Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
-
Chương 93: Đuổi trở về?
- Không có việc gì, chỉ là một người qua đường, chúng ta đi thôi! - Nghe được lời của cô..., Minh Dạ Tuyệt đột nhiên quay đầu lại rồi xoay người chặn tầm mắt của cô, tiếp đến đưa tay ra định nắm lấy tay cô. Không ý thức được việc cô đang muốn tìm ra đầu mối vụ việc, người ba như thế không xứng đáng để cô nhìn sao!
- Không cần, tự tôi có thể đưa Nhu Nhi đi, anh không cần dùng Nhu Nhi làm cái cớ đến đây. - Duy Nhất cau mày nhàn nhạt nói ra, nhìn bàn tay đang duỗi ra của anh, cố ý tránh để không đụng chạm.
- Tôi làm em ghét đến như vậy sao? - Nhìn đôi bàn tay rơi trên không trung, anh lập tức thu hồi tay về, nhìn về ánh mắt phòng bị của cô, nhẹ nhàng hỏi.
Trước kia thấy cô luôn có thái độ phòng bị đối với anh, anh chỉ tức giận, chưa bao giờ nghĩ tới việc bên trong nó còn có nguyên nhân khác. Nhưng mới rồi thấy người đàn ông kia, anh giống như đã hiểu ra điều gì đó. Có lẽ cô vô cùng lo sợ việc anh sẽ giống như người cha của cô, sẽ khi dễ Nhu Nhi? Nghĩ tới lý do này, tim của hắn không khỏi nhói đau một cái, trong lòng nhiều hơn một tia nhu tình. Chẳng lẽ mỗi khi anh xuất hiện cô đều cảm thấy sợ hãi sao?
Đột nhiên, anh không muốn dùng phương pháp này để cho cô trở về bên cạnh anh, anh không muốn nhìn cô đưa đôi mắt phòng bị hay lo sợ nhìn anh.
- Anh. . . . . . , thế nào? - Nghe lời anh nói, Duy Nhất từ từ ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông đứng trước mặt cô, không giải thích được biểu hiện của anh.
Từ hôm nào anh lại trở nên như thế? Từ hôm nào mà mỗi khi nhìn thấy cô, anh liền trở thành một người khác, đến tột cùng anh có ý định gì?
- Đừng lo lắng, anh chỉ đơn thuần muốn tới đây đưa Nhu Nhi đi học, cũng không có mục đích gì khác. Nếu như mà anh làm như vậy, em không có cảm giác an toàn, về sau anh sẽ hạn chế không đến đón Nhu Nhi tan học. Nhưng hôm nay, có thể miễn cưỡng để anh đưa hai người đi hay không! - Minh Dạ Tuyệt nói xong, không cho cự tuyệt, dắt tay của Nhu Nhi đi đến bên xe.
Anh biết nếu như muốn trưng cầu ý kiến của cô, cô nhất định sẽ cử tuyệt, chẳng bằng trực tiếp động thủ như thế sẽ đơn giản hơn.
- Này, anh. . . . . . - Duy Nhất bị anh kéo cho lảo đảo mấy cái, có chút kinh sợ nên thét lên.
Tại sao người này luôn tự ý quyết định mọi chuyện như vậy? Nói gió thì có mưa ư.
- Buông ra mẹ! - Một giọng nói thanh thúy mang theo một tia sắc bén vang lên trên con đường an tĩnh, bóng dáng nho nhỏ vọt tới trước mặt Minh Dạ Tuyệt, chặn bước chân của anh, đôi mắt mở to như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Nhu Nhi. - Duy Nhất nhìn cái cammera trước mặt, một con sư tử nhỏ khiến cho cô ngẩn người.
Gần đây cô phát hiện Nhu Nhi đã thay đổi thật nhiều, mặc dù đang đứng ở trước mặt cô vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại, nhưng nay lại thêm phần khéo léo. Nhưng phải đối mặt với người khác nhất là khi phải đối mặt trực tiếp với Minh Dạ Tuyệt thì bé lại giống như một con dã thú chờ vận động, giống như là từng giờ từng phút đều chuẩn bị ra đánh trận. Là cô cho rằng Nhu Nhi quá nhu nhược sao? Vì sự tình gì mà biến thành bộ dáng này? Tại sao không phải cô đi bảo vệ con gái, mà là con gái tới bảo vệ cô.
Minh Dạ Tuyệt cũng nhìn đứa bé trước mắt đến ngây ngẩn cả người, làm sao mà chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi mẹ con của hai người, đều giống như biến thành một người khác vậy, đều giống như người xa lạ, để cho anh không biết nên nghe ai.
- Buông ra mẹ. - Giọng nói thanh thúy trở nên lớn ra rất nhiều, cũng mở trừng đôi mắt giống như Duy Nhất vậy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt một quả đấm, một cước đá về phía trước, một cước đá ra sau, mặc dù động tác không quá tiêu chuẩn, nhưng cũng đủ mười phần uy nghiêm rồi.
- Được, ba buông ra, hiện tại ba đưa con đến trường học được không? - Nhìn hai người trước mặt một lúc lâu, Minh Dạ Tuyệt từ từ buông tay Duy Nhất ra, không nhịn được nhẹ giọng nói, cũng không khỏi có chút tức giận với Nhu Nhi.
Anh chưa từng nói những từ ngữ ngọt ngào, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không thể nói thành lời.
- Không, mẹ con có xe hơi, không cần ba đưa. - Nhu Nhi giương mắt nhìn mẹ mình một chút, sau đó kiên định mà nói ra. Khí phách trong giọng nói chưa từng buông lỏng.
Mọi người đều nói, sau khi ba mẹ ly hôn, thì không thể đi cùng nhau, như vậy hiện tại ba không nên trở về tìm mẹ.
- Nhu Nhi. . . . . . không thích ba sao? - Nghe Nhu Nhi nói như thế, tâm tư Minh Dạ Tuyệt từ từ trầm xuống, chẳng lẽ ngay cả con gái của anh cũng ghét anh sao?
Nghe được câu hỏi của anh, Nhu Nhi đột nhiên không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng lên tiếng.
- Đúng, con không thích ba, không thích chút nào cả.
- Tại sao? - Minh Dạ Tuyệt xoay người nhìn cô gái nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình, quay đầu lại nhìn Duy Nhất một chút, sắc mặt có chút khó coi.
Chẳng lẽ cô có thể thông qua suy nghĩ mà điều khiển tâm tư của Nhu Nhi sao?
Không, không phải là cô, cô không phải là thứ người như thế, nếu như cô là người như thế, thì đã không cho anh gặp mặt Nhu Nhi nữa. Mà sẽ trực tiếp mang Nhu Nhi rời khỏi anh. Nếu như không phải là cô, chẳng lẽ là lỗi của anh sao? Chẳng lẽ anh đã sai lầm sao?
- Ba cũng đâu có thích con đâu, phải không? - Nhu Nhi mở to đôi mắt, mang theo chút uất ức, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận, bé muốn ba thương bé, nhưng cho tới bây giờ ba cũng không có chăm sóc bé.
Trước kia bé luôn cố tìm mọi cách để lấy lòng ba, nhưng ba lại cứ một lần lại một lần lạnh nhạt với bé, để cho bé sớm hiểu rằng ba muốn giữ khoảng cách với bé.
- Tại sao phải nghĩ như vậy? Ba không ghét Nhu Nhi đâu! - Nghe được lời của Nhu Nhi nói, nhìn bé mở to đôi mắt mang theo chút xa lánh và lạnh nhạt, lòng của Minh Dạ Tuyệt không khỏi căng thẳng, anh chưa từng nói như vậy!
- Bởi vì ba luôn khi dễ mẹ, ba chưa từng cùng mẹ mang theo con ra ngoài, cũng không làm nhiều chuyện với con cái. Nhưng con sẽ không nói gì cả, bởi vì mẹ đã dạy con, đều là mẹ đã chăm sóc con, hơn nữa ba của người ta còn vui vẻ ôm lấy con gái mình; có lúc conmuốn ôm ba, ba lại không ôm con, cái này chẳng lẽ không phải là ba đang ghét con sao? - Nhu Nhi từ từ nói ra, lời nói chậm rãi mang theo chút run rẩy, đôi mắt mở to như hồ nước buổi sớm mai.
Bé cũng rất muốn có một người ba thương yêu bé, nhưng nếu như ba không thích bé, thì bé cũng không đoạt lấy tình cảm đó. Cho tới nay ba luôn coi thường bé, cho nên bé đã sớm không hy vọng rồi. Nếu như ba không thích bé và mẹ, vậy sau này bé sẽ không tìm thêm tình cảm cha con nào nữa. Tựa như một người bạn xa lạ mà thôi.
- Ba. . . . . . , không phải là ba không thích con, chỉ là ba hơi vội, ba rất bận, cho nên mới sơ sót với Nhu Nhi mà thôi, ba không cố ý. - Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng giải thích, anh cũng không biết vì sao mình lại phải để ý đến suy nghĩ của một đứa bé như thế. Nhưng anh không muốn người thân của mình, cốt nhục duy nhất của Anh nghĩ vậy. Nhưng lời đến cổ hộng mới phát hiện là anh không thể giải thích được.
“Mẹ cũng rất bận, nhưng mẹ cũng giành thời gian cho con, dù bận rộn thế nào, cũng không lạnh nhạt với con.” Nhu Nhi nói một câu ngắn ngủi, cắt đứt năng lực giải thích của Minh Dạ Tuyệt.
“Nhu Nhi…” Minh Dạ Tuyệt nhìn con gái mình, há hốc mồm, cứng lưỡi không biết nói như thế nào. Anh không ngờ Nhu Nhi lại tức giận như thế, cũng không nghĩ đến trong lòng con gái của anh lại nghĩ như thế
“Mẹ, chúng ta đi!” Nhu Nhi thấy anh không nói gì thêm nữa, liếc anh một cái sau đó đi tới dắt tay mẹ mình rồi lên tiếng.
“Nhu Nhi!” Duy Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có của con gái, đột nhiên không biết phải nói gì, cô cũng không ngờ tuy Nhu Nhi còn nhỏ nhưng trong lòng lại ẩn giấu nhiều tâm sự như thế. Là cô sơ suất quá sao?
Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn hai mẹ con cô từ từ rời đi, vươn tay muốn kéo họ trở về, lại phát hiện anh chẳng biết phải nói gì.
Duy Nhất và Nhu Nhi cùng quay lên xe, đạp chân ga, xe dần dần rời đi, không nhịn được quay đầu lại tìm hiểu người đàn ông đang đứng bên đường ngơ ngác nhìn bọn họ, lòng của cô không khỏi đau xót. Cho tới bây giờ anh luôn ngẩng cao đầu mà sống, cho tới bây giờ lời nói của anh luôn là thánh chỉ, nhưng bây giờ anh lịa chẳng nói lời nào. Tất cả những chuyện xảy ra, vốn không phải là do anh cố ý?
Thở ra một hơi, nghiêng đầu không nhìn người đàn ông kia nữa, thôi, vẫn là như chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi. hiện tại bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, như vậy cũng tốt, vê sau anh sẽ không trở lại tìm cô nữa?
Minh Dạ Quyệt nhìn chiếc xe hơi dần dần rời xa, trong lòng nặng nề giống như có ngàn vạn tảng đá đè ép, nặng nề để cho anh thở không nổi.
Là sai lầm của anh sao? Chưa bao giờ anh nghĩ qua, trong lòng con gái lại nghĩ anh như thế. Có lẽ trước kia, anh quá sợ?
Hồi lâu, anh mời phờ phạc rã rượi xoay người lên xe hơi, chỉ chốc lát sau, xe hơi màu đen kéo lê một vòng ánh sáng hoàn mỹ mà lạnh lẽo trên đường phố.
Những nơi mà anh chạy qua, xa xa bên tường là gương mặt một người lấm la lấm lét, nhìn hai chiếc xe hơi đường ai nấy đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo. thì ra là bọn họ đã ly hôn, nhưng ông nhìn ra Minh Dạ Tuyệt rất quan tâm Duy Nhất, nếu như vậy ông vẫn còn cơ hội.
***
Trong tòa cao ốc tập đoàn Minh Thị.
một người đàn ông ngơ ngác đứng ở cửa sổ sát đất lông mày nhíu lại thành một đoàn dài, trên tay cầm một điếu thuốc nâng lên đến khóe miệng, chỉ chốc lát sau lại khạc ra một vòng khói mù, ánh mắt của anh ta vô cùng hung ác, cũng rất nhẫn tâm.
Rốt cuộc anh có lỗi ở chỗ nào? Tại sao Duy Nhất lại thay đổi, Nhu Nhi cũng thay đổi, từ trước tới nay anh chưa từng cảm thấy họ quan trọng, thế nhưng mấy tháng qua, mỗi khi trở về căn phòng trống rỗng, tim của anh lại không khỏi cảm thấy cô đơn. hiện tại, anh mới phát giác ra việc thiếu đi một người khiến không gian trở nên yên tĩnh đến vậy, mỗi lần đều khiến cho anh khó ngủ.
“Cốc cốc…” Cửa phòng có hai tiếng gõ khẽ, không gian yên tĩnh như có người nào đó phá vỡ.
“đi vào.”
Minh Dạ Tuyệt đưa tay đem điếu thuốc đặt vào gạt tàn, xoay người ngồi trở lại chiếc ghế sau bàn làm việc, đúng thật vẫn là không có thói quen với mùi lạ, nhưng mùi vị quen thuộc kia lại sớm biến mất khỏi thế giới của anh, anh nghĩ muốn tìm lại không tìm được.
“Anh…” Người tiến vào không phải người khác, chính là người vừa nhậm chức giám đốc của tập đoàn Minh Thị - Minh Dạ Phạm.
“Ừ.” Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên bàn.
“Anh, anh khỏe không?” Minh Dạ Phạm đi tới bên cạnh anh, lo lắng hỏi. Mấy tháng này, anh càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng không thích nói chuyện, trước kia mặc dù anh cũng không nói chuyện nhiều, nhưng dầu gì cũng sẽ nói với người thân một hai câu. Nhưng bây giờ đến nói mấy chữ anh cũng không thèm nói ra, thật không biết, về sau anh sẽ sống như thế nào nữa.
“Ừ.” Minh Dạ Tuyệt ‘ừ’ một tiếng, bày tỏ mình không có việc gì, nhưng không ngẩng đầu lên.
“Anh hối hận sao?”
“Hối hận?” Nghe được câu nói kia, động tác tay của Minh Dạ Tuyệt bống dừng lại.
Hối hận sao? hiện tại anh muốn gọi họ trở lại rồi bên cạnh anh, nhưng lại sợ ánh mắt phòng bị của mẹ con họ, cái này gọi là hối hận sao? Anh không biết.
“Nếu anh sự thật để ý đến cô ấy như vậy, tại sao không chủ động theo đuổi cô ấy trở về?”
“Theo đuổi trở về?” Minh Dạ Tuyệt mê hoặc ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Phạm đang đứng trước bàn làm việc của anh.
Cậu ta đang nói…. Theo đuổi sao?
- Không cần, tự tôi có thể đưa Nhu Nhi đi, anh không cần dùng Nhu Nhi làm cái cớ đến đây. - Duy Nhất cau mày nhàn nhạt nói ra, nhìn bàn tay đang duỗi ra của anh, cố ý tránh để không đụng chạm.
- Tôi làm em ghét đến như vậy sao? - Nhìn đôi bàn tay rơi trên không trung, anh lập tức thu hồi tay về, nhìn về ánh mắt phòng bị của cô, nhẹ nhàng hỏi.
Trước kia thấy cô luôn có thái độ phòng bị đối với anh, anh chỉ tức giận, chưa bao giờ nghĩ tới việc bên trong nó còn có nguyên nhân khác. Nhưng mới rồi thấy người đàn ông kia, anh giống như đã hiểu ra điều gì đó. Có lẽ cô vô cùng lo sợ việc anh sẽ giống như người cha của cô, sẽ khi dễ Nhu Nhi? Nghĩ tới lý do này, tim của hắn không khỏi nhói đau một cái, trong lòng nhiều hơn một tia nhu tình. Chẳng lẽ mỗi khi anh xuất hiện cô đều cảm thấy sợ hãi sao?
Đột nhiên, anh không muốn dùng phương pháp này để cho cô trở về bên cạnh anh, anh không muốn nhìn cô đưa đôi mắt phòng bị hay lo sợ nhìn anh.
- Anh. . . . . . , thế nào? - Nghe lời anh nói, Duy Nhất từ từ ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông đứng trước mặt cô, không giải thích được biểu hiện của anh.
Từ hôm nào anh lại trở nên như thế? Từ hôm nào mà mỗi khi nhìn thấy cô, anh liền trở thành một người khác, đến tột cùng anh có ý định gì?
- Đừng lo lắng, anh chỉ đơn thuần muốn tới đây đưa Nhu Nhi đi học, cũng không có mục đích gì khác. Nếu như mà anh làm như vậy, em không có cảm giác an toàn, về sau anh sẽ hạn chế không đến đón Nhu Nhi tan học. Nhưng hôm nay, có thể miễn cưỡng để anh đưa hai người đi hay không! - Minh Dạ Tuyệt nói xong, không cho cự tuyệt, dắt tay của Nhu Nhi đi đến bên xe.
Anh biết nếu như muốn trưng cầu ý kiến của cô, cô nhất định sẽ cử tuyệt, chẳng bằng trực tiếp động thủ như thế sẽ đơn giản hơn.
- Này, anh. . . . . . - Duy Nhất bị anh kéo cho lảo đảo mấy cái, có chút kinh sợ nên thét lên.
Tại sao người này luôn tự ý quyết định mọi chuyện như vậy? Nói gió thì có mưa ư.
- Buông ra mẹ! - Một giọng nói thanh thúy mang theo một tia sắc bén vang lên trên con đường an tĩnh, bóng dáng nho nhỏ vọt tới trước mặt Minh Dạ Tuyệt, chặn bước chân của anh, đôi mắt mở to như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Nhu Nhi. - Duy Nhất nhìn cái cammera trước mặt, một con sư tử nhỏ khiến cho cô ngẩn người.
Gần đây cô phát hiện Nhu Nhi đã thay đổi thật nhiều, mặc dù đang đứng ở trước mặt cô vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại, nhưng nay lại thêm phần khéo léo. Nhưng phải đối mặt với người khác nhất là khi phải đối mặt trực tiếp với Minh Dạ Tuyệt thì bé lại giống như một con dã thú chờ vận động, giống như là từng giờ từng phút đều chuẩn bị ra đánh trận. Là cô cho rằng Nhu Nhi quá nhu nhược sao? Vì sự tình gì mà biến thành bộ dáng này? Tại sao không phải cô đi bảo vệ con gái, mà là con gái tới bảo vệ cô.
Minh Dạ Tuyệt cũng nhìn đứa bé trước mắt đến ngây ngẩn cả người, làm sao mà chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi mẹ con của hai người, đều giống như biến thành một người khác vậy, đều giống như người xa lạ, để cho anh không biết nên nghe ai.
- Buông ra mẹ. - Giọng nói thanh thúy trở nên lớn ra rất nhiều, cũng mở trừng đôi mắt giống như Duy Nhất vậy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt một quả đấm, một cước đá về phía trước, một cước đá ra sau, mặc dù động tác không quá tiêu chuẩn, nhưng cũng đủ mười phần uy nghiêm rồi.
- Được, ba buông ra, hiện tại ba đưa con đến trường học được không? - Nhìn hai người trước mặt một lúc lâu, Minh Dạ Tuyệt từ từ buông tay Duy Nhất ra, không nhịn được nhẹ giọng nói, cũng không khỏi có chút tức giận với Nhu Nhi.
Anh chưa từng nói những từ ngữ ngọt ngào, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không thể nói thành lời.
- Không, mẹ con có xe hơi, không cần ba đưa. - Nhu Nhi giương mắt nhìn mẹ mình một chút, sau đó kiên định mà nói ra. Khí phách trong giọng nói chưa từng buông lỏng.
Mọi người đều nói, sau khi ba mẹ ly hôn, thì không thể đi cùng nhau, như vậy hiện tại ba không nên trở về tìm mẹ.
- Nhu Nhi. . . . . . không thích ba sao? - Nghe Nhu Nhi nói như thế, tâm tư Minh Dạ Tuyệt từ từ trầm xuống, chẳng lẽ ngay cả con gái của anh cũng ghét anh sao?
Nghe được câu hỏi của anh, Nhu Nhi đột nhiên không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng lên tiếng.
- Đúng, con không thích ba, không thích chút nào cả.
- Tại sao? - Minh Dạ Tuyệt xoay người nhìn cô gái nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình, quay đầu lại nhìn Duy Nhất một chút, sắc mặt có chút khó coi.
Chẳng lẽ cô có thể thông qua suy nghĩ mà điều khiển tâm tư của Nhu Nhi sao?
Không, không phải là cô, cô không phải là thứ người như thế, nếu như cô là người như thế, thì đã không cho anh gặp mặt Nhu Nhi nữa. Mà sẽ trực tiếp mang Nhu Nhi rời khỏi anh. Nếu như không phải là cô, chẳng lẽ là lỗi của anh sao? Chẳng lẽ anh đã sai lầm sao?
- Ba cũng đâu có thích con đâu, phải không? - Nhu Nhi mở to đôi mắt, mang theo chút uất ức, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận, bé muốn ba thương bé, nhưng cho tới bây giờ ba cũng không có chăm sóc bé.
Trước kia bé luôn cố tìm mọi cách để lấy lòng ba, nhưng ba lại cứ một lần lại một lần lạnh nhạt với bé, để cho bé sớm hiểu rằng ba muốn giữ khoảng cách với bé.
- Tại sao phải nghĩ như vậy? Ba không ghét Nhu Nhi đâu! - Nghe được lời của Nhu Nhi nói, nhìn bé mở to đôi mắt mang theo chút xa lánh và lạnh nhạt, lòng của Minh Dạ Tuyệt không khỏi căng thẳng, anh chưa từng nói như vậy!
- Bởi vì ba luôn khi dễ mẹ, ba chưa từng cùng mẹ mang theo con ra ngoài, cũng không làm nhiều chuyện với con cái. Nhưng con sẽ không nói gì cả, bởi vì mẹ đã dạy con, đều là mẹ đã chăm sóc con, hơn nữa ba của người ta còn vui vẻ ôm lấy con gái mình; có lúc conmuốn ôm ba, ba lại không ôm con, cái này chẳng lẽ không phải là ba đang ghét con sao? - Nhu Nhi từ từ nói ra, lời nói chậm rãi mang theo chút run rẩy, đôi mắt mở to như hồ nước buổi sớm mai.
Bé cũng rất muốn có một người ba thương yêu bé, nhưng nếu như ba không thích bé, thì bé cũng không đoạt lấy tình cảm đó. Cho tới nay ba luôn coi thường bé, cho nên bé đã sớm không hy vọng rồi. Nếu như ba không thích bé và mẹ, vậy sau này bé sẽ không tìm thêm tình cảm cha con nào nữa. Tựa như một người bạn xa lạ mà thôi.
- Ba. . . . . . , không phải là ba không thích con, chỉ là ba hơi vội, ba rất bận, cho nên mới sơ sót với Nhu Nhi mà thôi, ba không cố ý. - Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng giải thích, anh cũng không biết vì sao mình lại phải để ý đến suy nghĩ của một đứa bé như thế. Nhưng anh không muốn người thân của mình, cốt nhục duy nhất của Anh nghĩ vậy. Nhưng lời đến cổ hộng mới phát hiện là anh không thể giải thích được.
“Mẹ cũng rất bận, nhưng mẹ cũng giành thời gian cho con, dù bận rộn thế nào, cũng không lạnh nhạt với con.” Nhu Nhi nói một câu ngắn ngủi, cắt đứt năng lực giải thích của Minh Dạ Tuyệt.
“Nhu Nhi…” Minh Dạ Tuyệt nhìn con gái mình, há hốc mồm, cứng lưỡi không biết nói như thế nào. Anh không ngờ Nhu Nhi lại tức giận như thế, cũng không nghĩ đến trong lòng con gái của anh lại nghĩ như thế
“Mẹ, chúng ta đi!” Nhu Nhi thấy anh không nói gì thêm nữa, liếc anh một cái sau đó đi tới dắt tay mẹ mình rồi lên tiếng.
“Nhu Nhi!” Duy Nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có của con gái, đột nhiên không biết phải nói gì, cô cũng không ngờ tuy Nhu Nhi còn nhỏ nhưng trong lòng lại ẩn giấu nhiều tâm sự như thế. Là cô sơ suất quá sao?
Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn hai mẹ con cô từ từ rời đi, vươn tay muốn kéo họ trở về, lại phát hiện anh chẳng biết phải nói gì.
Duy Nhất và Nhu Nhi cùng quay lên xe, đạp chân ga, xe dần dần rời đi, không nhịn được quay đầu lại tìm hiểu người đàn ông đang đứng bên đường ngơ ngác nhìn bọn họ, lòng của cô không khỏi đau xót. Cho tới bây giờ anh luôn ngẩng cao đầu mà sống, cho tới bây giờ lời nói của anh luôn là thánh chỉ, nhưng bây giờ anh lịa chẳng nói lời nào. Tất cả những chuyện xảy ra, vốn không phải là do anh cố ý?
Thở ra một hơi, nghiêng đầu không nhìn người đàn ông kia nữa, thôi, vẫn là như chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi. hiện tại bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, như vậy cũng tốt, vê sau anh sẽ không trở lại tìm cô nữa?
Minh Dạ Quyệt nhìn chiếc xe hơi dần dần rời xa, trong lòng nặng nề giống như có ngàn vạn tảng đá đè ép, nặng nề để cho anh thở không nổi.
Là sai lầm của anh sao? Chưa bao giờ anh nghĩ qua, trong lòng con gái lại nghĩ anh như thế. Có lẽ trước kia, anh quá sợ?
Hồi lâu, anh mời phờ phạc rã rượi xoay người lên xe hơi, chỉ chốc lát sau, xe hơi màu đen kéo lê một vòng ánh sáng hoàn mỹ mà lạnh lẽo trên đường phố.
Những nơi mà anh chạy qua, xa xa bên tường là gương mặt một người lấm la lấm lét, nhìn hai chiếc xe hơi đường ai nấy đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo. thì ra là bọn họ đã ly hôn, nhưng ông nhìn ra Minh Dạ Tuyệt rất quan tâm Duy Nhất, nếu như vậy ông vẫn còn cơ hội.
***
Trong tòa cao ốc tập đoàn Minh Thị.
một người đàn ông ngơ ngác đứng ở cửa sổ sát đất lông mày nhíu lại thành một đoàn dài, trên tay cầm một điếu thuốc nâng lên đến khóe miệng, chỉ chốc lát sau lại khạc ra một vòng khói mù, ánh mắt của anh ta vô cùng hung ác, cũng rất nhẫn tâm.
Rốt cuộc anh có lỗi ở chỗ nào? Tại sao Duy Nhất lại thay đổi, Nhu Nhi cũng thay đổi, từ trước tới nay anh chưa từng cảm thấy họ quan trọng, thế nhưng mấy tháng qua, mỗi khi trở về căn phòng trống rỗng, tim của anh lại không khỏi cảm thấy cô đơn. hiện tại, anh mới phát giác ra việc thiếu đi một người khiến không gian trở nên yên tĩnh đến vậy, mỗi lần đều khiến cho anh khó ngủ.
“Cốc cốc…” Cửa phòng có hai tiếng gõ khẽ, không gian yên tĩnh như có người nào đó phá vỡ.
“đi vào.”
Minh Dạ Tuyệt đưa tay đem điếu thuốc đặt vào gạt tàn, xoay người ngồi trở lại chiếc ghế sau bàn làm việc, đúng thật vẫn là không có thói quen với mùi lạ, nhưng mùi vị quen thuộc kia lại sớm biến mất khỏi thế giới của anh, anh nghĩ muốn tìm lại không tìm được.
“Anh…” Người tiến vào không phải người khác, chính là người vừa nhậm chức giám đốc của tập đoàn Minh Thị - Minh Dạ Phạm.
“Ừ.” Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên bàn.
“Anh, anh khỏe không?” Minh Dạ Phạm đi tới bên cạnh anh, lo lắng hỏi. Mấy tháng này, anh càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng không thích nói chuyện, trước kia mặc dù anh cũng không nói chuyện nhiều, nhưng dầu gì cũng sẽ nói với người thân một hai câu. Nhưng bây giờ đến nói mấy chữ anh cũng không thèm nói ra, thật không biết, về sau anh sẽ sống như thế nào nữa.
“Ừ.” Minh Dạ Tuyệt ‘ừ’ một tiếng, bày tỏ mình không có việc gì, nhưng không ngẩng đầu lên.
“Anh hối hận sao?”
“Hối hận?” Nghe được câu nói kia, động tác tay của Minh Dạ Tuyệt bống dừng lại.
Hối hận sao? hiện tại anh muốn gọi họ trở lại rồi bên cạnh anh, nhưng lại sợ ánh mắt phòng bị của mẹ con họ, cái này gọi là hối hận sao? Anh không biết.
“Nếu anh sự thật để ý đến cô ấy như vậy, tại sao không chủ động theo đuổi cô ấy trở về?”
“Theo đuổi trở về?” Minh Dạ Tuyệt mê hoặc ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Phạm đang đứng trước bàn làm việc của anh.
Cậu ta đang nói…. Theo đuổi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook