Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
-
Chương 87: Buông tha? Không!
Nhìn vào đôi mắt mê man của Minh Dạ Tuyệt, thì Minh Dạ Phạm chỉ có thể thở ra một tiếng
Anh còn cho rằng, cho đến tận bây giờ, Minh Dạ Tuyệt còn chưa nhận ra cảm giác của mình với Duy Nhất chứ? Có lẽ đã có rồi, nếu không làm sao anh ta cứ muốn quản chuyện của cô ấy? Rồi chứng kiến cảnh cô mặt quần áo đẹp thì đùng đùng nổi giận; có lẽ anh đang ghen.
Đúng, anh đang ghen, nhưng chính anh cũng chẳng biết mình đang làm cái gì, lấy tính cách của anh ra mà nói, vì sao cứ phải để ý một người con gái? Có lẽ chính anh còn chưa rõ những chuyện thuộc về ngôn ngữ trái tim.
Phải làm sao cho người đàn ông này hiểu được những điều thật sự chôn giấu trong tim?
- Anh, bây giờ anh vẫn quan tâm đến cô ấy sao? - Minh Dạ Phạm nhìn Minh Dạ Tuyệt đang đứng bất động, vẻ mặt như bị ai đó đả kích thì lên tiếng hỏi.
- Quan tâm? - Nghe lời của em trai, Minh Dạ tuyệt có chút giật mình. Anh đang quan tâm cô sao?
Anh không biết, cũng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, anh chỉ biết, mỗi lần thấy cô, ánh mắt của anh cứ vô tình mà đặt lên người cô, nghe được tên của cô, anh sẽ không kiểm soát được suy nghĩ của mình. Thế là đang yêu sao?
- Nếu như không quan tâm lời cô ấy..., để cho cô ấy được tự do, nếu như anh không thể mang lại cho cô ấy sự hạnh phúc, thì buông tay, để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình. - Thấy anh cũng không nói lời nào, chỉ đứng sững sờ giống như như có điều suy nghĩ, Minh Dạ Phạm tiếp tục nói, xem ra có một số việc nếu như không để Tuyệt phát hiện ra, anh sẽ vĩnh là người cô đơn
- Thả cô. . . . . . để cô tự do? Để cho cô tìm kiếm hạnh phúc? - Anh xoay người, tiếp tục nhìn cô gái đang tươi cười như hoa, anh nhỏ giọng, lặp lại lời nói của Minh Dạ Phạm
Như vậy, cô sẽ cười nói với người đàn ông khác kể cả trước mặt anh sao? Buổi tối cô có thể ở nhà của người đàn ông sao? Sau đó ngủ ở trên giường một người đàn ông khác, nằm trên ngực một người đàn ông khác? Tại sao vừa nghĩ đến những trường hợp kia, thì ngực trái của anh đột nhiên đau thắt? Giống như anh đột nhiên mất đi thứ quan trọng nhất đời mình chỉ sau một đêm, trống rỗng khiến cho anh không biết xoay xở thế nào, một loại cảm xúc hoảng hốt nhiễu loạn suy nghĩ của anh. Nghĩ đến cô có thể ngủ trong ngực người đàn ông khác, tâm anh kích động, rất muốn mang cô về bên cạnh mình, không muốn thấy cô cười nói với đàn ông khác, cũng không nguyện thấy cô hỏi han ân cần với bọn họ.
Không, không được, anh không cho phép, tại sao có thể như vậy?
- Anh, anh đừng đi con đường miễn cưỡng và ép buộc người khác, lấy tính cách của cô ấy mà nói, nếu không phải anh quá sai, cô ấy sẽ không buông tay anh đâu, anh đã làm, vậy thì không nên hối hận. Đừng đi quấy rầy cuộc sống của cô ấy, cũng đừng nghĩ sẽ khống chế cô ấy, cô ấy rất quật cường, nếu như không phải là cô ấy tự nguyện, em sẽ không để cho bất cứ ai quyết định thay cô ấy cả. Lại nói, giữa anh với Nhu Nhi còn quan hệ huyết thống, nếu bây giờ anh chọc giận cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ biến mất, đến lúc đó, anh sẽ chẳng còn thấy mặt Nhu Nhi nữa rồi. Có phải cho đến bây giờ anh còn chưa điều tra được những chuyện xảy ra mười năm trước hay sao? Em nghĩ, nếu như cô ấy muốn đi, anh sẽ không cách nào giữ lại được đâu. - Nhìn sắc mặt xanh mét của Minh Dạ Tuyệt, Minh Dạ Phạm tiếp tục nói.
Hiện tại chỉ có thể cố gắng để cho anh hiểu nội tâm của Duy Nhất, mới có thể để cho anh thay đổi thói quen của mình, Duy Nhất không là người khác mà là vật nhỏ ngu ngốc của anh, không nên để cho cô ấy tiếp tục gánh chịu những mệnh lệnh ngu xuẩn của anh.
- Làm sao em biết anh không điều tra được? - Minh Dạ Tuyệt chần chờ hỏi, anh nhớ là mình chưa nói chuyện này với Phạm, làm sao nó biết được?
- Thật ra thì, khi em vừa biết Duy Nhất, em có cho người điều tra những chuyện của cô ấy, nhưng những chuyện xảy ra mười năm trước của cô ấy chỉ là trang giấy trắng, không có bất kỳ đầu mối nào để cho em điều tra, khi đó em cũng không có tra được chuyện gì, chẳng lẽ bảy năm sau anh có thể điều tra được? Cho nên mới nói, đừng có dùng những phương pháp đối xử với người khác để đối xử với cô ấy, như vậy anh sẽ bức cô ấy rời xa mình.
Nghe lời của Minh Dạ Phạm, thì Minh Dạ Tuyệt trầm mặc, nhớ tới những lời cô từng nói, nếu như bức ép cô, cô sẽ lập tức biến mất, để cho anh vĩnh viễn cũng không tìm ra cô, cũng không tìm được Nhu Nhi. Anh giương mắt nhìn về phía nụ cười Đông Phương và Duy Nhất, dường như hai người ở quá xa anh, đây cũng là lần đầu tiên anh biết thì ra là cõi đời này cũng có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Cái loại mong muốn kéo một người về bên cạnh mình, rồi lại không dám tiến lên… đó là một loại cảm giác anh chưa từng có
- Anh… anh? -Thấy anh nhíu mày, cứ nhìn về phía trước, không nói một lời gì, Minh Dạ Phạm không nhịn được mà nhẹ giọng gọi.
Minh Dạ Tuyệt dần lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía Minh Dạ Phạm, cũng không biết Diệp Lạc xuất hiện bên cạnh bọn họ từ lúc nào, dừng một chút, hít sâu một hơi sau đó nói:
- Anh không sao, em yên tâm, anh sẽ không tìm cô ấy gây phiền toái nữa đâu, em cứ chăm sóc Diệp Lạc đi, anh qua bên kia xem một chút.
Sau khi nói xong, Minh Dạ Tuyệt không nhìn bọn họ thêm nữa, xoay người đi ra ngoài, mặc kệ Minh Dạ Phạm đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn anh trai mình.
Lúc nào thì anh lại trở thành người dễ nói chuyện như thế? Anh nói như thế? Anh đã thay đổi sao?
- Phạm, đại ca có sao không? - Diệp Lạc nhìn theo bóng lưng của Minh Dạ Tuyệt, không nhịn được mà đặt câu hỏi với Minh Dạ Phạm đang đứng sững sờ.
- Yên tâm, anh ta không sao cả, ở đời này, không có chuyện gì có thể đánh đỗ được anh ta, hiện tại anh ta cần an tĩnh suy nghĩ thật kỹ, chờ anh ta nghĩ thông suốt, anh ta sẽ tự biết mình nên làm thế nào. - Minh Dạ Phạm quay đầu, nở một nụ cười với Diệp Lạc.
- Thật sao? Xem ra đại ca của chúng ta cũng rất đáng thương. - Diệp Lạc không nhịn được thở dài một tiếng. Đi tới nơi này cũng nhiều ngày rồi, luôn là anh đi về một mình, không ai ở bên cạnh anh, dáng vẻ rất cô đơn.
- Đáng thương? Đúng vậy, một người đàn ông không hiểu gì về tình yêu, là đáng thương. Có lẽ, chờ anh ta nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, biết quý trọng người bên cạnh như thế nào rồi, anh cũng sẽ không cô đơn nữa - Nhìn người đàn ông đã đi xa, Minh Dạ Phạm cúi đầu đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng cười nói: - Được rồi, mặc kệ anh ta đi, tôi dẫn cô đi xem chung quanh một chút.
- Dạ. - Cảm thấy động tác chở che của Minh Dạ Phạm, Diệp Lạc nở ra một nụ cười, ngoan ngoãn đi theo anh
Minh Dạ Tuyệt đang trong mớ suy nghĩ, nhìn những sản phẩm lạ mắt được bày bán trước mắt, nhưng tất cả đều không thể tiến vào mắt của anh, trong đầu anh luôn là những câu nói của Minh Dạ Phạm
Nên thả cô đi sao? Nên để cho cô tìm kiếm hạnh phúc của mình sao? Nếu như cô không ở đây, vậy anh làm thế nào?
- Thời gian tan học sắp đến rồi, em phải đi rước Nhu Nhi, không thể nói chuyện với anh nữa, thật xin lỗi.
Minh Dạ Tuyệt đang mất hồn thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. Khiến cho thần kinh của anh chấn động, chợt quay đầu mà nhìn lại, mới phát giác, từ lúc nào anh đã đi đến bên cạnh cô rồi.
- Em tự lái xe đến đây sao? Mới vừa rồi hình như Trang Nghiêm chở em tới đây mà, hiện tại cậu ta chạy đi đâu mất rồi, hay anh sẽ đưa em đi!- Đông Phương Dược quay đầu nhìn chung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Trang Nghiêm, vì vậy nói.
- Không sao, anh cũng rất bận mà, em ngồi tắc xi là được. - Duy Nhất nhẹ nhàng cười nói.
- Vẫn là tôi nên tiễn cô đi, dù sao tôi cũng đã xem đủ rồi, cũng đã chán, coi như tôi đi theo cô để giải sầu! - Đông Phương Dực nhún vai nói.
- Ừ. . . . . . , vậy cũng được, cám ơn anh. - Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi nói, mỗi khi ở bên cạnh anh, cô luôn có một cảm giác an lòng, giống như là bạn bè lâu năm.
- Nếu như muốn cám ơn tôi, hãy mời tôi ăn một bữa tiệc lớn đi! Cả ngày ăn ở quán, đã lâu rồi không được thưởng thức những món ăn mang không khí gia đình, bây giờ muốn ăn cũng không tìm được nơi thích hợp, không bằng cô tự làm cho tôi một bữa cơm.
- Được, muốn ăn món gì, đón Nhu Nhi về rồi chúng ta cùng đi mua - Nhìn cái mặt ủ dột của anh, Duy Nhất không nhịn được mà phải nở ra một nụ cười
Nghe được câu chuyện của cô và Phương Đông Dực, lòng của Minh Dạ Tuyệt giống như đau nhói, một cổ khí lạnh lẽo bao phủ cả lục phủ ngũ tạng của anh, để cho cơ thể anh như cơ thể của anh như người không có nhiệt độ.
Cho tới bây giờ đều là cô mang đến cho anh sự ấm áp, nhưng bây giờ cô lại không muốn ở cùng anh nữa, cô đem sự ấm áp của mình trao cho người khác mất rồi?
Nhìn cô và Đông Phương Dực cùng nhau rời đi, anh cắn mạnh môi mình, giơ chân lên đá nhanh vào chân bàn.
Không, anh không thể để cô thuộc về người khác.
Đi ra cửa chính, thấy Duy Nhất sắp sửa lên xe của Phương Đông Dực, anh lập tức chạy đến trước, nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô về bên cạnh mình, tốc độ nhanh đến suýt nữa đã khiến cho Duy Nhất ngã nhào
- A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy được vẻ mặt xanh mét của Minh Dạ Tuyệt.
- Anh. . . . . . Anh lại muốn làm gì? - Nhìn thấy anh xuất hiện bên cạnh mình, tâm Duy Nhất chợt giật mình, ngay sau đó là trận lửa tức giận vọt lên óc, anh làm cái gì vậy? Tại sao cứ làm phiền cô hết lần này đến lần khác?
- Tổng giám đốc Minh, anh có chuyện gì thì cứ nói, nhưng trước tiên xin anh buông tay ra có được không? - Đông Phương Dực thấy động tác thô lỗ của Minh Dạ Tuyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nghe giọng điệu của Duy Nhất, anh có thể nhận ra, bọn họ quen biết, chỉ là. . . . . . thật ra bọn họ có quan hệ gì?
- Tôi. . . . . . - Nghe được câu nói của Đông Phương Dực, Minh Dạ tuyệt vừa định rống giận, bên tai đột nhiên vang lên những lời nói của Minh Dạ Phạm, vì vậy nhịn tức giận trong lòng xuống, hung hăng trừng mắt một cái, cũng không điên cuồng nữa.
- Cô muốn đi đón Nhu Nhi có phải không? Đi với tôi đi, cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp con bé, tôi muốn thăm con bé một chút. - Minh Dạ Tuyệt không có để ý đến Đông Phương Dực, chỉ chăm chú nói chuyện với Duy Nhất. Âm thanh đè nén nên có chút âm trầm.
- À? - Nghe được lời anh nói, Duy Nhất sững sờ một chút, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, dáng vẻ mới vừa rồi của anh, như thể anh đang nổi trận lôi đình, vì cái gì mà anh cố nhịn xuống.
- Đi thôi, chúng ta đi đón Nhu Nhi. - Nhìn cái vẻ giật mình của cô, Minh Dạ Tuyệt lại lần nữa lôi tay cô, bắt cô đến xe mình.
- Haizzz . . . . . , buông tay ra, tôi sẽ tự mình đi, anh làm tôi đau. - Duy Nhất bị kéo khiến cho lảo đảo mấy bước, vừa đi vừa tức giận hét lớn.
Đúng là người đàn ông này không biết dịu dàng gì cả? Tại sao mỗi lần đều như vậy? Tiếng thét vang dội và cứng rắn của cô, làm cho người phía trước phải dừng bước lại, nhưng Duy Nhất lại không kịp dừng bước, nên đụng vào đầu anh một cái.
- Anh. . . . . .
- Đau không?
Duy Nhất vừa giương mắt định mắng anh, nhưng không nghĩ, anh đột nhiên kéo cô lại trước mặt mình, kiểm tra cổ tay của cô, sau đó cau mày hỏi, mặc dù giọng nói của anh vẫn lạnh lẽo, nhưng trong đó cũng chứa một ít dịu dàng.
- Ách. . . . . . Cũng may, không có việc gì. - Nhìn động tác của anh, Duy Nhất cũng không biết phải giải thích thế nào, anh đang làm gì vậy? Sao anh lại thay đổi nhiều như vậy?
- Ừ, vậy thì tốt, chúng ta đi thôi! - Nói xong, anh lại nắm tay của cô, chỉ là lần này lực nắm của anh rất ít, không để cho cô có thể thoát ra nhưng cũng không khiến cô đau nữa.
Nói xin lỗi, anh sẽ không nói, cũng chưa từng nói qua, điều anh có thể cũng chỉ như vậy thôi.
- Haizzz. . . . . . , - Duy Nhất không tự chủ được lại bị anh kéo về trước, muốn hất tay của anh ra, lại phát hiện, cô chẳng thể nào thoát nổi.
- Anh buông tay cô ấy ra, chẳng lẽ anh không phát hiện, cô ấy không muốn đi theo anh sao? - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy Duy Nhất nhẫn nại đi theo anh, vội vàng đuổi theo bọn họ, chặn trước mặt Minh Dạ Tuyệt.
- Mau tránh ra. - Nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt, ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt trở nên vô cùng nguy hiểm, mặc dù công ty của bọn họ có quan hệ hợp tác, nhưng cũng không vì thế mà anh chịu lép vế, vì anh đã liệt kê Đông Phương Dực vào ‘phần tử nguy hiểm’, anh sẽ không để Duy Nhất đến gần anh ta.
- Chỉ cần anh buông tay cô ấy ra, tôi sẽ tránh ra - Nụ cười trên mặt Đông Phương Dực cũng biến mất, đôi môi của anh trở nên vô cùng khó đoán.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không chịu tránh ra, cũng không nói chuyện, giữa bọn họ như thể có hai ngọn lửa âm ĩ cháy, khiến Duy Nhất có chút lo lắng, người đàn ông này lại muốn làm gì?
- Trước tiên anh hãy buông tay tôi ra? Anh có thể đến nơi nào đó chờ tôi, tôi đoán Nhu Nhi xong sẽ đưa con bé đến gặp anh - Duy Nhất nhẹ nhàng nói, bởi vì cô không muốn bọn họ xung đột.
- Không cần, nếu như cô không muốn đi xe chung với tôi, tôi có thể tự mình đi đón Nhu Nhi, vừa đúng dịp dì Trương cũng rất nhớ Nhu Nhi, ngày ngày lẩm bẩm nói là muốn thăm con bé, tôi sẽ mang Nhu Nhi về nhà vài ngày, chuyện đưa đón con bé đi học, tôi sẽ sắp xếp, cô có thể thoải mái vài ngày - Minh Dạ Tuyệt nói xong thì buông tay Duy Nhất ra, giống như là không thèm để ý đến cô nữa vậy.
Duy Nhất nghe xong mấy câu này, lại mở to đôi mắt
Anh nói gì? Ngày ngày dì Trương lẩm bẩm? Anh là loại người để ý đến cảm xúc của người khác sao? Hơn nữa, coi như dì Trương có nói thầm cũng sẽ không dám nói trước mặt anh đâu? Làm sao anh biết được? Mục đích cuối cùng của anh, cũng chỉ là mang Nhu Nhi đi? Tại sao anh lại muốn như thế? Chẳng lẽ. . . . . . ?
- Được, vậy cô muốn đi đâu thì đi, mấy ngày nay cô không cần đưa đón con, nếu cô đồng ý, về sau cũng không cần đưa đón con bé nữa. - Nhìn ra vẻ do dự của cô, Minh Dạ Tuyệt không nhìn cô nữa mà đi thẳng vào trong xe, nhưng trái tim lại có chút loạn nhịp. Nhớ đêm hôm đó, cô và Nhu Nhi cao chạy xa bay, cô sẽ không như thế nữa chứ?
- Dực, tôi sẽ đi đón Nhu Nhi với anh ấy, anh cứ về trước đi! Làm phiền anh rồi.
Minh Dạ Tuyệt nghe thế, khẽ xoay người, rồi môi mỏng cong lên, trong mắt thoáng qua một tia suy tính, khiến cho cả cơ thể Duy Nhất phải rùng lên, xoay người lại nói vài câu, rồi lập tức đuổi theo Minh Dạ Tuyệt.
Cô sẽ không để cho anh cùng với Nhu Nhi ở chung một chỗ mà không có ai, bởi vì cô không thể mất Nhu Nhi.
Thấy cô đi theo mình vào xe, Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn một chút người đàn ông vẫn còn đứng chết trân ở chỗ cũ, từ từ nhíu mày rậm lại, cô thích người đàn ông kia sao?
Không, cô không thể thích người đàn ông khác. Anh cũng không cho phép người đàn ông khác cưa đỗ người phụ nữ của mình
Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng đạp chân ga, xe vọt ra khỏi hội chợ hoa
Đông Phương Dực nhìn theo chiếc xe đang dần biến mất, trên mặt mang đầy vẻ đăm chiêu, cô và Minh Dạ Tuyệt có quan hệ gì? Chẳng lẽ anh chính là người đàn ông năm đó đã bỏ con gái sao?
Anh còn cho rằng, cho đến tận bây giờ, Minh Dạ Tuyệt còn chưa nhận ra cảm giác của mình với Duy Nhất chứ? Có lẽ đã có rồi, nếu không làm sao anh ta cứ muốn quản chuyện của cô ấy? Rồi chứng kiến cảnh cô mặt quần áo đẹp thì đùng đùng nổi giận; có lẽ anh đang ghen.
Đúng, anh đang ghen, nhưng chính anh cũng chẳng biết mình đang làm cái gì, lấy tính cách của anh ra mà nói, vì sao cứ phải để ý một người con gái? Có lẽ chính anh còn chưa rõ những chuyện thuộc về ngôn ngữ trái tim.
Phải làm sao cho người đàn ông này hiểu được những điều thật sự chôn giấu trong tim?
- Anh, bây giờ anh vẫn quan tâm đến cô ấy sao? - Minh Dạ Phạm nhìn Minh Dạ Tuyệt đang đứng bất động, vẻ mặt như bị ai đó đả kích thì lên tiếng hỏi.
- Quan tâm? - Nghe lời của em trai, Minh Dạ tuyệt có chút giật mình. Anh đang quan tâm cô sao?
Anh không biết, cũng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, anh chỉ biết, mỗi lần thấy cô, ánh mắt của anh cứ vô tình mà đặt lên người cô, nghe được tên của cô, anh sẽ không kiểm soát được suy nghĩ của mình. Thế là đang yêu sao?
- Nếu như không quan tâm lời cô ấy..., để cho cô ấy được tự do, nếu như anh không thể mang lại cho cô ấy sự hạnh phúc, thì buông tay, để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình. - Thấy anh cũng không nói lời nào, chỉ đứng sững sờ giống như như có điều suy nghĩ, Minh Dạ Phạm tiếp tục nói, xem ra có một số việc nếu như không để Tuyệt phát hiện ra, anh sẽ vĩnh là người cô đơn
- Thả cô. . . . . . để cô tự do? Để cho cô tìm kiếm hạnh phúc? - Anh xoay người, tiếp tục nhìn cô gái đang tươi cười như hoa, anh nhỏ giọng, lặp lại lời nói của Minh Dạ Phạm
Như vậy, cô sẽ cười nói với người đàn ông khác kể cả trước mặt anh sao? Buổi tối cô có thể ở nhà của người đàn ông sao? Sau đó ngủ ở trên giường một người đàn ông khác, nằm trên ngực một người đàn ông khác? Tại sao vừa nghĩ đến những trường hợp kia, thì ngực trái của anh đột nhiên đau thắt? Giống như anh đột nhiên mất đi thứ quan trọng nhất đời mình chỉ sau một đêm, trống rỗng khiến cho anh không biết xoay xở thế nào, một loại cảm xúc hoảng hốt nhiễu loạn suy nghĩ của anh. Nghĩ đến cô có thể ngủ trong ngực người đàn ông khác, tâm anh kích động, rất muốn mang cô về bên cạnh mình, không muốn thấy cô cười nói với đàn ông khác, cũng không nguyện thấy cô hỏi han ân cần với bọn họ.
Không, không được, anh không cho phép, tại sao có thể như vậy?
- Anh, anh đừng đi con đường miễn cưỡng và ép buộc người khác, lấy tính cách của cô ấy mà nói, nếu không phải anh quá sai, cô ấy sẽ không buông tay anh đâu, anh đã làm, vậy thì không nên hối hận. Đừng đi quấy rầy cuộc sống của cô ấy, cũng đừng nghĩ sẽ khống chế cô ấy, cô ấy rất quật cường, nếu như không phải là cô ấy tự nguyện, em sẽ không để cho bất cứ ai quyết định thay cô ấy cả. Lại nói, giữa anh với Nhu Nhi còn quan hệ huyết thống, nếu bây giờ anh chọc giận cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ biến mất, đến lúc đó, anh sẽ chẳng còn thấy mặt Nhu Nhi nữa rồi. Có phải cho đến bây giờ anh còn chưa điều tra được những chuyện xảy ra mười năm trước hay sao? Em nghĩ, nếu như cô ấy muốn đi, anh sẽ không cách nào giữ lại được đâu. - Nhìn sắc mặt xanh mét của Minh Dạ Tuyệt, Minh Dạ Phạm tiếp tục nói.
Hiện tại chỉ có thể cố gắng để cho anh hiểu nội tâm của Duy Nhất, mới có thể để cho anh thay đổi thói quen của mình, Duy Nhất không là người khác mà là vật nhỏ ngu ngốc của anh, không nên để cho cô ấy tiếp tục gánh chịu những mệnh lệnh ngu xuẩn của anh.
- Làm sao em biết anh không điều tra được? - Minh Dạ Tuyệt chần chờ hỏi, anh nhớ là mình chưa nói chuyện này với Phạm, làm sao nó biết được?
- Thật ra thì, khi em vừa biết Duy Nhất, em có cho người điều tra những chuyện của cô ấy, nhưng những chuyện xảy ra mười năm trước của cô ấy chỉ là trang giấy trắng, không có bất kỳ đầu mối nào để cho em điều tra, khi đó em cũng không có tra được chuyện gì, chẳng lẽ bảy năm sau anh có thể điều tra được? Cho nên mới nói, đừng có dùng những phương pháp đối xử với người khác để đối xử với cô ấy, như vậy anh sẽ bức cô ấy rời xa mình.
Nghe lời của Minh Dạ Phạm, thì Minh Dạ Tuyệt trầm mặc, nhớ tới những lời cô từng nói, nếu như bức ép cô, cô sẽ lập tức biến mất, để cho anh vĩnh viễn cũng không tìm ra cô, cũng không tìm được Nhu Nhi. Anh giương mắt nhìn về phía nụ cười Đông Phương và Duy Nhất, dường như hai người ở quá xa anh, đây cũng là lần đầu tiên anh biết thì ra là cõi đời này cũng có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Cái loại mong muốn kéo một người về bên cạnh mình, rồi lại không dám tiến lên… đó là một loại cảm giác anh chưa từng có
- Anh… anh? -Thấy anh nhíu mày, cứ nhìn về phía trước, không nói một lời gì, Minh Dạ Phạm không nhịn được mà nhẹ giọng gọi.
Minh Dạ Tuyệt dần lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía Minh Dạ Phạm, cũng không biết Diệp Lạc xuất hiện bên cạnh bọn họ từ lúc nào, dừng một chút, hít sâu một hơi sau đó nói:
- Anh không sao, em yên tâm, anh sẽ không tìm cô ấy gây phiền toái nữa đâu, em cứ chăm sóc Diệp Lạc đi, anh qua bên kia xem một chút.
Sau khi nói xong, Minh Dạ Tuyệt không nhìn bọn họ thêm nữa, xoay người đi ra ngoài, mặc kệ Minh Dạ Phạm đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn anh trai mình.
Lúc nào thì anh lại trở thành người dễ nói chuyện như thế? Anh nói như thế? Anh đã thay đổi sao?
- Phạm, đại ca có sao không? - Diệp Lạc nhìn theo bóng lưng của Minh Dạ Tuyệt, không nhịn được mà đặt câu hỏi với Minh Dạ Phạm đang đứng sững sờ.
- Yên tâm, anh ta không sao cả, ở đời này, không có chuyện gì có thể đánh đỗ được anh ta, hiện tại anh ta cần an tĩnh suy nghĩ thật kỹ, chờ anh ta nghĩ thông suốt, anh ta sẽ tự biết mình nên làm thế nào. - Minh Dạ Phạm quay đầu, nở một nụ cười với Diệp Lạc.
- Thật sao? Xem ra đại ca của chúng ta cũng rất đáng thương. - Diệp Lạc không nhịn được thở dài một tiếng. Đi tới nơi này cũng nhiều ngày rồi, luôn là anh đi về một mình, không ai ở bên cạnh anh, dáng vẻ rất cô đơn.
- Đáng thương? Đúng vậy, một người đàn ông không hiểu gì về tình yêu, là đáng thương. Có lẽ, chờ anh ta nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, biết quý trọng người bên cạnh như thế nào rồi, anh cũng sẽ không cô đơn nữa - Nhìn người đàn ông đã đi xa, Minh Dạ Phạm cúi đầu đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng cười nói: - Được rồi, mặc kệ anh ta đi, tôi dẫn cô đi xem chung quanh một chút.
- Dạ. - Cảm thấy động tác chở che của Minh Dạ Phạm, Diệp Lạc nở ra một nụ cười, ngoan ngoãn đi theo anh
Minh Dạ Tuyệt đang trong mớ suy nghĩ, nhìn những sản phẩm lạ mắt được bày bán trước mắt, nhưng tất cả đều không thể tiến vào mắt của anh, trong đầu anh luôn là những câu nói của Minh Dạ Phạm
Nên thả cô đi sao? Nên để cho cô tìm kiếm hạnh phúc của mình sao? Nếu như cô không ở đây, vậy anh làm thế nào?
- Thời gian tan học sắp đến rồi, em phải đi rước Nhu Nhi, không thể nói chuyện với anh nữa, thật xin lỗi.
Minh Dạ Tuyệt đang mất hồn thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. Khiến cho thần kinh của anh chấn động, chợt quay đầu mà nhìn lại, mới phát giác, từ lúc nào anh đã đi đến bên cạnh cô rồi.
- Em tự lái xe đến đây sao? Mới vừa rồi hình như Trang Nghiêm chở em tới đây mà, hiện tại cậu ta chạy đi đâu mất rồi, hay anh sẽ đưa em đi!- Đông Phương Dược quay đầu nhìn chung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Trang Nghiêm, vì vậy nói.
- Không sao, anh cũng rất bận mà, em ngồi tắc xi là được. - Duy Nhất nhẹ nhàng cười nói.
- Vẫn là tôi nên tiễn cô đi, dù sao tôi cũng đã xem đủ rồi, cũng đã chán, coi như tôi đi theo cô để giải sầu! - Đông Phương Dực nhún vai nói.
- Ừ. . . . . . , vậy cũng được, cám ơn anh. - Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi nói, mỗi khi ở bên cạnh anh, cô luôn có một cảm giác an lòng, giống như là bạn bè lâu năm.
- Nếu như muốn cám ơn tôi, hãy mời tôi ăn một bữa tiệc lớn đi! Cả ngày ăn ở quán, đã lâu rồi không được thưởng thức những món ăn mang không khí gia đình, bây giờ muốn ăn cũng không tìm được nơi thích hợp, không bằng cô tự làm cho tôi một bữa cơm.
- Được, muốn ăn món gì, đón Nhu Nhi về rồi chúng ta cùng đi mua - Nhìn cái mặt ủ dột của anh, Duy Nhất không nhịn được mà phải nở ra một nụ cười
Nghe được câu chuyện của cô và Phương Đông Dực, lòng của Minh Dạ Tuyệt giống như đau nhói, một cổ khí lạnh lẽo bao phủ cả lục phủ ngũ tạng của anh, để cho cơ thể anh như cơ thể của anh như người không có nhiệt độ.
Cho tới bây giờ đều là cô mang đến cho anh sự ấm áp, nhưng bây giờ cô lại không muốn ở cùng anh nữa, cô đem sự ấm áp của mình trao cho người khác mất rồi?
Nhìn cô và Đông Phương Dực cùng nhau rời đi, anh cắn mạnh môi mình, giơ chân lên đá nhanh vào chân bàn.
Không, anh không thể để cô thuộc về người khác.
Đi ra cửa chính, thấy Duy Nhất sắp sửa lên xe của Phương Đông Dực, anh lập tức chạy đến trước, nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô về bên cạnh mình, tốc độ nhanh đến suýt nữa đã khiến cho Duy Nhất ngã nhào
- A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy được vẻ mặt xanh mét của Minh Dạ Tuyệt.
- Anh. . . . . . Anh lại muốn làm gì? - Nhìn thấy anh xuất hiện bên cạnh mình, tâm Duy Nhất chợt giật mình, ngay sau đó là trận lửa tức giận vọt lên óc, anh làm cái gì vậy? Tại sao cứ làm phiền cô hết lần này đến lần khác?
- Tổng giám đốc Minh, anh có chuyện gì thì cứ nói, nhưng trước tiên xin anh buông tay ra có được không? - Đông Phương Dực thấy động tác thô lỗ của Minh Dạ Tuyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nghe giọng điệu của Duy Nhất, anh có thể nhận ra, bọn họ quen biết, chỉ là. . . . . . thật ra bọn họ có quan hệ gì?
- Tôi. . . . . . - Nghe được câu nói của Đông Phương Dực, Minh Dạ tuyệt vừa định rống giận, bên tai đột nhiên vang lên những lời nói của Minh Dạ Phạm, vì vậy nhịn tức giận trong lòng xuống, hung hăng trừng mắt một cái, cũng không điên cuồng nữa.
- Cô muốn đi đón Nhu Nhi có phải không? Đi với tôi đi, cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp con bé, tôi muốn thăm con bé một chút. - Minh Dạ Tuyệt không có để ý đến Đông Phương Dực, chỉ chăm chú nói chuyện với Duy Nhất. Âm thanh đè nén nên có chút âm trầm.
- À? - Nghe được lời anh nói, Duy Nhất sững sờ một chút, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, dáng vẻ mới vừa rồi của anh, như thể anh đang nổi trận lôi đình, vì cái gì mà anh cố nhịn xuống.
- Đi thôi, chúng ta đi đón Nhu Nhi. - Nhìn cái vẻ giật mình của cô, Minh Dạ Tuyệt lại lần nữa lôi tay cô, bắt cô đến xe mình.
- Haizzz . . . . . , buông tay ra, tôi sẽ tự mình đi, anh làm tôi đau. - Duy Nhất bị kéo khiến cho lảo đảo mấy bước, vừa đi vừa tức giận hét lớn.
Đúng là người đàn ông này không biết dịu dàng gì cả? Tại sao mỗi lần đều như vậy? Tiếng thét vang dội và cứng rắn của cô, làm cho người phía trước phải dừng bước lại, nhưng Duy Nhất lại không kịp dừng bước, nên đụng vào đầu anh một cái.
- Anh. . . . . .
- Đau không?
Duy Nhất vừa giương mắt định mắng anh, nhưng không nghĩ, anh đột nhiên kéo cô lại trước mặt mình, kiểm tra cổ tay của cô, sau đó cau mày hỏi, mặc dù giọng nói của anh vẫn lạnh lẽo, nhưng trong đó cũng chứa một ít dịu dàng.
- Ách. . . . . . Cũng may, không có việc gì. - Nhìn động tác của anh, Duy Nhất cũng không biết phải giải thích thế nào, anh đang làm gì vậy? Sao anh lại thay đổi nhiều như vậy?
- Ừ, vậy thì tốt, chúng ta đi thôi! - Nói xong, anh lại nắm tay của cô, chỉ là lần này lực nắm của anh rất ít, không để cho cô có thể thoát ra nhưng cũng không khiến cô đau nữa.
Nói xin lỗi, anh sẽ không nói, cũng chưa từng nói qua, điều anh có thể cũng chỉ như vậy thôi.
- Haizzz. . . . . . , - Duy Nhất không tự chủ được lại bị anh kéo về trước, muốn hất tay của anh ra, lại phát hiện, cô chẳng thể nào thoát nổi.
- Anh buông tay cô ấy ra, chẳng lẽ anh không phát hiện, cô ấy không muốn đi theo anh sao? - Đông Phương Dực vừa nhìn thấy Duy Nhất nhẫn nại đi theo anh, vội vàng đuổi theo bọn họ, chặn trước mặt Minh Dạ Tuyệt.
- Mau tránh ra. - Nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt, ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt trở nên vô cùng nguy hiểm, mặc dù công ty của bọn họ có quan hệ hợp tác, nhưng cũng không vì thế mà anh chịu lép vế, vì anh đã liệt kê Đông Phương Dực vào ‘phần tử nguy hiểm’, anh sẽ không để Duy Nhất đến gần anh ta.
- Chỉ cần anh buông tay cô ấy ra, tôi sẽ tránh ra - Nụ cười trên mặt Đông Phương Dực cũng biến mất, đôi môi của anh trở nên vô cùng khó đoán.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không chịu tránh ra, cũng không nói chuyện, giữa bọn họ như thể có hai ngọn lửa âm ĩ cháy, khiến Duy Nhất có chút lo lắng, người đàn ông này lại muốn làm gì?
- Trước tiên anh hãy buông tay tôi ra? Anh có thể đến nơi nào đó chờ tôi, tôi đoán Nhu Nhi xong sẽ đưa con bé đến gặp anh - Duy Nhất nhẹ nhàng nói, bởi vì cô không muốn bọn họ xung đột.
- Không cần, nếu như cô không muốn đi xe chung với tôi, tôi có thể tự mình đi đón Nhu Nhi, vừa đúng dịp dì Trương cũng rất nhớ Nhu Nhi, ngày ngày lẩm bẩm nói là muốn thăm con bé, tôi sẽ mang Nhu Nhi về nhà vài ngày, chuyện đưa đón con bé đi học, tôi sẽ sắp xếp, cô có thể thoải mái vài ngày - Minh Dạ Tuyệt nói xong thì buông tay Duy Nhất ra, giống như là không thèm để ý đến cô nữa vậy.
Duy Nhất nghe xong mấy câu này, lại mở to đôi mắt
Anh nói gì? Ngày ngày dì Trương lẩm bẩm? Anh là loại người để ý đến cảm xúc của người khác sao? Hơn nữa, coi như dì Trương có nói thầm cũng sẽ không dám nói trước mặt anh đâu? Làm sao anh biết được? Mục đích cuối cùng của anh, cũng chỉ là mang Nhu Nhi đi? Tại sao anh lại muốn như thế? Chẳng lẽ. . . . . . ?
- Được, vậy cô muốn đi đâu thì đi, mấy ngày nay cô không cần đưa đón con, nếu cô đồng ý, về sau cũng không cần đưa đón con bé nữa. - Nhìn ra vẻ do dự của cô, Minh Dạ Tuyệt không nhìn cô nữa mà đi thẳng vào trong xe, nhưng trái tim lại có chút loạn nhịp. Nhớ đêm hôm đó, cô và Nhu Nhi cao chạy xa bay, cô sẽ không như thế nữa chứ?
- Dực, tôi sẽ đi đón Nhu Nhi với anh ấy, anh cứ về trước đi! Làm phiền anh rồi.
Minh Dạ Tuyệt nghe thế, khẽ xoay người, rồi môi mỏng cong lên, trong mắt thoáng qua một tia suy tính, khiến cho cả cơ thể Duy Nhất phải rùng lên, xoay người lại nói vài câu, rồi lập tức đuổi theo Minh Dạ Tuyệt.
Cô sẽ không để cho anh cùng với Nhu Nhi ở chung một chỗ mà không có ai, bởi vì cô không thể mất Nhu Nhi.
Thấy cô đi theo mình vào xe, Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn một chút người đàn ông vẫn còn đứng chết trân ở chỗ cũ, từ từ nhíu mày rậm lại, cô thích người đàn ông kia sao?
Không, cô không thể thích người đàn ông khác. Anh cũng không cho phép người đàn ông khác cưa đỗ người phụ nữ của mình
Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng đạp chân ga, xe vọt ra khỏi hội chợ hoa
Đông Phương Dực nhìn theo chiếc xe đang dần biến mất, trên mặt mang đầy vẻ đăm chiêu, cô và Minh Dạ Tuyệt có quan hệ gì? Chẳng lẽ anh chính là người đàn ông năm đó đã bỏ con gái sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook