Võ Tôn Đỉnh Cấp
-
Chương 530
Chương 530
Đạo Quang sư tôn nhìn thấy Linh Bối đi tới, nói: inh Bối đấy à. Cứ tự nhiên ngồi đi, bọn ta còn có việc phải làm, để Cửu Thiên dẫn con đi một vòng thăm thú nhé. Ừ, cứ thế đi. Vô Song, con ăn nhanh lên”
Đại sư huynh gắp liền tù tì, cuốn phăng mọi thứ trên bàn.
Sau đó, hắn ta xoa vào bụng mình, cười hi hi rời đi.
Linh Bối có chút ngượng ngùng đứng ở cửa Nhất Nguyên Viện, Tiểu Hắc dụi cái đầu to của mình vào đùi Linh Bối, lè lưỡi.
Cửu Thiên thực sự nghỉ ngờ liệu Tiểu Hắc thực sự có huyết thống Long Tộc hay không. Với ngoại hình này, cho dù sau này có trở thành rồng đi chăng nữa, rất có thể nó cũng sẽ trở thành một con rồng không khác gì con cún.
Cửu Thiên bước lên phía trước, nhìn Linh Bối và nói: “Linh Bối, sao em lại tới đây?”
Linh Bối nói: “Em hơi lo lắng cho anh. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều tin đồn không tốt về anh.”
Cửu Thiên cười nói: “Em tin lời đồn thổi bên ngoài à”
Linh Bối lắc đầu nói: “Em không tin, rất nhiều sư tỷ đều bảo em cẩn thận, nhưng em đã nói với họ. Anh tuyệt đối không phải người như vậy, bởi vì em có thể nhìn rõ ánh mắt của anh.”
Cửu Thiên có chút nghỉ hoặc nói: “Nhìn rõ ánh mắt của anh?”
Linh Bối mỉm cười, gật đầu, đôi mắt cô cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Cửu Thiên không hỏi nhiều nữa, phỏng chừng có liên quan đến Tịnh Tâm Võ Kỹ của Linh Bối.
Linh Bối sờ cái đầu to của Tiểu Hắc, nói: “Không mời em vào ngồi một chút sao?”
Cửu Thiên lúc này mới sực tỉnh, vội vàng bước sang một bên nói: “Mời vào, mời vào. Anh vẫn luôn nói mang em vào Nhất Nguyên Viện xem một chút, không ngờ hôm nay em lại tự mình đến rồi. Tiểu Hắc, nhanh đi lấy ít gì cho Linh Bối ăn”“
Tiểu Hắc hào hứng chạy đi lấy đồ ăn cho Linh Bối, nó có vẻ tích cực hơn bất cứ ai khác, lao thẳng vào phòng của Hàn Liên.
Sau một hồi gà bay chó sủa, Tiểu Hắc lao tới với thức ăn ngon lành.
Ở sau lưng, Hàn Liên sư huynh hét lớn: “Ông tức chết mà. Tiểu Hắc, ngươi thật tàn nhẫn. Đồ giấu cả vào phòng của ta. Ngươi thật sự chỉ là một con hoang thú sao? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ta không thể ngờ được, ta đã nói mà, bảo sao gần đây ngửi thấy mùi thơm trong phòng…”
Linh Bối che miệng mỉm cười khi nhìn Tiểu Hắc lấy bao thịt khô ra. Sau khi nhận lấy thịt khô, Linh Bối xoa đầu Tiểu Hắc và nói: “Cảm ơn nha, Tiểu Hắc.”
Cửu Thiên cũng cười vui vẻ, Tiểu Hắc bây giờ thực sự ngày càng thông minh hơn.
Chọn nơi giấu đồ đúng là… tuyệt vời!
Linh Bối ngồi xuống bàn ăn, cắn một miếng thịt khô nhỏ, vừa ăn vừa nói: “Cửu Thiên, đây là Nhất Nguyên Viện của bọn anh à. Nó hoàn toàn khác với những gì em nghĩ. Nhưng nhìn nó rất ấm áp.”
Cửu Thiên nói: “Thật sao? Em không cảm thấy Nhất Nguyên Viện bọn anh thô sơ chứ.”
Linh Bối lắc đầu và nói: “Không hề thô sơ. Nhà của em cũng thế này. Mọi người ở chung với nhau, cùng ăn cùng ở. Cửu Thiên, hay đợi đến kỳ nghĩ. Anh tới nhà em một chuyến đi. Em mang anh đến hồ nhỏ của quê em câu cá.”
Cửu Thiên nói: “Được. Tới khi ấy anh nhất định sẽ đi”
Linh Bối vui vẻ mỉm cười, đột nhiên, lấy từ trong cái túi nhở ra một sợi dây tơ hồng, nói: ‘Cửu Thiên, anh mang theo cái này đi. Có cái này, về sau anh không cần sợ những ma tu bình thường nữa. Mấy cái tử khí, rồi huyết khí, ma khí kia chẳng thể làm anh tổn thương được đâu.”
Cửu Thiên kinh ngạc nhìn sợi dây màu đỏ mà Linh Bối lấy ra, sao một sợi dây màu đỏ trông vô cùng †âầm thường lại có khả năng như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook