Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
-
Chương 50: Bệnh
Minh Dạ Phạm nhìn bóng lưng gầy gò, mang theo sự cô đơn, nhàn nhạt kiên cường, chầm chầm rời đi, sau một lúc lâu anh mới xoay người rời đi.
Cô ghét anh chứ gì? Mà cũng là anh có lỗi, anh biết lỗi của mình, nhưng phải làm thế nào để cô không bị tổn thương? Giống như lời cô đã nói, anh không nên nhảy vào những chuyện này nữa. Anh và Tuyệt đã bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao lại sơ sót bỏ qua tính khí của Tuyệt như thế? Ban đầu chỉ muốn nghĩ cho Duy Nhất, quên nghĩ đến phản ứng của Tuyệt, nếu Tuyệt biết cô chính là cô bé ngày cũ sẽ chẳng dễ dàng tha thứ cho cô như thế.
Duy Nhất kéo đôi chân bủn rủn, từng bước một di chuyển về phòng của mình, cảm giác mê man càng ngày càng nặng, chân giống như bay bổng không thể làm chủ được, mỗi một bước cũng mềm nhũn giống như đạp không tới mặt đất. Chống đỡ lấy mình thân thể yếu đuối, thật vất vả đi tới bên giường, liền ngã nhào lên giường, vừa nhắm mắt lập tức lọt vào hôn mê.
Trên khuôn mặt trắng nõn cũng không có vẻ kiên cường nữa, vào giờ phút này tất cả ngụy trang đều biến mất, gương mặt này chỉ là lúc cô ở một mình cô mới biểu lộ ra ngoài, cô không có kiên cường như vậy. Một mình mệt quá, thật cô đơn. Cô cũng muốn có người làm bạn, có người vì cô chống đỡ tất cả, nhưng nếu như người kia không quan tâm tới cô, như vậy không cần cũng được. Cô có thể tự chăm sóc mình, một mình cô sống cũng rất tốt.
Đang lúc cô chìm vào hôn mê, "Cạch" một tiếng, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Minh Dạ Tuyệt đẩy cửa ra thấy cô nằm lỳ ở trên giường cũng không nhúc nhích, ho nhẹ một tiếng, bày tỏ ý bảo anh tới, nhưng người nằm lỳ trên giường giống như không nghe thấy lời anh, làm thế nào cũng không nhúc nhích.
- Thế nào? Chịu trở về rồi à? Hiện tại Phạm cũng không để ý cô cho nên không vui sao? Tôi nói cho cô biết, cậu ta không phải là đối tượng cho tôi tiếp cận. - Minh Dạ Tuyệt dựa vào tường, nhìn cô gái trên giường vẫn im lặng, lạnh lùng nói.
- Này, nói chuyện. - Đợi thật lâu, cũng không thấy cô trả lời, kiên nhẫn cũng dùng xong, đi đến bên giường dùng tay lôi kéo thân thể cô, mà cô chỉ khổ sở rên lên một tiếng, mắt vẫn nhắm, đến trợn mắt cũng không thèm.
- Tỉnh - Minh Dạ Tuyệt nhẫn tâm đẩy vai cô, thấy mắt cô vẫn không có dấu vết của người chuẩn bị tỉnh lại, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện da thịt vốn trắng nõn của cô, hiện tại đã biến thành ửng hồng hơn nữa còn có nhiều vết đỏ. Cô thế nào? Anh nhớ xế chiều hôm nay, trên người của cô có vài vết đỏ, nhưng trên mặt không có, hiện tại trên mặt cũng có là thế nào?
- Này, cô làm sao vậy? - Thấy cô từ đầu đến cuối không có trả lời, gương mặt lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng biến mất, chân nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt đỏ bừng của cô, sau đó nhanh chóng thu tay lại. Thật là nóng, mặt của cô rất nóng.
- Này, cô nói vài lời xem, cô rốt cuộc như thế nào? – Anh bò lên giường lôi kéo thân thể của cô, nhiệt độ nóng bỏng lập tức xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng truyền tới bàn tay của anh.
Nhiệt độ cơ thể cô làm cho anh có chút lo lắng, không chần chờ nữa, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra. Gọi một cú điện thoại.
- Này, chú Trương sao? Nhanh qua đây, nơi này có bệnh nhân. - Minh Dạ Tuyệt lo lắng nói vài lời với người bên kia điện thoại, sau đó lập tức cúp điện thoại, lần đầu tiên anh nhìn một cô gái hôn mê mà lo lắng như thế. Lần đầu tiên anh vì một cô gái mà tâm trở nên hoảng loạn.
Đưa tay ôm lấy cô hướng về chiếc giường lớn, sau đó cầm cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên người cô, sắc mặt biến thành nặng nề, mày rậm khóa chặt.
- Ừ. . . . . . - Trong thoáng chốc, Duy Nhất cảm thấy giống như có ai đó đem đầu cô xé ra làm hai, rất đau, không nhịn được rên rỉ ra tiếng. Thật là đau nha, đầu thật là đau, cả người đều đau.
- Ngu ngốc, thật ngu ngốc. - Minh Dạ Tuyệt, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô mắng một câu, cái cô gái ngu xuẩn này rốt cuộc đang nghĩ gì? Phát sốt, nóng tới hôn mê cũng không biết? Sao cô không nói sớm một chút? Một mình chịu khổ như vậy làm gì.
"cốc, cốc" đang lúc anh cau mày nhìn cô tự ôm lấy khổ vào người không biết phải làm sao với cô, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
- Đi vào. - Minh Dạ Tuyệt nói, ánh mắt một giây cũng không có rời khỏi mặt của cô.
- Cậu cả, cậu bị ốm sao ạ? – Chú Trương xách theo gương thuốc cá nhân đi vào, thấy anh ngồi ở đầu giường chần chờ hỏi.
- Ông xem bộ dạng của tôi giống như người bị bệnh lắm sao? Là cô ấy. - Minh Dạ Tuyệt phiền não đi xuống giường, chỉ vào cái cô gái đang nằm trên giường.
- Dạ. – Chú Trương nghe giọng điệu của anh có hơi sững sốt, lập tức đi tới trước giường.
Thông qua điện thoại, ông nghe được giọng nói rất vội vàng của anh, ông nghĩ là khám bệnh cho anh, ai ngờ là cho người khác, thật không ngờ tới nha?
- Cô ấy đang có biểu hiện gì? – Chú Trương nhìn gương mặt đỏ bừng của Duy Nhất, hỏi Minh Dạ Tuyệt đang đứng bên cạnh.
- Hình như là đang sốt. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nói, điều anh biết cũng chỉ là mấy thứ này.
- Còn gì nữa không? – Chú Trương vừa lấy ống nghe ra, vừa hỏi.
- Tôi không phải là bác sĩ, làm sao tôi biết? Tôi biết rõ rồi còn gọi ông tới đây làm gì? Mau xem bệnh. - Minh Dạ Tuyệt quát, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người trên giường vẫn nhíu chặt, anh liền không nhịn được mà nổi giận.
Đột nhiên vang lên tiếng cáu gắt, khiến cho chú Trương giật mình, vội vàng cúi đầu kiểm tra cho Duy Nhất.
Hôm nay cậu cả rất nóng giận nha. Trừ mười năm trước, anh bộc phát sự nóng giận này ra, thì đây là lần đầu tiên. Người khác đều nói, cậu cả đối với vợ lạnh nhạt vô cùng, bây giờ nhìn lại chuyện cũng chẳng giống như lời người ta nói.
Sau khi kiểm tra một lượt, chú Trương chau mày, xem những vết đỏ trên mặt cô lại đưa tay cầm lấy tay của cô kéo áo lên nhìn một chút, sau đó đứng dậy, đem tay vươn đến cổ của cô muốn mở vài nút áo ra kiểm tra
- Ông làm gì thế? - Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của ông, vội vàng kéo ông qua một bên, căm tức nhìn ông.
- Ách. . . . . . , tôi kiểm tra cho bệnh nhân. – Chú Trương hoài nghi hỏi, Minh Dạ Tuyệt không trả lời vấn đề của ông, ông đương nhiên muốn mình kiểm tra cho cô gái kia rồi
- Kiểm tra phải cởi quần áo ra sao?
- Tôi cảm thấy cô chủ không giống như bị sốt bình thường, trên mặt và trên cánh tay đều có những vết đỏ, tôi đang muốn kiểm tra những nơi khác có vết đỏ tương tự không. - Chú Trương tranh thủ thời gian giải thích, chỉ sợ anh hiểu lầm.
- Có, toàn thân đều có. - Minh Dạ Tuyệt nói ra. Sáng sớm hôm nay, lúc rời giường, anh đã thấy trên người cô có rất nhiều vết đỏ, buổi chiều anh tức giận nên “gần gũi” cô, cũng thấy trên người cô có rất nhiều vết đỏ, nhưng không có quá để ý, những điểm đỏ này chẳng lẽ là do bệnh nào đó phát ra sao?
- À, ờ. . . . . . – Chú Trương nghe xong lời nói của anh thì lâm vào trạng thái trầm tư.
- Thế nào? Vết đỏ đó là bệnh gì? - Nhìn bộ dạng của chú Trương, Minh Dạ Tuyệt cũng có chút lo lắng.
- Thẩn thể của cô chủ trừ việc rất yếu, những biểu hiện khác nhìn như là dị ứng, nhưng mà tôi lại không biết cô chủ đã ăn thứ gì, rất khó để kê đơn thuốc. – Chú Trương nói ra khó khăn của mình.
- Ăn cái gì? Hôm nay cô ấy không ăn cái gì cả. Tối ngày hôm qua chỉ có uống chút rượu mà thôi, về phần tối ngày hôm qua trước kia đi có ăn cái gì thì không rõ. - Minh Dạ Tuyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói, lúc này mới nhớ lại, cả ngày nay cô chưa ăn cái gì cả, sáng sớm hôm nay, khi anh tỉnh lại cô vẫn còn ngủ, cho nên anh cũng không gọi cô dậy ăn cùng, xế chiều hôm nay bởi vì cô suy nghĩ lung tung, anh lại phát giận nên cũng quên để cho cô ăn cơm. Khi cô tỉnh dậy lại bắt cô về đây, căn bản cũng không có nghĩ đến vấn đề ăn cơm. Nghĩ tới đây, trong lòng anh đột nhiên có chút áy náy, là anh có chút sai?
- Rượu? – Hai mắt chú Trương phát sáng, lại hỏi: - Trước đó cô chủ có từng bị dị ứng về rượu chưa?
- Cái này. . . . . . , tôi không biết. - Minh Dạ Tuyệt lắc đầu một cái, xem người trên giường một chút, anh và cô không có tiếp xúc nhiều, làm sao cô có dị ứng với rượu hay không.
Cô bị di ứng với cồn rượu sao? Hẳn không phải thế chứ? Nếu như vậy, tại sao tối hôm qua vẫn liều mình uống rượu?
- Vậy thì thật là khó, thuốc không thể dùng linh tinh, một khi dùng sai lầm rồi thì sẽ liên quan đến sinh mạng con người, nếu không, nên đưa cô ấy vào bệnh viện, trong bệnh viện có thiết bị kiểm tra toàn diện, có thể kiểm tra rõ nguyên nhân dị ứng ạ. – Chú Trương nghĩ rồi nói ra.
- Mẹ kiếp, ở chỗ này mè nheo nửa ngày, nếu không có thuốc thì phải nói nhanh lên chứ, đi đến bệnh viện thì đi? Cứ mà ở đó làm trễ nãi thời gian của tôi là sao? - Minh Dạ Tuyệt đứng lên, đẩy chú Trương đang ngồi ở mép giường ra, sau đó liền ôm theo Duy Nhất đi ra ngoài.
Chú Trương kinh ngạc nhìn động tác của anh, kinh hãi há to miệng, đây là cậu cả mà ông biết sao? Lại vì một cô gái mà la mắng ông?
- Này, cậu chủ chờ tôi một chút - Qua một lúc lâu, chú Trương mới có phản ứng, nhanh chóng chạy đuổi theo.
Cô ghét anh chứ gì? Mà cũng là anh có lỗi, anh biết lỗi của mình, nhưng phải làm thế nào để cô không bị tổn thương? Giống như lời cô đã nói, anh không nên nhảy vào những chuyện này nữa. Anh và Tuyệt đã bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao lại sơ sót bỏ qua tính khí của Tuyệt như thế? Ban đầu chỉ muốn nghĩ cho Duy Nhất, quên nghĩ đến phản ứng của Tuyệt, nếu Tuyệt biết cô chính là cô bé ngày cũ sẽ chẳng dễ dàng tha thứ cho cô như thế.
Duy Nhất kéo đôi chân bủn rủn, từng bước một di chuyển về phòng của mình, cảm giác mê man càng ngày càng nặng, chân giống như bay bổng không thể làm chủ được, mỗi một bước cũng mềm nhũn giống như đạp không tới mặt đất. Chống đỡ lấy mình thân thể yếu đuối, thật vất vả đi tới bên giường, liền ngã nhào lên giường, vừa nhắm mắt lập tức lọt vào hôn mê.
Trên khuôn mặt trắng nõn cũng không có vẻ kiên cường nữa, vào giờ phút này tất cả ngụy trang đều biến mất, gương mặt này chỉ là lúc cô ở một mình cô mới biểu lộ ra ngoài, cô không có kiên cường như vậy. Một mình mệt quá, thật cô đơn. Cô cũng muốn có người làm bạn, có người vì cô chống đỡ tất cả, nhưng nếu như người kia không quan tâm tới cô, như vậy không cần cũng được. Cô có thể tự chăm sóc mình, một mình cô sống cũng rất tốt.
Đang lúc cô chìm vào hôn mê, "Cạch" một tiếng, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Minh Dạ Tuyệt đẩy cửa ra thấy cô nằm lỳ ở trên giường cũng không nhúc nhích, ho nhẹ một tiếng, bày tỏ ý bảo anh tới, nhưng người nằm lỳ trên giường giống như không nghe thấy lời anh, làm thế nào cũng không nhúc nhích.
- Thế nào? Chịu trở về rồi à? Hiện tại Phạm cũng không để ý cô cho nên không vui sao? Tôi nói cho cô biết, cậu ta không phải là đối tượng cho tôi tiếp cận. - Minh Dạ Tuyệt dựa vào tường, nhìn cô gái trên giường vẫn im lặng, lạnh lùng nói.
- Này, nói chuyện. - Đợi thật lâu, cũng không thấy cô trả lời, kiên nhẫn cũng dùng xong, đi đến bên giường dùng tay lôi kéo thân thể cô, mà cô chỉ khổ sở rên lên một tiếng, mắt vẫn nhắm, đến trợn mắt cũng không thèm.
- Tỉnh - Minh Dạ Tuyệt nhẫn tâm đẩy vai cô, thấy mắt cô vẫn không có dấu vết của người chuẩn bị tỉnh lại, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện da thịt vốn trắng nõn của cô, hiện tại đã biến thành ửng hồng hơn nữa còn có nhiều vết đỏ. Cô thế nào? Anh nhớ xế chiều hôm nay, trên người của cô có vài vết đỏ, nhưng trên mặt không có, hiện tại trên mặt cũng có là thế nào?
- Này, cô làm sao vậy? - Thấy cô từ đầu đến cuối không có trả lời, gương mặt lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng biến mất, chân nhanh chóng đi đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt đỏ bừng của cô, sau đó nhanh chóng thu tay lại. Thật là nóng, mặt của cô rất nóng.
- Này, cô nói vài lời xem, cô rốt cuộc như thế nào? – Anh bò lên giường lôi kéo thân thể của cô, nhiệt độ nóng bỏng lập tức xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng truyền tới bàn tay của anh.
Nhiệt độ cơ thể cô làm cho anh có chút lo lắng, không chần chờ nữa, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra. Gọi một cú điện thoại.
- Này, chú Trương sao? Nhanh qua đây, nơi này có bệnh nhân. - Minh Dạ Tuyệt lo lắng nói vài lời với người bên kia điện thoại, sau đó lập tức cúp điện thoại, lần đầu tiên anh nhìn một cô gái hôn mê mà lo lắng như thế. Lần đầu tiên anh vì một cô gái mà tâm trở nên hoảng loạn.
Đưa tay ôm lấy cô hướng về chiếc giường lớn, sau đó cầm cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên người cô, sắc mặt biến thành nặng nề, mày rậm khóa chặt.
- Ừ. . . . . . - Trong thoáng chốc, Duy Nhất cảm thấy giống như có ai đó đem đầu cô xé ra làm hai, rất đau, không nhịn được rên rỉ ra tiếng. Thật là đau nha, đầu thật là đau, cả người đều đau.
- Ngu ngốc, thật ngu ngốc. - Minh Dạ Tuyệt, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô mắng một câu, cái cô gái ngu xuẩn này rốt cuộc đang nghĩ gì? Phát sốt, nóng tới hôn mê cũng không biết? Sao cô không nói sớm một chút? Một mình chịu khổ như vậy làm gì.
"cốc, cốc" đang lúc anh cau mày nhìn cô tự ôm lấy khổ vào người không biết phải làm sao với cô, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
- Đi vào. - Minh Dạ Tuyệt nói, ánh mắt một giây cũng không có rời khỏi mặt của cô.
- Cậu cả, cậu bị ốm sao ạ? – Chú Trương xách theo gương thuốc cá nhân đi vào, thấy anh ngồi ở đầu giường chần chờ hỏi.
- Ông xem bộ dạng của tôi giống như người bị bệnh lắm sao? Là cô ấy. - Minh Dạ Tuyệt phiền não đi xuống giường, chỉ vào cái cô gái đang nằm trên giường.
- Dạ. – Chú Trương nghe giọng điệu của anh có hơi sững sốt, lập tức đi tới trước giường.
Thông qua điện thoại, ông nghe được giọng nói rất vội vàng của anh, ông nghĩ là khám bệnh cho anh, ai ngờ là cho người khác, thật không ngờ tới nha?
- Cô ấy đang có biểu hiện gì? – Chú Trương nhìn gương mặt đỏ bừng của Duy Nhất, hỏi Minh Dạ Tuyệt đang đứng bên cạnh.
- Hình như là đang sốt. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nói, điều anh biết cũng chỉ là mấy thứ này.
- Còn gì nữa không? – Chú Trương vừa lấy ống nghe ra, vừa hỏi.
- Tôi không phải là bác sĩ, làm sao tôi biết? Tôi biết rõ rồi còn gọi ông tới đây làm gì? Mau xem bệnh. - Minh Dạ Tuyệt quát, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người trên giường vẫn nhíu chặt, anh liền không nhịn được mà nổi giận.
Đột nhiên vang lên tiếng cáu gắt, khiến cho chú Trương giật mình, vội vàng cúi đầu kiểm tra cho Duy Nhất.
Hôm nay cậu cả rất nóng giận nha. Trừ mười năm trước, anh bộc phát sự nóng giận này ra, thì đây là lần đầu tiên. Người khác đều nói, cậu cả đối với vợ lạnh nhạt vô cùng, bây giờ nhìn lại chuyện cũng chẳng giống như lời người ta nói.
Sau khi kiểm tra một lượt, chú Trương chau mày, xem những vết đỏ trên mặt cô lại đưa tay cầm lấy tay của cô kéo áo lên nhìn một chút, sau đó đứng dậy, đem tay vươn đến cổ của cô muốn mở vài nút áo ra kiểm tra
- Ông làm gì thế? - Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của ông, vội vàng kéo ông qua một bên, căm tức nhìn ông.
- Ách. . . . . . , tôi kiểm tra cho bệnh nhân. – Chú Trương hoài nghi hỏi, Minh Dạ Tuyệt không trả lời vấn đề của ông, ông đương nhiên muốn mình kiểm tra cho cô gái kia rồi
- Kiểm tra phải cởi quần áo ra sao?
- Tôi cảm thấy cô chủ không giống như bị sốt bình thường, trên mặt và trên cánh tay đều có những vết đỏ, tôi đang muốn kiểm tra những nơi khác có vết đỏ tương tự không. - Chú Trương tranh thủ thời gian giải thích, chỉ sợ anh hiểu lầm.
- Có, toàn thân đều có. - Minh Dạ Tuyệt nói ra. Sáng sớm hôm nay, lúc rời giường, anh đã thấy trên người cô có rất nhiều vết đỏ, buổi chiều anh tức giận nên “gần gũi” cô, cũng thấy trên người cô có rất nhiều vết đỏ, nhưng không có quá để ý, những điểm đỏ này chẳng lẽ là do bệnh nào đó phát ra sao?
- À, ờ. . . . . . – Chú Trương nghe xong lời nói của anh thì lâm vào trạng thái trầm tư.
- Thế nào? Vết đỏ đó là bệnh gì? - Nhìn bộ dạng của chú Trương, Minh Dạ Tuyệt cũng có chút lo lắng.
- Thẩn thể của cô chủ trừ việc rất yếu, những biểu hiện khác nhìn như là dị ứng, nhưng mà tôi lại không biết cô chủ đã ăn thứ gì, rất khó để kê đơn thuốc. – Chú Trương nói ra khó khăn của mình.
- Ăn cái gì? Hôm nay cô ấy không ăn cái gì cả. Tối ngày hôm qua chỉ có uống chút rượu mà thôi, về phần tối ngày hôm qua trước kia đi có ăn cái gì thì không rõ. - Minh Dạ Tuyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói, lúc này mới nhớ lại, cả ngày nay cô chưa ăn cái gì cả, sáng sớm hôm nay, khi anh tỉnh lại cô vẫn còn ngủ, cho nên anh cũng không gọi cô dậy ăn cùng, xế chiều hôm nay bởi vì cô suy nghĩ lung tung, anh lại phát giận nên cũng quên để cho cô ăn cơm. Khi cô tỉnh dậy lại bắt cô về đây, căn bản cũng không có nghĩ đến vấn đề ăn cơm. Nghĩ tới đây, trong lòng anh đột nhiên có chút áy náy, là anh có chút sai?
- Rượu? – Hai mắt chú Trương phát sáng, lại hỏi: - Trước đó cô chủ có từng bị dị ứng về rượu chưa?
- Cái này. . . . . . , tôi không biết. - Minh Dạ Tuyệt lắc đầu một cái, xem người trên giường một chút, anh và cô không có tiếp xúc nhiều, làm sao cô có dị ứng với rượu hay không.
Cô bị di ứng với cồn rượu sao? Hẳn không phải thế chứ? Nếu như vậy, tại sao tối hôm qua vẫn liều mình uống rượu?
- Vậy thì thật là khó, thuốc không thể dùng linh tinh, một khi dùng sai lầm rồi thì sẽ liên quan đến sinh mạng con người, nếu không, nên đưa cô ấy vào bệnh viện, trong bệnh viện có thiết bị kiểm tra toàn diện, có thể kiểm tra rõ nguyên nhân dị ứng ạ. – Chú Trương nghĩ rồi nói ra.
- Mẹ kiếp, ở chỗ này mè nheo nửa ngày, nếu không có thuốc thì phải nói nhanh lên chứ, đi đến bệnh viện thì đi? Cứ mà ở đó làm trễ nãi thời gian của tôi là sao? - Minh Dạ Tuyệt đứng lên, đẩy chú Trương đang ngồi ở mép giường ra, sau đó liền ôm theo Duy Nhất đi ra ngoài.
Chú Trương kinh ngạc nhìn động tác của anh, kinh hãi há to miệng, đây là cậu cả mà ông biết sao? Lại vì một cô gái mà la mắng ông?
- Này, cậu chủ chờ tôi một chút - Qua một lúc lâu, chú Trương mới có phản ứng, nhanh chóng chạy đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook