Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
-
Chương 82: Cô ấy là cô ấy?
- Xong rồi, anh xong thật rồi.- Minh Dạ Phạm lắc đầu, thương hại nhìn anh. Người đàn ông này có phải quá đần không? Nếu không phải anh quá đần thì đúng là anh đã quá coi thường Duy Nhất rồi, nếu không tại sao đã nhiều năm như vậy mà còn không biết người bên cạnh là ai? Lần này anh ấy thật sự xong rồi.
- Nói cái gì đó? Anh xong rồi cái gì. - Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt không kiên nhẫn của Minh Dạ Phạm đang lắc đầu thở dài, tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy? Vừa trở về mà không nói được một câu có ích à?
- Anh, anh mau nói cho em biết là anh có cảm giác với Duy Nhất không? - Lần đầu tiên Minh Dạ Phạm xuống máy bay mà không nở nụ cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Cảm giác gì? - Minh Dạ Tuyệt nghe có chút hồ đồ. Cậu ấy đang nói cái gì đó?
- Chính là anh có yêu cô ấy không, có thích cô ấy không, có cảm giác với cô ấy không?- Minh Dạ Phạm nóng lòng nói, cậu đi nhiều năm như vậy chính là vì để bọn họ chung sống thật tốt, nếu như đến bây giờ mà anh ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình thì cậu sẽ buồn bực chết mất.
- Yêu? Ha ha.- Nghe thấy từ 'yêu', Minh Dạ Tuyệt cười nhạt, trên đời này có tình yêu ư?
- Ồ. . . . . . , vậy coi như xong, nếu bây giờ anh vẫn không biết yêu là gì thì em nói gì với anh cũng vô ích.- Minh Dạ Phạm dắt Diệp Lạc ở bên cạnh xoay người muốn rời khỏi, rồi lại không nhịn được quay đầu lại.
- Anh, anh thật sự không có chút cảm giác nào với cô ấy sao?- Minh Dạ Phạm hỏi lần nữa, vừa rồi ở sân bay rõ rằng cậu nhìn thấy anh ấy có tham muốn chiếm giữ cô ấy mà. Nếu bọn họ đã ly hôn, anh lại tuyệt đối không có chút cảm giác với Duy Nhất, vậy tại sao khi cậu chạm thử Duy Nhất cũng không chịu? Dù là hậu tri hậu giác [1] cũng không cần đến trình độ này chứ?
[1] Hậu tri hậu giác: Nghĩa là nói/thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
-Phạm, cậu làm sao vậy? Tại sao luôn hỏi mấy vấn đề kỳ quái thế?- Minh Dạ Tuyệt nhìn cậu ấy có chút kỳ quái, cảm giác cậu ấy còn có chuyện gì đó chưa nói ra.
- Anh mau nói cho em biết, anh có cảm giác gì với cô ấy?- Minh Dạ Phạm không nhịn được lại quay người lại, mặc kệ thế nào, cậu không muốn nhìn thấy ạh trai mình hối hận cả đời.
- Cảm giác? Không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bây giờ cô ấy thay đổi rất nhiều, càng ngày càng quá đáng.- Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói, nhớ tới thái độ bây giờ của cô với anh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Quá đáng? - Minh Dạ Phạm nghi hoặc nhìn anh. Cô vẫn luôn nghe lời Minh Dạ Tuyệt như vậy, nói cô quá đáng? Có quỷ mới tin.
- Đúng vậy, anh để cô ấy trở lại, cô ấy đã không trở lại còn giống như một phụ nữ chanh chua mắng chửi người, quả thật khiến người ta không thể chấp nhận được. - Minh Dạ Tuyệt lắc đầu thở dài nói, không ngờ bây giờ cô gái kia lại biến thành như vậy.
-Ồ. . . . . .- Minh Dạ Phạm im lặng nghe, không biết nên đáp lại thế nào, Duy Nhất biết mắng chửi người? Nhìn gương mặt tức giận của Minh Dạ Tuyệt không giống đang nói xạo, vì vậy còn nói - Đã ly hôn, sao cô ấy có thể trở lại? Vợ chồng ly hôn sao có thể ở cùng một chỗ? Trừ phi là một phụ nữ táng tận lương tâm mới có thể trở lại nhà chồng. Anh, anh sống chung với cô ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu cô ấy sao? Cô ấy là loại người mặt dày như vậy sao?
- Rốt cuộc chú muốn nói cái gì? - Minh Dạ Tuyệt nhăn mày lại, cuộc trò chuyện bây giờ của bọn họ khiến anh nhớ lại lời của cô ngày hôm qua..., cô nói, cô không còn tôn nghiêm nữa, cũng sẽ không trở lại nhìn sắc mặt anh nữa. Chẳng lẽ thật sự là vậy? Cô quyết tâm không bao giờ quay lại nữa?
- Ừ . . . . .- Nghe hắn nói như vậy, Minh Dạ Phạm mệt mỏi, trên đời này tại sao lại có thể có một người đàn ông đần độn như vậy chứ, rõ ràng ở trên thương trường là một con rồng lớn, thông minh, làm bất cứ chuyện gì cũng không một chút sơ hở, nhưng đối mặt với tình yêu lại trở nên đần độn như thế, cậu rốt cuộc đã tin thế giới này rất công bằng, bởi vì, Thượng Đế cho người đàn ông này năng lực và sự kiên quyết trong sự nghiệp thì lại tước đoạt năng lực cảm nhận tình yêu của anh.
- Nói đi. -Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cậu, Minh Dạ Tuyệt không nhịn được thúc giục, vừa rồi không phải cậu ấy có lời muốn nói sao? Tại sao bây giờ lại không nói?
Minh Dạ phạm thở dài một cái, đi tới bên cạnh anh - Chẳng lẽ anh không cảm thấy tên của cô ấy rất quen thuộc à?
Nhìn ra được trong lòng Minh Dạ Tuyệt có Duy Nhất, chỉ là chính anh cũng không biết mà thôi, dù sao có ai ly hôn mà còn muốn cho vợ trước của mình trở về? Tất cả không phải đều nói rõ trong lòng anh có Duy Nhất ư? Cũng chỉ có tên đần này không biết mà thôi. Đã như vậy thì để cậu tới đánh thức anh ấy đi, ai bảo anh là anh trai của cậu chứ.
- Quen thuộc? Có ý gì? - Minh Dạ Tuyệt vẫn là nghe không hiểu lời của anh.
- Duy Nhất, Lam Duy Nhất, chẳng lẽ anh không cảm thấy cái tên này rất quen thuộc sao?
- A, em nói cái này hả, thì sao, tên của cô ấy có vấn đề gì không?- Minh Dạ Tuyệt bừng tỉnh hiểu ra, nhưng mà chỉ là một cái tên thôi, đáng để cậu nhắc nhở anh lần nữa ư?
Nhìn bộ dạng anh vẫn không phát hiện ra cái gì, Minh Dạ Phạm há miệng, đôi tay vươn ra hận không thể xông lên bóp cổ anh, mở đầu anh ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái khỉ gì, người đàn ông đúng thật là ngu ngốc hết biết.
- Haiz. . . . . .- Minh Dạ Phạm vô lực cúi đầu thở dài một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi anh - Còn nhớ đồ ngốc tên là gì không?- Xem ra nếu không nói rõ ràng, người đàn ông này vĩnh viễn cũng sẽ không đoán ra chân tướng chuyện này.
- Đồ ngốc? Tên là Duy Nhất, làm sao? - Minh Dạ Tuyệt nghi ngờ hỏi. Chuyện này thì có quan hệ gì với cô ấy chứ?
- Đồ ngốc của anh tên Duy Nhất, Lam Duy Nhất cũng tên Duy Nhất, anh nói xem? Còn cần em nói tiếp không?
- Cậu nói cô ấy chính là đồ ngốc?- Minh Dạ Tuyệt chần chờ nhìn Minh Dạ Phạm, thấy cậu ta gật đầu một cái, không tin cười nói - Không thể nào, ba của đồ ngốc đã sớm chết rồi, mà cô ấy có ba, tại sao họ có thể là cùng một người?
- Gì? Hừ . . . . . . - Minh Dạ Phạm nhắm mắt cắn răng cố gắng bình tĩnh, chỉ sợ sơ ý một chút, cậu thật sự sẽ xông lên bóp cổ anh mình. Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình, cậu mới lại ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt nói - Nếu em có một người ba như vậy, em cũng thà để ông ta chết sớm, chẳng lẽ anh chưa từng điều tra thân phận của cô ấy?
Minh Dạ Phạm dừng lại, thấy anh giống như muốn phản bác cái lại ngắt lờ cậu nói tiếp: "Coi như anh không điều tra chuyện này, vậy trên trán đồ ngốc có vết sẹo, mà trên trán cô ấy cũng có một vết sẹo vết, trên thế giới này có thể có hai người giống nhau nhưng vết sẹo trên người cũng không thể y chang không khác chứ? Vết sẹo trên đầu cô ấy là anh làm ra, đừng nói anh quên trên đầu đồ ngốc có một vết sẹo, mà anh có nói quên em cũng không tin. Cũng đừng nói, anh và cô ấy chung giường chung gối bảy năm mà trên trán cô ấy có một vết sẹo cũng không biết. Như vậy em chỉ có thể nói anh là đệ nhất thiên hạ Đại Ngốc Nghếch "
Nghe đến đó, Minh Dạ Tuyệt sửng sốt, anh đúng là không chú ý tới trên trán của nàng có vết sẹo, chỉ vì bình thường trán của cô luôn có tóc mái cản trở, mà anh cũng chưa từng nghĩ sẽ vén lên tóc của cô lên để xem trán cô thế nào, tự nhiên cũng sẽ không biết trên đầu cô có sẹo hay không.
- Trời ạ, không phải anh thật sự không biết chứ? - Nhìn bộ dạng mê man của anh, Minh Dạ Phạm kinh ngạc trừng lớn mắt, chưa từng thấy qua người đàn ông nào sinh sống cùng vợ mình bảy năm lại không biết trên người vợ mình có cái gì đặc biệt.
Minh Dạ tuyệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, im lặng hồi lâu rồi gật đầu một cái, anh quả thật không chú ý tới những thứ này. Chẳng lẽ cô ấy thật sự là cô ấy?
- Trời . . . . . . - Nhìn anh gật đầu một cái, Minh Dạ Phạm giơ tay lên chụp đầu mình, trời ạ, giết anh đi, tại sao cậu lại có một người anh trai đần độn vậy chứ.
- Em không có gì để nói, chỉ có thể nói đáng đời anh, chung sống với cô ấy bảy năm mà không biết trên trán cô ấy có vết sẹo, đến bây giờ vẫn không biết cô ấy chính là đồ ngốc là có thể thấy được anh sơ sót với cô ấy thế nào. Ha ha, em thật sự khâm phục cô ấy, có thể kiên trì với một người đàn ông như anh bảy năm. Thật nên may mắn vì ban đầu cô ấy đã ngăn em, không cho em nói anh biết chuyện này, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao ban đầu cô ấy lại không để em nói anh biết chuyện này. Tự giải quyết cho tốt đi! - Minh Dạ Phạm cười gượng hai tiếng không chút đồng tình nhìn anh, nếu lúc ấy cậu nói cho Minh Dạ Tuyệt chuyện này, khi Duy Nhất biết anh từ đầu đến cuối đều không yêu cô ấy, cô ấy sẽ càng tổn thương nặng hơn. Chuyện đi tới tình trạng này, chỉ có thể nói là anh tự tìm, không thể trách người khác.
- Em nói cô ấy chính là đồ ngốc? Mà cô ấy cũng đã sớm biết chuyện này?- Minh Dạ Tuyệt vẫn không quá tin tưởng, tim lại bất giác nhảy lên, tay có chút run rẩy. Tại sao cô có thể là đồ ngốc chứ?
- Cô ấy bỏ ra bảy năm, anh lại vẫn nghi ngờ cô ấy. Được, vậy anh cứ nghi ngờ cô ấy đi, bây giờ tuỳ anh nghĩ thế nào, dù sao hai người cũng đã ly hôn, cô ấy có phải đồ ngốc không đã không còn bất kỳ quan hệ gì với anh nữa. - Minh Dạ Phạm nhức đầu xoay người lại, dắt tay Diệp Lạc muốn rời khỏi nơi này. Thật là chưa từng gặp tên nào như vậy. Đủ rồi, đúng là đủ rồi, Duy Nhất có thể kiên trì tới hôm nay cũng đã là cực hạn của cô rồi.
- Không thể nào, chuyện này không thể nào, tại sao cô ấy lại là đồ ngốc? Đồ ngốc sẽ không gạt anh. - Minh Dạ Tuyệt run rẩy nói, tâm tư rối loạn, bùm bùm nhảy làm đau lỗ tai của anh. Không thể nào, tại sao cô ấy có thể là đồ ngốc, đồ ngốc chưa bao giờ lừa anh. Nếu cô ấy đã sớm ở bên cạnh anh, đã sớm biết tất cả, tại sao cô ấy không nói? Tại sao không nói cho anh?
- Cô ấy không lừa anh, là anh vẫn không phát hiện mà thôi.- Nghe hắn nói, Minh Dạ Phạm quay đầu xác định Minh Dạ Tuyệt đã lâm vào trạng thái đờ đẫn nói, thấy anh nghe được cậu nói, càng trừng lớn mắt, thở dài một cái cùng cô gái bên cạnh lên lầu.
Nên anh có thể tự nhận ra, thì giờ nói cho anh biết để anh tự hiểu được chính tình cảm của mình.
- Không lừa anh? Không lừa anh tại sao lại không nói cho anh? Không lừa anh, tại sao ở bên anh ngây người bảy năm cũng chưa bao giờ từng nói ra sự thật này? Khốn kiếp- Rốt cuộc Minh Dạ Tuyệt đã đón nhận tin tức này, trong lòng dần dần dâng lên một sự tức giận, trong mắt bốc cháy một ngọn lửa, cô sớm nên nói cho anh biết, nếu như cô nói cho anh biết, cô chính là đồ ngốc, anh tuyệt sẽ không đối xử với cô như vậy, cũng sẽ không nghi ngờ cô. Phụ nữ chết tiệt, cư dám coi anh là đồ ngốc mà trêu đùa anh bảy năm, không thể tha thứ.
.
"Rầm" tức giận đằng đằng mở cửa xe ngồi lên, xe hơi lập tức mang theo một ngọn lửa lao đi.
Khốn kiếp, anh cũng muốn hỏi cô một chút, là ai cho cô lá gan lớn như vậy, lại dám lừa anh nhiều năm như thế.
Chạy thẳng tới trước nhà Duy Nhất rồi chợt thắng xe lại, một tiếng tiếng thắng xe chói tai lập tức vang lên, mọi người ven đường lập tức kinh hãi.
Anh chợt mở cửa xe xuống, lại "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa xe lại, tức giận bước về phía cánh cổng kia, hắn nhất định phải tìm được người phụ nữ chết tiệt đó, nhất định phải hỏi cô xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Nhưng trời không chiều lòng người, cửa sắt vẫn đóng như khi bọn họ rời khỏi lúc sáng sớm, nó có vẻ như chủ nhân còn chưa trở về.
Nhìn cánh cửa đang đóng, trong lòng anh tức giận không chỗ phát tiết, chợt nhấc chân đá cửa sắt cái "rầm", cửa sắt lập tức phát ra một tiếng tiếng vang to lớn. Tiếng vang đi qua lại từ từ khôi phục yên tĩnh.
Anh muốn gọi lớn, muốn gầm to, thế nhưng không có người để hắn phát tiết, anh chỉ có thể nén toàn bộ tức giận ở trong lòng. Không phát ra được lửa giận, toàn thân anh đầy lệ khí, tản mát ra từ cơ thể anh, khiến không khí quanh anh trở nên khẩn trương mà nặng nề, từng người đi ngang qua, cảm thấy hơi thở tản ra thật ý từ người anh, lập tức cũng tránh xa xa, vòng đường vòng cũng không muốn đi qua người anh.
Trang Nghiêm ôm loại hoa cuối cùng thả lên xe, rồi xoay người lại nhìn Duy Nhất nói chuyệnvới chủ cửa hàng.
- Vậy trước tiên cứ như vậy, lần sau loài hoa này đến nhớ phải để nhiều nhiều cho tôi nha.- Duy Nhất mỉm cười nói với chủ cửa hàng, những loài hoa này đều là sản phẩm mới của một nhà nghiên cứu đặc biệt ở một công ty nào đó bên nước ngoài, chỗ khác không có cho nên cũng cực kỳ dễ bán, mỗi lần loài hoa mới vừa đến đều sẽ bị người mua hết sạch.
- Dĩ nhiên, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ để cho cô. - Chủ cửa hàng cười nói.
- Ha ha, cám ơn, về sau nếu có sản phẩm mới nhớ cho tôi biết nha.- Duy Nhất cũng mỉm cười nói.
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên. - Chủ cửa hàng vội vàng trả lời.
- Duy Nhất, xong chưa? - Trang Nghiêm dựa vào xe hỏi.
- Được rồi, xong ngay. - Duy Nhất quay đầu nói một tiếng với Trang Nghiêm ở bên cạnh xe, sau đó lại nói tạm biệt với chủ cửa hàng, đến cạnh xe hơi.
- Trang Nghiêm, anh nói xem chúng ta có phải cũng nên có người đặc biệt nghiên cứu chế tạo sản phẩm mới không? Như vậy nên cũng không cần phải đến đây mua hàng. - Trong xe, Duy Nhất như có điều suy nghĩ nói với Trang Nghiêm.
- Cũng đúng, ý nghĩ này không tồi, nếu như em muốn làm thì làm đi. Anh sẽ ủng hộ em.- Trang Nghiêm quay đầu lại cười nói với cô.
- Đừng có em nói cái gì anh cũng kêu được chứ, anh phải có một chút ý tưởng, cảm thấy như vậy có được không? - Duy Nhất bất mãn nói, lần nào cũng đều như vậy, cô nói gì anh cũng không phản đối, khiến cô có cảm giác mình giống như đang hỏi bức tường vậy.
- Ý nghĩ của cậu vốn rất tốt mà! Vườn hoa là của em, đương nhiên là muốn em quyết định, hơn nữa từng ấy năm, mặc dù đều là chúng ta cùng quản lý, nhưng lần nào cũng là em quyết định, hơn nữa quyết định của em cũng chưa từng sai lầm, như vậy còn chưa đủ để mình tin tưởng em sao? - Trang Nghiêm quay đầu lại cười nói với cô. Trong mắt cực kỳ tin tưởng.
- Ha ha, tin tưởng mình như vậy? Ngộ nhỡ em quyết định sai rồi phá sản thì sao? Đến lúc đó em hít gió tây bắc sống nha!- Duy Nhất buồn cười nhìn anh nói. Anh cũng quá tin tưởng nàng rồi.
- Không sợ, em phá sản thì anh nuôi em, tuyệt không để em phải hít gió tây bắc.- Trang Nghiêm cười giỡn, trong mắt rất nghiêm túc.
- Không cần đâu, một ngày nào đó anh sẽ kết hôn sinh con, em không muốn gây trở ngại cho anh đâu.- Duy Nhất tươi cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô không thể vĩnh viễn lệ thuộc vào bọn họ được.
- Vậy anh cũng không kết hôn, chỉ coi chừng em thôi có được không?- Trang Nghiêm mỉm cười nói giống như cũng không quá để ý, nhưng bàn tay cầm lái của đã từ từ nắm chặt lại, tim đập thình thịch.
- Nói cái gì đó? Anh xong rồi cái gì. - Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt không kiên nhẫn của Minh Dạ Phạm đang lắc đầu thở dài, tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy? Vừa trở về mà không nói được một câu có ích à?
- Anh, anh mau nói cho em biết là anh có cảm giác với Duy Nhất không? - Lần đầu tiên Minh Dạ Phạm xuống máy bay mà không nở nụ cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Cảm giác gì? - Minh Dạ Tuyệt nghe có chút hồ đồ. Cậu ấy đang nói cái gì đó?
- Chính là anh có yêu cô ấy không, có thích cô ấy không, có cảm giác với cô ấy không?- Minh Dạ Phạm nóng lòng nói, cậu đi nhiều năm như vậy chính là vì để bọn họ chung sống thật tốt, nếu như đến bây giờ mà anh ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình thì cậu sẽ buồn bực chết mất.
- Yêu? Ha ha.- Nghe thấy từ 'yêu', Minh Dạ Tuyệt cười nhạt, trên đời này có tình yêu ư?
- Ồ. . . . . . , vậy coi như xong, nếu bây giờ anh vẫn không biết yêu là gì thì em nói gì với anh cũng vô ích.- Minh Dạ Phạm dắt Diệp Lạc ở bên cạnh xoay người muốn rời khỏi, rồi lại không nhịn được quay đầu lại.
- Anh, anh thật sự không có chút cảm giác nào với cô ấy sao?- Minh Dạ Phạm hỏi lần nữa, vừa rồi ở sân bay rõ rằng cậu nhìn thấy anh ấy có tham muốn chiếm giữ cô ấy mà. Nếu bọn họ đã ly hôn, anh lại tuyệt đối không có chút cảm giác với Duy Nhất, vậy tại sao khi cậu chạm thử Duy Nhất cũng không chịu? Dù là hậu tri hậu giác [1] cũng không cần đến trình độ này chứ?
[1] Hậu tri hậu giác: Nghĩa là nói/thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
-Phạm, cậu làm sao vậy? Tại sao luôn hỏi mấy vấn đề kỳ quái thế?- Minh Dạ Tuyệt nhìn cậu ấy có chút kỳ quái, cảm giác cậu ấy còn có chuyện gì đó chưa nói ra.
- Anh mau nói cho em biết, anh có cảm giác gì với cô ấy?- Minh Dạ Phạm không nhịn được lại quay người lại, mặc kệ thế nào, cậu không muốn nhìn thấy ạh trai mình hối hận cả đời.
- Cảm giác? Không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bây giờ cô ấy thay đổi rất nhiều, càng ngày càng quá đáng.- Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói, nhớ tới thái độ bây giờ của cô với anh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Quá đáng? - Minh Dạ Phạm nghi hoặc nhìn anh. Cô vẫn luôn nghe lời Minh Dạ Tuyệt như vậy, nói cô quá đáng? Có quỷ mới tin.
- Đúng vậy, anh để cô ấy trở lại, cô ấy đã không trở lại còn giống như một phụ nữ chanh chua mắng chửi người, quả thật khiến người ta không thể chấp nhận được. - Minh Dạ Tuyệt lắc đầu thở dài nói, không ngờ bây giờ cô gái kia lại biến thành như vậy.
-Ồ. . . . . .- Minh Dạ Phạm im lặng nghe, không biết nên đáp lại thế nào, Duy Nhất biết mắng chửi người? Nhìn gương mặt tức giận của Minh Dạ Tuyệt không giống đang nói xạo, vì vậy còn nói - Đã ly hôn, sao cô ấy có thể trở lại? Vợ chồng ly hôn sao có thể ở cùng một chỗ? Trừ phi là một phụ nữ táng tận lương tâm mới có thể trở lại nhà chồng. Anh, anh sống chung với cô ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu cô ấy sao? Cô ấy là loại người mặt dày như vậy sao?
- Rốt cuộc chú muốn nói cái gì? - Minh Dạ Tuyệt nhăn mày lại, cuộc trò chuyện bây giờ của bọn họ khiến anh nhớ lại lời của cô ngày hôm qua..., cô nói, cô không còn tôn nghiêm nữa, cũng sẽ không trở lại nhìn sắc mặt anh nữa. Chẳng lẽ thật sự là vậy? Cô quyết tâm không bao giờ quay lại nữa?
- Ừ . . . . .- Nghe hắn nói như vậy, Minh Dạ Phạm mệt mỏi, trên đời này tại sao lại có thể có một người đàn ông đần độn như vậy chứ, rõ ràng ở trên thương trường là một con rồng lớn, thông minh, làm bất cứ chuyện gì cũng không một chút sơ hở, nhưng đối mặt với tình yêu lại trở nên đần độn như thế, cậu rốt cuộc đã tin thế giới này rất công bằng, bởi vì, Thượng Đế cho người đàn ông này năng lực và sự kiên quyết trong sự nghiệp thì lại tước đoạt năng lực cảm nhận tình yêu của anh.
- Nói đi. -Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cậu, Minh Dạ Tuyệt không nhịn được thúc giục, vừa rồi không phải cậu ấy có lời muốn nói sao? Tại sao bây giờ lại không nói?
Minh Dạ phạm thở dài một cái, đi tới bên cạnh anh - Chẳng lẽ anh không cảm thấy tên của cô ấy rất quen thuộc à?
Nhìn ra được trong lòng Minh Dạ Tuyệt có Duy Nhất, chỉ là chính anh cũng không biết mà thôi, dù sao có ai ly hôn mà còn muốn cho vợ trước của mình trở về? Tất cả không phải đều nói rõ trong lòng anh có Duy Nhất ư? Cũng chỉ có tên đần này không biết mà thôi. Đã như vậy thì để cậu tới đánh thức anh ấy đi, ai bảo anh là anh trai của cậu chứ.
- Quen thuộc? Có ý gì? - Minh Dạ Tuyệt vẫn là nghe không hiểu lời của anh.
- Duy Nhất, Lam Duy Nhất, chẳng lẽ anh không cảm thấy cái tên này rất quen thuộc sao?
- A, em nói cái này hả, thì sao, tên của cô ấy có vấn đề gì không?- Minh Dạ Tuyệt bừng tỉnh hiểu ra, nhưng mà chỉ là một cái tên thôi, đáng để cậu nhắc nhở anh lần nữa ư?
Nhìn bộ dạng anh vẫn không phát hiện ra cái gì, Minh Dạ Phạm há miệng, đôi tay vươn ra hận không thể xông lên bóp cổ anh, mở đầu anh ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái khỉ gì, người đàn ông đúng thật là ngu ngốc hết biết.
- Haiz. . . . . .- Minh Dạ Phạm vô lực cúi đầu thở dài một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi anh - Còn nhớ đồ ngốc tên là gì không?- Xem ra nếu không nói rõ ràng, người đàn ông này vĩnh viễn cũng sẽ không đoán ra chân tướng chuyện này.
- Đồ ngốc? Tên là Duy Nhất, làm sao? - Minh Dạ Tuyệt nghi ngờ hỏi. Chuyện này thì có quan hệ gì với cô ấy chứ?
- Đồ ngốc của anh tên Duy Nhất, Lam Duy Nhất cũng tên Duy Nhất, anh nói xem? Còn cần em nói tiếp không?
- Cậu nói cô ấy chính là đồ ngốc?- Minh Dạ Tuyệt chần chờ nhìn Minh Dạ Phạm, thấy cậu ta gật đầu một cái, không tin cười nói - Không thể nào, ba của đồ ngốc đã sớm chết rồi, mà cô ấy có ba, tại sao họ có thể là cùng một người?
- Gì? Hừ . . . . . . - Minh Dạ Phạm nhắm mắt cắn răng cố gắng bình tĩnh, chỉ sợ sơ ý một chút, cậu thật sự sẽ xông lên bóp cổ anh mình. Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình, cậu mới lại ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt nói - Nếu em có một người ba như vậy, em cũng thà để ông ta chết sớm, chẳng lẽ anh chưa từng điều tra thân phận của cô ấy?
Minh Dạ Phạm dừng lại, thấy anh giống như muốn phản bác cái lại ngắt lờ cậu nói tiếp: "Coi như anh không điều tra chuyện này, vậy trên trán đồ ngốc có vết sẹo, mà trên trán cô ấy cũng có một vết sẹo vết, trên thế giới này có thể có hai người giống nhau nhưng vết sẹo trên người cũng không thể y chang không khác chứ? Vết sẹo trên đầu cô ấy là anh làm ra, đừng nói anh quên trên đầu đồ ngốc có một vết sẹo, mà anh có nói quên em cũng không tin. Cũng đừng nói, anh và cô ấy chung giường chung gối bảy năm mà trên trán cô ấy có một vết sẹo cũng không biết. Như vậy em chỉ có thể nói anh là đệ nhất thiên hạ Đại Ngốc Nghếch "
Nghe đến đó, Minh Dạ Tuyệt sửng sốt, anh đúng là không chú ý tới trên trán của nàng có vết sẹo, chỉ vì bình thường trán của cô luôn có tóc mái cản trở, mà anh cũng chưa từng nghĩ sẽ vén lên tóc của cô lên để xem trán cô thế nào, tự nhiên cũng sẽ không biết trên đầu cô có sẹo hay không.
- Trời ạ, không phải anh thật sự không biết chứ? - Nhìn bộ dạng mê man của anh, Minh Dạ Phạm kinh ngạc trừng lớn mắt, chưa từng thấy qua người đàn ông nào sinh sống cùng vợ mình bảy năm lại không biết trên người vợ mình có cái gì đặc biệt.
Minh Dạ tuyệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, im lặng hồi lâu rồi gật đầu một cái, anh quả thật không chú ý tới những thứ này. Chẳng lẽ cô ấy thật sự là cô ấy?
- Trời . . . . . . - Nhìn anh gật đầu một cái, Minh Dạ Phạm giơ tay lên chụp đầu mình, trời ạ, giết anh đi, tại sao cậu lại có một người anh trai đần độn vậy chứ.
- Em không có gì để nói, chỉ có thể nói đáng đời anh, chung sống với cô ấy bảy năm mà không biết trên trán cô ấy có vết sẹo, đến bây giờ vẫn không biết cô ấy chính là đồ ngốc là có thể thấy được anh sơ sót với cô ấy thế nào. Ha ha, em thật sự khâm phục cô ấy, có thể kiên trì với một người đàn ông như anh bảy năm. Thật nên may mắn vì ban đầu cô ấy đã ngăn em, không cho em nói anh biết chuyện này, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao ban đầu cô ấy lại không để em nói anh biết chuyện này. Tự giải quyết cho tốt đi! - Minh Dạ Phạm cười gượng hai tiếng không chút đồng tình nhìn anh, nếu lúc ấy cậu nói cho Minh Dạ Tuyệt chuyện này, khi Duy Nhất biết anh từ đầu đến cuối đều không yêu cô ấy, cô ấy sẽ càng tổn thương nặng hơn. Chuyện đi tới tình trạng này, chỉ có thể nói là anh tự tìm, không thể trách người khác.
- Em nói cô ấy chính là đồ ngốc? Mà cô ấy cũng đã sớm biết chuyện này?- Minh Dạ Tuyệt vẫn không quá tin tưởng, tim lại bất giác nhảy lên, tay có chút run rẩy. Tại sao cô có thể là đồ ngốc chứ?
- Cô ấy bỏ ra bảy năm, anh lại vẫn nghi ngờ cô ấy. Được, vậy anh cứ nghi ngờ cô ấy đi, bây giờ tuỳ anh nghĩ thế nào, dù sao hai người cũng đã ly hôn, cô ấy có phải đồ ngốc không đã không còn bất kỳ quan hệ gì với anh nữa. - Minh Dạ Phạm nhức đầu xoay người lại, dắt tay Diệp Lạc muốn rời khỏi nơi này. Thật là chưa từng gặp tên nào như vậy. Đủ rồi, đúng là đủ rồi, Duy Nhất có thể kiên trì tới hôm nay cũng đã là cực hạn của cô rồi.
- Không thể nào, chuyện này không thể nào, tại sao cô ấy lại là đồ ngốc? Đồ ngốc sẽ không gạt anh. - Minh Dạ Tuyệt run rẩy nói, tâm tư rối loạn, bùm bùm nhảy làm đau lỗ tai của anh. Không thể nào, tại sao cô ấy có thể là đồ ngốc, đồ ngốc chưa bao giờ lừa anh. Nếu cô ấy đã sớm ở bên cạnh anh, đã sớm biết tất cả, tại sao cô ấy không nói? Tại sao không nói cho anh?
- Cô ấy không lừa anh, là anh vẫn không phát hiện mà thôi.- Nghe hắn nói, Minh Dạ Phạm quay đầu xác định Minh Dạ Tuyệt đã lâm vào trạng thái đờ đẫn nói, thấy anh nghe được cậu nói, càng trừng lớn mắt, thở dài một cái cùng cô gái bên cạnh lên lầu.
Nên anh có thể tự nhận ra, thì giờ nói cho anh biết để anh tự hiểu được chính tình cảm của mình.
- Không lừa anh? Không lừa anh tại sao lại không nói cho anh? Không lừa anh, tại sao ở bên anh ngây người bảy năm cũng chưa bao giờ từng nói ra sự thật này? Khốn kiếp- Rốt cuộc Minh Dạ Tuyệt đã đón nhận tin tức này, trong lòng dần dần dâng lên một sự tức giận, trong mắt bốc cháy một ngọn lửa, cô sớm nên nói cho anh biết, nếu như cô nói cho anh biết, cô chính là đồ ngốc, anh tuyệt sẽ không đối xử với cô như vậy, cũng sẽ không nghi ngờ cô. Phụ nữ chết tiệt, cư dám coi anh là đồ ngốc mà trêu đùa anh bảy năm, không thể tha thứ.
.
"Rầm" tức giận đằng đằng mở cửa xe ngồi lên, xe hơi lập tức mang theo một ngọn lửa lao đi.
Khốn kiếp, anh cũng muốn hỏi cô một chút, là ai cho cô lá gan lớn như vậy, lại dám lừa anh nhiều năm như thế.
Chạy thẳng tới trước nhà Duy Nhất rồi chợt thắng xe lại, một tiếng tiếng thắng xe chói tai lập tức vang lên, mọi người ven đường lập tức kinh hãi.
Anh chợt mở cửa xe xuống, lại "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa xe lại, tức giận bước về phía cánh cổng kia, hắn nhất định phải tìm được người phụ nữ chết tiệt đó, nhất định phải hỏi cô xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Nhưng trời không chiều lòng người, cửa sắt vẫn đóng như khi bọn họ rời khỏi lúc sáng sớm, nó có vẻ như chủ nhân còn chưa trở về.
Nhìn cánh cửa đang đóng, trong lòng anh tức giận không chỗ phát tiết, chợt nhấc chân đá cửa sắt cái "rầm", cửa sắt lập tức phát ra một tiếng tiếng vang to lớn. Tiếng vang đi qua lại từ từ khôi phục yên tĩnh.
Anh muốn gọi lớn, muốn gầm to, thế nhưng không có người để hắn phát tiết, anh chỉ có thể nén toàn bộ tức giận ở trong lòng. Không phát ra được lửa giận, toàn thân anh đầy lệ khí, tản mát ra từ cơ thể anh, khiến không khí quanh anh trở nên khẩn trương mà nặng nề, từng người đi ngang qua, cảm thấy hơi thở tản ra thật ý từ người anh, lập tức cũng tránh xa xa, vòng đường vòng cũng không muốn đi qua người anh.
Trang Nghiêm ôm loại hoa cuối cùng thả lên xe, rồi xoay người lại nhìn Duy Nhất nói chuyệnvới chủ cửa hàng.
- Vậy trước tiên cứ như vậy, lần sau loài hoa này đến nhớ phải để nhiều nhiều cho tôi nha.- Duy Nhất mỉm cười nói với chủ cửa hàng, những loài hoa này đều là sản phẩm mới của một nhà nghiên cứu đặc biệt ở một công ty nào đó bên nước ngoài, chỗ khác không có cho nên cũng cực kỳ dễ bán, mỗi lần loài hoa mới vừa đến đều sẽ bị người mua hết sạch.
- Dĩ nhiên, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ để cho cô. - Chủ cửa hàng cười nói.
- Ha ha, cám ơn, về sau nếu có sản phẩm mới nhớ cho tôi biết nha.- Duy Nhất cũng mỉm cười nói.
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên. - Chủ cửa hàng vội vàng trả lời.
- Duy Nhất, xong chưa? - Trang Nghiêm dựa vào xe hỏi.
- Được rồi, xong ngay. - Duy Nhất quay đầu nói một tiếng với Trang Nghiêm ở bên cạnh xe, sau đó lại nói tạm biệt với chủ cửa hàng, đến cạnh xe hơi.
- Trang Nghiêm, anh nói xem chúng ta có phải cũng nên có người đặc biệt nghiên cứu chế tạo sản phẩm mới không? Như vậy nên cũng không cần phải đến đây mua hàng. - Trong xe, Duy Nhất như có điều suy nghĩ nói với Trang Nghiêm.
- Cũng đúng, ý nghĩ này không tồi, nếu như em muốn làm thì làm đi. Anh sẽ ủng hộ em.- Trang Nghiêm quay đầu lại cười nói với cô.
- Đừng có em nói cái gì anh cũng kêu được chứ, anh phải có một chút ý tưởng, cảm thấy như vậy có được không? - Duy Nhất bất mãn nói, lần nào cũng đều như vậy, cô nói gì anh cũng không phản đối, khiến cô có cảm giác mình giống như đang hỏi bức tường vậy.
- Ý nghĩ của cậu vốn rất tốt mà! Vườn hoa là của em, đương nhiên là muốn em quyết định, hơn nữa từng ấy năm, mặc dù đều là chúng ta cùng quản lý, nhưng lần nào cũng là em quyết định, hơn nữa quyết định của em cũng chưa từng sai lầm, như vậy còn chưa đủ để mình tin tưởng em sao? - Trang Nghiêm quay đầu lại cười nói với cô. Trong mắt cực kỳ tin tưởng.
- Ha ha, tin tưởng mình như vậy? Ngộ nhỡ em quyết định sai rồi phá sản thì sao? Đến lúc đó em hít gió tây bắc sống nha!- Duy Nhất buồn cười nhìn anh nói. Anh cũng quá tin tưởng nàng rồi.
- Không sợ, em phá sản thì anh nuôi em, tuyệt không để em phải hít gió tây bắc.- Trang Nghiêm cười giỡn, trong mắt rất nghiêm túc.
- Không cần đâu, một ngày nào đó anh sẽ kết hôn sinh con, em không muốn gây trở ngại cho anh đâu.- Duy Nhất tươi cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô không thể vĩnh viễn lệ thuộc vào bọn họ được.
- Vậy anh cũng không kết hôn, chỉ coi chừng em thôi có được không?- Trang Nghiêm mỉm cười nói giống như cũng không quá để ý, nhưng bàn tay cầm lái của đã từ từ nắm chặt lại, tim đập thình thịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook