Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 53: Đứa bé đi hay ở?

Bác sĩ nói một lúc lâu, mới phát hiện ông cứ thao thao bất tuyệt nhưng Duy Nhất lại không hề quan tâm, căn bản cũng không nghe bất cứ lời nào của ông

- Tiểu thư, tiểu thư? – Người bác sĩ kỳ quái nhìn vẻ mặt tái nhợt của Duy Nhất, cô sao thế?

- À? Nha. . . . . . - Duy Nhất đờ đẫn đáp một tiếng, tựa như người mấy hồn từ từ đứng lên.

Mang thai? Làm sao mà cô mang thai được?

- Tiểu thư. . . . . . . – Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, liền vội vàng đứng lên theo cô.

Duy Nhất nghe được tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía bác sĩ.

- Tiểu thư, mỗi đứa bé đi cuộc đời đều có vận mệnh của mình. Dĩ nhiên, làm mẹ cũng có thể quyết định nó sống hay chết; thế nhưng trước khi cô quyết định đứa bé đi hay ở, cũng là đang quyết định thế giới này có được một sinh mạng mới hay không, đứa bé là vô tội, hiện tại trong bụng cô đang có một đứa con; đang trong giai đoạn tượng hình tạo tâm, dạ dày, tràng, cả nội tạng cùng não bộ cũng đã bắt đầu chia hóa, tay, mắt, miệng, tai đang dần hoàn chỉnh, nói một cách khác là nó đang trong gian đoạn cấu tạo hoàn thiện. Nếu như ban đầu cô nghĩ đây không đúng lúc sinh con, thì đừng nên để cho nó có cơ hội tạo hình, mà không phải tạo thành rồi lại hủy bỏ nó, đó không được gọi là cô đang chịu trách nhiệm. Lời của tôi nói cô có hiểu chưa? – Bác sĩ chầm chậm nói. Duy Nhất im lặng không nói gì, làm bác sĩ tưởng cô không muốn giữ đứa bé này. Còn vị bác sĩ này thì lại sớm quen với viễn cảnh một đứa bé bị giết chết như thế, nhưng ông càng hy vọng thế giới này sẽ chào đón thêm một sinh mạng mới, mà không phải biến mất.

- Thật sao? Nó đã có tâm rồi sao? - Duy Nhất cúi đầu dè dặc vuốt ve bụng mình, nó đã là một cái sinh mạng rồi sao?

- Đúng vậy, bình thường thai nhi qua tám tuần đã bắt đầu có nhịp tim, mặc dù vẫn chưa thành một con người hoàn chỉnh, nhưng nó đã có trái tim một con người, cũng bắt đầu có những cảm nhận riêng. Hiện tại đứa trẻ đã cảm nhận được vui buồn, cha mẹ có đón đợi chút hay không rồi – bác sĩ thấy cô có vẻ hơi động lòng, dịu dàng nói.

- Thật sao? – Nghe được lời của bác sĩ..., Duy Nhất dâng lên một cảm giác ấm áp, cái sinh mệnh nhỏ bé này thật có thể cảm nhận được ư?

- Dĩ nhiên.

- Cám ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi. - Duy Nhất nhẹ nhàng nói, trên người có một cảm giác rất lạ đang dâng trào, mang theo ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn xuống chiếc bụng nhỏ, nơi này đang chứa một sinh mệnh sao?

- Ừ, về sau nếu như có vấn đề gì, trực tiếp tới tìm tôi là được rồi. – Bác sĩ nhìn nét mặt mang nhiều khắc khổ của Duy Nhất, chậm rãi nói, cô gái này xem ra giống như có rất nhiều tâm sự.

- Dạ, cám ơn ạ. -Duy nhất từ từ đi ra ngoài. Cô biết ý tứ trong lời nói của vị bác sĩ kia, chỉ là, cô nên giữ nó lại hay sao?

Trên đường về nhà, Duy Nhất nhẹ nhàng đỡ bụng mình, trên mặt dâng lên một cỗ phiền muộn.

Tuyệt, sẽ thích đứa bé này sao? Anh chẳng thích cô, có thể làm lơ mà thích đứa bé trong bụng cô hay không? Nếu như anh không thích đứa bé này, cô nên làm thế nào đây?

- Bảo bối, mẹ thật sự có nên giữ con lại không? Nếu như ba con không thích con thì phải làm thế nào? Mẹ không biết ba sẽ thương con không, lại không muốn con nếm mùi vị đau lòng kia. Bảo bối, nếu như ba con không muốn con, con có thể nghĩ đến chuyện sẽ đợi một dịp khác chào đời không? - Duy nhất vuốt bụng nhẹ chiếc bụng của mình, buông lời nỉ non, giống như đang hỏi sinh mệnh nhỏ trong bụng, cũng là đang hỏi mình.

Nếu như mà biết rõ đứa bé này sinh ra liền không có cha, không được người ta thương yêu, cô có thể quyết định nó tồn tại hay không sao?

- Mợ cả, đã về nhà rồi ạ. - Tài xế cắt đứt suy nghĩ lung tung của Duy Nhất, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đã đến trước của nhà rồi.

Thở ra một cái, từ từ xuống xe.

- Mợ cả, ông chủ mời cô đến nhà chính một chuyến ạ. - Mới vừa đi mấy bước, nghe được một giọng nói cung kính mang theo chút khinh miệt gọi cô.

- Ông là . . . . . - Duy nhất quay đầu lại nhìn người trước mắt đó là một người đàn ông ước chừng bốn mươi mấy tuổi, lạ lẫm hỏi.

Cô tới nơi này hơn nửa năm chưa từng gặp ông ta lần nào, nhưng điều này cũng không thể trách cô, bởi vì trừ nhà chính của Minh Dạ Tuyệt và rừng cây ra, cô không lui tới nơi nào cả. Chớ nói chi là sẽ biết người nào.

- Tôi là đại tổng quản đi bên cạnh ông chủ, mời cô đi theo tôi. – Trong giọng nói quá rõ những xem thường, chỉ là không biểu lộ ra ngoài.

- Xin hỏi có chuyện gì không? - Duy Nhất hỏi lần nữa.

Kể từ sau khi kết hôn, cô chưa từng gặp cái người đại tổng quản này, Minh Dạ Tuyệt cũng chưa từng đề cập đến việc cô đến chào hỏi ông, hôm nay là thế nào? Ông ta chủ động đến tìm cô, bảo cô đến gặp ông ta ư?

- Ông chủ chỉ bảo tôi đến đây để mời cô đến đó; nhưng không nói rõ lý do. Xin cô nhanh lên một chút có được không? - Hồ Lập cúi đầu nhàn nhạt mà nói ra, không thèm nhìn cô nữa, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, đúng là một cô gái không biết điều, lại dám hỏi ông chủ tìm cô vì chuyện gì.

Duy Nhất nhíu mày, trong lòng thoáng qua một tia nghi ngờ. Lúc nào thì cô đã đắc tội với người này? Nghe giọng của người kia hình như có rất nhiều bất mãn với cô.

- Xin mời mợ cả - Hồ Lập đưa tay ra làm thư thế xin mời.

Duy Nhất nhìn ông một chút không có động tác gì, nhấc chân cùng ông đi về con đường phía trước, một người như thế liền chứng minh thái độ của chủ nhân, người kia chắc chắn cũng chẳng yêu thích gì cô, nhưng vì sao phải bảo người đến đón cô?

Theo Hồ Lập đi quanh quẩy trong rừng rộng, thật vất vả mới đi tới cái nơi được gọi là nhà chính. Càng đến gần nhà chính, trong lòng Duy Nhất trong lòng càng không thoải mái, có lẽ là nơi này lưu lại quá nhiều điều không tốt cho cô, nên đối với nơi này cô chỉ có chán ghét và chán ghét mà thôi.

- Mợ cả, xin mời - Hồ Lập mang cô vào đại sảnh, sau đó dừng bước ngay cửa đải sảnh mà không đi vào trong.

Duy Nhất nhìn động tác của ông, mang theo hoài nghi từ từ đi vào, đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, và một cô gái khá xinh đẹp, đảo mắt liền thấy đôi mắt tràn đầy thù ghét của cô ta nhìn thẳng về phía cô. Giống như cô đoạt lấy thứ quý gì đó của cô ta.

- Cha. - Duy Nhất đi tới giữa đại sảnh, chào một tiếng với người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sa-lon

Người đàn ông trung niên giống như không có nghe được lời của cô..., vẫn dán mắt vào chiếc tivi, mắt thậm chí ngay cả liếc cũng không liếc cô một cái.

Không có ai mở miệng nói chuyện, cũng không có ai bảo cô ngồi xuống. Cô ngoan ngoãn đứng ở đãi sảnh chờ câu hỏi của đám người kia. Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Minh Thiên lộ ra vẻ mặt đầy hả hê, mà Nguyễn Kiều Nhi nhìn thấy cô cũng không nói gì đoán chừng là cố ý.

Duy Nhất nhìn một màn trước mắt, trong lòng cười nhạt một tiếng, làm cái gì vậy? Đang cố cho cô thấy uy quyền sao? Cho là như vậy sẽ khiến cô sợ sao? Vậy là quá khinh thường cô rồi.

Hồi lâu, bọn họ không nói gì, Duy Nhất cũng không lên tiếng, chỉ đứng lẳng lặng đợi chờ, nếu so về tính nhẫn nại thì sự kiên nhận của cô không thua kém bất cứ kẻ nào cả.

- Khụ khụ, cô đã đến rồi. - Cũng không biết trải qua bao lâu, Duy Nhất cho là ông vĩnh viễn cũng sẽ không nói chuyện, thì Minh Thiên lại đột nhiên ho một tiếng, giống như là đột nhiên phát hiện sự tồn tại của cô, cũng giống như không biết chuyện gì xảy ra.

- Dạ - Duy Nhất nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, sau đó không nói gì nữa. Đối mặt với người như vậy, không nói lời nào là tốt nhất, nếu không sơ ý một chút sẽ đắc tội với ông ta, như thế cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ mất đi sự yên bình.

- Cô mang thai phải không? - Minh Thiên nhìn cô một chút, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng. Ban đầu Minh Dạ Tuyệt nói sẽ cưới cô, ông không đồng ý, bởi vì ông cho là loại phụ nữ như cô, không có dũng khí tới đối mặt với thế giới chém giết và máu me như vầy. Thậm chí có lúc phải đánh đổi cả mạng sống. Chỉ là, bây giờ nhìn lại thân thể của cô gái này cũng có vài chỗ thích hợp.

- Dạ - nghe được lời ông nói, trong lòng Duy Nhất khẽ chấn động, sau đó thản nhiên thừa nhận. Lần nữa nhìn về phía gương mặt ông, trong mắt nhiều hơn một tia suy đoán. Từ bệnh viện trở ra, cô chưa từng nói cho ai biết là cô mang thai cả, làm sao ông biết đây? Chẳng lẽ. . . . . . ?

- Không cần đoán, mặc dù tôi chưa bao giờ đến chỗ của cô hoặc là tìm cô, nhưng nhất cử nhất động của cô, tôi biết tất cả, ở tòa nhà Thiên Minh này không có chuyện gì có thể giấu được tôi. - Minh Thiên nhìn cô nhàn nhạt lên tiếng. Cho cô một đáp án, cũng ám chỉ tất cả mọi hành động của cô đều nằm trong tay ông.

- Vậy ba gọi con tới là. . . . . . - Nghe đến mấy câu này, Duy Nhất cũng không quá giật mình, cô đã sớm biết như thế, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc với ông, tự nhiên lúc biết được cô mang thai, ông liền biết được, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là ông phái người theo dõi cô.

- Gọi cô tới chỉ là thông báo cô một chuyện, đến lúc có thể xác định đứa bé là con trai hay con gái, thì đi kiểm tra một chút, nếu như là con trai thì sinh ra xong sẽ giao cho tôi nuôi dưỡng, nếu như là con gái, cô lập tức phá thai cho tôi. – Minh Thiên tỏ một vẻ mặt lạnh lùng nói, giống như đây là chuyện đương nhiên.

- Cái gì - Duy Nhất nghe được câu này liền kinh hoàng, lập tức đần ra một chỗ, cả trái tim giống như một có ai đó dùng băng lạnh khóa chặt. Lời ông ta nói là có ý gì?

- Thế nào? Nghe không hiểu sao? - Minh Thiên nhìn đến bộ dạng giật mình của cô, cau mày nói.

Sau hồi lâu Duy Nhất mới đem những lời mà ông nói chậm chạp tiêu hóa, trong lời nói không đè nét được một cỗ tức giận, ông ta cho mình là ai? Mà dám quyết định đứa bé này đi hay ở?.

- Xin lỗi, đứa bé này là của con chỉ có con mới có thể quyết định nó đi hay ở. Không cần ba phải phí tâm. - Duy Nhất kiên định mà nói ra, trong mắt nhiều hơn một tia cảnh giác.

- Ây da, ông xã à, cô ta đã nói không cần anh lo kìa, cái này không phải nói là người đứng đầu bang Thiên Minh không có tư cách nói chuyện với cô ta sao? - Lâm Lệ cười duyên một cái, nằm lấy vai của Minh Thiên không có ý tốt muốn công kích Duy Nhất.

- Chính là, ba chẳng xứng đáng để nói chuyện với cô ta? - Nguyễn Kiều Nhi cười lạnh một tiếng nói. Nhìn Duy Nhất, trong mắt nhiều hơn một tia tính toán.

- Câm miệng – Minh Thiên quát lên một tiếng, thành công khiến cho hai người phụ nữ đang bỏ đá xuống giếng ngậm miệng lại, sau đó lại chuyển hướng tới Duy Nhất – Tôi nói cô làm gì thì phải làm như thế, nếu không thì tao cũng chẳng cần.

Minh Thiên đã không kìm nổi tức giận khi nói chuyện.

- Xin lỗi, chuyện này sợ rằng ba không quản được, bởi vì ba không có lý do gì để làm như thế cả, nhiều nhất mà nói thì ba cũng là ba của chồng con, không phải chồng của con, trừ con của ba ra, không ai được phép quyết định đứa bé này sống hay chết cả. Nếu như ba gọi con tới chỉ là vì chuyện này, vậy thì sợ rằng con sẽ không thể nghe lời ba rồi, xin lỗi, con đi trước. - Duy Nhất lạnh giọng nói xong quay đầu lại, cô không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa, mọi người ở chỗ này đều ghét cô, vậy thì cô cũng chẳng cần thiết ở đây để mặc cho họ chém giết.

- Mày đứng lại đó cho tao, nơi này không phải là nơi mày muốn tới là tới muốn đi là đi? - Nguyễn Kiều Nhi vừa nhìn thấy cô muốn đi, lập tức chạy lại mấy bước chặt cô lại.

- Xin lỗi, cũng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện sẽ đi đến nơi đây cả. - Duy Nhất vừa nói vừa xoay thân thể của mình đi, đi mấy bước liền ra đến cửa.

- Mày. . . . . . - Nguyễn Kiều Nhi nhìn bước chân ung dung của cô, trong mắt bắn ra một tia tàn nhẫn, chân vừa nhấc chợt đá vào khuỷu chân của cô, Duy Nhất cảm thấy phía sau có một người đang muốn ra tay với mình, thân thể xoay lại lui về phía sau mấy bước trốn khỏi sự công kích của Nguyễn Kiều Nhi, nhưng không nghĩ cô vừa bước đến bật thang, chân vô ý giẫm hụt, thân thể lập tức ngã về phía sau.

- A. . . . . . - Duy Nhất thét lên một tiếng đôi tay lập tức theo bản năng che bụng mình, nhắm mắt, tim ngừng đập, xong rồi, đứa bé của cô sẽ ra sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương