Vợ Tôi Là Một Siêu Sao
-
Chương 41: Coi Cô Như Một Người Bạn
Sáng ngày hôm sau, Trương Phồn Chi rời đi.
Lúc trước khi cô rời đi, cô chỉ gửi cho Trần Nhiên một tin nhắn, nhưng lần này lại khác còn gọi cả điện thoại.
Qua mấy ngày ở chung, quan hệ của cô và Trần Nhiên không còn xa cách như trước nữa. Bất kể cô nghĩ gì thì Trần Nhiên đều coi cô là bạn.
Trần Nhiên không có nhiều bạn, bạn từ tiểu học, cấp 2, cấp 3 đến đại học đều ở những chỗ khác nhau, người quen cũng không giống nhau.
Chỉ sau một thời gian, mỗi người một nơi, rất ít khi liên hệ.
Bạn học đại học cũng là vì không làm cùng công việc, ngoại trừ những ngày lễ tết còn gọi điện cho nhau, còn thời gian khác thì không có tin tức gì.
Ai cũng đã hơn hai mươi tuổi, là thời điểm bận rộn nhất của cuộc đời, đồng thời còn có tương lai riêng.
Ngay từ đầu, Trần Nhiên đã cho rằng Trương Phồn Chi là người khó ở, tính khí nóng nảy, bản tính lạnh lùng, chắc chắn tiếp xúc sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng bây giờ lại có cảm giác không tệ, ngoại trừ việc hay tức giận và thường xuyên phụng phịu thì cô cũng không có nhiều khuyết điểm lắm.
Ít nhất đó cũng là những gì mà hắn cảm nhận được.
Trương Phồn Chi nói: "Nếu rảnh anh cứ đến nhà tôi ăn cơm, bố mẹ tôi rất quý anh."
Trần Nhiên đáp: "Cô không nói thì tôi cũng sẽ đến."
"Được rồi, tôi phải kiểm vé đây." Trương Phồn Chi nói xong liền cúp điện thoại.
Trợ lý tiểu Cầm thấy Trương Phồn Chi cất điện thoại xong, mới khẽ nói: "Chị Hi Vân, em vừa nói chuyện với chị Lâm, chị ấy nói tối nay mới trở về Hoa Hải, bảo chị đợi chị ấy, đừng đến công ty vội."
Mặt Trương Phồn Chi không chút biểu tình: "Chị ta còn sợ tôi đến công ty làm loạn sao? Haha, tôi là loại người như thế à?"
Tiểu Cầm định gật đầu, nhưng lại sợ bị đuổi việc. Việc Trương Phồn Chi chống đối công ty cũng không phải lần một lần hai, cô cũng đã quen rồi.
"Phải lên máy bay rồi." Trương Phồn Chi không để tiểu Cầm một mình khiêng hành lý mà bản thân cũng kéo theo một cái.
Tiểu Cầm khó xử nhìn Trương Phồn Chi. Cô không biết Trương Phồn Chi có đồng ý không? Chị Lâm lại muốn cô ngăn cản Trương Phồn Chi, nhưng làm sao cô có thể càn được?
Trương Phồn Chi thấy cô không đi, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của cô, lạnh nhạt nói: "Tôi không phải đồ ngốc, tôi vẫn còn hai năm hợp đồng với công ty, chẳng ngu gì mà gây sự với họ."
Mặt mày tiểu Cầm lập tức hớn hở, vội vàng đuổi theo.
Trương Phồn Chi không muốn gây sự mà muốn bàn bạc đàng hoàng.
Nơi cô ấy bắt đầu sự nghiệp chính là Phồn Tinh, sao cô ấy lại không có chút tình cảm nào được?
Đương nhiên, với tình huống hiện tại, trước khi hợp đồng hết hạn công ty cũng không thể bắt cô gia hạn hợp đồng được.
Thời gian hợp đồng vẫn còn hai năm. Trong thời gian này, cô vẫn muốn được phát hành một bộ album.
Đây chính là giới hạn cuối cùng của cô, nếu không được thì cứ để công ty dìm cô đi, bài hát có phát hành cũng không có ý nghĩa gì cả.
Trần Nhiên không biết lần này Trương Phồn Chi muốn đàm phán với công ty, nhưng cũng đoán được đại khái.
Ý định của hắn khi mượn cây guitar của Trương Phồn Chi chính là muốn sáng tác một ca khúc cho cô.
Bởi vì quan hệ với chú Trương nên nếu hắn có khả năng thì nhất định sẽ giúp đỡ.
Chỉ tiếc hai ngày nay đều không có thời gian, hơn nữa hắn còn phải nhớ lại ca khúc và thử nghiệm trên ghita.
Nhưng với trình độ gà mờ của hắn thì đúng là khó khăn.
Hai ngày nay bận rộn với công việc, buổi tối lại đến nhà Trương Phồn Chi ăn cơm, về nhà thì cũng đã muộn, cứ liên tiếp như vậy. Có lẽ khi nào có thời gian, hắn sẽ lên mạng tìm mấy cuốn giáo trình để học.
Cái này vốn không dễ học cũng là bởi vì.
Nếu bắt đầu học từ nhỏ thì khi nhìn thấy nhạc phổ có thể dễ dàng hát theo.
Nhưng bây giờ tư duy đã được định hình, giản phổ lúc này không phải đồ rê mi nữa mà là 1 2 3.
Muốn biến giai điệu trong đầu thành giản phổ thì Trần Nhiên thực sự không làm được.
Luyện tập guitar cho tốt, sau đó đàn một bài hát thật hay thì chắc Trương Phồn Chi cũng có thể hiểu được.
Đương nhiên, những chuyện đó vẫn phải để sau, trước mắt Trần Nhiên vẫn ưu tiên công việc trước.
Dù có xem Trương Phồn Chi là bạn thì cũng không thể vì cô mà bỏ quên công việc được.
Đạo diện Ngô Tấn đang trầm tư, hình như là có ý tưởng gì mới.
Trần Nhiên biết điều đó, đi đến thương lượng với ông.
Nháy mắt đã qua mấy ngày.
Vì phải có hồ sơ gấp, cộng thêm việc cấp trên thúc giục nên chương trình phải tăng thêm giờ làm việc, chuẩn bị thật nhanh.
Trong thời gian này, chương trình bắt đầu tuyên truyền, áp phích đã được dán đầy bên ngoài KTV.
Nhà tài trợ cho chương trình lần này chính là chuỗi KTV Kim Cương, lúc quảng cáo trên TV cũng có ghi chú rõ là chương trình tuyển chọn sẽ diễn ra ở KTV Kim Cương.
Một chị gái bước vào KTV, trông thấy áp phích dán bên ngoài liền hỏi nhân viên phục vụ: "Xin hỏi đây là hoạt động gì vậy?"
Nhân viên phục vụ nói: "Chính là hoạt động liên hợp giữa KTV chúng tôi với kênh giải trí. Những người hát ở trong KTV sẽ được chọn ngẫu nhiên để lên TV tham gia chương trình."
"Có phải là "Tôi yêu ca hát" không?" Chị gái chỉ vào áp phích nói.
"Đúng vậy, tham gia chương trình tranh tài không chỉ được lên TV mà còn được tiền và phần thưởng. Mỗi một người được tuyển chọn trên TV đều sẽ được nhận thẻ KTV trị giá hai nghìn tệ."
"Nếu lên TV hát mà hát dở quá thì có mất mặt quá không?"
"Chương trình này chủ yếu là nhớ lời bài hát, dù chị hát tốt hay không tốt thì chỉ cần có thể nhớ được lời bài hát là được rồi."
"Nghe có vẻ thú vị..."
Cứ một lúc lại có vài người hỏi như vậy.
KTV đặt áp phích ở vị trí rất dễ đã nhìn thấy, ở bên ngoài có một tấm lớn, trên sân khấu lại có thêm một tấm, muốn không nhìn cũng không được.
Nhưng không phải ai cũng giống chị gái kia, không biết gì về chương trình này cả.
Có rất nhiều người sử dụng phần mềm ca hát khi nhìn thấy áp phích này đều hơi kinh ngạc: "Không ngờ chương trình này có thật."
Mấy phần mềm ca hát đều có những chương trình tuyển chọn ca sĩ, người nào thích thì có thể tham gia nên cũng biết đến nó.
Đây chỉ là tuyên truyền sơ bộ, chỉ ở trong KTV, còn chưa phát quảng cáo ra bên ngoài. Nhưng rất nhiều người có thói quen đăng status lên, giúp chương trình chưa phát sóng đã có chút nổi tiếng.
Lúc này đây, phần mềm ca hát cũng đã tuyển chọn được sơ bộ.
Đạo diễn Ngô Tấn mời hai vị nhạc sĩ đến giúp một tay, muốn tìm một người đủ tiêu chuẩn, sau đó mời người ta đến phỏng vấn.
"Yêu cầu của chúng tôi khá là nghiêm khắc, đầu tiên là hát hay, giọng hát đặc sắc và không được quá phổ thông. Quan trọng nhất là hiện trường làm tốt nên làm phiền hai thầy kiểm định lại." Đạo diễn Ngô Tấn nói.
Hai nhạc sĩ hơi khó xử: "Yêu cầu này có anh có hơi cao quá. Liệu có thể tuyển được không?"
Đạo diễn Ngô Tấn nói: "Chúng tôi đã tổ chức hoạt động trên một số phần mềm ca hát, người nổi tiếng cũng có thể tham gia, nhất định sẽ có người phù hợp với yêu cầu."
Hai nhạc sĩ khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu chọn lựa.
Chương trình chuẩn bị rất nhanh nên chỉ trong mấy ngày đã có kết quả, sau đó đến giai đoạn phỏng vấn, chọn ra những giọng ca chính có năng lực.
Đạo diễn Ngô Tấn dựa theo yêu cầu của Trần Nhiên mà làm.
Ban đầu Trần Nhiên còn yêu cầu điều kiện về ngoại hình, nhưng nghĩ lại thì đã hủy bỏ, chỉ cần giọng hát tốt là được.
Đôi khi sự tương phản giữa ngoại hình và giọng hát cũng có thể tạo nên yếu tố bất ngờ.
Lúc trước khi cô rời đi, cô chỉ gửi cho Trần Nhiên một tin nhắn, nhưng lần này lại khác còn gọi cả điện thoại.
Qua mấy ngày ở chung, quan hệ của cô và Trần Nhiên không còn xa cách như trước nữa. Bất kể cô nghĩ gì thì Trần Nhiên đều coi cô là bạn.
Trần Nhiên không có nhiều bạn, bạn từ tiểu học, cấp 2, cấp 3 đến đại học đều ở những chỗ khác nhau, người quen cũng không giống nhau.
Chỉ sau một thời gian, mỗi người một nơi, rất ít khi liên hệ.
Bạn học đại học cũng là vì không làm cùng công việc, ngoại trừ những ngày lễ tết còn gọi điện cho nhau, còn thời gian khác thì không có tin tức gì.
Ai cũng đã hơn hai mươi tuổi, là thời điểm bận rộn nhất của cuộc đời, đồng thời còn có tương lai riêng.
Ngay từ đầu, Trần Nhiên đã cho rằng Trương Phồn Chi là người khó ở, tính khí nóng nảy, bản tính lạnh lùng, chắc chắn tiếp xúc sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng bây giờ lại có cảm giác không tệ, ngoại trừ việc hay tức giận và thường xuyên phụng phịu thì cô cũng không có nhiều khuyết điểm lắm.
Ít nhất đó cũng là những gì mà hắn cảm nhận được.
Trương Phồn Chi nói: "Nếu rảnh anh cứ đến nhà tôi ăn cơm, bố mẹ tôi rất quý anh."
Trần Nhiên đáp: "Cô không nói thì tôi cũng sẽ đến."
"Được rồi, tôi phải kiểm vé đây." Trương Phồn Chi nói xong liền cúp điện thoại.
Trợ lý tiểu Cầm thấy Trương Phồn Chi cất điện thoại xong, mới khẽ nói: "Chị Hi Vân, em vừa nói chuyện với chị Lâm, chị ấy nói tối nay mới trở về Hoa Hải, bảo chị đợi chị ấy, đừng đến công ty vội."
Mặt Trương Phồn Chi không chút biểu tình: "Chị ta còn sợ tôi đến công ty làm loạn sao? Haha, tôi là loại người như thế à?"
Tiểu Cầm định gật đầu, nhưng lại sợ bị đuổi việc. Việc Trương Phồn Chi chống đối công ty cũng không phải lần một lần hai, cô cũng đã quen rồi.
"Phải lên máy bay rồi." Trương Phồn Chi không để tiểu Cầm một mình khiêng hành lý mà bản thân cũng kéo theo một cái.
Tiểu Cầm khó xử nhìn Trương Phồn Chi. Cô không biết Trương Phồn Chi có đồng ý không? Chị Lâm lại muốn cô ngăn cản Trương Phồn Chi, nhưng làm sao cô có thể càn được?
Trương Phồn Chi thấy cô không đi, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt đắn đo của cô, lạnh nhạt nói: "Tôi không phải đồ ngốc, tôi vẫn còn hai năm hợp đồng với công ty, chẳng ngu gì mà gây sự với họ."
Mặt mày tiểu Cầm lập tức hớn hở, vội vàng đuổi theo.
Trương Phồn Chi không muốn gây sự mà muốn bàn bạc đàng hoàng.
Nơi cô ấy bắt đầu sự nghiệp chính là Phồn Tinh, sao cô ấy lại không có chút tình cảm nào được?
Đương nhiên, với tình huống hiện tại, trước khi hợp đồng hết hạn công ty cũng không thể bắt cô gia hạn hợp đồng được.
Thời gian hợp đồng vẫn còn hai năm. Trong thời gian này, cô vẫn muốn được phát hành một bộ album.
Đây chính là giới hạn cuối cùng của cô, nếu không được thì cứ để công ty dìm cô đi, bài hát có phát hành cũng không có ý nghĩa gì cả.
Trần Nhiên không biết lần này Trương Phồn Chi muốn đàm phán với công ty, nhưng cũng đoán được đại khái.
Ý định của hắn khi mượn cây guitar của Trương Phồn Chi chính là muốn sáng tác một ca khúc cho cô.
Bởi vì quan hệ với chú Trương nên nếu hắn có khả năng thì nhất định sẽ giúp đỡ.
Chỉ tiếc hai ngày nay đều không có thời gian, hơn nữa hắn còn phải nhớ lại ca khúc và thử nghiệm trên ghita.
Nhưng với trình độ gà mờ của hắn thì đúng là khó khăn.
Hai ngày nay bận rộn với công việc, buổi tối lại đến nhà Trương Phồn Chi ăn cơm, về nhà thì cũng đã muộn, cứ liên tiếp như vậy. Có lẽ khi nào có thời gian, hắn sẽ lên mạng tìm mấy cuốn giáo trình để học.
Cái này vốn không dễ học cũng là bởi vì.
Nếu bắt đầu học từ nhỏ thì khi nhìn thấy nhạc phổ có thể dễ dàng hát theo.
Nhưng bây giờ tư duy đã được định hình, giản phổ lúc này không phải đồ rê mi nữa mà là 1 2 3.
Muốn biến giai điệu trong đầu thành giản phổ thì Trần Nhiên thực sự không làm được.
Luyện tập guitar cho tốt, sau đó đàn một bài hát thật hay thì chắc Trương Phồn Chi cũng có thể hiểu được.
Đương nhiên, những chuyện đó vẫn phải để sau, trước mắt Trần Nhiên vẫn ưu tiên công việc trước.
Dù có xem Trương Phồn Chi là bạn thì cũng không thể vì cô mà bỏ quên công việc được.
Đạo diện Ngô Tấn đang trầm tư, hình như là có ý tưởng gì mới.
Trần Nhiên biết điều đó, đi đến thương lượng với ông.
Nháy mắt đã qua mấy ngày.
Vì phải có hồ sơ gấp, cộng thêm việc cấp trên thúc giục nên chương trình phải tăng thêm giờ làm việc, chuẩn bị thật nhanh.
Trong thời gian này, chương trình bắt đầu tuyên truyền, áp phích đã được dán đầy bên ngoài KTV.
Nhà tài trợ cho chương trình lần này chính là chuỗi KTV Kim Cương, lúc quảng cáo trên TV cũng có ghi chú rõ là chương trình tuyển chọn sẽ diễn ra ở KTV Kim Cương.
Một chị gái bước vào KTV, trông thấy áp phích dán bên ngoài liền hỏi nhân viên phục vụ: "Xin hỏi đây là hoạt động gì vậy?"
Nhân viên phục vụ nói: "Chính là hoạt động liên hợp giữa KTV chúng tôi với kênh giải trí. Những người hát ở trong KTV sẽ được chọn ngẫu nhiên để lên TV tham gia chương trình."
"Có phải là "Tôi yêu ca hát" không?" Chị gái chỉ vào áp phích nói.
"Đúng vậy, tham gia chương trình tranh tài không chỉ được lên TV mà còn được tiền và phần thưởng. Mỗi một người được tuyển chọn trên TV đều sẽ được nhận thẻ KTV trị giá hai nghìn tệ."
"Nếu lên TV hát mà hát dở quá thì có mất mặt quá không?"
"Chương trình này chủ yếu là nhớ lời bài hát, dù chị hát tốt hay không tốt thì chỉ cần có thể nhớ được lời bài hát là được rồi."
"Nghe có vẻ thú vị..."
Cứ một lúc lại có vài người hỏi như vậy.
KTV đặt áp phích ở vị trí rất dễ đã nhìn thấy, ở bên ngoài có một tấm lớn, trên sân khấu lại có thêm một tấm, muốn không nhìn cũng không được.
Nhưng không phải ai cũng giống chị gái kia, không biết gì về chương trình này cả.
Có rất nhiều người sử dụng phần mềm ca hát khi nhìn thấy áp phích này đều hơi kinh ngạc: "Không ngờ chương trình này có thật."
Mấy phần mềm ca hát đều có những chương trình tuyển chọn ca sĩ, người nào thích thì có thể tham gia nên cũng biết đến nó.
Đây chỉ là tuyên truyền sơ bộ, chỉ ở trong KTV, còn chưa phát quảng cáo ra bên ngoài. Nhưng rất nhiều người có thói quen đăng status lên, giúp chương trình chưa phát sóng đã có chút nổi tiếng.
Lúc này đây, phần mềm ca hát cũng đã tuyển chọn được sơ bộ.
Đạo diễn Ngô Tấn mời hai vị nhạc sĩ đến giúp một tay, muốn tìm một người đủ tiêu chuẩn, sau đó mời người ta đến phỏng vấn.
"Yêu cầu của chúng tôi khá là nghiêm khắc, đầu tiên là hát hay, giọng hát đặc sắc và không được quá phổ thông. Quan trọng nhất là hiện trường làm tốt nên làm phiền hai thầy kiểm định lại." Đạo diễn Ngô Tấn nói.
Hai nhạc sĩ hơi khó xử: "Yêu cầu này có anh có hơi cao quá. Liệu có thể tuyển được không?"
Đạo diễn Ngô Tấn nói: "Chúng tôi đã tổ chức hoạt động trên một số phần mềm ca hát, người nổi tiếng cũng có thể tham gia, nhất định sẽ có người phù hợp với yêu cầu."
Hai nhạc sĩ khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu chọn lựa.
Chương trình chuẩn bị rất nhanh nên chỉ trong mấy ngày đã có kết quả, sau đó đến giai đoạn phỏng vấn, chọn ra những giọng ca chính có năng lực.
Đạo diễn Ngô Tấn dựa theo yêu cầu của Trần Nhiên mà làm.
Ban đầu Trần Nhiên còn yêu cầu điều kiện về ngoại hình, nhưng nghĩ lại thì đã hủy bỏ, chỉ cần giọng hát tốt là được.
Đôi khi sự tương phản giữa ngoại hình và giọng hát cũng có thể tạo nên yếu tố bất ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook