Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
-
Chương 72: Gặp lại cố nhân
Dì Trương cầm chìa khóa một lúc lâu mà từ đầu đến cuối anh vẫn không có ý nhận nó, than nhẹ một tiếng rồi xoay người đi vào trong nhà, mặc dù bà không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà biết chuyện này không phải là chuyện bà có thể hỏi được.
Chỉ là thật sự như vậy ư? Mợ cả đã đi rồi sao, không có một dấu hiệu báo trước nào cả.
Chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình mợ cả là nhẫn nại chờ đợi cậu nhiều năm như vậy, sau chuyện này cậu cả có hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì hay không?
Nhu Nhi an tĩnh đi bên cạnh mẹ Duy Nhất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ, trong lòng bé hơi thấp thỏm, mẹ với ba thật sự đã ly hôn ư? Mới vừa rồi mẹ nói vậy giống như hai người đã chia tay, vậy là về sau bé vĩnh viễn không còn gặp lại ba nữa sao?
- Mẹ. . . . . . - Nhu Nhi ngẩng đầu nhỏ giọng gọi Duy Nhất, trong mắt có chút nghi ngờ.
- Hả? - Nghe giọng nói của con gái, Duy Nhất mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, thấy trong mắt con gái mình chứa đựng nhiều sự mơ hồ, vì vậy để valy hành lý xuống đất rồi khom người ngồi trước mặt Nhu Nhi lên tiếng hỏi - Sao thế cục cưng?
- Mẹ, có phải sau này chúng ta cũng không quay lại đó không? - Nhu Nhi hỏi cẩn thận, ba không cần bé, mẹ bé có đau lòng không?
- Nhu Nhi không muốn đi với mẹ sao? - Duy Nhất không trả lời chỉ hỏi lại bé. Nhu Nhi đã lớn cho nên nó có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói này, cô cũng chưa chắc có thể lừa được bé, đã như vậy, thì hãy cứ để bé đối mặt với sự thật!
- Không phải, con. . . . . . , mẹ, mẹ và ba ly hôn rồi sao? - Nhu Nhi cúi đầu cắn cắn vành môi, sau đó ngẩng đầu hỏi.
Cái từ ly hôn này, bé đã nghe quakhông chỉ một lần, khi còn nhỏ bé đã nghe ba nhắc đến nó một lần, ở trong nhà trẻ, có mấy đứa bạn nhỏ cũng có cha mẹ ly hôn, bé cũng sớm biết đó là chuyện gì.
- Nhu Nhi. . . . . .- Duy Nhất không biết nói gì cho Nhu Nhi hiểu đành thở dài một hơi.
- Mẹ, là bởi vì cái cô xấu xa kia hôm nay đến nhà mình sao? Có phải ba con ở chung với cái người phụ nữ kia phải không, cho nên mới không cần mẹ?- Nhu Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt Duy Nhất, nghiêm túc hỏi mẹ.
- Mẹ không biết có phải ba con đang ở chung với cô ta không, nhưng mà dù ba mẹ có tách ra thì con vẫn là người của ba mẹ, con vẫn không mất đi những gì thuộc về mình, nếu như khi nào con nhớ ba, mẹ có thể đưa con đến gặp ba. - Duy Nhất nhè nhẹ vỗ về lên mái tóc con gái.
- Không, con mới không cần gặp.- Nhu Nhi đột nhiên thét lớn, trong mắt toát ra tia lửa. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao…
- Tại sao? - Duy Nhất một sững sờ, từ từ hỏi.
- Ba rất xấu, con mới không cần gặp ông ta, đã ở chung với cái cô kia còn dám tổn thương tới mẹ nữa, mới vừa rồi ông ta còn chẳng cho mẹ tiền và quần áo, ba là kẻ xấu xa, con mới không cần gặp ông ta . Mẹ yên tâm sau này con sẽ bảo vệ mẹ, tuyệt không để cho ba khi dễ mẹ nữa. Mẹ, chúng ta cũng không cần tiền gấp, chờ con trưởng thành, con làm ra tiền rồi mua quần áo cho mẹ.- Nhu Nhi vừa vỗ cái ngực nhỏ vừa cao giọng nói.
Mới vừa rồi ba nói có mỗi một câu, nhưng bé nghe rất rõ ràng, người cha kia thật tệ hại. Cứ để ả kia khi dễ mẹ, còn không muốn mẹ, bé sẽ không tha thứ chi ba của mình.
- Nhu Nhi, coi như ba đối xử không tốt với mẹ, nhưng con phải nhớ, ông ấy vẫn là ba của con, sẽ không ai thay thế được, hiểu không? Đó vẫn là ba của con. - Duy Nhất tiếp tục nói, cô không muốn đứa con gái còn nhỏ tuổi của mình đã mang cảm giác hận thù trong lòng.
- Hừ, con mới không cần. - Nhu Nhi quệt mồm, quay đầu lại, nhìn con đường phía trước
Trong nhà trẻ có ba đứa trẻ, mỗi khi đến chủ nhật ba mẹ của bọn nó cũng đều chờ nhau ở cửa, sau đó đi công viên chơi. Nhưng ba bé chưa bao giờ qua đón bé một lần, cũng chưa bao giờ chơi cùng với bé, nếu ba không thích bé, thì tại sao bé cứ phải thích ba chứ? Bé mới không cần đấy.
Nhu Nhi. . . . . . - Duy Nhất vội vàng đưa tay an ủi cơ thể đang tức giận của bé con, trong lòng tràn đầy áy náy.
- Mẹ, không phải mẹ muốn dẫn con đến nơi nào mà có nhiều hoa à? Chúng ta đi thôi! - Nhu Nhi thấy mẹ nhăn mày lại, liền nói. Không muốn làm cho mẹ đau lòng nữa.
- A, được. - Duy Nhất thở dài một hơi, dắt bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi, đi về phía trước.
Cô nhất định phải về vườn hoa trước kia, lấy ít tiền đi mua mấy bộ quần áo. Bây giờ trên người của cô không có lấy một đồng nào, cũng không có một tấm thẻ tín dụng. Cô không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy, cũng không nghĩ anh ta có thể tuyệt tình đến như vậy, ngay cả một bộ quần áo cho cô mặc cũng keo kiệt.
Chắc không có ai ly hôn thê thảm như cô nhỉ? Ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.
Bắt một chiếc taxi, nói ra địa chỉ vườn hoa, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, cô phải về. Không biết mấy người kia nhìn thấy cô sẽ biểu hiện nét mặt gì đây? Nhất định sẽ nhảy dựng lên đấy chứ? Sau đó sẽ nắm cô không ngừng hỏi thăm, sau đó nữa sẽ nghe cô nói mình đã ly hôn, sau đó lại ly hôn. Nhất định sẽ giận đến nổi đòi đi tìm cái tên đàn ông kia tính sổ, băm Minh Dạ Tuyệt thành trăm mảnh ?
Nghĩ tới đây nụ cười trên mặt cô càng thêm sâu, những người này là người mà mười năm qua cô vô cùng trân trọng.
Không biết qua bao lâu, dường đi khoảng mấy tiếng đồng hồ sau, xe lái đã dừng lại ở trước một ruộng hoa..
Duy Nhất thông qua cửa sổ xe, nhìn ra những khóm hoa bên ngoài; trái tim hiện ra một vầng sáng, nụ cười từ từ tăng thêm. Cúi đầu nhìn Nhu Nhi đang nằm ngủ co ro trên chân cô; có lẽ vì quá mệt nên đoạn đường gồ ghề xe không ngừng lắc lư nhưng bé vẫn ngủ ngon lành, cô đưa tay ra khẽ đẩy bé
- Nhu Nhi, chúng ta đến nơi rồi
- Dạ . . . . . - Nhu Nhi yêu kiều đáp một tiếng, từ từ mở đôi mắt sương mù ra, chuyển mình ngồi dậy rồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đang mệt mỏi bỗng sáng rực rỡ, không thể tin được mà đưa tay dụi dụi mắt mình, nhìn lại, miệng mở thành chữ O thật to.
- Woa. . . . . . - Bé không nhịn được kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức áp lên cửa sổ, không hề chớp mắt nhìn ruộng hoa rộng lớn.
Nhìn bộ dáng vui mừng của Nhu Nhi, Duy Nhất cũng khẽ cười một tiếng, giờ phút này, những chuyện thuộc về bảy năm trước lại ùa về.
Cô đã trở lại!
- Được rồi, chúng ta xuống xe thôi nào. - Duy Nhất mở cửa xe đi xuống trước, sau đó ôm Nhu Nhi xuống xe.
- Woa. . . . . . Mẹ, mẹ xem này, nơi này có rất nhiều hoa nha, oa. . . . . . , thật đẹp quá đi. -Nhìn ruộng hoa chạy dài đến chân mây, chạy xa tít như thể không có điểm dừng, Nhu Nhi không nhịn được lớn thét thật to vài tiếng. Làm kinh động đến mấy công nhân đang làm việc trong vườn hoa.
Duy Nhất lập tức nhắm nghiền đôi mắt ngửi thấy hương vị trong lành không khí, trời chạng vạng tối, không khí bắt đầu chuyển lạnh, mùi hoa thơm ngát thoảng qua chóp mũi khiến cho tâm tình cô dần thoải mái, nơi này đã sớm đã sớm thuộc về mẹ con cô rồi, nơi này đã sớm thành một nơi trồng hoa lớn nhất nhì trong nước, từ lâu đã được cô âm thầm mở rộng diễn tích.
- Mẹ, mẹ, nơi này thật là đẹp nha. Con rất thích. - Nhu Nhi xuyên qua bụi hoa, cao giọng cười lớn. Nụ cười trên mặt không ngừng mở to hết cỡ. Từ nhỏ đến lớn bé chưa từng cười đùa thích thú như vậy.
- Tiểu thư, xin hỏi cô tới đây đặt hoa ạ? - Một công nhân có làn da ngăm đen đi ra khỏi bụi hoa hỏi cô.
- Ách. . . . . . , không, tôi muốn tìm ông chủ của nơi này. - Duy Nhất nghĩ một lát rồi nói.
- Ồ. . . . . . , vậy xin hỏi cô là. . . . . .
- Tôi là em gái của người đó. - Duy Nhất cười và nói.
- A, bọn họ đang ở trong tòa nhà bên kia, cô có thể qua bên đó tìm họ - Người công nhân làm đúng bổn phận công nhân của mình, căn bản không hoài nghi thân phận cử Duy Nhất, chỉ một nhà có hai tầng bên kia cho cô.
Công nhân ở nơi này làm việc không cách xa thị trấn ở trên kia, mà nhà ở này chỗ cũng được xây trong cánh đồng hoa này. Có địa thế đọc lập.
"Cám ơn." Duy Nhất nhìn theo hướng chỉ của ông ta rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
- Không cần khách sáo. - Người công nhân kia nói xong, xoay người đi gặp mấy người còn lại vào lại trong những bụi hoa
- Nhu Nhi, tới đây con. - Duy Nhất thấy Nhu Nhi vẫn còn trong bụi hoa chưa hề đi ra, vì vậy thét lớn.
- A, Dạ. - Nhu Nhi nghe được tiếng la của mẹ, lập tức từ bên trong chạy ra ngoài, mang theo hương hoa trên người chạy đến bên cạnh Duy Nhất - Mẹ, con còn muốn chơi, con ở lại chơi một lát có được không? - Nhu Nhi lưu luyến nhìn những đóa hoa kia, lắc lắc cánh tay mẹ mình.
- Ngoan, nhà của chúng ta ở chỗ này, sau này con còn rất nhiều thời gian để chưi, chúng ta về nhà trước được không? - Duy Nhất nhẹ nhàng lấy những cánh hoa dính lên đầu Nhu Nhi.
- Dạ. - Nhu Nhi vừa nghe nhà bé sẽ ở đây, lập tức vui mừng đồng ý.
Duy Nhất dắt Nhu Nhi đi vào trong sân, nhìn cái sân rộng đầy hoa cỏ, cô nhẹ nhàng cười, xem ra bọn họ chăm sóc tụi nó tốt nhỉ?
Cái nhà này, là vào năm mười tuổi, sau khi Nhu Nhi bị tai nạn xe hơi, cô bắt đầu xây dựng, mặc dù khi đó cô biết sớm muộn gì cũng có một ngày cô và Minh Dạ Tuyệt chia tay nhau, nhưng không nghĩ đến việc bọn họ lại có thể trở thành người xa lạ nhanh đến thế.
Cái vườn hoa này, cô đã đưa cho người anh trai không có huyết thống trông nom, biết bọn họ cũng vội, cho nên tất cả số liệu hay đường dây hàng hóa đều do cô lo liệu, nhưng nó đều cần chữ ký của anh mới xem như được thông qua, mỗi người trong số bọn họ đều là một vì sao tinh tú nhưng lại vì cô mà ở lại đây chăm sóc cho hoa, tất cả mọi thứ ở đây đều khiến cô cảm động, nếu như không có vụ tai nạn xe hôm đó, cô đã không biết người anh trai của mình sốt ruột đến nhường nào. Cũng sẽ không có mười năm hạnh phúc.
Trong sân có hai bé trai đang chơi đùa, vừa nhìn thấy họ đi vào lập tức chạy tới nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dươí.
- Mấy người là ai? Có chuyện gì sao? Nếu như không phải là chuyện quan trọng thì qua nói với chủ quản, ông ta có thể giải quyết. - Một bé trai trong đó quan sát Duy Nhất rồi nói thật gọn gàng với cô.
- Cô tìm ba cháu - Duy Nhất cười nhẹ, sau đó nói.
- Ba cháu không phải là người mà ai cũng có thể tìm, có chuyện gì thì cô nói với cháu trước đi, sau đó cháu quyết định có nên nói cho cô đi gặp ông ấy hay không. - Cậu nhóc chần chờ một lát, nhìn cô chậm rãi nói.
- Vậy thì xin cháu nói cho ba mình một tiếng, có một người tên là Lam Duy Nhất tới tìm anh ấy - Duy Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu tán thưởng một cái, không hổ danh là con anh ấy, làm việc đều đâu vào đấy.
- A, xin mời chờ một chút, Mặc Nhiên, em ở đây trông coi, anh đi nói với ba. - Cậu bé đáp xong rồi quay sang nói với một cậu bé khác đang đứng bên cạnh mình, quay đầu đi vào nhà.
- Cháu tên là Mặc Nhiên? - Duy Nhất nhìn cậu bé tên Mặc Nhiên rồi lên tiếng hỏi.
Thượng Quan Mặc Nhiên chỉ nhìn Duy Nhất bằng một con mắt rồi không nói gì, bé trai đưa mắt nhìn về phía Nhu Nhi đang đứng bên cạnh Duy Nhất, trong mắt có một chút tò mò.
Duy Nhất mỉm cười nhìn cậu bé không nói với cô một tiếng nào, để mặc thằng bé đứng đó quan sát cô, sau đó ngẩng đầu nhìn khắp khu vườn.
- Cái gì? Lam Duy Nhất?
Đúng vào lúc Duy Nhất đang im lặng thưởng thức cảnh vật, đột nhiên nghe một tiết hét truyền ra từ căn phòng cách đó không xa, sau đó nghe thấy tiếng bước chân thình thịch đi tới, chỉ chốc lát sau có một người mặc áo T-shirt màu xanh dương lao ra khỏi cửa, người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn và đôi mày rậm, bên cạnh còn có một gái nhỏ nhắn mặc áo đầm màu tím đi theo.
- Duy Nhất? - Người đàn ông ấy đứng trong sân nhìn cô mỉm cười, trên mặt thoáng thoáng qua một tia mừng rỡ như điên, chợt chạy tới ôm lấy cô.
- Em đã trở lại, rốt cuộc em đã trở về rồi? Ha ha ha, anh trai như ta có chết cũng chưa thể tưởng tượng được. - Người đàn ông ôm chầm lấy Duy Nhất, tiếng cười sảng khoái vang lên cả bầu trời.
- Đúng vậy ạ, anh hai, em đã trở về, sau này cũng không đi nữa. - Duy Nhất để mặc cho anh ôm, biết sự quan tâm của anh trai dành cho cô lớn đến cỡ nào, cô đứng lẳng lặng hưởng thụ cái cảm giác được người ta quan tâm
- Thật? Con bé chết tiệt này, rốt cuộc em có lương tâm không hả? Tự nhiên biến mất suốt bảy năm trời, cũng không nói cho chúng em biết chỗ ở, cũng phải không phải anh không điều tra được, nhưng tin tưởng ở nơi em. – Người đàn ông kia buông Duy Nhất ra, Thượng Quan Hạo nhẹ giọng trách cứ cô, nhưng trong mắt chỉ chứa sự vui mừng, không có lấy một tia trách cứ.
- Ha ha, không phải em đa quay về rồi sao, đây chị dâu à? - Duy Nhất khẽ cười rồi hỏi anh trai, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh bọn họ, chỉ cười mà không lên tiếng.
- Đúng. - Thượng Quan Hạo buông Duy Nhất ra, đi tới bên cạnh người phụ nữ ấy, dịu dàng ôm lấy cơ thể cô rồi giới thiệu với bọn họ: -Tiểu Noãn, đây chính người em gái ‘Lam Duy Nhất’ đã bỏ anh đi suốt bảy năm trời, Duy Nhất, đây là của chị dâu của em, Phương Noãn.
- Chào chị dâu. - Duy Nhất mỉm cười chào hỏi.
- Chào em. - Noãn Nhi khẽ gật đầu một cái, dịu dàng cười, trên khuôn mặt mang theo niềm hạnh phúc.
- Đúng rồi, còn nữa. - Thượng Quan Hạo kéo cậu bé đi báo tin lúc nãy qua và nói: - Đây là con trai của anh, Thượng Quan Kiệt Nhiên.
Lại kéo cậu bé nãy giờ không lên tiếng nói chuyện qua đây - Đây là con trai Nặc; Kiệt Nhiên, Mặc Nhiên, mau gọi cô đi.
- Cô - Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau sau đó ngoan ngoãn kêu lên.
- Chào mấy cháu, đây là con gái Nhu Nhi của em, Nhu Nhi, đây là cậu của con, mợ của con. Còn có anh con. Mau chào mọi người đi con. - Duy Nhất cúi đầu nói với Nhu Nhi.
- Con chào cậu, chào mợ, chào hai anh - Mặc dù Nhu Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn chào hỏi lễ phép.
- Được, được rồi. - Nghe lời nói của Duy Nhất, lại nhìn Nhu Nhi đang đứng bên cạnh cô, sắc mặt của Thượng Quan Hạo đột nhiên biến đổi, nhưng khéo léo không để cho Nhu Nhi phát hiện, quay đầu nói với đứa con trai bên cạnh: - Kiệt Nhiên, dẫn em gái của con qua bên kia chơi đi, chăm sóc em ấy tốt nhé.
- Duy Nhất, chúng ta vào bên trong nói chuyện một chút đi - Giọng nói Thượng Quan Hạo trở nên trầm thấp, giống như đang ẩn nhẫn điều gì bên trong.
Chỉ là thật sự như vậy ư? Mợ cả đã đi rồi sao, không có một dấu hiệu báo trước nào cả.
Chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình mợ cả là nhẫn nại chờ đợi cậu nhiều năm như vậy, sau chuyện này cậu cả có hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì hay không?
Nhu Nhi an tĩnh đi bên cạnh mẹ Duy Nhất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ, trong lòng bé hơi thấp thỏm, mẹ với ba thật sự đã ly hôn ư? Mới vừa rồi mẹ nói vậy giống như hai người đã chia tay, vậy là về sau bé vĩnh viễn không còn gặp lại ba nữa sao?
- Mẹ. . . . . . - Nhu Nhi ngẩng đầu nhỏ giọng gọi Duy Nhất, trong mắt có chút nghi ngờ.
- Hả? - Nghe giọng nói của con gái, Duy Nhất mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, thấy trong mắt con gái mình chứa đựng nhiều sự mơ hồ, vì vậy để valy hành lý xuống đất rồi khom người ngồi trước mặt Nhu Nhi lên tiếng hỏi - Sao thế cục cưng?
- Mẹ, có phải sau này chúng ta cũng không quay lại đó không? - Nhu Nhi hỏi cẩn thận, ba không cần bé, mẹ bé có đau lòng không?
- Nhu Nhi không muốn đi với mẹ sao? - Duy Nhất không trả lời chỉ hỏi lại bé. Nhu Nhi đã lớn cho nên nó có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói này, cô cũng chưa chắc có thể lừa được bé, đã như vậy, thì hãy cứ để bé đối mặt với sự thật!
- Không phải, con. . . . . . , mẹ, mẹ và ba ly hôn rồi sao? - Nhu Nhi cúi đầu cắn cắn vành môi, sau đó ngẩng đầu hỏi.
Cái từ ly hôn này, bé đã nghe quakhông chỉ một lần, khi còn nhỏ bé đã nghe ba nhắc đến nó một lần, ở trong nhà trẻ, có mấy đứa bạn nhỏ cũng có cha mẹ ly hôn, bé cũng sớm biết đó là chuyện gì.
- Nhu Nhi. . . . . .- Duy Nhất không biết nói gì cho Nhu Nhi hiểu đành thở dài một hơi.
- Mẹ, là bởi vì cái cô xấu xa kia hôm nay đến nhà mình sao? Có phải ba con ở chung với cái người phụ nữ kia phải không, cho nên mới không cần mẹ?- Nhu Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt Duy Nhất, nghiêm túc hỏi mẹ.
- Mẹ không biết có phải ba con đang ở chung với cô ta không, nhưng mà dù ba mẹ có tách ra thì con vẫn là người của ba mẹ, con vẫn không mất đi những gì thuộc về mình, nếu như khi nào con nhớ ba, mẹ có thể đưa con đến gặp ba. - Duy Nhất nhè nhẹ vỗ về lên mái tóc con gái.
- Không, con mới không cần gặp.- Nhu Nhi đột nhiên thét lớn, trong mắt toát ra tia lửa. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao…
- Tại sao? - Duy Nhất một sững sờ, từ từ hỏi.
- Ba rất xấu, con mới không cần gặp ông ta, đã ở chung với cái cô kia còn dám tổn thương tới mẹ nữa, mới vừa rồi ông ta còn chẳng cho mẹ tiền và quần áo, ba là kẻ xấu xa, con mới không cần gặp ông ta . Mẹ yên tâm sau này con sẽ bảo vệ mẹ, tuyệt không để cho ba khi dễ mẹ nữa. Mẹ, chúng ta cũng không cần tiền gấp, chờ con trưởng thành, con làm ra tiền rồi mua quần áo cho mẹ.- Nhu Nhi vừa vỗ cái ngực nhỏ vừa cao giọng nói.
Mới vừa rồi ba nói có mỗi một câu, nhưng bé nghe rất rõ ràng, người cha kia thật tệ hại. Cứ để ả kia khi dễ mẹ, còn không muốn mẹ, bé sẽ không tha thứ chi ba của mình.
- Nhu Nhi, coi như ba đối xử không tốt với mẹ, nhưng con phải nhớ, ông ấy vẫn là ba của con, sẽ không ai thay thế được, hiểu không? Đó vẫn là ba của con. - Duy Nhất tiếp tục nói, cô không muốn đứa con gái còn nhỏ tuổi của mình đã mang cảm giác hận thù trong lòng.
- Hừ, con mới không cần. - Nhu Nhi quệt mồm, quay đầu lại, nhìn con đường phía trước
Trong nhà trẻ có ba đứa trẻ, mỗi khi đến chủ nhật ba mẹ của bọn nó cũng đều chờ nhau ở cửa, sau đó đi công viên chơi. Nhưng ba bé chưa bao giờ qua đón bé một lần, cũng chưa bao giờ chơi cùng với bé, nếu ba không thích bé, thì tại sao bé cứ phải thích ba chứ? Bé mới không cần đấy.
Nhu Nhi. . . . . . - Duy Nhất vội vàng đưa tay an ủi cơ thể đang tức giận của bé con, trong lòng tràn đầy áy náy.
- Mẹ, không phải mẹ muốn dẫn con đến nơi nào mà có nhiều hoa à? Chúng ta đi thôi! - Nhu Nhi thấy mẹ nhăn mày lại, liền nói. Không muốn làm cho mẹ đau lòng nữa.
- A, được. - Duy Nhất thở dài một hơi, dắt bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhi, đi về phía trước.
Cô nhất định phải về vườn hoa trước kia, lấy ít tiền đi mua mấy bộ quần áo. Bây giờ trên người của cô không có lấy một đồng nào, cũng không có một tấm thẻ tín dụng. Cô không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy, cũng không nghĩ anh ta có thể tuyệt tình đến như vậy, ngay cả một bộ quần áo cho cô mặc cũng keo kiệt.
Chắc không có ai ly hôn thê thảm như cô nhỉ? Ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.
Bắt một chiếc taxi, nói ra địa chỉ vườn hoa, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, cô phải về. Không biết mấy người kia nhìn thấy cô sẽ biểu hiện nét mặt gì đây? Nhất định sẽ nhảy dựng lên đấy chứ? Sau đó sẽ nắm cô không ngừng hỏi thăm, sau đó nữa sẽ nghe cô nói mình đã ly hôn, sau đó lại ly hôn. Nhất định sẽ giận đến nổi đòi đi tìm cái tên đàn ông kia tính sổ, băm Minh Dạ Tuyệt thành trăm mảnh ?
Nghĩ tới đây nụ cười trên mặt cô càng thêm sâu, những người này là người mà mười năm qua cô vô cùng trân trọng.
Không biết qua bao lâu, dường đi khoảng mấy tiếng đồng hồ sau, xe lái đã dừng lại ở trước một ruộng hoa..
Duy Nhất thông qua cửa sổ xe, nhìn ra những khóm hoa bên ngoài; trái tim hiện ra một vầng sáng, nụ cười từ từ tăng thêm. Cúi đầu nhìn Nhu Nhi đang nằm ngủ co ro trên chân cô; có lẽ vì quá mệt nên đoạn đường gồ ghề xe không ngừng lắc lư nhưng bé vẫn ngủ ngon lành, cô đưa tay ra khẽ đẩy bé
- Nhu Nhi, chúng ta đến nơi rồi
- Dạ . . . . . - Nhu Nhi yêu kiều đáp một tiếng, từ từ mở đôi mắt sương mù ra, chuyển mình ngồi dậy rồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đang mệt mỏi bỗng sáng rực rỡ, không thể tin được mà đưa tay dụi dụi mắt mình, nhìn lại, miệng mở thành chữ O thật to.
- Woa. . . . . . - Bé không nhịn được kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức áp lên cửa sổ, không hề chớp mắt nhìn ruộng hoa rộng lớn.
Nhìn bộ dáng vui mừng của Nhu Nhi, Duy Nhất cũng khẽ cười một tiếng, giờ phút này, những chuyện thuộc về bảy năm trước lại ùa về.
Cô đã trở lại!
- Được rồi, chúng ta xuống xe thôi nào. - Duy Nhất mở cửa xe đi xuống trước, sau đó ôm Nhu Nhi xuống xe.
- Woa. . . . . . Mẹ, mẹ xem này, nơi này có rất nhiều hoa nha, oa. . . . . . , thật đẹp quá đi. -Nhìn ruộng hoa chạy dài đến chân mây, chạy xa tít như thể không có điểm dừng, Nhu Nhi không nhịn được lớn thét thật to vài tiếng. Làm kinh động đến mấy công nhân đang làm việc trong vườn hoa.
Duy Nhất lập tức nhắm nghiền đôi mắt ngửi thấy hương vị trong lành không khí, trời chạng vạng tối, không khí bắt đầu chuyển lạnh, mùi hoa thơm ngát thoảng qua chóp mũi khiến cho tâm tình cô dần thoải mái, nơi này đã sớm đã sớm thuộc về mẹ con cô rồi, nơi này đã sớm thành một nơi trồng hoa lớn nhất nhì trong nước, từ lâu đã được cô âm thầm mở rộng diễn tích.
- Mẹ, mẹ, nơi này thật là đẹp nha. Con rất thích. - Nhu Nhi xuyên qua bụi hoa, cao giọng cười lớn. Nụ cười trên mặt không ngừng mở to hết cỡ. Từ nhỏ đến lớn bé chưa từng cười đùa thích thú như vậy.
- Tiểu thư, xin hỏi cô tới đây đặt hoa ạ? - Một công nhân có làn da ngăm đen đi ra khỏi bụi hoa hỏi cô.
- Ách. . . . . . , không, tôi muốn tìm ông chủ của nơi này. - Duy Nhất nghĩ một lát rồi nói.
- Ồ. . . . . . , vậy xin hỏi cô là. . . . . .
- Tôi là em gái của người đó. - Duy Nhất cười và nói.
- A, bọn họ đang ở trong tòa nhà bên kia, cô có thể qua bên đó tìm họ - Người công nhân làm đúng bổn phận công nhân của mình, căn bản không hoài nghi thân phận cử Duy Nhất, chỉ một nhà có hai tầng bên kia cho cô.
Công nhân ở nơi này làm việc không cách xa thị trấn ở trên kia, mà nhà ở này chỗ cũng được xây trong cánh đồng hoa này. Có địa thế đọc lập.
"Cám ơn." Duy Nhất nhìn theo hướng chỉ của ông ta rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
- Không cần khách sáo. - Người công nhân kia nói xong, xoay người đi gặp mấy người còn lại vào lại trong những bụi hoa
- Nhu Nhi, tới đây con. - Duy Nhất thấy Nhu Nhi vẫn còn trong bụi hoa chưa hề đi ra, vì vậy thét lớn.
- A, Dạ. - Nhu Nhi nghe được tiếng la của mẹ, lập tức từ bên trong chạy ra ngoài, mang theo hương hoa trên người chạy đến bên cạnh Duy Nhất - Mẹ, con còn muốn chơi, con ở lại chơi một lát có được không? - Nhu Nhi lưu luyến nhìn những đóa hoa kia, lắc lắc cánh tay mẹ mình.
- Ngoan, nhà của chúng ta ở chỗ này, sau này con còn rất nhiều thời gian để chưi, chúng ta về nhà trước được không? - Duy Nhất nhẹ nhàng lấy những cánh hoa dính lên đầu Nhu Nhi.
- Dạ. - Nhu Nhi vừa nghe nhà bé sẽ ở đây, lập tức vui mừng đồng ý.
Duy Nhất dắt Nhu Nhi đi vào trong sân, nhìn cái sân rộng đầy hoa cỏ, cô nhẹ nhàng cười, xem ra bọn họ chăm sóc tụi nó tốt nhỉ?
Cái nhà này, là vào năm mười tuổi, sau khi Nhu Nhi bị tai nạn xe hơi, cô bắt đầu xây dựng, mặc dù khi đó cô biết sớm muộn gì cũng có một ngày cô và Minh Dạ Tuyệt chia tay nhau, nhưng không nghĩ đến việc bọn họ lại có thể trở thành người xa lạ nhanh đến thế.
Cái vườn hoa này, cô đã đưa cho người anh trai không có huyết thống trông nom, biết bọn họ cũng vội, cho nên tất cả số liệu hay đường dây hàng hóa đều do cô lo liệu, nhưng nó đều cần chữ ký của anh mới xem như được thông qua, mỗi người trong số bọn họ đều là một vì sao tinh tú nhưng lại vì cô mà ở lại đây chăm sóc cho hoa, tất cả mọi thứ ở đây đều khiến cô cảm động, nếu như không có vụ tai nạn xe hôm đó, cô đã không biết người anh trai của mình sốt ruột đến nhường nào. Cũng sẽ không có mười năm hạnh phúc.
Trong sân có hai bé trai đang chơi đùa, vừa nhìn thấy họ đi vào lập tức chạy tới nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dươí.
- Mấy người là ai? Có chuyện gì sao? Nếu như không phải là chuyện quan trọng thì qua nói với chủ quản, ông ta có thể giải quyết. - Một bé trai trong đó quan sát Duy Nhất rồi nói thật gọn gàng với cô.
- Cô tìm ba cháu - Duy Nhất cười nhẹ, sau đó nói.
- Ba cháu không phải là người mà ai cũng có thể tìm, có chuyện gì thì cô nói với cháu trước đi, sau đó cháu quyết định có nên nói cho cô đi gặp ông ấy hay không. - Cậu nhóc chần chờ một lát, nhìn cô chậm rãi nói.
- Vậy thì xin cháu nói cho ba mình một tiếng, có một người tên là Lam Duy Nhất tới tìm anh ấy - Duy Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu tán thưởng một cái, không hổ danh là con anh ấy, làm việc đều đâu vào đấy.
- A, xin mời chờ một chút, Mặc Nhiên, em ở đây trông coi, anh đi nói với ba. - Cậu bé đáp xong rồi quay sang nói với một cậu bé khác đang đứng bên cạnh mình, quay đầu đi vào nhà.
- Cháu tên là Mặc Nhiên? - Duy Nhất nhìn cậu bé tên Mặc Nhiên rồi lên tiếng hỏi.
Thượng Quan Mặc Nhiên chỉ nhìn Duy Nhất bằng một con mắt rồi không nói gì, bé trai đưa mắt nhìn về phía Nhu Nhi đang đứng bên cạnh Duy Nhất, trong mắt có một chút tò mò.
Duy Nhất mỉm cười nhìn cậu bé không nói với cô một tiếng nào, để mặc thằng bé đứng đó quan sát cô, sau đó ngẩng đầu nhìn khắp khu vườn.
- Cái gì? Lam Duy Nhất?
Đúng vào lúc Duy Nhất đang im lặng thưởng thức cảnh vật, đột nhiên nghe một tiết hét truyền ra từ căn phòng cách đó không xa, sau đó nghe thấy tiếng bước chân thình thịch đi tới, chỉ chốc lát sau có một người mặc áo T-shirt màu xanh dương lao ra khỏi cửa, người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn và đôi mày rậm, bên cạnh còn có một gái nhỏ nhắn mặc áo đầm màu tím đi theo.
- Duy Nhất? - Người đàn ông ấy đứng trong sân nhìn cô mỉm cười, trên mặt thoáng thoáng qua một tia mừng rỡ như điên, chợt chạy tới ôm lấy cô.
- Em đã trở lại, rốt cuộc em đã trở về rồi? Ha ha ha, anh trai như ta có chết cũng chưa thể tưởng tượng được. - Người đàn ông ôm chầm lấy Duy Nhất, tiếng cười sảng khoái vang lên cả bầu trời.
- Đúng vậy ạ, anh hai, em đã trở về, sau này cũng không đi nữa. - Duy Nhất để mặc cho anh ôm, biết sự quan tâm của anh trai dành cho cô lớn đến cỡ nào, cô đứng lẳng lặng hưởng thụ cái cảm giác được người ta quan tâm
- Thật? Con bé chết tiệt này, rốt cuộc em có lương tâm không hả? Tự nhiên biến mất suốt bảy năm trời, cũng không nói cho chúng em biết chỗ ở, cũng phải không phải anh không điều tra được, nhưng tin tưởng ở nơi em. – Người đàn ông kia buông Duy Nhất ra, Thượng Quan Hạo nhẹ giọng trách cứ cô, nhưng trong mắt chỉ chứa sự vui mừng, không có lấy một tia trách cứ.
- Ha ha, không phải em đa quay về rồi sao, đây chị dâu à? - Duy Nhất khẽ cười rồi hỏi anh trai, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh bọn họ, chỉ cười mà không lên tiếng.
- Đúng. - Thượng Quan Hạo buông Duy Nhất ra, đi tới bên cạnh người phụ nữ ấy, dịu dàng ôm lấy cơ thể cô rồi giới thiệu với bọn họ: -Tiểu Noãn, đây chính người em gái ‘Lam Duy Nhất’ đã bỏ anh đi suốt bảy năm trời, Duy Nhất, đây là của chị dâu của em, Phương Noãn.
- Chào chị dâu. - Duy Nhất mỉm cười chào hỏi.
- Chào em. - Noãn Nhi khẽ gật đầu một cái, dịu dàng cười, trên khuôn mặt mang theo niềm hạnh phúc.
- Đúng rồi, còn nữa. - Thượng Quan Hạo kéo cậu bé đi báo tin lúc nãy qua và nói: - Đây là con trai của anh, Thượng Quan Kiệt Nhiên.
Lại kéo cậu bé nãy giờ không lên tiếng nói chuyện qua đây - Đây là con trai Nặc; Kiệt Nhiên, Mặc Nhiên, mau gọi cô đi.
- Cô - Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau sau đó ngoan ngoãn kêu lên.
- Chào mấy cháu, đây là con gái Nhu Nhi của em, Nhu Nhi, đây là cậu của con, mợ của con. Còn có anh con. Mau chào mọi người đi con. - Duy Nhất cúi đầu nói với Nhu Nhi.
- Con chào cậu, chào mợ, chào hai anh - Mặc dù Nhu Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn chào hỏi lễ phép.
- Được, được rồi. - Nghe lời nói của Duy Nhất, lại nhìn Nhu Nhi đang đứng bên cạnh cô, sắc mặt của Thượng Quan Hạo đột nhiên biến đổi, nhưng khéo léo không để cho Nhu Nhi phát hiện, quay đầu nói với đứa con trai bên cạnh: - Kiệt Nhiên, dẫn em gái của con qua bên kia chơi đi, chăm sóc em ấy tốt nhé.
- Duy Nhất, chúng ta vào bên trong nói chuyện một chút đi - Giọng nói Thượng Quan Hạo trở nên trầm thấp, giống như đang ẩn nhẫn điều gì bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook