Vợ Trước Đói Như Sói
-
Chương 1
Mở đầu
Sáu giờ tối, Đan Thủy Dao ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn nóng hổi.
Hôm nay, cô đã hẹn với anh ta để cùng ăn cơm tối. Có lẽ, đây sẽ là bữa tối cuối cùng mà bọn họ còn ngồi ăn cùng với nhau......
Kim giờ, kim phút quay đều thep quy luật. Trong không gian yên lặng của phòng bếp, những tiếng tích tắc trở lên chói tai, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bát canh cũng không còn tỏa hơi nóng nữa, nhưng cánh cửa kia vẫn chưa được mở ra, mà người cô đang chờ đợi cũng không thấy bóng dáng.
Rời khỏi phòng bếp, cô chán nản đi vào phòng khách, ngồi xuống. Tivi được bật lên, trên màn hình là cảnh phóng viên đang đuổi theo một đôi tuấn nam mỹ nữ. Hai người họ đang cố che mặt. Người đeo kính đen, thân hình nhanh nhẹn, né tránh những cú chụp nháy từ đám phóng viên. Cô nở một nụ cười chua xót.
Bởi vì, nam nhân vật chính đang bị đám phóng viên thi nhau hỏi “anh chị đã quen nhau được bao lâu rồi?”, lại chính là người đàn ông mà một năm trước đã thề nguyện với cô trong Nhà Thờ, chồng của cô.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn cánh phóng viên, nhà báo đang hưng phấn bình luận. Trên màn hình Tivi là gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Mà Đan Thủy Dao cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Báo chí đã từng đưa nhiều tin tức mờ ám như vậy nên cô cũng đã sớm không còn cảm giác. Sau một năm kết hôn, đã có rất nhiều chuyện phát sinh giữa cô và anh ta. Lúc đầu thì cô tin tưởng, rồi hoài nghi, sau đó thì phẫn nộ. Và đến bây giờ, tâm cô như đã lạnh. Cô đã học được cách làm mặt lạnh sau mỗi lần nhìn những kẻ đó diễn trò khôi hài.
Chiếc đồng hồ treo tường lạnh lùng điểm tám giờ. Cô tắt Tivi, đi vào trong phòng, cầm chiếc di động, gọi cho dãy số quen thuộc kia.
“Alo? Thủy Dao, có chuyện gì không?” .Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Anh ta mở đầu cuộc đối thoại bằng một câu hỏi, khiến trái tim cô thêm giá lạnh.
Đôi mắt Đan Thủy Dao cụp xuống. Cô giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng hỏi câu hỏi mà mỗi một ngày của năm qua cô đều hỏi: “Hôm nay anh có về ăn cơm không?”
“Anh đã ăn cơm hộp rồi.” Chỗ anh ta đang đứng tuy rất ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của mấy cô gái đang réo gọi anh ta.
Cô không biết phải nói gì nữa ngoài một tiếng “ừm” nhẹ.
Giờ có nói gì nữa cũng vô ích, anh ta đã quên ngày hẹn hôm nay, đã quên ngay cả khi trong một tháng qua, mỗi ngày cô đều không quên nhắc nhở anh ta, thôi thì cứ như vậy đi…
Dù sao ở trong lòng anh ta, công việc vĩnh viễn quan trọng hơn cô.
Thấy vợ im lặng, người đàn ông khó chịu hỏi lại: “Thủy Dao, em gọi điện thoại đến chỉ là muốn hỏi chuyện này thôi sao?”
Vẫn dõi mắt nhìn cô người mẫu thanh tú đang đi trên sàn diễn, vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, luôn tay chỉ huy nhân viên điều chỉnh ánh sáng, âm nhạc dưới đài. Anh ta nói chuyện với chất giọng lãnh đạm, quên mất chính mình đang nói với vợ chứ không phải cấp dưới hay đối tác.
Bốn mùa trong năm đều có trình diễn thời trang, nơi này đã trở thành phòng làm việc quan trọng nhất và cũng là nơi anh ta có nhiều việc phải giải quyết nhất. Mỗi khi đến thời gian này, anh ta đều hận mình không thể tách ra làm ba người, và một ngày có thể dài bằng hai ngày.
“Không, em muốn hỏi là hôm nay anh có về không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện quan trọng gì mà không thể nói luôn qua điện thoại?”
Đan Thủy Dao cười khổ. Cô có thể nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt không vui của anh lúc này.
So với công việc, sự tồn tại của cô trong anh mới thật nhỏ bé làm sao.
“Em có một việc muốn nói với anh trong ngày hôm nay.” Và cô cũng không muốn bàn cái chuyện này qua điện thoại.
Người đàn ông không kiên nhẫn bĩu môi. “Hôm nay anh sẽ về rất muộn, để lúc khác nói không được sao?”
Vừa rồi ánh sáng không được tốt lắm, anh muốn nhanh nhanh giải quyết chỗ đó.
Anh đoán, có lẽ là do hai ngày vừa rồi, kênh tin tức lại đưa tin về scandal của anh, cho nên vợ anh mới ghen. Anh nghĩ, có lẽ anh nên về giải thích. Nhưng nghĩ tới đó, giọng anh lại càng trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Eric, anh sao vậy? Người ta đã chờ anh rất lâu rồi nha!”
Đan Thủy Dao siết chặt nắm tay. Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói ngọt xớt của một người phụ nữ, xen lẫn với tiếng an ủi nho nhỏ của chồng cô.
Đan Thủy Dao, không phải mày đã sớm không còn đau lòng sao? Sao giờ lại chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà khổ sở như vậy?
“Anh đã nói hôm nay sẽ về rất muộn, em đừng chờ.” Người chồng không kiên nhẫn từ chối thẳng thừng yêu cầu của vợ.
“Muộn thế nào cũng được, em sẽ chờ.” Cô vẫn chưa hết hy vọng, kiên định nói rồi cúp điện thoại trước, không để cho chồng cô có cơ hội từ chối.
Ngẩn người nhìn di động trên tay, Đan Thủy Dao lặng ngồi trên giường không biết đã bao lâu. Cho đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, suy nghĩ trong cô mới chợt bừng tỉnh. Đôi mắt trống rỗng của cô dõi nhìn tấm màn đen kịt bên ngoài cửa sổ. Từng hạt mưa tí tách bắt đầu rơi.
Cô đứng dậy, ra khỏi phòng. Nhìn một bàn thức ăn ngon lành vẫn còn nguyên, cô nhấc chai vang đỏ đang được ướp lạnh trong xô đá nhỏ, tự rót cho mình một ly. Nâng ly với cái vị trí trống, đã lâu không có người ngồi kia, cô lẩm bẩm trong bầu không khí tịch mịch: “Ông xã, kỉ niệm một năm ngày cưới hạnh phúc.”
Uống cạn ly thứ nhất, cô lại tự rót thêm cho mình ly thứ hai:
“Ly thứ hai, ông xã, chúc chúng ta ly hôn......vui vẻ.”
Cô không chút chần chừ, uống cạn ly vang đỏ, cũng như quyết định thu lại cảm tình của cô đối với anh ta, không chút tiếc nuối.
Chương 1
- Hít vào…..
- Hự …..
….. Hai tay Đan Thủy Dao chống lên tường, cố gắng hít sâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã chuyển toàn bộ sang sắc hồng. Cô sắp không thở nổi đến nơi. Vậy mà, phía sau lưng lực ép lại càng lúc càng tăng. Đến lúc không cố nổi nữa, cô quay đầu lại, kêu to:
- Vú à, con chịu thôi! Còn phải nhịn thở đến khi nào nữa? Con sắp tắt thở đến nơi rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhanh chóng cởi cái áo nịt đã tra tấn cô cả tiếng đồng hồ kia ra.
- Nhị tiểu thư, đừng cởi ra, ta phải vất vả lắm mới buộc được mấy sợ dây ấy với nhau đó.
Nhũ mẫu kêu lên, vội giữ tay cô lại. Bà nhanh tay sửa lại mấy cái dây của chiếc áo nịt đã bị kéo bung ra. Một lần nữa, cái áo nịt lại được chiễm chệ trên người Thủy Dao. Và nó cũng thiếu tí nữa là tống sạch chút không khí còn sót lại trong phổi cô.
- Khụ khụ! Em gái à, kiên nhẫn một tí đi!
Khuôn mặt Đan Thủy Doanh tái nhợt, ngồi bên cạnh, mở miệng khuyên. Nếu không phải lúc này cô đang bị cảm, thì em gái cô sẽ không phải thay cô đi tham dự bữa tiệc xã giao sắp tới này, nó luôn ghét mấy kiểu tiệc tùng như thế.
- Kiên nhẫn á? Em đã kiên nhẫn rất lâu rồi đó.
Đan Thủy Dao gào lên:
- Cái thứ này mà cũng gọi là áo lót á! Phải gọi nó là dụng cụ tra tấn người mới đúng! Em sắp bị nó thít đến chết rồi đây này!
Nhũ mẫu cười cười, nhìn Đan Thủy Dao kêu la oai oái. Bà lắc đầu, giễu cợt cô:
- Nhị tiểu thư cứ nói quá! Đại tiểu thư mỗi lần tham gia yến tiệc đều mặc nó, bây giờ không phải vẫn đang sống rất tốt đấy sao.
Đan Thủy Dao đang nín thở. Cô chờ cho nhũ mẫu buộc nốt sợi dây cuối cùng ở trên rồi mới quay đầu phản bác:
- Tốt gì mà tốt! Có khi tại chị ấy phải mặc loại áo quái quỷ này nên mới bị cảm í chứ.
Lời buộc tội của cô khiến Nhũ mẫu và Đan Thủy Doanh phì cười.
- Nếu mặc áo lót sẽ bị cảm thì những năm này bệnh viện sẽ làm không hết việc mất thôi.
- Nếu không vì nhị tiểu thư ở nước ngoài mấy năm nay , có chút béo lên, thì mặc cái áo lót này đâu đến nỗi vất vả như vậy!
Đan Thủy Dao hít vào một hơi thật sâu. Cô bị chê là béo, thật khó tin làm sao. Cô có số đo 3 vòng là 84-60-87, cực chuẩn nha. Chỉ vì không mặc vừa cái áo lót quái quỷ này mà cô bị chê béo sao?! ‘Sĩ khả sát, Bất khả nhục’, cô sao có thể chịu được sự nhục nhã này. ‘Béo’ sao – đây là sự sỉ nhục tuyệt đối với tất cả chị em phụ nữ à nha.
- Béo chỗ nào chứ? Dáng người con thuộc hàng chuẩn đấy!
Nhũ mẫu lắc đầu, nhận xét:
- Eo của Nhị tiểu thư to hơn Đại tiểu thư năm thốn[*], đùi còn lớn hơn một thốn.
Bị những con chữ chuẩn xác của Nhũ mẫu đả thương, Đan Thủy Dao xụ mặt. Dù tức nhưng cô chỉ dám thấp giọng mắng. Đan Thủy Doanh ngồi gần đó mím môi, vừa ho khan vừa cười trộm.
- Tốt rồi, nhị tiểu thư. Nhớ chú ý đến cách ứng xử. Tham dự buổi tiệc hôm nay toàn bộ đều là các danh môn thục nữ, cô đi thay Đại tiểu thư, đừng để mất mặt đó.
Nhũ mẫu ân cần dặn dò.
Đan Thủy Dao mếu máo, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Con biết rồi…
Âm cuối cô cố ý kéo thật dài, thể hiện sự không tình nguyện của mình.
- Chỉ biết thôi chưa đủ mà phải cố gắng làm cho tốt mới được.
Đan Thủy Doanh cũng tranh thủ dặn dò cô em gái. Có trời đất chứng giám, từ nhỏ, cô chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn để ngồi yên một chỗ. Mấy năm nay, một mình ra nước ngoài học quản trị kinh doanh, giống như chim sổ lồng, sợ rằng cái tính đó lại càng thêm trầm trọng. Giờ muốn cô em gái này thể hiện khí chất tao nhã của một thục nữ, e là hơi bị khó!
Đan Thủy Dao bất lực nhìn hai người phụ nữ, một già một trẻ tha thiết dặn dò. Biểu hiện của hai người đó cứ như cô là người rừng mới ra thành phố, cứ làm như cô chắc chắn sẽ gây ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó trong buổi tiệc không bằng. Cô giơ một cánh tay lên, chặn ngang bài “thuyết giáo” của hai người kia:
- Con biết rồi! Em biết rồi! Hai người không cần thuyết con nữa. Trong buổi tiệc tối nay, con sẽ cười giấu răng, chỉ đi những bước nhỏ, không nhìn ngang liếc dọc, dùng đồ ăn sẽ giống như gà con mổ thóc, được chưa nào?
Đan Thủy Doanh và nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, che miệng cười,
- Được, được rồi. Nhưng, nói được thì phải làm được đó!
Đan Thủy Dao xấu hổ cười vu vơ:
- Con sẽ cố gắng hết sức.
Chậc, vấn đề là cô sẽ làm được như thế sao? Ngay đến chính bản thân cô còn hoài nghi nữa là…
---o---
Gian phòng tổ chức tiệc được trang trí sang trọng. Giai điệu du dương của nhạc cổ điển vang lên trong đại sảnh. Những nam thanh nữ tú mặc lễ phục đi lại, cười nói với nhau. Một cảnh tượng thật xa hoa.
Vốn là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, Kê Hướng Hòe thường hay bị chặn lại hỏi han. Anh không cảm thấy khó chịu với điều ấy, bởi một mặt nó sẽ đánh bóng sự nổi tiếng của anh, đồng thời nó sẽ tạo cho anh cơ hội sử dụng sự khôn khéo của mình có được một mối làm ăn mới. Những bữa tiệc tùng kiểu này, anh đều cảm thấy không chút thú vị. Tuy vậy, anh vẫn luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Nói chuyện xong với những người này, rồi lại phải quay qua xã giao với người khác, Hướng Hòe cảm thấy hơi nản. Anh nhìn quanh, tìm kiếm một góc yên tĩnh.
Đi ra sau bức màn phía ban công, trên tay vẫn đang cầm ly sâm panh. Anh muốn tạm thời đem tiếng nhạc tao nhã trong sảnh và tiếng người ồn ào để lại phía sau. Anh hơi bất ngờ khi thấy có người đã đứng tại nơi vắng lặng này từ trước. Đôi mắt của cô gái mặc lễ phục màu hồng nhạt lộ ra sự kinh ngạc, tựa như sự xâm nhập bất ngờ này của anh đã khiến cô hốt hoảng.
Sự ngạc nhiên thoáng xẹt qua đôi mắt Kê Hướng Hòe. Anh nhanh chóng lấy ra nụ cười xã giao:
- Thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ nơi này không ai.
Khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, Đan Thủy Dao nhỏ nhẹ nói:
- Ưm, không sao. Tôi đứng ngoài này vì nghĩ sẽ không có ai, cũng không nghĩ ra là sẽ có người tới......
Trên khuôn mặt trắng trẻo của cô gái xuất hiện những sắc đỏ do ngượng. Phản ứng của cô gái làm Kê Hướng Hòe, kẻ đã gặp qua không ít phụ nữ đẹp trong bữa tiệc này, cảm thấy ngạc nhiên.
Trong số những cô gái mà anh đã từng gặp, cô gái này tuyệt đối không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng lúc này, anh dám khẳng định, nếu cô gái này được make up như các ngôi sao, rồi để cô ấy đứng chụp hình chung với họ, thì đảm bảo cô ấy sẽ là người xinh đẹp nhất. Ánh mắt thâm trầm như lửa nóng của anh chuyên chú nhìn cô gái mới xuất hiện này.
Đan Thủy Dao đang e lệ đánh giá anh chàng tao nhã trước mắt cô.
Anh ta có chiều cao như người nước ngoài, có một cơ thể với những đường cong hoàn mỹ. Một mái tóc nâu như đang phát sáng trong đêm trăng, có thể khiến mọi cô gái phải ghen tị. Làn da trắng ngà, nhưng lại không tạo cảm giác yếu ớt. Khóe môi luôn mang theo nụ cười mỉm, tao nhã lịch sự. Cô đã từng thấy nhiều gã đàn ông, nhưng cô dám khẳng định, không ai mặc vest có thể đem lại cảm giác tao nhã như anh ta. Chỉ là, không hiểu vì sao anh ta lại dùng ánh mắt kỳ cục đó nhìn cô chằm chằm. Cô che tay trên ngực, không hiểu vì sao bỗng nhiên tim mình lại đập rộn lên như vậy.
Kê Hướng Hòe tiến lên mở lời trước, phá tan bầu không khí mờ ám:
- Tôi chưa gặp cô bao giờ. Đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc này?
Câu hỏi của anh như làn gió mát thoáng qua. Cảm thấy sự căng thẳng đã giảm đi phần nào, Đan Thủy Dao trả lời, với dáng điệu điềm đạm của một thiên kim tiểu thư:
- Tôi mới từ nước ngoài về. Hôm nay, tôi thay chị gái tham dự buổi tiệc.
Một câu trả lời với giọng điệu đúng chuẩn. Bên ngoài, Thủy Dao duy trì khuôn mặt mỉm cười nhẹ đúng mực, bắt chước kiểu cười mà chị cô vẫn hay dùng. Bên trong, cô đang tự vui mừng thưởng cho câu trả lời hoàn hảo kia của mình.
Anh ta cười nhẹ, tiến thêm một bước đến chỗ cô đang đứng. Trên người anh ta tỏa ra một khí chất áp chế người đối diện.
- Khó trách trước đây tôi chưa được gặp cô. Nhưng, sao cô lại đứng một mình ngoài ban công?
Giọng điệu ôn hòa của anh ta không thay đổi theo từng bước chân.
- Tôi…
Cô không thể tiếp tục giả bộ tươi cười nữa nên mới đứng bên ngoài ban công này, nhưng cô không thể trả lời anh ta như vậy được. Cô kiếm cớ, nói:
- Tôi hơi nhức đầu, nên muốn ra ngoài này cho thoáng.
- Nhức đầu?
Kê Hướng Hòe nhỏ giọng lặp lại câu trả lời của cô trong khi đó anh bước thêm một bước nữa, rút ngắn khoảng cách giữa anh và cô. Giữa hai người lúc này chỉ còn cách nhau có một bước chân. Cô có thể cảm thấy được hơi thở nóng ấm của anh ta qua từng câu nói. Trái tim cô như muốn ngừng đập. Hai gò mà cô ửng hồng. Cô giơ tay, chặn ngang ngực anh ta, nhằm kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ta, nhịp tim của anh xuyên qua lớp áo nơi bàn tay cô chạm vào.
Mặt cô càng lúc càng đỏ khiến nó càng thêm phần quyến rũ. Cô rút tay về. Nhưng ngay lập tức bị giữ lại bởi một bàn tay to lớn khác, và được đặt nơi ngực của người đàn ông cô vừa gặp.
- Anh......
Cô hốt hoảng nhìn anh ta, không thể tin chính mình lại “thân mật” với một người đàn ông mới gặp chưa đầy mười phút.
- Tôi muốn biết tên em.
Kê Hướng Hòe có thể cảm nhận được, cô gái đang đứng trước mặt anh đây cũng có những sự rung động… sự rung động giống như anh.
Cảm giác trong miệng khô khốc không nói nổi. Lần đầu tiên, Thủy Dao rơi vào tình trạng này:
- Tôi không nghĩ một quý ông sẽ dùng cách này để hỏi tên người ta.
Qua bàn tay mình, cô cảm nhận được trái tim anh ta đang đập thình thình khi anh ta cười.
- Nếu vậy, tôi tình nguyện làm một Romeo.
- Tôi không phải Juliet.
- Em là ai cũng được. Liệu bây giờ, em có thể cho tôi biết tên không?
Trái tim Thủy Dao đánh “thịch’ một tiếng, thiếu tí nữa là cô đã cho anh ta biết tên. Cô tiếp tục chơi trò xã giao của giới thượng lưu với anh ta:
- Mẹ tôi sẽ không vui khi biết tôi nói tên mình với một người đàn ông xa lạ.
Cô ngẩng cao đầu, đầy kiêu ngạo trả lời.
- Là lỗi của tôi, thưa tiểu thư.
Hướng Hòe lui về phía sau một bước, nắm tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô:
- Xin cho tôi được tự giới thiệu, tôi Kê Hướng Hòe, là một nhà thiết kế trang phục tầm thường.
Anh ta đã tự giới thiệu rồi, giờ cô mà còn làm bộ làm tịch nữa thì thật bất lịch sự. Vì thế, Thủy Dao đáp lễ lại:
- Tôi tên Đan Thủy Dao. Hai mươi lăm tuổi.
- Thủy Dao......
Anh ta dùng chất giọng tao nhã khàn khàn ngâm nga tên cô. Nắm tay cô trong tay mình, anh ta tăng thêm lực kéo, tạo cho cô cảm giác không được phép từ chối:
- Tôi có thể mời em nhảy một bản được không?
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt đen thâm thúy đầy nhiệt tình của anh ta như hút hồn cô. Cô thẹn thùng đồng ý trong vô thức. Rồi, trong nháy mắt, cô ở trong lòng anh ta, bước trên sàn nhảy. Trong điệu Valse du dương, hai người đã trở thành tiêu điểm của khán phòng lúc nào không hay. Những ánh mắt say mê, ngưỡng mộ điều dổ dồn về phía hai người. Hai con người đang say mê nhảy kia dường như không quan tâm đến xung quanh. Trong mắt Thủy Dao lúc này, chỉ có hình ảnh của đôi mắt anh ta, đôi mắt thâm thúy đã bắt trái tim cô làm tù binh, làm lòng cô xốn xang.
---0---
- Chị biết không, hóa ra anh chàng đó không phải một nhà Thiết kế tầm thường. Anh ấy rất có tài, còn có cả phòng làm việc riêng, nhân viên riêng. Những người muốn có trang phục do anh ấy thiết kế thì phải hẹn trước mới được.
Thủy Dao vừa cởi áo, vừa hưng phấn kể. Đôi mắt cô như tràn ngập tình yêu chớm nở, giọng nói mơ mộng.
- Còn nữa, còn nữa nha. Anh ấy khiêu vũ đẹp vô cùng. Hôm đấy bọn em nhảy Valse này, Rumba, cả Tango, …
Đan Thủy Doanh dám thề với trời rằng, cô chưa bao giờ thấy cô em gái mình trong tình trạng như vậy. Khuôn mặt ửng hồng, giọng nói mơ màng, lại còn trang điểm, ăn mặc điệu đà. Trời ạ! Nếu không phải lúc này bố mẹ đang ở nước ngoài, thì cô dám cá rằng, hai người đó sẽ há hốc mồm như cô lúc này đây. Ai mà ngờ, “con ngựa hoang” nhà cô bây giờ lại ra dáng thiếu nữ như thế, còn chọn mặc những bộ đồ dễ thương, nói với giọng ngọt ngào nữa. Cô cười cười, trêu:
- Không phải là em chỉ thích mặc quần Jean sao? Giờ thì muốn đổi sang váy vì buổi hẹn hò với anh chàng Thiết kế?
Thủy Dao trả lời bà chị với vẻ mặt mơ mộng:
- Em thấy trên mấy tờ báo đưa tin về anh ấy có viết, kiểu phụ nữ mà anh ấy thích là những cô gái dịu dàng, hàm xúc, là những thục nữ yêu kiều. Em cũng là một thục nữ, thì sao có thể mặc quần Jean đi hẹn hò với anh ấy được chứ!
“Chậc, coi cô nàng vui ra mặt kìa.” Đan Thủy Doanh nhìn em gái cô vơ vét toàn bộ váy áo, lễ phục dễ thương của chị lôi về phòng nó. Chắc là không sao. Những cô gái mới yêu thường như vậy mà! Luôn coi niềm vui của người mình thích là nhất. Nếu em chị và anh chàng đó quen nhau khiến nó ngoan hiền hơn thì cũng tốt thôi.
---0---
Mấy hôm sau, Đan Thủy Doanh bắt gặp em gái mình đang ngồi hùng hục ăn. Chị nhăn mặt nhìn chiếc bàn bị chất cả đống đồ ăn ở trên, còn em cô thì đang dùng tay nhanh tống chúng vào miệng.
- Thủy Dao, không phải hôm nay em hẹn hò với Kê Hướng Hòe sao? Hai đứa không đi ăn à?
Mồm miệng nhồm nhoàm, Thủy Dao trả lời:
- Có đi ăn. Nhưng, lúc ăn em phải duy trì phong cách của một thục nữ. Lúc ăn bít tết, em em phải cắt nhỏ hết ra rồi mới ăn, vừa mới ăn được hai miếng thì nhân viên phục vụ đã đến thu dọn mất rồi, chính vì thế nên mới không đủ no.
Đan Thủy Doanh chau mày lại hỏi:
- Anh ta chẳng lẽ không biết sức ăn của em sao? Không khuyên em ăn nhiều một chút à?
Nhét thêm hai miếng bánh ngọt vào miệng xong, Thủy Dao mới trả lời:
- Chị này, anh ấy làm sao mà biết được. Với lại, em đã nói rồi mà, anh ấy chỉ thích thục nữ tao nhã, em không thể phá mất hình tượng trước mặt anh ấy được.
Đan Thủy Doanh cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp. Em gái cô vốn không phải là loại con gái dịu dàng, ý tứ. Vì cái người tên Kê Hướng Hòe kia mà nó đã tự ép mình thay đổi thành một thục nữ.
- Thủy Dao, không phải là chị nhiều chuyện, nhưng mà chị cảm thấy, em đang miễn cưỡng chính mình trở thành một người khác khi ở trước mặt anh ta. Như vậy đối với mối quan hệ của hai đứa không được tốt lắm đâu.
- Không tốt?
Tạm dừng lại hành động nhét đồ ăn vào miệng, Thủy Dao phản đối:
- Không tốt chỗ nào chứ? Em thấy tốt lắm mà!
Đan Thủy Doanh không đồng ý, chị lại lắc lắc đầu:
- Tốt chỗ nào chứ? Em tự ép mình mặc thứ đồ mà em không thích, lúc ăn cũng phải giữ kẽ. Cố đi giày cao gót, rồi tối về tìm Nhũ mẫu xin thuốc bôi. Em có thể duy trì những thứ đó trong bao lâu?
Thủy Dao cố gắng thuyết phục chị cô, đồng thời cũng muốn thuyết phục chính mình:
- Tuy đúng là em đang phải miễn cưỡng chính mình. Nhưng, chỉ cần có thêm thời gian, em có thể sửa được thói quen. Có thể mặc được những bộ đồ mà em không thích, đi giày cao gót, ăn ít khi đi ra ngoài. Em tin, chỉ cần có lòng quyết tâm, em có thể làm được.
Cô cũng biết cố gắng thay đổi theo ý thích của bạn trai là rất mệt mỏi. Nhưng con người ta có thể thay đổi mà. Cô tin sự khó khăn này chỉ như cơn đau bụng lúc sinh nở, chịu đựng một lúc rồi sẽ qua thôi..
Nhìn ánh mắt tự tin của cô em gái, Đan Thủy Doanh không biết nên giải thích sự lo lắng của cô như thế nào để nó hiểu:
- Thủy Dao, chị biết em có quyết tâm thay đổi. Nhưng như vậy là em đang tự lừa dối chính em, lừa dối cả anh ta nữa. Tình yêu như vậy không thể dài lâu.
Thủy Dao giận dỗi, nói:
- Chuyện của em, tự em xử lí.
Nói rồi, cô cúi đầu, tiếp tục đánh chén.
Bất đắc dĩ nhìn em gái. Đan Thủy Doanh biết giờ cô có nói gì em cô cũng nghe không vào. Cô khẽ thở dài, trở lại phòng mình. Bây giờ, cô chỉ có thể cầu nguyện. Mong sao thời gian thích ứng của em gái cô qua nhanh, mà cái tên Kê Hướng Hòe kia nên thích chính bản thân nó, chứ không phải là thứ thục nữ dịu dàng không phải là nó lúc này. Mà cũng có thể, chị đã quá lo lắng rồi. Có lẽ, như lời Thủy Dao đã nói, hai đứa chúng nó cần thêm thời gian…
---0---
Và dĩ nhiên, Kê Hướng Hòe không phải loại đàn ông có tính nhẫn nại.
Quen nhau đến ngày thứ mười, mỗi ngày anh ta đều gửi đến một bó hồng, chúng nhiều đến nỗi có thể phủ kín cả phòng khách nhà họ Đan.
Quen nhau đến ngày thứ mười lăm, anh ta đưa Đan Thủy Dao đi du lịch. Điểm đến là Maldives, nơi được gọi là “Thiên đường trăng mật và nghỉ dưỡng”, hay còn được gọi là “Thiên đường của thiên đường”. Âm nhạc du dương lãng mạn, tiếng sóng biển rì rào, hai người ngồi ở một trong những phòng xa xỉ trong khu nghỉ dưỡng. Trong buổi ráng chiều yên bình, trong cái ôm dịu dàng, Hướng Hòe thủ thỉ những câu nói tâm tình bên tai Thủy Dao. Rồi bá đạo thân mật với cô khi cô e lệ đỏ bừng mặt thuận theo anh.
Trước khi kết thúc chuyến du lịch bảy ngày sáu đêm, hai người gắt gao ôm nhau nằm ở trên giường, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
- Thủy Dao?
Anh ta nhẹ gọi cô với cái giọng ngái ngủ. Những ngón tay trườn nhẹ trên mái tóc dài mềm mại của cô.
- Ừm?
- Em.....cảm thấy ngay lúc này kết hôn có quá sớm không?
Kê Hướng Hòe dịu dàng hỏi. Chưa bao giờ anh nghĩ đến việc trói buộc mình bởi một cuộc hôn nhân. Đây là lần đầu tiên, anh có suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.
- Kết hôn? Không đâu…
Mơ mơ màng màng nằm trên ngực anh, Đan Thủy Dao lơ mơ trả lời.
“Không đâu… vậy là đồng ý rồi.” Anh vừa lòng nghĩ.
Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô, bị vẻ bên ngoài xinh đẹp, phong cách tươi mới của cô thu hút. Số lần gặp gỡ cô càng tăng, cảm giác anh dành cho cô cũng càng lúc càng tăng. Đôi môi cô luôn khẽ mỉm cười. Thi thoảng, trong đôi mắt cô lại ánh ra chút tinh nghịch, nhưng hầu như lúc nào cô cũng rất dịu dàng, mỗi lời nói, hành động của cô đều thể hiện phong thái của một thiên kim tiểu thư.
Trong lúc hoan ái trên giường, cô luôn thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào anh, luôn cố gắng kiềm chế mình không kêu thành tiếng, rồi lại tự cắn môi mình đến rớm máu. Sự hồn nhiên thẹn thùng của cô khiến dục vọng của một đại nam nhân như anh càng thêm thỏa mãn.
Tuy quen nhau chưa tới một tháng, nhưng mà anh tin, anh và cô ấy đều yêu nhau. Anh còn xác định chắc chắn sẽ cưới bảo vật này về. Anh có chút lo lắng vì cô còn trẻ, anh sợ cô không muốn vướng vào chuyện hôn nhân. Lúc này, khi đã có được câu trả lời như ý từ cô, anh có thể yên tâm tiến hành bước tiếp theo được rồi.
Quen nhau đến ngày thứ hai mươi ba, máy bay hạ cánh, Đan Thủy Dao rời đi trước, Kê Hướng Hòe đi sau.
Đang đi, một cậu nhóc đáng yêu cầm trong tay một bông hồng, thẹn thùng chạy đến trước mặt cô, nói:
- Của chị này!
Sau đó lại vội vàng chạy đi.
Thủy Dao khẽ cười, vô cùng ngạc nhiên nhận lấy đóa hồng. Cô nghĩ “ Trời ạ! Nhóc này ái mộ mình sao? Đáng yêu quá đi!”
Sau khi cậu nhóc tặng hoa chạy mất, từ bốn phía của sân bay, rất nhiều những cô bé, cậu bé cầm trên tay một bông hồng, với vẻ thẹn thùng chạy đến trao cho cô.
- Ax...... Cám ơn.
Cô định hỏi chuyện nhưng mấy tiểu thiên sư này đưa hoa xong thì chạy biến đi mất. Chỉ trong chốc lát, trên tay Thủy Dao đã toàn hoa là hoa, nhiều đến nổi cô ôm không xuể.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Kê Hướng Hòe đang từ nơi lấy hành lí đi đến. Cô vừa mừng vừa sợ khi thấy trên tay anh đang cầm những đóa hồng. Trên sảnh rộng lớn của sân bay, Hướng Hòe quỳ xuống trước cô ──
- Thủy Dao, em đồng ý lấy anh chứ?
- Đây là trò đùa phải không?
Cô vừa khóc vừa cười, nhìn một tay Hướng Hòe cầm hoa, tay còn lại là một chiếc nhẫn kim cương.
- Không phải.
Nhìn những giọt lệ đang rơi và nụ cười của Thủy Dao, Hướng Hòe tự tin nói:
- Đây là màn cầu hôn anh chuẩn bị cho em, đồng ý lấy anh nhé?
Dưới đòn tấn công lãng mạn, và sự hò reo cổ vũ của đông đảo quần chúng chứng kiến, Thủy Dao cảm động đến nghẹn lời, cô nói ra những lời từ trong khát vọng của mình:
- Đồng ý! Em đồng ý!
Đeo nhẫn kim cương vào tay cô, tặng cô cả trăm đóa hồng, Hướng Hòe hôn lên môi cô. Hành khách trong sảnh sân bay reo hò ầm ĩ, hét lên những lời chúc phúc dành cho hai người.
Giờ, cô đã là của anh.
---0---
“Nhị tiểu thư nhà họ Đan sắp kết hôn với nhà Thiết kế tài hoa trong giới thượng lưu.” Đây là hàng tít chiếm đầy trên các mặt báo và tin tức giải trí ngày hôm đó.
Quen nhau đến ngày thứ hai tư, Kê Hướng Hòe bay đến Mĩ, chào hỏi bố mẹ vợ tương lai. Đồng thời, nhanh chóng chuẩn bị cửa hành hôn lễ.
Sau một tháng quen nhau, với vẻ mặt hạnh phúc, Hướng Hòe và Thủy Dao làm đám cưới. Hôn lễ được trang hoàng với rất nhiều hoa hồng trắng, những hình trang trí bằng thủy tinh sang trọng vui mắt. Truyền hình, báo, đài điên cuồng đưa tin. Tiểu điểm của đám cưới là cô dâu xinh đẹp, trong bộ váy cưới bằng lụa trắng, mỉm cười hạnh phúc.
[* ]: Tấc đồng thân hay Thốn là đơn vị đo chiều dài sinh học trên cơ thể mỗi con người. Đơn vị này là vô cùng quan trọng trong y học cổ truyền Phương Đông với các bộ môn châm cứu và bấm huyệt, xoa bóp. Nó cũng có vai trò quan trọng trong võ thuật khi các môn sinh trải qua giai đoạn nhận biết huyệt đạo.
Với mỗi con người thì có 1 chiều dài tấc là khác nhau, tùy thuộc vào từng người, từng độ tuổi, chính vì vậy mà người ta gọi là tấc đồng thân.
Cách xác định
Cách 1: Co ngón trỏ bàn tay (trai tay trái, gái tay phải). Độ dài 1 tấc chính bằng khoảng cách từ 2 đầu nếp rãnh tạo bởi phần bụng ngón tay (do ngón tay co lại). Rãnh thứ nhất tạo bởi đốt 1 và đốt 2, rãnh thứ 2 tạo bởi đốt 2 và đốt 3.
Cách 2: Chính bằng bề rộng của khớp đốt thứ 3 của ngón tay cái (trai tay trái, gái tay phải)
Cách 3: Khít các ngón của bàn tay lại. Bề rộng của 4 ngón tay (trừ ngón cái) chính bằng 3 tấc đồng thân.
Sáu giờ tối, Đan Thủy Dao ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn nóng hổi.
Hôm nay, cô đã hẹn với anh ta để cùng ăn cơm tối. Có lẽ, đây sẽ là bữa tối cuối cùng mà bọn họ còn ngồi ăn cùng với nhau......
Kim giờ, kim phút quay đều thep quy luật. Trong không gian yên lặng của phòng bếp, những tiếng tích tắc trở lên chói tai, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bát canh cũng không còn tỏa hơi nóng nữa, nhưng cánh cửa kia vẫn chưa được mở ra, mà người cô đang chờ đợi cũng không thấy bóng dáng.
Rời khỏi phòng bếp, cô chán nản đi vào phòng khách, ngồi xuống. Tivi được bật lên, trên màn hình là cảnh phóng viên đang đuổi theo một đôi tuấn nam mỹ nữ. Hai người họ đang cố che mặt. Người đeo kính đen, thân hình nhanh nhẹn, né tránh những cú chụp nháy từ đám phóng viên. Cô nở một nụ cười chua xót.
Bởi vì, nam nhân vật chính đang bị đám phóng viên thi nhau hỏi “anh chị đã quen nhau được bao lâu rồi?”, lại chính là người đàn ông mà một năm trước đã thề nguyện với cô trong Nhà Thờ, chồng của cô.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn cánh phóng viên, nhà báo đang hưng phấn bình luận. Trên màn hình Tivi là gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Mà Đan Thủy Dao cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Báo chí đã từng đưa nhiều tin tức mờ ám như vậy nên cô cũng đã sớm không còn cảm giác. Sau một năm kết hôn, đã có rất nhiều chuyện phát sinh giữa cô và anh ta. Lúc đầu thì cô tin tưởng, rồi hoài nghi, sau đó thì phẫn nộ. Và đến bây giờ, tâm cô như đã lạnh. Cô đã học được cách làm mặt lạnh sau mỗi lần nhìn những kẻ đó diễn trò khôi hài.
Chiếc đồng hồ treo tường lạnh lùng điểm tám giờ. Cô tắt Tivi, đi vào trong phòng, cầm chiếc di động, gọi cho dãy số quen thuộc kia.
“Alo? Thủy Dao, có chuyện gì không?” .Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Anh ta mở đầu cuộc đối thoại bằng một câu hỏi, khiến trái tim cô thêm giá lạnh.
Đôi mắt Đan Thủy Dao cụp xuống. Cô giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng hỏi câu hỏi mà mỗi một ngày của năm qua cô đều hỏi: “Hôm nay anh có về ăn cơm không?”
“Anh đã ăn cơm hộp rồi.” Chỗ anh ta đang đứng tuy rất ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của mấy cô gái đang réo gọi anh ta.
Cô không biết phải nói gì nữa ngoài một tiếng “ừm” nhẹ.
Giờ có nói gì nữa cũng vô ích, anh ta đã quên ngày hẹn hôm nay, đã quên ngay cả khi trong một tháng qua, mỗi ngày cô đều không quên nhắc nhở anh ta, thôi thì cứ như vậy đi…
Dù sao ở trong lòng anh ta, công việc vĩnh viễn quan trọng hơn cô.
Thấy vợ im lặng, người đàn ông khó chịu hỏi lại: “Thủy Dao, em gọi điện thoại đến chỉ là muốn hỏi chuyện này thôi sao?”
Vẫn dõi mắt nhìn cô người mẫu thanh tú đang đi trên sàn diễn, vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, luôn tay chỉ huy nhân viên điều chỉnh ánh sáng, âm nhạc dưới đài. Anh ta nói chuyện với chất giọng lãnh đạm, quên mất chính mình đang nói với vợ chứ không phải cấp dưới hay đối tác.
Bốn mùa trong năm đều có trình diễn thời trang, nơi này đã trở thành phòng làm việc quan trọng nhất và cũng là nơi anh ta có nhiều việc phải giải quyết nhất. Mỗi khi đến thời gian này, anh ta đều hận mình không thể tách ra làm ba người, và một ngày có thể dài bằng hai ngày.
“Không, em muốn hỏi là hôm nay anh có về không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Có chuyện quan trọng gì mà không thể nói luôn qua điện thoại?”
Đan Thủy Dao cười khổ. Cô có thể nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt không vui của anh lúc này.
So với công việc, sự tồn tại của cô trong anh mới thật nhỏ bé làm sao.
“Em có một việc muốn nói với anh trong ngày hôm nay.” Và cô cũng không muốn bàn cái chuyện này qua điện thoại.
Người đàn ông không kiên nhẫn bĩu môi. “Hôm nay anh sẽ về rất muộn, để lúc khác nói không được sao?”
Vừa rồi ánh sáng không được tốt lắm, anh muốn nhanh nhanh giải quyết chỗ đó.
Anh đoán, có lẽ là do hai ngày vừa rồi, kênh tin tức lại đưa tin về scandal của anh, cho nên vợ anh mới ghen. Anh nghĩ, có lẽ anh nên về giải thích. Nhưng nghĩ tới đó, giọng anh lại càng trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Eric, anh sao vậy? Người ta đã chờ anh rất lâu rồi nha!”
Đan Thủy Dao siết chặt nắm tay. Đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói ngọt xớt của một người phụ nữ, xen lẫn với tiếng an ủi nho nhỏ của chồng cô.
Đan Thủy Dao, không phải mày đã sớm không còn đau lòng sao? Sao giờ lại chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà khổ sở như vậy?
“Anh đã nói hôm nay sẽ về rất muộn, em đừng chờ.” Người chồng không kiên nhẫn từ chối thẳng thừng yêu cầu của vợ.
“Muộn thế nào cũng được, em sẽ chờ.” Cô vẫn chưa hết hy vọng, kiên định nói rồi cúp điện thoại trước, không để cho chồng cô có cơ hội từ chối.
Ngẩn người nhìn di động trên tay, Đan Thủy Dao lặng ngồi trên giường không biết đã bao lâu. Cho đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, suy nghĩ trong cô mới chợt bừng tỉnh. Đôi mắt trống rỗng của cô dõi nhìn tấm màn đen kịt bên ngoài cửa sổ. Từng hạt mưa tí tách bắt đầu rơi.
Cô đứng dậy, ra khỏi phòng. Nhìn một bàn thức ăn ngon lành vẫn còn nguyên, cô nhấc chai vang đỏ đang được ướp lạnh trong xô đá nhỏ, tự rót cho mình một ly. Nâng ly với cái vị trí trống, đã lâu không có người ngồi kia, cô lẩm bẩm trong bầu không khí tịch mịch: “Ông xã, kỉ niệm một năm ngày cưới hạnh phúc.”
Uống cạn ly thứ nhất, cô lại tự rót thêm cho mình ly thứ hai:
“Ly thứ hai, ông xã, chúc chúng ta ly hôn......vui vẻ.”
Cô không chút chần chừ, uống cạn ly vang đỏ, cũng như quyết định thu lại cảm tình của cô đối với anh ta, không chút tiếc nuối.
Chương 1
- Hít vào…..
- Hự …..
….. Hai tay Đan Thủy Dao chống lên tường, cố gắng hít sâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã chuyển toàn bộ sang sắc hồng. Cô sắp không thở nổi đến nơi. Vậy mà, phía sau lưng lực ép lại càng lúc càng tăng. Đến lúc không cố nổi nữa, cô quay đầu lại, kêu to:
- Vú à, con chịu thôi! Còn phải nhịn thở đến khi nào nữa? Con sắp tắt thở đến nơi rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cô nhanh chóng cởi cái áo nịt đã tra tấn cô cả tiếng đồng hồ kia ra.
- Nhị tiểu thư, đừng cởi ra, ta phải vất vả lắm mới buộc được mấy sợ dây ấy với nhau đó.
Nhũ mẫu kêu lên, vội giữ tay cô lại. Bà nhanh tay sửa lại mấy cái dây của chiếc áo nịt đã bị kéo bung ra. Một lần nữa, cái áo nịt lại được chiễm chệ trên người Thủy Dao. Và nó cũng thiếu tí nữa là tống sạch chút không khí còn sót lại trong phổi cô.
- Khụ khụ! Em gái à, kiên nhẫn một tí đi!
Khuôn mặt Đan Thủy Doanh tái nhợt, ngồi bên cạnh, mở miệng khuyên. Nếu không phải lúc này cô đang bị cảm, thì em gái cô sẽ không phải thay cô đi tham dự bữa tiệc xã giao sắp tới này, nó luôn ghét mấy kiểu tiệc tùng như thế.
- Kiên nhẫn á? Em đã kiên nhẫn rất lâu rồi đó.
Đan Thủy Dao gào lên:
- Cái thứ này mà cũng gọi là áo lót á! Phải gọi nó là dụng cụ tra tấn người mới đúng! Em sắp bị nó thít đến chết rồi đây này!
Nhũ mẫu cười cười, nhìn Đan Thủy Dao kêu la oai oái. Bà lắc đầu, giễu cợt cô:
- Nhị tiểu thư cứ nói quá! Đại tiểu thư mỗi lần tham gia yến tiệc đều mặc nó, bây giờ không phải vẫn đang sống rất tốt đấy sao.
Đan Thủy Dao đang nín thở. Cô chờ cho nhũ mẫu buộc nốt sợi dây cuối cùng ở trên rồi mới quay đầu phản bác:
- Tốt gì mà tốt! Có khi tại chị ấy phải mặc loại áo quái quỷ này nên mới bị cảm í chứ.
Lời buộc tội của cô khiến Nhũ mẫu và Đan Thủy Doanh phì cười.
- Nếu mặc áo lót sẽ bị cảm thì những năm này bệnh viện sẽ làm không hết việc mất thôi.
- Nếu không vì nhị tiểu thư ở nước ngoài mấy năm nay , có chút béo lên, thì mặc cái áo lót này đâu đến nỗi vất vả như vậy!
Đan Thủy Dao hít vào một hơi thật sâu. Cô bị chê là béo, thật khó tin làm sao. Cô có số đo 3 vòng là 84-60-87, cực chuẩn nha. Chỉ vì không mặc vừa cái áo lót quái quỷ này mà cô bị chê béo sao?! ‘Sĩ khả sát, Bất khả nhục’, cô sao có thể chịu được sự nhục nhã này. ‘Béo’ sao – đây là sự sỉ nhục tuyệt đối với tất cả chị em phụ nữ à nha.
- Béo chỗ nào chứ? Dáng người con thuộc hàng chuẩn đấy!
Nhũ mẫu lắc đầu, nhận xét:
- Eo của Nhị tiểu thư to hơn Đại tiểu thư năm thốn[*], đùi còn lớn hơn một thốn.
Bị những con chữ chuẩn xác của Nhũ mẫu đả thương, Đan Thủy Dao xụ mặt. Dù tức nhưng cô chỉ dám thấp giọng mắng. Đan Thủy Doanh ngồi gần đó mím môi, vừa ho khan vừa cười trộm.
- Tốt rồi, nhị tiểu thư. Nhớ chú ý đến cách ứng xử. Tham dự buổi tiệc hôm nay toàn bộ đều là các danh môn thục nữ, cô đi thay Đại tiểu thư, đừng để mất mặt đó.
Nhũ mẫu ân cần dặn dò.
Đan Thủy Dao mếu máo, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Con biết rồi…
Âm cuối cô cố ý kéo thật dài, thể hiện sự không tình nguyện của mình.
- Chỉ biết thôi chưa đủ mà phải cố gắng làm cho tốt mới được.
Đan Thủy Doanh cũng tranh thủ dặn dò cô em gái. Có trời đất chứng giám, từ nhỏ, cô chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn để ngồi yên một chỗ. Mấy năm nay, một mình ra nước ngoài học quản trị kinh doanh, giống như chim sổ lồng, sợ rằng cái tính đó lại càng thêm trầm trọng. Giờ muốn cô em gái này thể hiện khí chất tao nhã của một thục nữ, e là hơi bị khó!
Đan Thủy Dao bất lực nhìn hai người phụ nữ, một già một trẻ tha thiết dặn dò. Biểu hiện của hai người đó cứ như cô là người rừng mới ra thành phố, cứ làm như cô chắc chắn sẽ gây ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó trong buổi tiệc không bằng. Cô giơ một cánh tay lên, chặn ngang bài “thuyết giáo” của hai người kia:
- Con biết rồi! Em biết rồi! Hai người không cần thuyết con nữa. Trong buổi tiệc tối nay, con sẽ cười giấu răng, chỉ đi những bước nhỏ, không nhìn ngang liếc dọc, dùng đồ ăn sẽ giống như gà con mổ thóc, được chưa nào?
Đan Thủy Doanh và nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, che miệng cười,
- Được, được rồi. Nhưng, nói được thì phải làm được đó!
Đan Thủy Dao xấu hổ cười vu vơ:
- Con sẽ cố gắng hết sức.
Chậc, vấn đề là cô sẽ làm được như thế sao? Ngay đến chính bản thân cô còn hoài nghi nữa là…
---o---
Gian phòng tổ chức tiệc được trang trí sang trọng. Giai điệu du dương của nhạc cổ điển vang lên trong đại sảnh. Những nam thanh nữ tú mặc lễ phục đi lại, cười nói với nhau. Một cảnh tượng thật xa hoa.
Vốn là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, Kê Hướng Hòe thường hay bị chặn lại hỏi han. Anh không cảm thấy khó chịu với điều ấy, bởi một mặt nó sẽ đánh bóng sự nổi tiếng của anh, đồng thời nó sẽ tạo cho anh cơ hội sử dụng sự khôn khéo của mình có được một mối làm ăn mới. Những bữa tiệc tùng kiểu này, anh đều cảm thấy không chút thú vị. Tuy vậy, anh vẫn luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Nói chuyện xong với những người này, rồi lại phải quay qua xã giao với người khác, Hướng Hòe cảm thấy hơi nản. Anh nhìn quanh, tìm kiếm một góc yên tĩnh.
Đi ra sau bức màn phía ban công, trên tay vẫn đang cầm ly sâm panh. Anh muốn tạm thời đem tiếng nhạc tao nhã trong sảnh và tiếng người ồn ào để lại phía sau. Anh hơi bất ngờ khi thấy có người đã đứng tại nơi vắng lặng này từ trước. Đôi mắt của cô gái mặc lễ phục màu hồng nhạt lộ ra sự kinh ngạc, tựa như sự xâm nhập bất ngờ này của anh đã khiến cô hốt hoảng.
Sự ngạc nhiên thoáng xẹt qua đôi mắt Kê Hướng Hòe. Anh nhanh chóng lấy ra nụ cười xã giao:
- Thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ nơi này không ai.
Khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, Đan Thủy Dao nhỏ nhẹ nói:
- Ưm, không sao. Tôi đứng ngoài này vì nghĩ sẽ không có ai, cũng không nghĩ ra là sẽ có người tới......
Trên khuôn mặt trắng trẻo của cô gái xuất hiện những sắc đỏ do ngượng. Phản ứng của cô gái làm Kê Hướng Hòe, kẻ đã gặp qua không ít phụ nữ đẹp trong bữa tiệc này, cảm thấy ngạc nhiên.
Trong số những cô gái mà anh đã từng gặp, cô gái này tuyệt đối không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng lúc này, anh dám khẳng định, nếu cô gái này được make up như các ngôi sao, rồi để cô ấy đứng chụp hình chung với họ, thì đảm bảo cô ấy sẽ là người xinh đẹp nhất. Ánh mắt thâm trầm như lửa nóng của anh chuyên chú nhìn cô gái mới xuất hiện này.
Đan Thủy Dao đang e lệ đánh giá anh chàng tao nhã trước mắt cô.
Anh ta có chiều cao như người nước ngoài, có một cơ thể với những đường cong hoàn mỹ. Một mái tóc nâu như đang phát sáng trong đêm trăng, có thể khiến mọi cô gái phải ghen tị. Làn da trắng ngà, nhưng lại không tạo cảm giác yếu ớt. Khóe môi luôn mang theo nụ cười mỉm, tao nhã lịch sự. Cô đã từng thấy nhiều gã đàn ông, nhưng cô dám khẳng định, không ai mặc vest có thể đem lại cảm giác tao nhã như anh ta. Chỉ là, không hiểu vì sao anh ta lại dùng ánh mắt kỳ cục đó nhìn cô chằm chằm. Cô che tay trên ngực, không hiểu vì sao bỗng nhiên tim mình lại đập rộn lên như vậy.
Kê Hướng Hòe tiến lên mở lời trước, phá tan bầu không khí mờ ám:
- Tôi chưa gặp cô bao giờ. Đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc này?
Câu hỏi của anh như làn gió mát thoáng qua. Cảm thấy sự căng thẳng đã giảm đi phần nào, Đan Thủy Dao trả lời, với dáng điệu điềm đạm của một thiên kim tiểu thư:
- Tôi mới từ nước ngoài về. Hôm nay, tôi thay chị gái tham dự buổi tiệc.
Một câu trả lời với giọng điệu đúng chuẩn. Bên ngoài, Thủy Dao duy trì khuôn mặt mỉm cười nhẹ đúng mực, bắt chước kiểu cười mà chị cô vẫn hay dùng. Bên trong, cô đang tự vui mừng thưởng cho câu trả lời hoàn hảo kia của mình.
Anh ta cười nhẹ, tiến thêm một bước đến chỗ cô đang đứng. Trên người anh ta tỏa ra một khí chất áp chế người đối diện.
- Khó trách trước đây tôi chưa được gặp cô. Nhưng, sao cô lại đứng một mình ngoài ban công?
Giọng điệu ôn hòa của anh ta không thay đổi theo từng bước chân.
- Tôi…
Cô không thể tiếp tục giả bộ tươi cười nữa nên mới đứng bên ngoài ban công này, nhưng cô không thể trả lời anh ta như vậy được. Cô kiếm cớ, nói:
- Tôi hơi nhức đầu, nên muốn ra ngoài này cho thoáng.
- Nhức đầu?
Kê Hướng Hòe nhỏ giọng lặp lại câu trả lời của cô trong khi đó anh bước thêm một bước nữa, rút ngắn khoảng cách giữa anh và cô. Giữa hai người lúc này chỉ còn cách nhau có một bước chân. Cô có thể cảm thấy được hơi thở nóng ấm của anh ta qua từng câu nói. Trái tim cô như muốn ngừng đập. Hai gò mà cô ửng hồng. Cô giơ tay, chặn ngang ngực anh ta, nhằm kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ta, nhịp tim của anh xuyên qua lớp áo nơi bàn tay cô chạm vào.
Mặt cô càng lúc càng đỏ khiến nó càng thêm phần quyến rũ. Cô rút tay về. Nhưng ngay lập tức bị giữ lại bởi một bàn tay to lớn khác, và được đặt nơi ngực của người đàn ông cô vừa gặp.
- Anh......
Cô hốt hoảng nhìn anh ta, không thể tin chính mình lại “thân mật” với một người đàn ông mới gặp chưa đầy mười phút.
- Tôi muốn biết tên em.
Kê Hướng Hòe có thể cảm nhận được, cô gái đang đứng trước mặt anh đây cũng có những sự rung động… sự rung động giống như anh.
Cảm giác trong miệng khô khốc không nói nổi. Lần đầu tiên, Thủy Dao rơi vào tình trạng này:
- Tôi không nghĩ một quý ông sẽ dùng cách này để hỏi tên người ta.
Qua bàn tay mình, cô cảm nhận được trái tim anh ta đang đập thình thình khi anh ta cười.
- Nếu vậy, tôi tình nguyện làm một Romeo.
- Tôi không phải Juliet.
- Em là ai cũng được. Liệu bây giờ, em có thể cho tôi biết tên không?
Trái tim Thủy Dao đánh “thịch’ một tiếng, thiếu tí nữa là cô đã cho anh ta biết tên. Cô tiếp tục chơi trò xã giao của giới thượng lưu với anh ta:
- Mẹ tôi sẽ không vui khi biết tôi nói tên mình với một người đàn ông xa lạ.
Cô ngẩng cao đầu, đầy kiêu ngạo trả lời.
- Là lỗi của tôi, thưa tiểu thư.
Hướng Hòe lui về phía sau một bước, nắm tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô:
- Xin cho tôi được tự giới thiệu, tôi Kê Hướng Hòe, là một nhà thiết kế trang phục tầm thường.
Anh ta đã tự giới thiệu rồi, giờ cô mà còn làm bộ làm tịch nữa thì thật bất lịch sự. Vì thế, Thủy Dao đáp lễ lại:
- Tôi tên Đan Thủy Dao. Hai mươi lăm tuổi.
- Thủy Dao......
Anh ta dùng chất giọng tao nhã khàn khàn ngâm nga tên cô. Nắm tay cô trong tay mình, anh ta tăng thêm lực kéo, tạo cho cô cảm giác không được phép từ chối:
- Tôi có thể mời em nhảy một bản được không?
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt đen thâm thúy đầy nhiệt tình của anh ta như hút hồn cô. Cô thẹn thùng đồng ý trong vô thức. Rồi, trong nháy mắt, cô ở trong lòng anh ta, bước trên sàn nhảy. Trong điệu Valse du dương, hai người đã trở thành tiêu điểm của khán phòng lúc nào không hay. Những ánh mắt say mê, ngưỡng mộ điều dổ dồn về phía hai người. Hai con người đang say mê nhảy kia dường như không quan tâm đến xung quanh. Trong mắt Thủy Dao lúc này, chỉ có hình ảnh của đôi mắt anh ta, đôi mắt thâm thúy đã bắt trái tim cô làm tù binh, làm lòng cô xốn xang.
---0---
- Chị biết không, hóa ra anh chàng đó không phải một nhà Thiết kế tầm thường. Anh ấy rất có tài, còn có cả phòng làm việc riêng, nhân viên riêng. Những người muốn có trang phục do anh ấy thiết kế thì phải hẹn trước mới được.
Thủy Dao vừa cởi áo, vừa hưng phấn kể. Đôi mắt cô như tràn ngập tình yêu chớm nở, giọng nói mơ mộng.
- Còn nữa, còn nữa nha. Anh ấy khiêu vũ đẹp vô cùng. Hôm đấy bọn em nhảy Valse này, Rumba, cả Tango, …
Đan Thủy Doanh dám thề với trời rằng, cô chưa bao giờ thấy cô em gái mình trong tình trạng như vậy. Khuôn mặt ửng hồng, giọng nói mơ màng, lại còn trang điểm, ăn mặc điệu đà. Trời ạ! Nếu không phải lúc này bố mẹ đang ở nước ngoài, thì cô dám cá rằng, hai người đó sẽ há hốc mồm như cô lúc này đây. Ai mà ngờ, “con ngựa hoang” nhà cô bây giờ lại ra dáng thiếu nữ như thế, còn chọn mặc những bộ đồ dễ thương, nói với giọng ngọt ngào nữa. Cô cười cười, trêu:
- Không phải là em chỉ thích mặc quần Jean sao? Giờ thì muốn đổi sang váy vì buổi hẹn hò với anh chàng Thiết kế?
Thủy Dao trả lời bà chị với vẻ mặt mơ mộng:
- Em thấy trên mấy tờ báo đưa tin về anh ấy có viết, kiểu phụ nữ mà anh ấy thích là những cô gái dịu dàng, hàm xúc, là những thục nữ yêu kiều. Em cũng là một thục nữ, thì sao có thể mặc quần Jean đi hẹn hò với anh ấy được chứ!
“Chậc, coi cô nàng vui ra mặt kìa.” Đan Thủy Doanh nhìn em gái cô vơ vét toàn bộ váy áo, lễ phục dễ thương của chị lôi về phòng nó. Chắc là không sao. Những cô gái mới yêu thường như vậy mà! Luôn coi niềm vui của người mình thích là nhất. Nếu em chị và anh chàng đó quen nhau khiến nó ngoan hiền hơn thì cũng tốt thôi.
---0---
Mấy hôm sau, Đan Thủy Doanh bắt gặp em gái mình đang ngồi hùng hục ăn. Chị nhăn mặt nhìn chiếc bàn bị chất cả đống đồ ăn ở trên, còn em cô thì đang dùng tay nhanh tống chúng vào miệng.
- Thủy Dao, không phải hôm nay em hẹn hò với Kê Hướng Hòe sao? Hai đứa không đi ăn à?
Mồm miệng nhồm nhoàm, Thủy Dao trả lời:
- Có đi ăn. Nhưng, lúc ăn em phải duy trì phong cách của một thục nữ. Lúc ăn bít tết, em em phải cắt nhỏ hết ra rồi mới ăn, vừa mới ăn được hai miếng thì nhân viên phục vụ đã đến thu dọn mất rồi, chính vì thế nên mới không đủ no.
Đan Thủy Doanh chau mày lại hỏi:
- Anh ta chẳng lẽ không biết sức ăn của em sao? Không khuyên em ăn nhiều một chút à?
Nhét thêm hai miếng bánh ngọt vào miệng xong, Thủy Dao mới trả lời:
- Chị này, anh ấy làm sao mà biết được. Với lại, em đã nói rồi mà, anh ấy chỉ thích thục nữ tao nhã, em không thể phá mất hình tượng trước mặt anh ấy được.
Đan Thủy Doanh cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp. Em gái cô vốn không phải là loại con gái dịu dàng, ý tứ. Vì cái người tên Kê Hướng Hòe kia mà nó đã tự ép mình thay đổi thành một thục nữ.
- Thủy Dao, không phải là chị nhiều chuyện, nhưng mà chị cảm thấy, em đang miễn cưỡng chính mình trở thành một người khác khi ở trước mặt anh ta. Như vậy đối với mối quan hệ của hai đứa không được tốt lắm đâu.
- Không tốt?
Tạm dừng lại hành động nhét đồ ăn vào miệng, Thủy Dao phản đối:
- Không tốt chỗ nào chứ? Em thấy tốt lắm mà!
Đan Thủy Doanh không đồng ý, chị lại lắc lắc đầu:
- Tốt chỗ nào chứ? Em tự ép mình mặc thứ đồ mà em không thích, lúc ăn cũng phải giữ kẽ. Cố đi giày cao gót, rồi tối về tìm Nhũ mẫu xin thuốc bôi. Em có thể duy trì những thứ đó trong bao lâu?
Thủy Dao cố gắng thuyết phục chị cô, đồng thời cũng muốn thuyết phục chính mình:
- Tuy đúng là em đang phải miễn cưỡng chính mình. Nhưng, chỉ cần có thêm thời gian, em có thể sửa được thói quen. Có thể mặc được những bộ đồ mà em không thích, đi giày cao gót, ăn ít khi đi ra ngoài. Em tin, chỉ cần có lòng quyết tâm, em có thể làm được.
Cô cũng biết cố gắng thay đổi theo ý thích của bạn trai là rất mệt mỏi. Nhưng con người ta có thể thay đổi mà. Cô tin sự khó khăn này chỉ như cơn đau bụng lúc sinh nở, chịu đựng một lúc rồi sẽ qua thôi..
Nhìn ánh mắt tự tin của cô em gái, Đan Thủy Doanh không biết nên giải thích sự lo lắng của cô như thế nào để nó hiểu:
- Thủy Dao, chị biết em có quyết tâm thay đổi. Nhưng như vậy là em đang tự lừa dối chính em, lừa dối cả anh ta nữa. Tình yêu như vậy không thể dài lâu.
Thủy Dao giận dỗi, nói:
- Chuyện của em, tự em xử lí.
Nói rồi, cô cúi đầu, tiếp tục đánh chén.
Bất đắc dĩ nhìn em gái. Đan Thủy Doanh biết giờ cô có nói gì em cô cũng nghe không vào. Cô khẽ thở dài, trở lại phòng mình. Bây giờ, cô chỉ có thể cầu nguyện. Mong sao thời gian thích ứng của em gái cô qua nhanh, mà cái tên Kê Hướng Hòe kia nên thích chính bản thân nó, chứ không phải là thứ thục nữ dịu dàng không phải là nó lúc này. Mà cũng có thể, chị đã quá lo lắng rồi. Có lẽ, như lời Thủy Dao đã nói, hai đứa chúng nó cần thêm thời gian…
---0---
Và dĩ nhiên, Kê Hướng Hòe không phải loại đàn ông có tính nhẫn nại.
Quen nhau đến ngày thứ mười, mỗi ngày anh ta đều gửi đến một bó hồng, chúng nhiều đến nỗi có thể phủ kín cả phòng khách nhà họ Đan.
Quen nhau đến ngày thứ mười lăm, anh ta đưa Đan Thủy Dao đi du lịch. Điểm đến là Maldives, nơi được gọi là “Thiên đường trăng mật và nghỉ dưỡng”, hay còn được gọi là “Thiên đường của thiên đường”. Âm nhạc du dương lãng mạn, tiếng sóng biển rì rào, hai người ngồi ở một trong những phòng xa xỉ trong khu nghỉ dưỡng. Trong buổi ráng chiều yên bình, trong cái ôm dịu dàng, Hướng Hòe thủ thỉ những câu nói tâm tình bên tai Thủy Dao. Rồi bá đạo thân mật với cô khi cô e lệ đỏ bừng mặt thuận theo anh.
Trước khi kết thúc chuyến du lịch bảy ngày sáu đêm, hai người gắt gao ôm nhau nằm ở trên giường, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
- Thủy Dao?
Anh ta nhẹ gọi cô với cái giọng ngái ngủ. Những ngón tay trườn nhẹ trên mái tóc dài mềm mại của cô.
- Ừm?
- Em.....cảm thấy ngay lúc này kết hôn có quá sớm không?
Kê Hướng Hòe dịu dàng hỏi. Chưa bao giờ anh nghĩ đến việc trói buộc mình bởi một cuộc hôn nhân. Đây là lần đầu tiên, anh có suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.
- Kết hôn? Không đâu…
Mơ mơ màng màng nằm trên ngực anh, Đan Thủy Dao lơ mơ trả lời.
“Không đâu… vậy là đồng ý rồi.” Anh vừa lòng nghĩ.
Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô, bị vẻ bên ngoài xinh đẹp, phong cách tươi mới của cô thu hút. Số lần gặp gỡ cô càng tăng, cảm giác anh dành cho cô cũng càng lúc càng tăng. Đôi môi cô luôn khẽ mỉm cười. Thi thoảng, trong đôi mắt cô lại ánh ra chút tinh nghịch, nhưng hầu như lúc nào cô cũng rất dịu dàng, mỗi lời nói, hành động của cô đều thể hiện phong thái của một thiên kim tiểu thư.
Trong lúc hoan ái trên giường, cô luôn thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào anh, luôn cố gắng kiềm chế mình không kêu thành tiếng, rồi lại tự cắn môi mình đến rớm máu. Sự hồn nhiên thẹn thùng của cô khiến dục vọng của một đại nam nhân như anh càng thêm thỏa mãn.
Tuy quen nhau chưa tới một tháng, nhưng mà anh tin, anh và cô ấy đều yêu nhau. Anh còn xác định chắc chắn sẽ cưới bảo vật này về. Anh có chút lo lắng vì cô còn trẻ, anh sợ cô không muốn vướng vào chuyện hôn nhân. Lúc này, khi đã có được câu trả lời như ý từ cô, anh có thể yên tâm tiến hành bước tiếp theo được rồi.
Quen nhau đến ngày thứ hai mươi ba, máy bay hạ cánh, Đan Thủy Dao rời đi trước, Kê Hướng Hòe đi sau.
Đang đi, một cậu nhóc đáng yêu cầm trong tay một bông hồng, thẹn thùng chạy đến trước mặt cô, nói:
- Của chị này!
Sau đó lại vội vàng chạy đi.
Thủy Dao khẽ cười, vô cùng ngạc nhiên nhận lấy đóa hồng. Cô nghĩ “ Trời ạ! Nhóc này ái mộ mình sao? Đáng yêu quá đi!”
Sau khi cậu nhóc tặng hoa chạy mất, từ bốn phía của sân bay, rất nhiều những cô bé, cậu bé cầm trên tay một bông hồng, với vẻ thẹn thùng chạy đến trao cho cô.
- Ax...... Cám ơn.
Cô định hỏi chuyện nhưng mấy tiểu thiên sư này đưa hoa xong thì chạy biến đi mất. Chỉ trong chốc lát, trên tay Thủy Dao đã toàn hoa là hoa, nhiều đến nổi cô ôm không xuể.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Kê Hướng Hòe đang từ nơi lấy hành lí đi đến. Cô vừa mừng vừa sợ khi thấy trên tay anh đang cầm những đóa hồng. Trên sảnh rộng lớn của sân bay, Hướng Hòe quỳ xuống trước cô ──
- Thủy Dao, em đồng ý lấy anh chứ?
- Đây là trò đùa phải không?
Cô vừa khóc vừa cười, nhìn một tay Hướng Hòe cầm hoa, tay còn lại là một chiếc nhẫn kim cương.
- Không phải.
Nhìn những giọt lệ đang rơi và nụ cười của Thủy Dao, Hướng Hòe tự tin nói:
- Đây là màn cầu hôn anh chuẩn bị cho em, đồng ý lấy anh nhé?
Dưới đòn tấn công lãng mạn, và sự hò reo cổ vũ của đông đảo quần chúng chứng kiến, Thủy Dao cảm động đến nghẹn lời, cô nói ra những lời từ trong khát vọng của mình:
- Đồng ý! Em đồng ý!
Đeo nhẫn kim cương vào tay cô, tặng cô cả trăm đóa hồng, Hướng Hòe hôn lên môi cô. Hành khách trong sảnh sân bay reo hò ầm ĩ, hét lên những lời chúc phúc dành cho hai người.
Giờ, cô đã là của anh.
---0---
“Nhị tiểu thư nhà họ Đan sắp kết hôn với nhà Thiết kế tài hoa trong giới thượng lưu.” Đây là hàng tít chiếm đầy trên các mặt báo và tin tức giải trí ngày hôm đó.
Quen nhau đến ngày thứ hai tư, Kê Hướng Hòe bay đến Mĩ, chào hỏi bố mẹ vợ tương lai. Đồng thời, nhanh chóng chuẩn bị cửa hành hôn lễ.
Sau một tháng quen nhau, với vẻ mặt hạnh phúc, Hướng Hòe và Thủy Dao làm đám cưới. Hôn lễ được trang hoàng với rất nhiều hoa hồng trắng, những hình trang trí bằng thủy tinh sang trọng vui mắt. Truyền hình, báo, đài điên cuồng đưa tin. Tiểu điểm của đám cưới là cô dâu xinh đẹp, trong bộ váy cưới bằng lụa trắng, mỉm cười hạnh phúc.
[* ]: Tấc đồng thân hay Thốn là đơn vị đo chiều dài sinh học trên cơ thể mỗi con người. Đơn vị này là vô cùng quan trọng trong y học cổ truyền Phương Đông với các bộ môn châm cứu và bấm huyệt, xoa bóp. Nó cũng có vai trò quan trọng trong võ thuật khi các môn sinh trải qua giai đoạn nhận biết huyệt đạo.
Với mỗi con người thì có 1 chiều dài tấc là khác nhau, tùy thuộc vào từng người, từng độ tuổi, chính vì vậy mà người ta gọi là tấc đồng thân.
Cách xác định
Cách 1: Co ngón trỏ bàn tay (trai tay trái, gái tay phải). Độ dài 1 tấc chính bằng khoảng cách từ 2 đầu nếp rãnh tạo bởi phần bụng ngón tay (do ngón tay co lại). Rãnh thứ nhất tạo bởi đốt 1 và đốt 2, rãnh thứ 2 tạo bởi đốt 2 và đốt 3.
Cách 2: Chính bằng bề rộng của khớp đốt thứ 3 của ngón tay cái (trai tay trái, gái tay phải)
Cách 3: Khít các ngón của bàn tay lại. Bề rộng của 4 ngón tay (trừ ngón cái) chính bằng 3 tấc đồng thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook