock khi thời gian nhanh đến bất ngờ.
“Mới mười phút thôi mà?” Căn cứ vào thời gian lúc trước anh phải chờ đợi,nhanh nhất cũng phải nửa giờ mà.
“10 phút là đủ rồi.” Đan Thủy Dao biết lí do anh kinh ngạc, nên từ tốn giải thích: “Hôm nay đi xe đạp mà, nên chỉ cần thoa kem chống nắng và trang điểm nhẹ thôi, không mất nhiều thời gian.”
Trước kia vì duy trì khuôn mặt hoàn mỹ, mỗi lần ra cửa cô đều mất ít nhất 30 phút. Sau khi ly hôn, cô trở về với cách sinh hoạt đơn giản của mình, thường mỗi lần ra ngoài chỉ thoa mỗi kem chống nắng.
“Vậy còn trang phục thì sao?” Kê Hướng Hòe không nhận ra nổi một nhãn hiệu nào trên quần áo của cô.
Anh chưa bao giờ thấy cô mặc áo phông hay quần jean, nhưng giờ thì thực sự anh đang thấy, cô mặc một cái áo phông có in hình một đứa bé quái dị kết hợp với quần jean trắng.
“Cái này?” Đan Thủy Dao kéo kéo áo phông trên người, cười sáng lạn: “Tôi mua ở chợ Đêm đó, một cái 19 đồng, tôi mua ba cái, chủ hàng chỉ lấy có 50 đồng, siêu có lời.” Phát hiện biểu cảm kinh ngạc anh, cô đột nhiên ý thức được mình vừa mới nói một chuyện rất chi là buồn cười.
Vậy mà cô quên mất người đàn ông này không phải hàng hiệu thì không mặc, đặc biệt là bạn gái của anh ta, chỉ có mặc váy dài phiêu dật phong tao mới nhận được sự chấp nhận từ anh ta.
Hôm nay cô đã không mặc đồ theo stylelist của anh ta thì thôi, lại còn khoe quần áo mua ở chợ Đêm với anh ta… Chắc chỉ trong giây lát nữa thôi là anh ta sẽ giễu cợt gu thẩm mĩ của cô cho mà xem!
Điều bất ngờ là, Kê Hướng Hòe đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi mỉm cười, chân thành nhận xét một câu làm Đan Thủy Dao chẳng thể nào hiểu nổi ──
“Cô mặc vậy rất đẹp.”
Cô mặc vậy rất đẹp...... Cô mặc vậy rất đẹp......
Trong công viên.
Ngồi trên bãi cỏ xanh mượt, Đan Thủy Dao vẫn còn ngơ ngẩn nhìn xa xăm, trong đầu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại lời khen của anh ta trước khi rời đi.
Kiểu nói này hoàn toàn khác hẳn Kê Hướng Hòe mà cô biết.
“Rốt cuộc thì anh ta nói nhầm hay mình nghe nhầm nhỉ?” Cô vỗ vỗ đầu, buồn rười rượi nghĩ.
Cầm trong tay hai chai nước khoáng, nhìn những người xung quanh nói nói cười cười đi bên cạnh, Kê Hướng Hoa đột ngột dừng lại ven đường, nhìn Đan Thủy Dao đang ngồi trên bãi cỏ xanh, trong lòng bỗng cảm thấy bàng hoàng, sự nghi ngờ bỗng chốc lan tràn.
Gặp lại nhau mới chỉ vài ngày, anh sắp cho rằng người con gái đã gả cho anh lúc trước với người con gái hiện tại hoàn toàn không phải cùng một người.
Trước kia, anh chưa từng nhìn thấy cô đặt mông nhỏ của mình lên một chỗ nào nếu không có ghế, huống chi là mặt cỏ.
Dưới ánh mặt trời, làn da thiếu nữ trắng nõn khỏe khoắn, do vừa mới đạp xe đạp nên khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ, đôi chân thon dài tùy ý duỗi dài trên mặt cỏ xanh, những đường cong hoàn mỹ hoàn toàn hiển lộ.
Có phải là do trước đây anh chưa từng quan sát kỹ cô, hay căn bản là do cô không dám thực sự đối diện với anh trong bộ dáng này?
Đan Thủy Dao lơ đãng quay đầu lại, thấy anh đứng ngơ ngẩn ở chỗ cô ngồi không xa, liền vẫy tay với anh: “Ở đây! Ở đây! Tôi khát lắm rồi!”
Đấy! Lại thêm một điểm bất đồng nữa, nếu là trước kia cô sẽ không bao giờ ở trước mặt bàn dân thiên hạ, lớn tiếng kêu gọi anh.
Cô nàng bây giờ, tự nhiên, dễ thương, tự tin, không câu nệ tiểu tiết, suy nghĩ độc lập, tự do khiến người khác hâm mộ. Tóm lại, cô hiện giờ cùng với cô trước đây hoàn toàn khác biệt.
“Chẳng lẽ mình chán ghét cô ấy như vậy sao?”: Kê Hướng Hòe bỗng tự hỏi chính mình.
Bước về phía cô, đưa cô chai nước khoáng mát lạnh, cô nhanh chóng nhận lấy, nở một nụ cười xinh đẹp với anh.
Má lúm đồng tiền, xinh đẹp như ánh mặt trời, sự xinh đẹp đủ để hòa tan tâm bất luận kẻ nào, làm anh lại thêm một lần nữa bàng hoàng.
Bàn tay anh không tự chủ vươn ra vuốt ve đôi gò má đỏ bừng của cô, khiến đôi con ngươi đen nhánh của cô ánh lên sự nghi ngờ.
Còn nghĩ gì nữa chứ, đáp án đã rõ rành rành rồi, ở trong lòng anh, căn bản là không có một tí tị tì ti nào là ghét bỏ cô gái nhỏ hồn nhiên vô tư này, anh cảm thấy, một lần nữa anh lại thích cô gái nhỏ này mất rồi......
Hai người một lần nữa trở thành bạn bè, ai cũng không có dự tính sẽ phát triển như thế nào, thế nhưng thời gian hai người ở bên nhau lại cứ từ từ kéo dài hơn trước.
Đầu tiên là lúc nghỉ lễ, hẹn nhau ra ngoài tập thể dục, nếu không thì ở nhà cô đọc sách, xem tin tức.
Về sau, không chỉ ngày nghỉ lễ Kê Hướng Hòe mới gặp cô, bình thường cũng sẽ đi đến nhà hàng của cô, dùng chung cơm, rồi tán gẫu vài câu với cô.
Hai người đều không ý thức được đều này, lâu dần hình thành kiểu vợ chồng già ăn ý.
Trưa hè nóng bức.
Ôm đống khăn trải giường đã được tẩy rửa sạch sẽ tiến vào phòng khách mắt mẻ, Đan bỗng thấy một cảnh vừa khiến người nhìn thấy ấm áp vừa thấy buồn cười.
Buổi sáng phải giúp cô kê lại cái giá sách, Kê Hướng Hòe lúc này mệt phờ nằm dài ngủ luôn trên sofa. Đa Đa đang ngủ bên người anh ta, cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô một tí, rồi lại gục đầu xuống ngủ tiếp.
Đan Thủy Dao rón ra rón rén tới gần kia một người một chó, đánh giá vẻ mặt đang ngủ của anh ta, cô hơi do dự vươn tay chạm nhẹ vào quầng mắt thâm đen của anh ta.
Anh ta xong việc là lại chạy ngay tới chỗ cô, thường một ngày nghỉ ngơi không đến vài giờ, hai mắt thâm quầng đều càng lúc càng rõ, vậy mà dường như anh ta lại không có để ý, luôn cười nhẹ nhàng với cô.
Anh ta đến tán chuyện với cô, chở cô đi đây đó, phụ giúp việc bếp núc cho cô, ngay cả Đa Đa anh ta cũng giúp cô chăm nom. Những lúc cô bận việc ở nhà hàng, anh ta sẽ giúp cô tắm cho Đa Đa rồi dắt nó đi dạo trong công viên. Đa Đa hiện giờ càng ngày bám anh ta, gần như đã không thèm để mắt đến chủ nhân chân chính của nó là cô nữa.
Cô khẽ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng mà xẹt qua gò má anh ta, cẩn thận mơn trớn mi, đôi mắt, đôi môi của anh ta......
Mối quan hệ của họ hiện tại là gì chứ?
Thời điểm gặp lại anh, cô cứ nghĩ mình sẽ dùng bộ mặt than để đối diện với anh, và anh, cũng sẽ xem cô như người xa lạ. Rồi khoảnh khắc khi hai người lên giường trong một phút không làm chủ được, để tránh xấu hổ, đành phải dùng quan hệ bè bạn để đối mặt với nhau.
Cứ nghĩ khi ấy, chẳng qua là anh thuận miệng nói thế thôi, nên khi cô nhận được cuộc gọi lần thứ nhất của anh, cô đã rất ngạc nhiên, dù cho có thế nào cô cũng không bao giờ nghĩ đến, một đôi vợ chồng đã ly hôn còn có thể làm bạn bè.
Mà thời gian gần đây, anh tỏ ra rất dịu dàng trong thân phận một người bạn, cô không hiểu, nhưng lại bị mê hoặc, cô không rõ vì sao sau khi li hôn, anh lại đối xử rất đỗi ân cần với cô – một người không nằm trong stylist girl của anh?
Cô dám nói hiện tại cô là chính cô, sống thoải mái tự do, hoàn toàn không có bộ dáng của một danh môn khuê nữ dịu dàng, vậy mà, lại khiến anh ta để ý thật nhiều?
Chẳng lẽ là anh ta đã chấp nhận kiểu phụ nữ khác sao?
Vấn đề này cô đương nhiên không dám hỏi ra miệng. Rụt tay lại, cô ôm Đa Đa đi chỗ khác, rồi quay lại, đắp cho anh ta một cái chăn lông mềm mại.
“Lại đây! Đa Đa, tao đưa mày đi dạo, để cho anh ấy nghỉ ngơi.” Thú cưng Đa Đa không chịu, Đan Thủy Dao dở khóc dở cười nhìn Đa Đa ngồi lì bên chân Kê Hướng Hòe.
Anh ta mới qua lại nhà cô có vài ngày thế mà cẩu cưng của cô đã coi anh là chủ luôn rồi. “Mau qua đây!”
Nhưng mà Đa Đa rất muốn ngồi bên chân Kê Hướng Hòe mà, nó ô ô vài tiếng ra vẻ ta đây rất đáng thương.
Cô buồn cười:“Đa Đa, dù mày có thích anh ta thì cũng không được quên, mày là đực, không phải cái đâu đấy. Nào, qua đây!”
Ô ô~ Chú cẩu nhà ta bị đả kích, cả thân mình run run, chú ta dùng ánh mắt ai oán nhìn nữ chủ nhân nhà mình, rồi ủ rũ chậm chạp nhấc cái mông cẩu của chú lên, tiến về phía chủ nhân.
Đan Thủy Dao ngồi xổm vỗ vỗ đầu nó: “Cưng hư quá, là chó mà cũng đồng tính… Ok, đừng buồn nữa, hôm nay chị đây sẽ mua thứ mày thích ăn nhất cho.” Được chủ nhân hối lộ, Đa Đa nhà ta rất phối hợp hí hoáy cái mông.
Khi một người một chó đã rời đi, Kê Hướng Hòe nằm trên Sofa từ từ mở mắt khi đã nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại. Cái chắn lông mềm cô đắp cho anh cũng có mùi hương của cô, làm anh bất giác nở nụ cười.
Hạ Ấu Dung cúi đầu dùng cơm, coi như không thấy cái kẻ đang thao thao bất tuyệt được gọi là bạn đang ngồi đối diện với mình, cái kẻ này đang không ngừng chỉ chỏ một cách khiếm nhã với những người xung quanh.
Thực ra cô có thể khéo léo từ chối lời mời gặp mặt này, nhưng bởi vì hiếu kỳ,cô vẫn vác xác đến đây.
Dạo gần đây, cô đã nghe được không ít lời đồn đại về Kê Hướng Hòe, nghe nói anh ta dạo này gần như ngày nào cũng tới tìm vợ cũ, hai người bọn họ hình như đang trong giai đoạn “bốc lửa”, rất thân mật.
Vì lí do đó mà lúc này, cô dùng cơm với Elaine. Tao nhã dùng xong bữa ăn, cô lịch sự cắt ngang ‘rổ dưa lê’ của cô bạn.“Thật xin lỗi, tôi phải rời bàn một lát.”
Từ toilet đi ra, Hạ Ấu Dung không trực tiếp trở lại chỗ ngồi, cô đứng lại nhìn về một góc khác trong nhà hàng. Một đôi nam nữ tự nhiên chuyện trò, hành động tuy không thân thiết, nhưng động tác hai người lại cực ăn ý, rồi mày đưa mắt lại, người ngoài nhìn vào đều có thể đoán ra họ là cặp tình nhân đang yêu nhau.
Người đàn ông kia đích thực là bạn trai của cô, đã mất tích một thời gian, người phụ nữ thì cô chưa gặp bao giờ, hình như là cô vợ đã ly hôn một năm trước của anh.
Nhìn Kê Hướng Hòe cùng vợ trước thân mật, còn có sự dịu dàng anh chưa từng cho cô, Hạ Ấu Dung không biết lúc này mình phải làm gì nữa.
Thực ra cô đã sớm có dự cảm! Mỗi lần gặp mặt anh, anh đều thất thần như đang tìm kiếm bóng dáng một ai đó. Cô biết, nhưng cô vờ lại như không biết, bởi cô cho rằng cá tính của hai bên có thế nào cũng không thành vấn đề, cứ từ từ gặp gỡ, rồi thuận theo tự nhiên tiến tới hôn nhân.
Người ta vẫn nói hôn nhân không lãng mãn, nhưng chỉ cần gia thế hai bên phù hợp, có thể nói với nhau vài câu là đã hội đủ điều hiện để kết hôn rồi.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao nhìn cách anh ấy đối xử cô vợ cũ, lại khiến cô có cảm giác họ như đôi tình nhân đang yêu nhau?
Vợ cũ của anh nói gì đó, Kê Hướng Hòe đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ cô.
“Cô cũng tới nơi này dùng cơm?” Kê Hướng Hòe đi đến trước mặt Hạ Ấu Dung, khuôn mặt đẹp trai có sự không thoải mái.
“Vâng.”
“Một mình? Hay là đi với bạn?”
“Đi với bạn.” Hạ Ấu Dung so sánh chỗ ngồi của người bạn, rồi ngẩng đầu nhìn anh,“Còn anh? Cũng đến dùng cơm? Hay là...... Tìm ai đó?”
Trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, người anh tìm là ai.
Vẻ mặt Kê Hướng Hòe rất nghiêm túc, giọng trầm xuống, nói: “Ấu Dung, không phải chuyện của cô, có một số việc lúc này tôi không thể nói rõ với cô, nhưng...... Một thời gian nữa tôi sẽ cho cô một lời xác thực.”
Hạ Ấu Dun đau lòng nhìn anh, lần đầu tiên cao giọng nói chuyện với anh: “Mọi người đều biết anh chỉ thích thục nữ tao nhã, nhưng cô ta không phải, tôi đã tới đây vài lần, cô ta lúc nào cũng mặc jean, trang điểm sơ sài, y chang con trai, quá mức xuềnh xoàng, cô ta… không thích hợp với anh!”
Kê Hướng Hòe giật mình. Không thích hợp sao? Anh thích kiểu mẫu nào ngay đến cả chính anh cũng không dám khẳng định.
Anh chắc chắn mình đã bị cô vợ cũ hấp dẫn rồi.
Cô bé Thủy Dao này, không có khí chất cao nhã, không thèm adua theo mốt thời thượng, thậm chí còn không thèm làm dáng khi ngồi, đi đứng thì tự nhiên, còn rất ngây thơ khi cùng chú chó tán chuyện. Cô nàng ghét dạo phố vào đêm, thích phơi nắng mặc kệ làn da có bị hỏng. Nhưng, anh lại cảm thấy rất thoải mái khi bên cô, thoải mái bên cô đến quá trưa, lúc nào cũng khiến anh thỏa mãn muốn cười.
Anh bị hấp dẫn? Chính anh cũng không rõ.
“Anh có biết, điều em muốn không phải một lời giải thích.” Hạ Ấu Dung cúi đầu nói, rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Kê Hướng Hòe không ngăn cản, không rõ thế là tốt hay xấu nữa.
Anh hiểu, điều cô ta muốn không phải là một lời giải thích, mà là một đáp án chính xác rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook