Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú
-
Chương 25
Sau khi đường và dược cao đều đã đổi xong, mấy người kiểm tra lại một chút, ngạc nhiên phát hiện số lượng muối nhiều hơn năm ngoái, đều rất hưng phấn muốn nhanh chóng trở lại để người trong tộc được dùng muối mới, quyết định hôm sau lập tức lên đường.
Tát Phi rất nôn nóng, từ khi tỉnh dậy, đáy lòng vẫn dâng lên lo lắng khôn kể, loại dự cảm bất ổn này không giống lúc trước, quá mức không rõ ràng, lại làm cho cậu kinh hồn táng đảm.
“Ta không biết rốt cuộc là có chuyện gì, dự cảm lúc trước, tuy rằng không cho ta biết cụ thể sẽ phát sinh nguy hiểm gì, những vẫn có thể cảm ứng được là ai gặp chuyện, phải làm sao để phòng ngừa trực tiếp nhất, thế nhưng… lần này ngoại trừ cảm thấy nguy hiểm, những thứ khác đều không cảm giác được.” Tâm tình Tát Phi rất suy sụt ngồi bên đống lửa, nhìn sắc trời dần sáng, cũng không biết hôm nay có nên về hay không.
“Có thể chính là hướng về chúng ta.” Lạp Đạt cười cười, vươn tay vỗ vỗ vai Tát Phi, “Dũng sĩ cường tráng nhất trong tộc đều ở bên cạnh ngươi, không phải sợ.”
Tát Phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tâm tình vẫn suy sụp như cũ.
Biết cả đoàn Mạc Tuy phải đi, Lôi Y sau lần đó còn đánh với Mạc Tuy hai lần vẫn không thắng nổi hôm nay tới rất sớm, sư tử bự rất uy phong đứng cách chỗ sơn động không xa, hồ ly lớn đứng bên cạnh hắn ôm đuôi mình, giọng nói mềm mại mang theo buồn ngủ khó nén nổi.
“Nếu ngươi thật sự thích cậu ta, trực tiếp tới cường đoạt đi, cho cậu ta ăn một trái Quả tím nói không chừng cậu ta liền hoài thai đứa nhỏ của ngươi, đến lúc đó chẳng lẽ còn không thể cùng ngươi kết thành bạn đời?” Mễ Nhĩ đánh một cái ngáp lớn, cọ cái đuôi to của mình gật gù muốn ngủ.
“Ta không muốn miễn cưỡng cậu ấy.” Giọng Lôi Y trầm thấp vang lên, khi nhìn thấy Mạc Tuy bưng nồi từ trong sơn động đi ra, không nhanh không chậm đi tới bên người Mạc Tuy.
Tuy rằng sư tử trước mặt không nói gì, nhãn thần lại rất kiên nghị, Mạc Tuy và hắn đánh nhau vài lần, tuy mỗi lần đều sẽ khiến cả người mình đau nhức gần nửa ngày, quả thật rất tán thưởng Lôi Y, chỉ là vẫn không nhịn được chọc hắn: “Hôm nay chính là cơ hội cuối cùng, bất quá Lôi Y, cho dù ngươi đánh thắng ta, Tát Phi cũng không quá có khả năng cùng ngươi về bộ tộc của ngươi đâu.”
“Chuyện sau đó ta sẽ lo lắng, ra tay đi.” Giọng Lôi Y vẫn lạnh băng không phập phồng như cũ, cơ bắp trên người đã chuẩn bị nhào tới.
Mạc Tuy nhẹ giọng cười, rút ra dao xương đeo bên hông…
Sư tử to lớn đè trên người Mạc Tuy, trước mắt là móng vuốt sắc bén, dao xương dưới vuốt sắc khó có thể chống đỡ, cuối cùng răng rắc một tiếng, gãy thành hai mãnh, móng vuốt đưa đưa về phía trước, dừng trước cổ Mạc Tuy, một lát sau lại thả xuống.
“Ngươi rất mạnh, nhưng lần này ta thắng.” Lôi Y biến thành hình người, kéo Mạc Tuy từ dưới đất lên, tuy ngữ khí không khác gì trước đây, thế nhưng ánh mắt lại đặc biệt phát sáng.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, mặc dù Mạc Tuy thua nhưng đánh rất vui sướng: “Về sau Tát Phi giao cho ngươi, tuy một bước cuối cùng vẫn phải do chính ngươi nỗ lực.”
Sau khi vài người lại thêm Lôi Y và Mễ Nhĩ cùng dùng bữa xong, dự cảm nguy hiểm của Tát Phi vẫn không giảm đi, Lạp Đạt còn đang do dự hôm nay ra về rốt cuộc có thích hợp hay không, phiền phức đã đến cửa.
Năm thú nhân hình sói chặn ở cửa sơn động, con cầm đầu nhe răng, trong mắt đều là ác ý: “Ngày đó ta còn tưởng mình nhìn nhầm, không nghĩ tới tiểu tiện nhân nhà ngươi còn chưa chết, mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng ngẫm lại ta có thể tự ta tiễn ngươi lên đường, cũng rất hả giận.”
Ngoại trừ Mạc Tuy, tất cả thú nhân trong tộc đề thú hóa đề phòng, sắc mặt Tát Phi trắng bệch, mặt sụp đổ, hít sâu một hơi xong, mới nhẹ giọng nói: “Mấy người bọn họ… Là anh em của bạn đời lúc trước của ta, trước kia vẫn cảm thấy là ta hại chết anh em của bọn họ, đều muốn giết ta.”
Thấy Tát Phi không có động tĩnh gì, thú nhân hình soi cầm đầu hiển nhiên có chút không kiên nhẫn: “Đây là ân oán cá nhân của bọn ta, thức thời thì mau tránh ra, đừng khiến bộ tộc khó coi, hoặc là nói… Mấy người các ngươi đều là bạn đời mới của tiểu tiện nhân này?”
Ân oán cá nhân giữa thú nhân từ trước đến nay đều là tự mình giải quyết, bất kể sống chết, nếu như không phải người thân và bạn đời ra mặt, sẽ bị ngầm thừa nhận thành muốn dẫn tới mâu thuẫn giữa bộ tộc, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, tuy trong mắt mấy người Lạp Đạt đều là tức giận nồng đậm, lại ngại chỉ là thân phận người trong tộc, không dám vọng động.
Thấy không ai đáp gã, thú nhân hình sói càng ác ý cười ha hả, nhìn về phía Tát Phi: “Mặt đẹp thật đúng là tiện nhỉ, chính là không biết nhiều người như vậy, ngươi hầu hạ nổi không…”
“Câm miệng…” Mặt Lôi Y trầm tĩnh như nước, trong đôi mắt thú tràn đầy sát ý thô bạo, chậm rãi đi tới trước, “Tát Phi là bạn đời tương lai của ta, nếu như không muốn chết ở đây, vẫn là cút đi.”
Các thú nhân hình sói hiển nhiên rất tự tin với chính mình, khinh thường nhìn về phía Lôi Y: “Bọn ta cút? Ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể thắng được năm người bọn ta? Bọn ta cũng là đến đổi muốn, không có thời gian ở đây tốn tinh lực trên người tiểu tiện nhân, nếu như hôm nay ngươi có thế khiến anh em bọn ta đều ngã xuống, ta liền tha cho các ngươi.”
Lông mày Mạc Tuy nhăn chặt, vừa muốn ra ngoài cho mấy tên ngu xuẩn này một bài học, lại bị một móng vuốt nộn thịt khoát lên vai. Mặt thú to lớn của Khế Gia dán qua, chi trước khoác lên vai Mạc Tuy treo trên lưng hắn, giọng điệu tuy mang theo ý cười lại không che giấu được tức giận: “Ngươi vừa mới cùng Lôi Y đánh nhau, loại chuyện náo động này giao cho ta là được.”
Thân là bạn đời thân mật nhất, Khế Gia tự nhiên biết mặc dù sức chiến đấu của Mạc Tuy cường đại, thể năng lại không sánh bằng thú nhân.
Mạc Tuy không đồng ý lắm nhìn cậu: “Tuy thoạt nhìn thực lực chẳng ra gì, nhưng nhân số bọn chúng vẫn có hơi đông, ngươi…”
“Mạc…” Khế Gia liếm một cái lên mặt Mạc Tuy, có chút bất mãn nhìn hắn, “Gần đây ngươi càng ngày càng bảo vệ ta, ta lại không phải giống cái, tuy như vậy ta rất vui vẻ, nhưng ta càng muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, thậm chí… Ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
“Ta biết rồi.” Trầm mặc chỉ chốc lát, Mạc Tuy nhẹ giọng bật cười, “Chỉ là quan hệ giữa ngươi là Tát Phi, có lập trường quản chuyện này?”
Khế Gia hơi nheo mắt lại, đem cái đầu lông xù dựa vào trên vai Mạc Tuy: “Tát Phi là em trai ngươi, ta là bạn đời của người, vậy Tát Phi không phải cũng là em trai ta sao, tuy cảm thấy xem y lạp là em trai giống như ta đang chiếm tiện nghi…”
Tát Phi cách Mạc Tuy và Khế Gia quá gần, tuy hai người nhỏ giọng kề tai thì thầm, nhưng Tát Phi vẫn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, quay đầu nhìn về phía Khế Gia: “Mới không đâu, ta cũng rất thích… anh trai Khế Gia.”
Gò má hơi đỏ lên khiến Khế Gia bật cười, móng vuốt học theo Mạc Tuy xoa xoa đầu Tát Phi, cười rất tùy tiện: “Xem anh trai Khế Gia của ngươi và Lôi Y thu thập mấy thứ vô dụng kia cho ngươi.”
Hình sư tử của Lôi Y rất uy mãnh, thú hình nửa sư nửa hổ của Khế Gia tuy nhỏ hơn Lôi Y một chút, khí thế lại hoàn toàn không thua Lôi Y, miễn cưỡng liếm liếm móng vuốt, Khế Gia chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ Lôi Y: “Anh trai Tát Phi và bạn đời tương lai, các ngươi có thể lên.”
Thú nhân hình sói cầm đầu vừa muốn mở miệng, Khế Gia lại chậm rì rì tiếp thêm một câu: “Yên tâm, bọn ta sẽ giữ mạng lại cho các ngươi.”
Mấy thú nhân hình sói tới khiêu khích bị Khế Gia trào phúng trong mắt đều bốc lửa, nhìn nhau một cái, bao vây nhào tới.
“Không sao chứ? Bọn họ có tới năm người.” Lạp Đạt vẻ mặt lo lắng nhìn mấy thú nhân đang đánh nhau, mặc dù biết thực lực của Khế Gia, nhưng tâm vẫn treo lên không bỏ xuống được.
Mạc Tuy một chút khẩn trương cũng không nhìn ra, tách nắm tay bị nắm đến trắng bệch của Tát Phi ra, bỏ một trái quýt vào tay cậu: “Không có việc gì, hai người bọn họ ứng phó được, chúng ta có thể đi thu dọn đồ, một lát xuất phát.”
Mấy thú nhân hình sói không thể so với Khế Gia và Lôi Y về hình thể, bất quá phối hợp ăn ý, có hơi khó chơi, Khế Gia liếc nhìn Lôi Y, phát hiện hắn cũng ứng phó thành thạo, lại nghĩ tới sáng sớm tuy là Mạc Tuy nhường, nhưng rốt cuộc vẫn bị Lôi Y đánh bại, âm thầm rụt rụt móng vuốt, hung hăng vỗ một cái lên bản mặt sói trước mắt, thành công tát bay một tên, rất khiêu khích nhìn thoáng qua Lôi Y.
Khóe mắt Lôi Y không tự chủ giật giật, chỉ là sau một móng vuốt tát xuống, tốc độ chiến đấu đã tăng nhanh không ít, tuy Lôi Y và Khế Gia không hề ăn ý, nhưng tốt xấu thực lực cá thể mạnh, nghiêm túc không bao lâu đã đánh cho năm thú nhân hình sói uể oải nằm trên đất, vẫy đuôi tư thái rất ưu nhã trở lại.
“Lên đường thôi, đừng để người trong tộc chờ chúng ta quá lâu.” Khế Gia vừa đi vừa hóa thành hình người, biểu tình cười như không cười khiến Mạc Tuy hận không thể lập tức đè gáy cậu lại hung hăng hôn.
Mấy thú nhân hình sói bị đánh không qua một lúc thì không dậy nổi, thấy bọn họ cõng muối vượt qua cạnh mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tát Phi tên tiện nhân này, sang năm chỉ cần ngươi còn dám tới, sẽ không chỉ có mấy anh em bọn ta tới.”
Thấy sắc mặt Tát Phi vẫn tái nhợt như cũ, cắn thật chặt môi dưới mắt thấy sắp chảy máu, Lôi Y ngoan độc nhìn thoáng qua mấy con sói nằm bất động còn rất nhiều chuyện, ánh mắt tràn đầy sát ý khiến mấy thú nhân hình sói còn muốn tiếp tục nói bậy gì đó ngậm miệng, đưa tay ôm Tát Phi vào lòng, tranh thủ thời gian thể hiện mình: “Tát Phi, ta sẽ bảo vệ ngươi, không cần lo lắng bọn chúng.”
“Lăn qua lăn lại chỉ biết một từ tiện nhân, đúng là thực lực không ra sao đầu óc cũng không xài được.” Khế Gia vừa đánh xong mấy tên đáng ghét, vẫn cảm thấy ngứa móng vuốt, chỉ là trên người đã cõng chừng trăm cân muốn không tiện hoạt động.
Lôi Y và Mễ Nhĩ cùng nhóm người Mạc Tuy không phải đi cùng một đường, đi tới bên ngoài bộ tộc liền mỗi bên một ngả, tuy Tát Phi cười nói không có chuyện còn chủ động muốn phụ mang muối, nhưng tâm tình hỏng bét của cậu dù không nói ra mọi người đều biết. Lưng mang số muối người trong toàn tộc cần dùng, thời gian gần đây Lạp Đạt càng khẩn trương, ngày vừa mới tối đã chọn xong nơi qua đêm, lưu lại Tát Phi và hai thú nhân khác trông coi vật tư liền tản ra đi săn.
Mạc Tuy và Khế Gia luôn luôn trói với nhau, hôm nay may mắn đặc biệt tốt, vừa đi không bao lâu đã săn được hai con dê sừng còn nhỏ, mỗi người xử lý một con, Khế Gia cắn đứt khí quản dê sừng, bởi vì gần đó không có nước không muốn để móng vuốt dính máu loãng, vừa biến về hình người một bàn tay đã quấn lấy hông cậu đặt cậu đặt trên cây khô, Khế Gia vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt tối tăm bùng lửa của Mạc Tuy, mặt chậm rãi nóng lên.
Ngón cái đặt trên môi Khế Gia không nhẹ không nặng ma sát, Mạc Tuy cười rất có thâm ý: “Phỏng chừng bọn họ còn chưa săn được con mồi, xem ra chúng ta còn có chút thời gian.”
Ban ngày biểu hiện của Khế Gia thực sự quá tốt, thời điểm chiến đấu cái loại khí thế dã thú đập vào mặt này khiến Mạc Tuy rục rịch, mị lực dũng mãnh khiến tâm Mạc Tuy đập kịch liệt, điên cuồng muốn chinh phục. Môi lưỡi kịch liệt quấn quít, hô hấp hai người rất nhanh liền dồn dập, Mạc Tuy đưa tay thăm dò vào váy da ngắn ngủn, da thịt rắn chắc cứng cỏi khiến hắn thở dài thỏa mãn một tiếng.
Trong da thú ngắn ngủn bên hông Khế Gia lộ ra bộ vị đã kích động, phần đỉnh ẩm ướt có chút dồn dập cọ trên cơ bụng rắn chắc của Mạc Tuy, Mạc Tuy đưa tay sờ vài cái, trên ngón tay đã tràn đầy chất lỏng trong suốt, phía sau ấn ấn liền dò xét đi vào.
Địa phương nhạy cảm trực tiếp bị đè ép khiến Khế Gia kịch liệt thở dốc, thắt lưng tê dại, khí lực trên đùi cũng dần dần tán đi. Mạc Tuy trực tiếp kéo da thú bên hông xuống đất, ngồi lên đỡ hông Khế Gia, chậm rãi đặt cậu lên người mình.
“A…” Cảm giác vừa vặn chống vào chỗ đó đặc biệt cường liệt, Khế Gia kêu lên một tiếng đau đớn muốn né tránh, trên đùi lại không có khí lực, vừa rút ra một chút liền nhũn chân ngã xuống, khiến thứ nóng hổi càng đi sâu vào, cảm giác kịch liệt khiến toàn thân Khế Gia đều căng thẳng, há mồm cấp tốc thở hổn hển không cách nào phát ra tiếng.
Mạc Tuy sờ sờ giữa bụng đã ướt một mảng, tay dính chất lỏng chậm rãi đảo quanh nơi hai người tương liên, kích thích Khế Gia co quắp.
“Cái gì cũng không cần làm, để ta tới hầu hạ ngươi thật tốt.” Mạc Tuy rất ôn nhu hôn lên môi Khế Gia, lôi kéo hai tay Khế Gia khoác lên lưng mình, đỡ hông Khế Gia, động tác bắt đầu hung mãnh.
Liên tục bị kích thích trước sau đã khiến Khế Gia sắp đến cực hạn, rừng rậm trống trải lại làm Khế Gia không dám phát ra tiếng, thanh âm nghẹn trong cổ họng làm lửa trong mắt Mạc Tuy càng bùng lên.
“Ưm… Mạc… Nhanh quá…” Cánh tay đặt trên vai Mạc Tuy hiện gân xanh, thân thể căng thẳng vẽ ra độ cung mê người khôn cùng, phần đỉnh nảy nảy, liên tục tuôn ra chất lỏng, “Chậm… A… Chậm một chút…. Ưm a…”
Thân thể thú nhân dị thường cường tráng, cho dù vừa mới tới một lần, ngoại trừ thắt lưng Khế Gia có hơi nhức, cũng không có cảm giác không khỏe khác, chỉ là tạm thời không có nước sạch để vệ sinh, khiến Khế Gia luôn có lỗi giác giữa hai chân có gì đó muốn chảy ra, độ nóng trên mặt vẫn không thể lui đi.
Mạc Tuy đầy mặt biểu tình ăn uống no đủ mang theo hai con mồi đi phía trước Khế Gia, chỉ là khi trở lại nơi ngủ ngoài trời, trừ các thú nhân bộ tộc mình đang xử lý con mồi đặt lên lửa, còn thấy được hai thân ảnh vốn không thể xuất hiện ở đây.
“Mạc, ngươi về trễ thật.” Mễ Nhĩ vẫy tay cười híp mắt nhìn Mạc Tuy, chỉ là tuy rằng nói như vậy, thú nhân đi săn xong quay lại trừ hắn ra chỉ mới có một người quay lại.
Mạc Tuy đem con mồi đã xử lý xong cắt thành mấy khối lớn, cùng Khế Gia rắc gia vị trên dưới miếng thịt: “Không phải các ngươi quay về doanh địa bộ tộc mình sao, buổi tối lại trở về chỉ sợ không quá an toàn.”
“Cho nên mới muốn Mạc các người bảo vệ ta và Lôi Y nha.” Mễ Nhĩ rất đương nhiên đón lời, giống như khoe khoang chỉ chỉ cục thịt đang nướng trên lửa của mình, “Ngay cả thức ăn mượn hơi các ngươi đều đã chuẩn bị xong.”
Hình thú của Mễ Nhĩ là hồ ly, phương thức tư duy cũng phức tạp hơn các thú nhân khác, Mạc Tuy tự nhiên sẽ không tin tưởng cách nói của hắn, quay đầu nhìn về phía Lôi Y. Mễ Nhĩ thấy Mạc Tuy hoàn toàn không tin mình, mất mặt chu miệng, xách thịt nướng còn chưa nướng xong chạy qua bên người Tát Phi trấn an nội tâm.
“Mễ Nhĩ nói với ta, bộ tộc mấy tên hôm nay chúng ta đánh cách bộ tộc ta không phải rất xa, bình thường bởi vì nguyên nhân thức ăn thỉnh thoảng có chút xung đột, hơn nữa bộ tộc bọn ta cách bên này không xa, vạn nhất bọn họ muốn trả thù Tát Phi, có thể không ngừng kéo tới vài người, thế nhưng Tát Phi hình như rất quan trọng với các ngươi.” Lôi Y cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, “Nếu như hai bộ tộc chúng ta liên minh, bộ tộc các ngươi nguyện ý chứ?”
—
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện kể KFC, hôm qua muốn ăn Gà nguyên bị mút ngón tay, hào hứng chạy đi mua, người ta nói không bán bọn họ chỉ bán gà da giòn hoàng kim, mẹ nó trái tim thủy tinh của tui tan nát QAQ
↓ cái tư thế này rất không tồi, qua mấy chương nữa cho Khế Gia nhà tui trải nghiệm trải nghiệm
Tát Phi rất nôn nóng, từ khi tỉnh dậy, đáy lòng vẫn dâng lên lo lắng khôn kể, loại dự cảm bất ổn này không giống lúc trước, quá mức không rõ ràng, lại làm cho cậu kinh hồn táng đảm.
“Ta không biết rốt cuộc là có chuyện gì, dự cảm lúc trước, tuy rằng không cho ta biết cụ thể sẽ phát sinh nguy hiểm gì, những vẫn có thể cảm ứng được là ai gặp chuyện, phải làm sao để phòng ngừa trực tiếp nhất, thế nhưng… lần này ngoại trừ cảm thấy nguy hiểm, những thứ khác đều không cảm giác được.” Tâm tình Tát Phi rất suy sụt ngồi bên đống lửa, nhìn sắc trời dần sáng, cũng không biết hôm nay có nên về hay không.
“Có thể chính là hướng về chúng ta.” Lạp Đạt cười cười, vươn tay vỗ vỗ vai Tát Phi, “Dũng sĩ cường tráng nhất trong tộc đều ở bên cạnh ngươi, không phải sợ.”
Tát Phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tâm tình vẫn suy sụp như cũ.
Biết cả đoàn Mạc Tuy phải đi, Lôi Y sau lần đó còn đánh với Mạc Tuy hai lần vẫn không thắng nổi hôm nay tới rất sớm, sư tử bự rất uy phong đứng cách chỗ sơn động không xa, hồ ly lớn đứng bên cạnh hắn ôm đuôi mình, giọng nói mềm mại mang theo buồn ngủ khó nén nổi.
“Nếu ngươi thật sự thích cậu ta, trực tiếp tới cường đoạt đi, cho cậu ta ăn một trái Quả tím nói không chừng cậu ta liền hoài thai đứa nhỏ của ngươi, đến lúc đó chẳng lẽ còn không thể cùng ngươi kết thành bạn đời?” Mễ Nhĩ đánh một cái ngáp lớn, cọ cái đuôi to của mình gật gù muốn ngủ.
“Ta không muốn miễn cưỡng cậu ấy.” Giọng Lôi Y trầm thấp vang lên, khi nhìn thấy Mạc Tuy bưng nồi từ trong sơn động đi ra, không nhanh không chậm đi tới bên người Mạc Tuy.
Tuy rằng sư tử trước mặt không nói gì, nhãn thần lại rất kiên nghị, Mạc Tuy và hắn đánh nhau vài lần, tuy mỗi lần đều sẽ khiến cả người mình đau nhức gần nửa ngày, quả thật rất tán thưởng Lôi Y, chỉ là vẫn không nhịn được chọc hắn: “Hôm nay chính là cơ hội cuối cùng, bất quá Lôi Y, cho dù ngươi đánh thắng ta, Tát Phi cũng không quá có khả năng cùng ngươi về bộ tộc của ngươi đâu.”
“Chuyện sau đó ta sẽ lo lắng, ra tay đi.” Giọng Lôi Y vẫn lạnh băng không phập phồng như cũ, cơ bắp trên người đã chuẩn bị nhào tới.
Mạc Tuy nhẹ giọng cười, rút ra dao xương đeo bên hông…
Sư tử to lớn đè trên người Mạc Tuy, trước mắt là móng vuốt sắc bén, dao xương dưới vuốt sắc khó có thể chống đỡ, cuối cùng răng rắc một tiếng, gãy thành hai mãnh, móng vuốt đưa đưa về phía trước, dừng trước cổ Mạc Tuy, một lát sau lại thả xuống.
“Ngươi rất mạnh, nhưng lần này ta thắng.” Lôi Y biến thành hình người, kéo Mạc Tuy từ dưới đất lên, tuy ngữ khí không khác gì trước đây, thế nhưng ánh mắt lại đặc biệt phát sáng.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, mặc dù Mạc Tuy thua nhưng đánh rất vui sướng: “Về sau Tát Phi giao cho ngươi, tuy một bước cuối cùng vẫn phải do chính ngươi nỗ lực.”
Sau khi vài người lại thêm Lôi Y và Mễ Nhĩ cùng dùng bữa xong, dự cảm nguy hiểm của Tát Phi vẫn không giảm đi, Lạp Đạt còn đang do dự hôm nay ra về rốt cuộc có thích hợp hay không, phiền phức đã đến cửa.
Năm thú nhân hình sói chặn ở cửa sơn động, con cầm đầu nhe răng, trong mắt đều là ác ý: “Ngày đó ta còn tưởng mình nhìn nhầm, không nghĩ tới tiểu tiện nhân nhà ngươi còn chưa chết, mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng ngẫm lại ta có thể tự ta tiễn ngươi lên đường, cũng rất hả giận.”
Ngoại trừ Mạc Tuy, tất cả thú nhân trong tộc đề thú hóa đề phòng, sắc mặt Tát Phi trắng bệch, mặt sụp đổ, hít sâu một hơi xong, mới nhẹ giọng nói: “Mấy người bọn họ… Là anh em của bạn đời lúc trước của ta, trước kia vẫn cảm thấy là ta hại chết anh em của bọn họ, đều muốn giết ta.”
Thấy Tát Phi không có động tĩnh gì, thú nhân hình soi cầm đầu hiển nhiên có chút không kiên nhẫn: “Đây là ân oán cá nhân của bọn ta, thức thời thì mau tránh ra, đừng khiến bộ tộc khó coi, hoặc là nói… Mấy người các ngươi đều là bạn đời mới của tiểu tiện nhân này?”
Ân oán cá nhân giữa thú nhân từ trước đến nay đều là tự mình giải quyết, bất kể sống chết, nếu như không phải người thân và bạn đời ra mặt, sẽ bị ngầm thừa nhận thành muốn dẫn tới mâu thuẫn giữa bộ tộc, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, tuy trong mắt mấy người Lạp Đạt đều là tức giận nồng đậm, lại ngại chỉ là thân phận người trong tộc, không dám vọng động.
Thấy không ai đáp gã, thú nhân hình sói càng ác ý cười ha hả, nhìn về phía Tát Phi: “Mặt đẹp thật đúng là tiện nhỉ, chính là không biết nhiều người như vậy, ngươi hầu hạ nổi không…”
“Câm miệng…” Mặt Lôi Y trầm tĩnh như nước, trong đôi mắt thú tràn đầy sát ý thô bạo, chậm rãi đi tới trước, “Tát Phi là bạn đời tương lai của ta, nếu như không muốn chết ở đây, vẫn là cút đi.”
Các thú nhân hình sói hiển nhiên rất tự tin với chính mình, khinh thường nhìn về phía Lôi Y: “Bọn ta cút? Ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể thắng được năm người bọn ta? Bọn ta cũng là đến đổi muốn, không có thời gian ở đây tốn tinh lực trên người tiểu tiện nhân, nếu như hôm nay ngươi có thế khiến anh em bọn ta đều ngã xuống, ta liền tha cho các ngươi.”
Lông mày Mạc Tuy nhăn chặt, vừa muốn ra ngoài cho mấy tên ngu xuẩn này một bài học, lại bị một móng vuốt nộn thịt khoát lên vai. Mặt thú to lớn của Khế Gia dán qua, chi trước khoác lên vai Mạc Tuy treo trên lưng hắn, giọng điệu tuy mang theo ý cười lại không che giấu được tức giận: “Ngươi vừa mới cùng Lôi Y đánh nhau, loại chuyện náo động này giao cho ta là được.”
Thân là bạn đời thân mật nhất, Khế Gia tự nhiên biết mặc dù sức chiến đấu của Mạc Tuy cường đại, thể năng lại không sánh bằng thú nhân.
Mạc Tuy không đồng ý lắm nhìn cậu: “Tuy thoạt nhìn thực lực chẳng ra gì, nhưng nhân số bọn chúng vẫn có hơi đông, ngươi…”
“Mạc…” Khế Gia liếm một cái lên mặt Mạc Tuy, có chút bất mãn nhìn hắn, “Gần đây ngươi càng ngày càng bảo vệ ta, ta lại không phải giống cái, tuy như vậy ta rất vui vẻ, nhưng ta càng muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, thậm chí… Ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
“Ta biết rồi.” Trầm mặc chỉ chốc lát, Mạc Tuy nhẹ giọng bật cười, “Chỉ là quan hệ giữa ngươi là Tát Phi, có lập trường quản chuyện này?”
Khế Gia hơi nheo mắt lại, đem cái đầu lông xù dựa vào trên vai Mạc Tuy: “Tát Phi là em trai ngươi, ta là bạn đời của người, vậy Tát Phi không phải cũng là em trai ta sao, tuy cảm thấy xem y lạp là em trai giống như ta đang chiếm tiện nghi…”
Tát Phi cách Mạc Tuy và Khế Gia quá gần, tuy hai người nhỏ giọng kề tai thì thầm, nhưng Tát Phi vẫn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, quay đầu nhìn về phía Khế Gia: “Mới không đâu, ta cũng rất thích… anh trai Khế Gia.”
Gò má hơi đỏ lên khiến Khế Gia bật cười, móng vuốt học theo Mạc Tuy xoa xoa đầu Tát Phi, cười rất tùy tiện: “Xem anh trai Khế Gia của ngươi và Lôi Y thu thập mấy thứ vô dụng kia cho ngươi.”
Hình sư tử của Lôi Y rất uy mãnh, thú hình nửa sư nửa hổ của Khế Gia tuy nhỏ hơn Lôi Y một chút, khí thế lại hoàn toàn không thua Lôi Y, miễn cưỡng liếm liếm móng vuốt, Khế Gia chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ Lôi Y: “Anh trai Tát Phi và bạn đời tương lai, các ngươi có thể lên.”
Thú nhân hình sói cầm đầu vừa muốn mở miệng, Khế Gia lại chậm rì rì tiếp thêm một câu: “Yên tâm, bọn ta sẽ giữ mạng lại cho các ngươi.”
Mấy thú nhân hình sói tới khiêu khích bị Khế Gia trào phúng trong mắt đều bốc lửa, nhìn nhau một cái, bao vây nhào tới.
“Không sao chứ? Bọn họ có tới năm người.” Lạp Đạt vẻ mặt lo lắng nhìn mấy thú nhân đang đánh nhau, mặc dù biết thực lực của Khế Gia, nhưng tâm vẫn treo lên không bỏ xuống được.
Mạc Tuy một chút khẩn trương cũng không nhìn ra, tách nắm tay bị nắm đến trắng bệch của Tát Phi ra, bỏ một trái quýt vào tay cậu: “Không có việc gì, hai người bọn họ ứng phó được, chúng ta có thể đi thu dọn đồ, một lát xuất phát.”
Mấy thú nhân hình sói không thể so với Khế Gia và Lôi Y về hình thể, bất quá phối hợp ăn ý, có hơi khó chơi, Khế Gia liếc nhìn Lôi Y, phát hiện hắn cũng ứng phó thành thạo, lại nghĩ tới sáng sớm tuy là Mạc Tuy nhường, nhưng rốt cuộc vẫn bị Lôi Y đánh bại, âm thầm rụt rụt móng vuốt, hung hăng vỗ một cái lên bản mặt sói trước mắt, thành công tát bay một tên, rất khiêu khích nhìn thoáng qua Lôi Y.
Khóe mắt Lôi Y không tự chủ giật giật, chỉ là sau một móng vuốt tát xuống, tốc độ chiến đấu đã tăng nhanh không ít, tuy Lôi Y và Khế Gia không hề ăn ý, nhưng tốt xấu thực lực cá thể mạnh, nghiêm túc không bao lâu đã đánh cho năm thú nhân hình sói uể oải nằm trên đất, vẫy đuôi tư thái rất ưu nhã trở lại.
“Lên đường thôi, đừng để người trong tộc chờ chúng ta quá lâu.” Khế Gia vừa đi vừa hóa thành hình người, biểu tình cười như không cười khiến Mạc Tuy hận không thể lập tức đè gáy cậu lại hung hăng hôn.
Mấy thú nhân hình sói bị đánh không qua một lúc thì không dậy nổi, thấy bọn họ cõng muối vượt qua cạnh mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tát Phi tên tiện nhân này, sang năm chỉ cần ngươi còn dám tới, sẽ không chỉ có mấy anh em bọn ta tới.”
Thấy sắc mặt Tát Phi vẫn tái nhợt như cũ, cắn thật chặt môi dưới mắt thấy sắp chảy máu, Lôi Y ngoan độc nhìn thoáng qua mấy con sói nằm bất động còn rất nhiều chuyện, ánh mắt tràn đầy sát ý khiến mấy thú nhân hình sói còn muốn tiếp tục nói bậy gì đó ngậm miệng, đưa tay ôm Tát Phi vào lòng, tranh thủ thời gian thể hiện mình: “Tát Phi, ta sẽ bảo vệ ngươi, không cần lo lắng bọn chúng.”
“Lăn qua lăn lại chỉ biết một từ tiện nhân, đúng là thực lực không ra sao đầu óc cũng không xài được.” Khế Gia vừa đánh xong mấy tên đáng ghét, vẫn cảm thấy ngứa móng vuốt, chỉ là trên người đã cõng chừng trăm cân muốn không tiện hoạt động.
Lôi Y và Mễ Nhĩ cùng nhóm người Mạc Tuy không phải đi cùng một đường, đi tới bên ngoài bộ tộc liền mỗi bên một ngả, tuy Tát Phi cười nói không có chuyện còn chủ động muốn phụ mang muối, nhưng tâm tình hỏng bét của cậu dù không nói ra mọi người đều biết. Lưng mang số muối người trong toàn tộc cần dùng, thời gian gần đây Lạp Đạt càng khẩn trương, ngày vừa mới tối đã chọn xong nơi qua đêm, lưu lại Tát Phi và hai thú nhân khác trông coi vật tư liền tản ra đi săn.
Mạc Tuy và Khế Gia luôn luôn trói với nhau, hôm nay may mắn đặc biệt tốt, vừa đi không bao lâu đã săn được hai con dê sừng còn nhỏ, mỗi người xử lý một con, Khế Gia cắn đứt khí quản dê sừng, bởi vì gần đó không có nước không muốn để móng vuốt dính máu loãng, vừa biến về hình người một bàn tay đã quấn lấy hông cậu đặt cậu đặt trên cây khô, Khế Gia vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt tối tăm bùng lửa của Mạc Tuy, mặt chậm rãi nóng lên.
Ngón cái đặt trên môi Khế Gia không nhẹ không nặng ma sát, Mạc Tuy cười rất có thâm ý: “Phỏng chừng bọn họ còn chưa săn được con mồi, xem ra chúng ta còn có chút thời gian.”
Ban ngày biểu hiện của Khế Gia thực sự quá tốt, thời điểm chiến đấu cái loại khí thế dã thú đập vào mặt này khiến Mạc Tuy rục rịch, mị lực dũng mãnh khiến tâm Mạc Tuy đập kịch liệt, điên cuồng muốn chinh phục. Môi lưỡi kịch liệt quấn quít, hô hấp hai người rất nhanh liền dồn dập, Mạc Tuy đưa tay thăm dò vào váy da ngắn ngủn, da thịt rắn chắc cứng cỏi khiến hắn thở dài thỏa mãn một tiếng.
Trong da thú ngắn ngủn bên hông Khế Gia lộ ra bộ vị đã kích động, phần đỉnh ẩm ướt có chút dồn dập cọ trên cơ bụng rắn chắc của Mạc Tuy, Mạc Tuy đưa tay sờ vài cái, trên ngón tay đã tràn đầy chất lỏng trong suốt, phía sau ấn ấn liền dò xét đi vào.
Địa phương nhạy cảm trực tiếp bị đè ép khiến Khế Gia kịch liệt thở dốc, thắt lưng tê dại, khí lực trên đùi cũng dần dần tán đi. Mạc Tuy trực tiếp kéo da thú bên hông xuống đất, ngồi lên đỡ hông Khế Gia, chậm rãi đặt cậu lên người mình.
“A…” Cảm giác vừa vặn chống vào chỗ đó đặc biệt cường liệt, Khế Gia kêu lên một tiếng đau đớn muốn né tránh, trên đùi lại không có khí lực, vừa rút ra một chút liền nhũn chân ngã xuống, khiến thứ nóng hổi càng đi sâu vào, cảm giác kịch liệt khiến toàn thân Khế Gia đều căng thẳng, há mồm cấp tốc thở hổn hển không cách nào phát ra tiếng.
Mạc Tuy sờ sờ giữa bụng đã ướt một mảng, tay dính chất lỏng chậm rãi đảo quanh nơi hai người tương liên, kích thích Khế Gia co quắp.
“Cái gì cũng không cần làm, để ta tới hầu hạ ngươi thật tốt.” Mạc Tuy rất ôn nhu hôn lên môi Khế Gia, lôi kéo hai tay Khế Gia khoác lên lưng mình, đỡ hông Khế Gia, động tác bắt đầu hung mãnh.
Liên tục bị kích thích trước sau đã khiến Khế Gia sắp đến cực hạn, rừng rậm trống trải lại làm Khế Gia không dám phát ra tiếng, thanh âm nghẹn trong cổ họng làm lửa trong mắt Mạc Tuy càng bùng lên.
“Ưm… Mạc… Nhanh quá…” Cánh tay đặt trên vai Mạc Tuy hiện gân xanh, thân thể căng thẳng vẽ ra độ cung mê người khôn cùng, phần đỉnh nảy nảy, liên tục tuôn ra chất lỏng, “Chậm… A… Chậm một chút…. Ưm a…”
Thân thể thú nhân dị thường cường tráng, cho dù vừa mới tới một lần, ngoại trừ thắt lưng Khế Gia có hơi nhức, cũng không có cảm giác không khỏe khác, chỉ là tạm thời không có nước sạch để vệ sinh, khiến Khế Gia luôn có lỗi giác giữa hai chân có gì đó muốn chảy ra, độ nóng trên mặt vẫn không thể lui đi.
Mạc Tuy đầy mặt biểu tình ăn uống no đủ mang theo hai con mồi đi phía trước Khế Gia, chỉ là khi trở lại nơi ngủ ngoài trời, trừ các thú nhân bộ tộc mình đang xử lý con mồi đặt lên lửa, còn thấy được hai thân ảnh vốn không thể xuất hiện ở đây.
“Mạc, ngươi về trễ thật.” Mễ Nhĩ vẫy tay cười híp mắt nhìn Mạc Tuy, chỉ là tuy rằng nói như vậy, thú nhân đi săn xong quay lại trừ hắn ra chỉ mới có một người quay lại.
Mạc Tuy đem con mồi đã xử lý xong cắt thành mấy khối lớn, cùng Khế Gia rắc gia vị trên dưới miếng thịt: “Không phải các ngươi quay về doanh địa bộ tộc mình sao, buổi tối lại trở về chỉ sợ không quá an toàn.”
“Cho nên mới muốn Mạc các người bảo vệ ta và Lôi Y nha.” Mễ Nhĩ rất đương nhiên đón lời, giống như khoe khoang chỉ chỉ cục thịt đang nướng trên lửa của mình, “Ngay cả thức ăn mượn hơi các ngươi đều đã chuẩn bị xong.”
Hình thú của Mễ Nhĩ là hồ ly, phương thức tư duy cũng phức tạp hơn các thú nhân khác, Mạc Tuy tự nhiên sẽ không tin tưởng cách nói của hắn, quay đầu nhìn về phía Lôi Y. Mễ Nhĩ thấy Mạc Tuy hoàn toàn không tin mình, mất mặt chu miệng, xách thịt nướng còn chưa nướng xong chạy qua bên người Tát Phi trấn an nội tâm.
“Mễ Nhĩ nói với ta, bộ tộc mấy tên hôm nay chúng ta đánh cách bộ tộc ta không phải rất xa, bình thường bởi vì nguyên nhân thức ăn thỉnh thoảng có chút xung đột, hơn nữa bộ tộc bọn ta cách bên này không xa, vạn nhất bọn họ muốn trả thù Tát Phi, có thể không ngừng kéo tới vài người, thế nhưng Tát Phi hình như rất quan trọng với các ngươi.” Lôi Y cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng, “Nếu như hai bộ tộc chúng ta liên minh, bộ tộc các ngươi nguyện ý chứ?”
—
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện kể KFC, hôm qua muốn ăn Gà nguyên bị mút ngón tay, hào hứng chạy đi mua, người ta nói không bán bọn họ chỉ bán gà da giòn hoàng kim, mẹ nó trái tim thủy tinh của tui tan nát QAQ
↓ cái tư thế này rất không tồi, qua mấy chương nữa cho Khế Gia nhà tui trải nghiệm trải nghiệm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook