Vợ Tôi Là Một Siêu Sao
-
Chương 44: Già Rồi
Trần Nhiên nhíu mày. Đúng là uống say thật rồi!
Nhưng mà Trương Phồn Chi không giống kiểu người sẽ uống say như vậy!
“Cô ở đâu?” Trần Nhiên lại hỏi.
“Kết hôn…kết hôn…” Trương Phồn Chi lặp đi lặp lại hai từ này.
“Này, Trương Phồn Chi, tôi hỏi cô ở đâu?” Trần Nhiên hét lên.
Trương Phồn Chi vẫn không trả lời, dường như đã ngủ thiếp đi. Điện thoại bị ai đó lấy đi, truyền đến một giọng nữ ngập ngừng: “Alo, có phải anh Trần Nhiên không ạ? Em là trợ lý của chị Hi Vân, tên là Tiểu Cầm.”
Trần Nhiên từng gặp Tiểu Cầm ở nhà họ Trương một lần nên cũng có chút ấn tượng, hắn hỏi: “Chị Hi Vân của cô sao rồi?”
Tiểu Cầm nói: “Tâm trạng của chị ấy và chị Lâm không tốt nên đã rủ nhau uống rượu. Chị Lâm đang ở nhà vệ sinh nôn mửa, còn chị Hi Vân thì say rồi.”
Trần Nhiên nhíu mày. Hai cô gái uống rượu với nhau, còn nôn mửa? Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Dạo gần đây, Trần Nhiên rất bận, Trương Phồn Chi cũng bận nên hai người chỉ hỏi thăm nhau vài câu, Trương Phồn Chi cũng không kể lể gì.
Trần Nhiên cũng không phải kiểu người thích dò hỏi, Trương Phồn Chi không nói nhất định là không muốn nói nên hắn cũng không hỏi.
Tiểu Cầm “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Có xảy ra chút mâu thuẫn với công ty, cụ thể thì em không thể nói, dù sao thì tâm trạng của chị Hi Vân rất xấu.”
Tiểu Cầm nghĩ Trần Nhiên và Trương Phồn Chi là người yêu của nhau nhưng hai người lại không biểu hiện ra như vậy, nên cô cũng không dám nhiều lời.
Trần Nhiên không làm khó cô nữa, chỉ dặn dò: “Làm phiền cô chăm sóc cho cô ấy, đừng để cô ấy bị cảm. Cảm ơn.”
Tiểu Cầm vui mừng nói: “Không sao đâu, không cần cảm ơn, đây là điều mà em phải làm.”
Trần Nhiên cúp điện thoại, hơi suy nghĩ một chút. Hình như Trương Phồn Chi đã từng nói là cô ấy không biết uống rượu.
Chắc phải có chuyện gì buồn lắm mới uống say như vậy, còn gọi điện thoại nói muốn kết hôn. Thật là…
Trần Nhiên nghĩ, nếu vừa rồi ghi âm lại cuộc trò chuyện để Trương Phồn Chi nghe lại, chắc cô ấy sẽ xấu hổ lắm.
“Chẳng lẽ là xích mích với công ty?”
Trần Nhiên biết lần này cô trở về là để bàn bạc lại với công ty, nhưng xem ra kết quả không như ý.
Người ta nói, lúc say sẽ nói lời thật lòng. Trương Phồn Chi nói không muốn làm minh tinh nữa, có lẽ cũng là thật.
Xem ra là rất khó khăn rồi.
Trần Nhiên vốn định gọi điện thoại hỏi giám đốc Trương nhưng lại thôi. Trương Phồn Chi cũng không nói gì, mà không biết cô ấy sẽ suy nghĩ ra sao, nếu để chú Trương lo lắng cũng không hay lắm.
“Làm người nổi tiếng thật không dễ dàng.” Trần Nhiên lắc đầu thở dài.
Hắn nhìn thoáng qua cây guitar, giữ trong tay, bắt đầu luyện tập.
Ngày thứ hai, Trần Nhiên vừa đến đài truyền hình đã nhận được cuộc gọi đến của Trương Phồn Chi.
“Buổi tối hôm qua tôi gọi điện cho anh à?” Giọng nói của Trương Phồn Chi có phần không chắc chắn.
Trần Nhiên cười thầm trong lòng. Quả nhiên là quên hết rồi.
Cô không chỉ gọi điện cho tôi, mà còn muốn cùng tôi kết hôn nữa cơ.
“Ừ, nói về mấy thứ bất mãn trong công việc thôi.” Trần Nhiên quyết định giấu đi.
“Chỉ vậy à?” Trương Phồn Chi cảm thấy hơi lạ.
Cô nhớ mang máng là mình đã nói thứ gì đó, nhưng cũng không chắc là mình có nói hay không.
Nhiều khi uống say là như vậy, lúc nói chuyện thì cảm giác như mình rất tỉnh táo, vô cùng hùng hồn.
Nhưng khi tỉnh lại thì hai mắt mơ màng, đầu nặng, chân nhẹ.
Cô cứ băn khoăn không biết mình đã nói cái gì, dù rằng cảm giác giống như là mình thực sự đã nói thứ đó.
Trần Nhiên nói: “Chẳng lẽ còn gì khác à?”
Trương Phồn Chi há miệng nhưng lại không nói gì. Không lẽ muốn cô hỏi? Chuyện này xấu hổ chết đi được.
Trần Nhiên hỏi: “Hôm nay cô trở về à?”
“Chiều lên máy bay.” Trương Phồn Chi đáp.
“Được, tối nay tôi sẽ đến nhà cô.” Trần Nhiên nói.
Vốn định nói sẽ ra sân bay, nhưng phát hiện mình không có xe, đúng là sự thật phũ phàng, cho nên chỉ có thể đến nhà chú Trương.
Hai người nói xong thì cúp điện thoại. Trần Nhiên không hỏi Trương Phồn Chi tại sao lại uống rượu, cũng không hỏi có chuyện gì bất mãn trong công việc.
Mấy việc đó bạn bè bình thường cũng có thể hỏi được, nhưng nói trong điện thoại rất tốn sức, chi bằng gặp mặt mà nói thì thoải mái hơn.
Buổi chiều, Trần Nhiên nhận được tin tức là chương trình đã hoàn thành và lên ngày phát sóng.
Không ngoài dự đoán, chính là thứ sáu tuần sau.
“Niềm vui vô hạn” vẫn cần phải kết thúc, dù dở đến mấy cũng phải làm cho trọn vẹn.
Quan trọng hơn là “Tôi yêu ca hát” còn cần có thời gian để tuyên truyền.
Vừa rồi trong cuộc họp, tổng giám đốc thông báo rằng sau khi tổng thanh tra xem bản chỉnh sửa của chương trình thì rất coi trọng chương trình này, còn muốn mở rộng hết cỡ.
Chuyện tuyên truyền không cần đến Trần Nhiên, bởi vì đã có một đội tuyên truyền truyên nghiệp. Bản thân hắn là một biên kịch, chỉ cần làm tốt vai trò của biên kịch là được, lúc đầu khi còn làm “Tiêu điểm Triệu Nam” cũng vậy.
“Đã định ngày phát sóng rồi. Vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian thu hình số thứ hai thôi.” Đạo diễn Ngô Tấn trông khá là vui vẻ.
Mặc dù chương trình chưa phát sóng nên không biết tỉ lệ người xem như nào, nhưng được cấp trên coi trọng như vậy, còn được tuyên truyền với cường độ lớn thì thực sự là một khởi đầu tốt.
Quá trình làm chương trình được Trần Nhiên, Lâm Phàm và những người khác bàn bạc rất kĩ nên cơ bản không xảy ra sai lầm gì đáng nói. Cho nên số thứ hai này cũng sẽ không có vấn đề gì.
“Tối nay tôi có chút việc, có thể không tăng ca được không?” Trần Nhiên chào hỏi đạo diễn Ngô Tấn.
“Được thôi, nếu có chuyện gì sẽ gọi điện cho cậu.” Đạo diễn Ngô gật đầu, thật ra cũng không có chuyện gì.
Dù muốn thu hình số thứ hai cũng không thể làm trong hôm nay.
Tan tầm, Trần Nhiên vừa mở cửa thang máy liền nhìn thấy giám đốc Trương nhai kẹo cao su đứng chờ. Trần Nhiên đến bên cạnh ông, ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt.
“Chú biết là nhóc không tăng ca mà.” Giám đốc Trương mỉm cười. Con gái của ông đã về, Trần Nhiên nhất định sẽ đến.
Trần Nhiên hơi xấu hổ, giống như là hắn nhớ thương Trương Phồn Chi lắm vậy.
Ở trên xe, giám đốc Trương hỏi: “Nghe nói, cấp trên rất coi trọng chương trình của cháu, còn tăng cường độ tuyên truyền.”
“Đúng vậy ạ, chương trình sẽ phát sóng vào thứ sau nên hai ngày nay phải quay xong số thứ hai.”
“Có vẻ chương trình này cũng ổn, khởi đầu này của cháu tốt đấy.” Giám đốc Trương rất hào hứng. Trần Nhiên là do chính tay ông giúp để, nên ông luôn hi vọng Trần Nhiên có thể luôn luôn tỏa sáng.
Trần Nhiên nói: “Còn phải đợi tỷ lệ người xem mới biết được.”
Giám đốc Trương lắc đầu: “Tiếc thật, chú không được xem chương trình, ít nhất còn có thể biết cách vận hành. Đến lúc đó còn bảo dì Vân cháu xem.”
“Chương trình hơi hướng về giới trẻ, chắc chú Trương cũng không thích đâu.” Trần Nhiên nói.
“Hả? Vậy ý cháu là chú già rồi ư?” Giám đốc Trương buồn bực nói.
Trần Nhiên vội đáp: “Không phải vậy, chỉ là chương trình hướng đến kiểu khán giả khác thôi. Chú thích xem chương trình tin tức nên đương nhiên là không thích mấy chương trình tạp kỹ rồi…”
“Rốt cuộc thì ý của cháu vẫn là nói chú già chứ gì?” Giám đốc Trương cười nói: “Nhưng mà cũng không thể phủ nhận là chú đã già rồi. Chờ đến khi cháu và Chi Chi kết hôn, chú sẽ sớm được làm ông ngoại thôi. Nhớ năm đó khi chú mới vào truyền hình, được ba mươi tuổi chứ mấy, vậy mà thời gian trôi qua nhanh thật. Đúng là…”
Trần Nhiên muốn cười mà không cười được. Giám đốc Trương chuyển hướng câu chuyện nhanh thật đấy, hắn thực sự theo không kịp.
Yêu đương thì là giả, nói gì tới kết hôn, còn muốn làm ông ngoại nữa chứ.
Nhưng mà Trương Phồn Chi không giống kiểu người sẽ uống say như vậy!
“Cô ở đâu?” Trần Nhiên lại hỏi.
“Kết hôn…kết hôn…” Trương Phồn Chi lặp đi lặp lại hai từ này.
“Này, Trương Phồn Chi, tôi hỏi cô ở đâu?” Trần Nhiên hét lên.
Trương Phồn Chi vẫn không trả lời, dường như đã ngủ thiếp đi. Điện thoại bị ai đó lấy đi, truyền đến một giọng nữ ngập ngừng: “Alo, có phải anh Trần Nhiên không ạ? Em là trợ lý của chị Hi Vân, tên là Tiểu Cầm.”
Trần Nhiên từng gặp Tiểu Cầm ở nhà họ Trương một lần nên cũng có chút ấn tượng, hắn hỏi: “Chị Hi Vân của cô sao rồi?”
Tiểu Cầm nói: “Tâm trạng của chị ấy và chị Lâm không tốt nên đã rủ nhau uống rượu. Chị Lâm đang ở nhà vệ sinh nôn mửa, còn chị Hi Vân thì say rồi.”
Trần Nhiên nhíu mày. Hai cô gái uống rượu với nhau, còn nôn mửa? Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Dạo gần đây, Trần Nhiên rất bận, Trương Phồn Chi cũng bận nên hai người chỉ hỏi thăm nhau vài câu, Trương Phồn Chi cũng không kể lể gì.
Trần Nhiên cũng không phải kiểu người thích dò hỏi, Trương Phồn Chi không nói nhất định là không muốn nói nên hắn cũng không hỏi.
Tiểu Cầm “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Có xảy ra chút mâu thuẫn với công ty, cụ thể thì em không thể nói, dù sao thì tâm trạng của chị Hi Vân rất xấu.”
Tiểu Cầm nghĩ Trần Nhiên và Trương Phồn Chi là người yêu của nhau nhưng hai người lại không biểu hiện ra như vậy, nên cô cũng không dám nhiều lời.
Trần Nhiên không làm khó cô nữa, chỉ dặn dò: “Làm phiền cô chăm sóc cho cô ấy, đừng để cô ấy bị cảm. Cảm ơn.”
Tiểu Cầm vui mừng nói: “Không sao đâu, không cần cảm ơn, đây là điều mà em phải làm.”
Trần Nhiên cúp điện thoại, hơi suy nghĩ một chút. Hình như Trương Phồn Chi đã từng nói là cô ấy không biết uống rượu.
Chắc phải có chuyện gì buồn lắm mới uống say như vậy, còn gọi điện thoại nói muốn kết hôn. Thật là…
Trần Nhiên nghĩ, nếu vừa rồi ghi âm lại cuộc trò chuyện để Trương Phồn Chi nghe lại, chắc cô ấy sẽ xấu hổ lắm.
“Chẳng lẽ là xích mích với công ty?”
Trần Nhiên biết lần này cô trở về là để bàn bạc lại với công ty, nhưng xem ra kết quả không như ý.
Người ta nói, lúc say sẽ nói lời thật lòng. Trương Phồn Chi nói không muốn làm minh tinh nữa, có lẽ cũng là thật.
Xem ra là rất khó khăn rồi.
Trần Nhiên vốn định gọi điện thoại hỏi giám đốc Trương nhưng lại thôi. Trương Phồn Chi cũng không nói gì, mà không biết cô ấy sẽ suy nghĩ ra sao, nếu để chú Trương lo lắng cũng không hay lắm.
“Làm người nổi tiếng thật không dễ dàng.” Trần Nhiên lắc đầu thở dài.
Hắn nhìn thoáng qua cây guitar, giữ trong tay, bắt đầu luyện tập.
Ngày thứ hai, Trần Nhiên vừa đến đài truyền hình đã nhận được cuộc gọi đến của Trương Phồn Chi.
“Buổi tối hôm qua tôi gọi điện cho anh à?” Giọng nói của Trương Phồn Chi có phần không chắc chắn.
Trần Nhiên cười thầm trong lòng. Quả nhiên là quên hết rồi.
Cô không chỉ gọi điện cho tôi, mà còn muốn cùng tôi kết hôn nữa cơ.
“Ừ, nói về mấy thứ bất mãn trong công việc thôi.” Trần Nhiên quyết định giấu đi.
“Chỉ vậy à?” Trương Phồn Chi cảm thấy hơi lạ.
Cô nhớ mang máng là mình đã nói thứ gì đó, nhưng cũng không chắc là mình có nói hay không.
Nhiều khi uống say là như vậy, lúc nói chuyện thì cảm giác như mình rất tỉnh táo, vô cùng hùng hồn.
Nhưng khi tỉnh lại thì hai mắt mơ màng, đầu nặng, chân nhẹ.
Cô cứ băn khoăn không biết mình đã nói cái gì, dù rằng cảm giác giống như là mình thực sự đã nói thứ đó.
Trần Nhiên nói: “Chẳng lẽ còn gì khác à?”
Trương Phồn Chi há miệng nhưng lại không nói gì. Không lẽ muốn cô hỏi? Chuyện này xấu hổ chết đi được.
Trần Nhiên hỏi: “Hôm nay cô trở về à?”
“Chiều lên máy bay.” Trương Phồn Chi đáp.
“Được, tối nay tôi sẽ đến nhà cô.” Trần Nhiên nói.
Vốn định nói sẽ ra sân bay, nhưng phát hiện mình không có xe, đúng là sự thật phũ phàng, cho nên chỉ có thể đến nhà chú Trương.
Hai người nói xong thì cúp điện thoại. Trần Nhiên không hỏi Trương Phồn Chi tại sao lại uống rượu, cũng không hỏi có chuyện gì bất mãn trong công việc.
Mấy việc đó bạn bè bình thường cũng có thể hỏi được, nhưng nói trong điện thoại rất tốn sức, chi bằng gặp mặt mà nói thì thoải mái hơn.
Buổi chiều, Trần Nhiên nhận được tin tức là chương trình đã hoàn thành và lên ngày phát sóng.
Không ngoài dự đoán, chính là thứ sáu tuần sau.
“Niềm vui vô hạn” vẫn cần phải kết thúc, dù dở đến mấy cũng phải làm cho trọn vẹn.
Quan trọng hơn là “Tôi yêu ca hát” còn cần có thời gian để tuyên truyền.
Vừa rồi trong cuộc họp, tổng giám đốc thông báo rằng sau khi tổng thanh tra xem bản chỉnh sửa của chương trình thì rất coi trọng chương trình này, còn muốn mở rộng hết cỡ.
Chuyện tuyên truyền không cần đến Trần Nhiên, bởi vì đã có một đội tuyên truyền truyên nghiệp. Bản thân hắn là một biên kịch, chỉ cần làm tốt vai trò của biên kịch là được, lúc đầu khi còn làm “Tiêu điểm Triệu Nam” cũng vậy.
“Đã định ngày phát sóng rồi. Vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian thu hình số thứ hai thôi.” Đạo diễn Ngô Tấn trông khá là vui vẻ.
Mặc dù chương trình chưa phát sóng nên không biết tỉ lệ người xem như nào, nhưng được cấp trên coi trọng như vậy, còn được tuyên truyền với cường độ lớn thì thực sự là một khởi đầu tốt.
Quá trình làm chương trình được Trần Nhiên, Lâm Phàm và những người khác bàn bạc rất kĩ nên cơ bản không xảy ra sai lầm gì đáng nói. Cho nên số thứ hai này cũng sẽ không có vấn đề gì.
“Tối nay tôi có chút việc, có thể không tăng ca được không?” Trần Nhiên chào hỏi đạo diễn Ngô Tấn.
“Được thôi, nếu có chuyện gì sẽ gọi điện cho cậu.” Đạo diễn Ngô gật đầu, thật ra cũng không có chuyện gì.
Dù muốn thu hình số thứ hai cũng không thể làm trong hôm nay.
Tan tầm, Trần Nhiên vừa mở cửa thang máy liền nhìn thấy giám đốc Trương nhai kẹo cao su đứng chờ. Trần Nhiên đến bên cạnh ông, ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt.
“Chú biết là nhóc không tăng ca mà.” Giám đốc Trương mỉm cười. Con gái của ông đã về, Trần Nhiên nhất định sẽ đến.
Trần Nhiên hơi xấu hổ, giống như là hắn nhớ thương Trương Phồn Chi lắm vậy.
Ở trên xe, giám đốc Trương hỏi: “Nghe nói, cấp trên rất coi trọng chương trình của cháu, còn tăng cường độ tuyên truyền.”
“Đúng vậy ạ, chương trình sẽ phát sóng vào thứ sau nên hai ngày nay phải quay xong số thứ hai.”
“Có vẻ chương trình này cũng ổn, khởi đầu này của cháu tốt đấy.” Giám đốc Trương rất hào hứng. Trần Nhiên là do chính tay ông giúp để, nên ông luôn hi vọng Trần Nhiên có thể luôn luôn tỏa sáng.
Trần Nhiên nói: “Còn phải đợi tỷ lệ người xem mới biết được.”
Giám đốc Trương lắc đầu: “Tiếc thật, chú không được xem chương trình, ít nhất còn có thể biết cách vận hành. Đến lúc đó còn bảo dì Vân cháu xem.”
“Chương trình hơi hướng về giới trẻ, chắc chú Trương cũng không thích đâu.” Trần Nhiên nói.
“Hả? Vậy ý cháu là chú già rồi ư?” Giám đốc Trương buồn bực nói.
Trần Nhiên vội đáp: “Không phải vậy, chỉ là chương trình hướng đến kiểu khán giả khác thôi. Chú thích xem chương trình tin tức nên đương nhiên là không thích mấy chương trình tạp kỹ rồi…”
“Rốt cuộc thì ý của cháu vẫn là nói chú già chứ gì?” Giám đốc Trương cười nói: “Nhưng mà cũng không thể phủ nhận là chú đã già rồi. Chờ đến khi cháu và Chi Chi kết hôn, chú sẽ sớm được làm ông ngoại thôi. Nhớ năm đó khi chú mới vào truyền hình, được ba mươi tuổi chứ mấy, vậy mà thời gian trôi qua nhanh thật. Đúng là…”
Trần Nhiên muốn cười mà không cười được. Giám đốc Trương chuyển hướng câu chuyện nhanh thật đấy, hắn thực sự theo không kịp.
Yêu đương thì là giả, nói gì tới kết hôn, còn muốn làm ông ngoại nữa chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook