Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 78: Ngọn lửa phế tâm

Nhìn bóng xe dần xa khuất, nét mặt Minh Dạ Tuyệt trở nên xanh mét, còn cơ thể thì cứng ngắc.

Anh chưa bao giờ biết cô lại còn một vẻ mặt như vậy, tại sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi cô lại trở nên lợi hại như vậy? Hoặc có thể nói trước giờ cô vẫn luôn như thế, chỉ là anh không biết mà thôi. Chẳng lẽ trước kia cô là ngụy trang trước mặt anh sao? Cô đã gạt anh chuyện gì? Chẳng lẽ là anh nhìn lầm cô rồi?

Mang theo những suy nghĩ không thấu, anh đi những bước nặng nề trở về phòng họp. Đi tới căn phòng hẹn với đối tác, anh gõ cửa đi vào, mọi chuyện đều tiến hành hết sức thuận lợi, đối phương rất hài lòng với điều kiện mà anh đưa ra, chỉ chốc lát là đã đàm phán thành công một hợp đồng lớn.

- Tổng giám đốc Minh, hợp tác vui vẻ. - Người nọ đứng lên, lễ phép vươn tay. Trên mặt một nụ cười kinh doanh đúng chất.

- Hợp tác vui vẻ, cũng đến giờ cơm trưa rồi, không bằng, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?" -Minh Dạ Tuyệt cũng đứng lên bắt tay người đối diện, chậm rãi nói.

Đối với vị đối tác này, trong lòng anh tràn đầy sự kính nể, mới vừa tiếp nhận công ty lại có thể thành công đến như vậy, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Những người như thế không hợp tác làm ăn thì rất khó thành bạn, còn nếu như là một kẻ địch thì sẽ là một kẻ địch khó đối phó. Thật may là bọn họ là đối tác không phải là kẻ địch.

- À . . . . . , thật sự xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn rồi, nếu như lần sau có cơ hội tôi nhất định sẽ đi. - Đông Phương Dực áy náy cười một tiếng, nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.

- Không sao, vậy anh mau đi đi, tôi cũng xin phép đi trước. - Minh Dạ Tuyệt cũng không quá để ý, nên đáp hờ hững.

- Được, mời đi thong thả. - Đông Phương Dực vừa nói chuyện với Minh Dạ Tuyệt vừa tiễn anh ra khỏi phòng, đưa anh đến thang máy thì quay người đi về phía phòng làm việc của mình.

- Xong việc rồi sao? - Trang Nghiêm nhìn bạn tốt đi tới, lười biếng đứng lên khỏi ghế salon.

- Ừ, xong rồi." -Đông Phương Dực đưa tay nới lỏng cà vạt, ném cái áo vét lên ghế salon, sau đó xoay người hỏi Trang Nghiêm: - Bọn mình ngồi đây chờ, hay đi tới phòng ăn?

- Đến phòng ăn thôi. Bọn mình đã nói là hẹn gặp ở đó mà, nói không chừng em ấy đang ở đó chờ tụi mình nữa - Trang Nghiêm đứng lên mỉm cười nói.

- Làm sao có thể? Dù nói thế nào, từ nơi này đến chỗ trường học rồi quay lại cùng không xa, có con nhỏ nên nó chẳng dám chạy nhau đâu? - Đông Phương Dực cười nói, từ lúc cô đi đến bây giờ cũng mới nửa tiếng đồng hồ, làm sao có thể đi về nhanh được chứ? Lại nói, hiện tại cũng là giờ tan làm, xe cộ đông đúc thì càng chẳng thể chạy nhanh.

- Làm sao không thể? Có tin hay không, chỉ cần em ấy muốn thì đều làm được. Từ bé cho đến hiện tại, chưa có việc nào em ấy không thể làm được, tốc độ khi em ấy lái xe thì cứ gọi là quyết bỏ mạng, hôm nay em ấy muốn đi đón bé Nhu Nhi chắc cũng lái như thế thôi. Sợ rằng trên cõi đời này không có người con gái nào như vậy nhỉ? - Trang Nghiêm nói xong thì cười khẽ, trên khuôn mặt mang theo chút đau buồn nhàn nhạt, cô lái xe rất giỏi, cũng đã khiến vài chiếc banh xác ngoài đường rồi, nếu như cô mà phát điên lên, thì ngay cả anh cũng không đuổi kịp.

- Không nhất định như vậy. - Đông Phương Dực mỉm cười, bỗng nhiên nhớ đến mấy năm trước cũng có một cô gái lái xe liều mang như vậy, mặc dù trong trí nhớ của anh mặt mũi cô có chút mơ hồ, nhưng mà trong hồi ức ấy anh vẫn nhớ tiếng khóc của cô. Không biết cô gái ấy bây giờ như thế nào nhỉ? Chồng của cô có đối xử tốt với cô hay không?

- Haizzzz? Xem ra trong lòng cậu có bí mật phải không? Có thể trong lòng cậu có một người phụ nữ không bình thường. Như thế nào? Có phải cậu đã có người trong mộng rồi không? - Trang Nghiêm nhìn anh bạn thân đang hòa mình vào ký ức, đi đến trước mặt cậu, trêu ghẹo.

- Biến ,đừng trêu mình, chúng ta nên đi thôi. - Đông Phương Dực giả vờ đưa nắm đấm về lưng Trang Nghiêm, thấy Trang Nghiêm thở phào một hơi thì xoay người đi về phía cửa chính.

- haizzzzi. . . . . . , nói một chút đi mà, là cô gái nào thế, ai có thể để cho cậu nhớ nhung thì tính cách không tệ đâu ha? - Trang Nghiêm không buông tha mà tiếp tục truy vấn, anh là người loại tuýp người chưa có đáp án thì không bỏ cuộc.

Bề ngoài Đông Phương Dực rất được, gia thế tốt, hình tượng tốt, trình độ học vấn tốt, cái gì cũng tốt, duy nhất có một cái không được, đó chính là, cậu ta không bao giờ nhớ được dáng vẻ của phụ nữ, thường thường là hôm nay thấy, ngày mai đã quên người đó mất rất. Để cho cậu ta có thể để tâm đến một người phụ nữ, cõi đời này cũng chỉ có hai người mà thôi, một là mẹ của cậu ta, còn có em gái của cậu ta. Có người phụ nữ nào có thể lưu lại ở trong não bộ của cậu ta thì là chuyện không đơn giản.

- Nghiêm, đừng làm loạn nữa. - Phương Dực tránh sự dây dưa của cậu ta, theo bản năng không muốn nói ra chuyện đó, cả đời này, anh chỉ một lần đâm đầu vào tai họa, một lần khiến anh hối hận muôn phần. Chuyện này có thể ngay cả ba mẹ anh cũng không biết, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ nói cho người khác biết. Từ đó về sau anh lái xe trên đường quốc lộ sẽ duy trì tốc độ tám mươi kislomet trên giờ, tất cả chỉ vì không muốn gây ra một chuyện tương tự, không muốn để cho một người mẹ nào đó đau lòng vì anh.

- Ha ha, không đơn giản, lần đầu tiên cậu trốn tránh, nhất định là có vấn đề. Như thế nào vậy? Nói nghe một chút đi mà? - Trang Nghiêm cười nói ha hả, tay giữa chặt đầu vai Phương Dực không buông.

- Tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi. - Đang lúc này, cửa thang máy cũng vừa mở ra, Đông Phương Dực đẩy hai cánh tay Trang Nghiêm qua chỗ khác, vội vàng đi ra khỏi thang máy, dáng vẻ giống như là đang lẩn trốn. Có lúc anh rất sợ Trang Nghiêm, làm bạn sẽ rất nhiều, nhưng anh ta rất nhiều chuyện, nếu như anh ta muốn biết rõ một chuyện sẽ cố gắng tìm cách lấy được đáp án mình mong muốn.

- Ha ha ha, chột dạ rồi đây. - Trang Nghiêm nhìn Đông Phương Dực mà cười lớn tiếng.

- Mấy người đang làm gì vậy? - Duy Nhất vừa dẫn con gái đến đây, chỉ thấy Đông Phương Dực đang vội vã đi ra khỏi thang máy, còn Trang Khiêm đang cười vui vẻ phía sau, lập tức dẫn Nhu Nhi đi tới.

- Này! Làm sao em tới nhanh như vậy? Có phải đua xe rồi không? - Trang Nghiêm vừa nhìn thấy Duy Nhất đang đứng trước cửa, lông mày lập tức nhíu lại, đi tới bên người cô lớn tiếng hỏi. Nói tới nói lui, nhưng anh thật sự không cho rằng cô còn muốn đua xe giống như bảy năm trước.

Nghe Trang Nghiêm rống giận, Duy Nhất muốn phát tức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Dực, lập tức đè xuống máu điên trong người xuống và mỉm cười nói:

- Không có, em chỉ đi mấy con hẻm nhỏ khác, chỗ ấy không bị kẹt xe. Tất nhiên là nhanh hơn rồi! - Không biết vì sao, mỗi khi Trang Nghiêm dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với cô, thì câu lại muốn cãi nhau ầm ĩ với anh, nhưng vì có mặt của Đông Phương Dực, cô lại đè nó xuống.

- Ừ, vậy thì tốt, nếu em dám làm vậy, xem anh sẽ sẽ chỉnh đốn em như thế nào. Đi, chúng ta đi ăn! Nhu Nhi muốn ăn gì nào - Trang Nghiêm thở ra một hơi, buông trái tim đang treo lơ lửng xuống rồi lườm cô một cái, nắm tay Nhu Nhi, vừa đi vừa hỏi.

- Dạ. . . . . . , muốn ăn. . . . . . - Nhu Nhi nghiêng đầu nghĩ về những muốn bé muốn ăn ở hiện tại, lạch bạch bước theo Trang Nghiêm ra khỏi khách sạn.

Mà Duy Nhất thì liếc nhìn Đông Phương Dực một cái, sau đó mỉm cười với anh ta lại đi về một lối nhỏ

Bọn họ vừa mới rời đi, có hai người cũng vừa đi ra, một người trong đó mang trên mặt vẻ kinh ngạc, nhưng có chút bình tĩnh, còn một người khác cũng không bình tĩnh được như anh, trong đôi mắt của anh ta mang theo một ngọn lửa nhỏ, cả người phát ra một luồn khí lạnh lẽo, lửa và băng bao lấy cơ thể anh ta. Anh ta giống như kẻ đang muốn giết người vậy, nhìn chòng chọc vào mấy người đang đi về phía nhà anh.

Minh Dạ Tuyệt đi ra khỏi toilet, rồi cùng Phương Lập Được đi xuống tầng dưới thì gặp Đông Phương Dực đi ra khỏi thang máy với một người đàn ông khác, vừa định đi lên chào hỏi, đã nhìn thấy người phụ nữ đã bỏ nhà đi đến nay chưa về, hơn nữa còn mang theo đứa con gái của tổng giám đốc, nghe những lời cô và người kia nói với nhau, giống như giữa bọn họ đã quen biết rất lâu, tất cả những việc đó khiến Minh Dạ Tuyệt tức giận.

Người đàn ông kia là ai, quan hệ giữa bọn họ có quan hệ sao? Tại sao cô lại đến đây? Chẳng lẽ cô. . . . . . ?

Nghĩ đến việc trước khi ly hôn cô đã quen mấy người đàn ông ấy, trong lòng anh giống như có một ngọn lửa cháy phừng phừng, đốt cháy ánh mắt của anh.

- Đó không phải là. . . . . . - Phương Lập Được nhìn bóng người đang đi xa, vừa định hỏi đó không phải là phu nhân Tổng giám đốc hay không? Rồi lại nhớ ra bọn họ đã ly hôn, lập tức ngừng hỏi quay đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt, rồi cậu ta trở nên vô cùng hoảng sợ - Tổng. . . . . . , tổng giám đốc?

- Tôi còn có chuyện, cậu về trước đi. - Minh Dạ Tuyệt không nhìn Phương Lập Được, mà quẳng lại một câu nói rồi đi theo hướng mà Duy Nhất đã đi.

Nhóm người của Duy Nhất tới chỗ hẹn sớm hơn dự kiến, nhưng trong chốc lát mấy món ăn đặt trước đã được đưa lên, Nhu Nhi nhìn một bàn thức ăn toàn món mình thích, lập tức vui mừng cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Duy Nhất mỉm cười nhìn Nhu Nhi, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Vừa bắt đầu, cô vẫn còn lo lắng, Nhu Nhi sẽ không thích ứng với hiện tại cuộc sống, sẽ nhớ đến những ngày ở bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, nhưng bây giờ xem ra con bé chẳng những thích cuộc sống này hơn mà còn vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Hiện tại Nhu Nhi đã vào cấp một rồi, vì để Nhu Nhi đi học dễ dàng hơn nên cô thuê người sửa lại căn nhà mà cô từng ở trước kia, sau đó dọn đến nơi này. Những ngày Nhu Nhi phải đi học thì hai mẹ con cô ở đâu, còn đến thứ bảy hay chủ nhận thì cô với Nhu Nhi trở về ruộng hoa, thuận tiện xử lý một chút chuyện ở ruộng hoa, bởi vì anh trai cô đã mang theo gia đình mình đi du lịch, nói ra cho oai chứ đây cũng là lúc gia đình bọn họ tụ họp bên nhau. Mỗi khi đến lúc đó, Nhu Nhi sẽ cực kỳ vui mừng, vì cô không bị quản nhiều nữa.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhu Nhi, Duy Nhất chợt nhớ tới việc mình chạm mặt với Minh Dạ Tuyệt ở bãi đỗ xe, nụ cười trên mặt chợt tắt ngúm, tại sao anh ta lại tới đây? Tại sao lại muốn giữ côlaji? Không phải anh ta muốn ly hôn sao? Tại sao bây giờ lại chẳng vui vẻ như cô nghĩ? Chẳng lẽ, anh ta muốn mang Nhu Nhi đi?

- Duy Nhất, em làm sao vậy? - Đang nói chuyện phím với Đông Phương Dực thì Trang Nghiêm liếc mắt thấy vẻ đang suy nghĩ gì đó của Duy Nhất, nghi ngờ hỏi, cô đang có tâm sự gì?

- Hả? - Nghe câu hỏi của anh, Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Trang Nghiêm và Đông Phương Dực đang nhìn mình, chỉ có thể cười cười xấu hổ. Cô làm sao vậy? Tại sao phải nhớ tới người đàn ông kia, đã lý hôn cho nên chuyện của anh ta cũng không quan hệ gì với cô nữa, cô nghĩ tới mấy thứ này làm gì đây cơ chứ? Nếu như lúc đầu anh ta đã đưa Nhu Nhi cho cô, thì Nhu Nhi sẽ là của cô, cô tuyệt đối không được buông tay.

Nghe cậu hỏi của Trang Nghiêm, Đông Phương Dực quay đầu nhìn Duy Nhất, từ lúc vừa gặp mặt Duy Nhất, anh có chút cảm giác, dường như đã gặp cô ở đâu rồi, nhưng mà đã gặp ở đâu thì anh lại không nhớ rõ. Nụ cười của cô vô cùng xa lạ, nhưng dung mạo của cô lại hơi quen quen, rốt cuộc anh vẫn không thể nhớ ra được

- Không có việc gì đâu, ăn cơm, chúng ta ăn cơm đi! - Duy Nhất mỉm cười rồi nhấc đũa mời hai người dùng cơm.

- Hả? Không có việc gì thật sao? - Trang Nghiêm không tin hỏi lại một lần nữa, anh cảm thấy Duy Nhất đang gạt anh chuyện gì đó, đã chung sống với cô nhiều năm như vậy, anh đương nhiên hiểu nhất cử nhất động của cô rồi? Nụ cười kia của cô có ý nghĩa là cô đang giấu chuyện gì đó.

- Không có việc gì thật mà. - Duy Nhất cười cười rồi kiên quyết gật đầu, đột nh trên người rét run, giống như có người nào đó đang rình mò cô, khiến cô đứng ngồi không yên. Chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang dùng cơm vui vẻ, hoài nghi nên khẽ nghiêng đầu, sao cô cứ cảm thấy có người đang theo dõi mình nhỉ?

Trang Nghiêm thấy cô ngẩng đầu nhìn quanh, cũng quay đầu nhìn một chút, nhưng trừ mấy người đang vùi đầu ăn cơm thì cũng chẳng có gì lạ, vì vậy mở miệng hỏi: - Sao vậy?

- À. . . . . . , không có gì, mới nãy em có cảm giác hình như có người đang nhìn chúng ta, chắc em nhìn lầm rồi!. - Duy Nhất đè nỗi lo lắng trong lòng xuống, cười cười mà nói ra. Nhưng cô vừa mới cười, loại cảm giác quái dị kia lại tới, giống như có người đang nhìn chằm chằm vào cô vậy, khiến cô cảm thấy có cái gì không đúng.

- Có sao đâu, có người nhìn em cũng là chuyện bình thường mà, không có ai nhìn em mới là chuyện lạ. Cậu bảo mình nói đúng không, Đông Phương Dực. - Trang Nghiêm chạm nhẹ vào cánh tay người nãy giờ vẫn đang yên lặng, nên hỏi.

- À? Dĩ nhiên, tiểu thư Lam xinh đẹp như vậy, không ai nhìn đúng là rất kỳ quái. - Đông Phương Dực bị Trang Nghiêm chạm một nên hoàn hồn, nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình và nói.

- Nào có? Trang Nghiêm anh mò ra trò gì đây hả? Không sợ người khác chê cười em à. - Duy Nhất đỏ mặt, người đàn ông này thiệt là, cho tới bây giờ cũng biết làm thế nào khiến .

- Anh có nói càn chỗ nào? Nhu Nhi, con nói đi, có phải mẹ con rất đẹp không? - Trang Nghiêm liếc xéo cô một cái, sau đó đảo mắt nhìn Nhu Nhi rồi hỏi.

- Mẹ xinh đẹp nhất, hôm nay mẹ mấy bạn học khác tới đón các bạn ấy, nhưng con chẳng thấy ai đẹp bằng mẹ đâu - Nhu Nhi kiêu ngạo nói, vẫn không quên gắp thức ăn cho vào miệng.

- Ha ha, ăn từ từ thôi - Duy Nhất trừng mắt nhìn Nhu Nhi gắp một đống thức ăn cho vào miệng. Nó thật sự mang thêm phiền phức cho cô mà.

Minh Dạ Tuyệt nhìn hai mẹ con bọn họ cười nói với hai người đàn ông kia, trong lòng anh không thể nói ra là đang mang tư vị gì. Ngày trước khi cô còn ở nhà, cô rất ít khi cười với anh như vậy, tại sao cô có thể cười tươi với người đàn ông khác như thế chứ? Hơn nữa còn mang theo Nhu Nhi đi ăn cơm với mấy người đó, chẳng lẽ cô đã đi theo họ?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt tối sầm lại, không, Nhu Nhi là con gái ai, con gái anh tuyệt đối không đi theo người khác, sẽ không cho gọi người khác là ba

Không biết qua bao lâu, bọn họ hình như đã ăn no rồi, nên bọn họ đứng lên đi ra ngoài, anh cũng đứng lên tính tiền rồi đi ra ngoài.

Ăn cơm xong, Duy Nhất dắt Nhu Nhi rồi cùng Trang Nghiêm chào tạm biệt Đông Phương Dực sau đó họ ra khỏi nhà hàng, đưa Nhu Nhi trở lại trường học xong thì cô và Trang Nghiêm đi về nhà. Đến lúc tan học thì cũng đã tối, Duy Nhất mới đi ra khỏi nhà.

Vừa bước đến cửa chính, khi đó chân cô chưa hoàn toàn bước ra khỏi cửa, thân thể của cô như bị một lực lớn kéo qua một bên, ngay sau đó cả người cô va lên thành tường, cái ót sau đầu đập lên tường một cái “Bộp”.

- A. . . . . . - Duy Nhất thét lên một tiếng, một cỗ cảm giác mơ mơ màng màng lập tức đánh úp vào trí não của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương