******

“Chết rồi……” Nam nhân cúi đầu, lẩm bẩm tự nói, lại ngẩng đầu, thì đã rơi lệ đầy mặt.

hắn biết bọn họ không trở về được, đoạn thời gian thanh mai trúc mã khi đó, từ hai đứa trẻ vô tư đến thời thiếu niên đều làm bạn.

Hai năm trước, hắn vì tránh đầu sóng ngọn gió liền bắt đầu đối xử chẳng quan tâm đến nàng, sau đó lại nghe theo gia tộc cưới Đinh Mẫn.

Chẳng sợ nàng sau lại đồng ý tùy hắn nhập phủ, cặp kia trong mắt cũng lại không có bóng dáng của hắn.

Trở về không được, rốt cuộc cũng trở về không được.

hắn lấy tay che mắt, cuối cùng là khóc nấc lên.

Gió nhẹ thổi bay bức họa cuộn tròn đã ố vàng trên bàn sách. một cây lê Nam Kinh đang cười nhạt, cao ngạo như thiếu nữ ánh trăng.

Với dòng chữ lưu niệm trên bức họa của vị thiếu niên ôn nhu ấy

Giọt giọt sương lạnh ai oán, một bầu trời đẹp như tiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương