Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh
Chương 77: 77: Bão Gió Đầy Trời


Tiếng hét cầu cứu tha thiết vang vọng trong căn biệt thự lạnh lẽo, nhưng chẳng một ai nghe thấy, chẳng ai có thể ra tay cứu giúp cô gái đáng thương đang từng giây từng phút chống chọi với một con quỷ đội lốt người.

" Rầm..."
Dường như trời cao cũng đang phẫn nộ thay cho cô gái bất hạnh ấy, khi liên tục cho những tiếng sét điếc tai vang lên, cứ sau một tia chớp sáng trưng cả một khoảng trời kế tiếp sẽ là một tiếng sét phát ra.

Những cơn gió lạnh liên tục thổi mạnh qua tung bay chiếc rèm cửa màu trắng tinh trong căn phòng đang giam giữ cô gái bi thảm ấy cùng với một tên cầm thú.

Hắn đang cố sức xé toạt chiếc váy đỏ trên người An Kỳ xuống nhưng cô chưa từng chịu khuất phục trước gã đàn ông đê tiện đó, mặc cho cơ thể vẫn đang run lên, nơi hạ thân nóng rực và ngày càng trở nên khó chịu, thân thể mảnh mai lúc này đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn liên tục kháng cự, không để bàn tay bẩn thỉu kia thực hiện thành công ý đồ đồi bại với mình.

" Thằng khốn nạn, tránh xa tao ra...!Hạo Phong, cứu em...!Em sắp không chịu nổi nữa rồi."
* Chát*
Trình Thế Vỹ giận dữ, hắn lại tát An Kỳ một cái thật mạnh và dần trở nên thiếu kiên nhẫn khi đã mất một khoảng thời gian khá dài rồi mà vẫn chưa làm được chuyện gì ra hồn.

" Mẹ kiếp, mày cũng giỏi chịu đựng lắm, đã trúng thuốc rồi mà vẫn còn chống cự, để tao xem mày chịu được bao lâu nữa.

Cứu mày hả? Hahaha, mày có hét đến phát câm cũng chẳng có con ma nào tới cứu mày đâu.

Ngoan ngoãn nằm yên cho ông."

Nói xong hắn giữ chặt hai tay An Kỳ, và rồi lao xuống vùng cổ trắng mịn nõn nà điên cuồng hôn hít đến mức in lại những dấu đỏ, vết cũ vết mới chồng chất lên nhau khiến An Kỳ phát tỏm.

Cô bật khóc, nước mắt thi nhau rơi xuống hòa lẫn với mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vòng.

Cuộc đời của cô đến đây là kết thúc rồi sao? Kết thúc trong tay một tên thú nhân, nếu hôm nay cô còn mạng để thoát khỏi con quỷ dữ này thì cô cũng chẳng còn thiết tha sống tiếp nữa.

Thân thể, từng tấc da tấc thịt của cô đã bị vấy bẩn, thậm chí là trinh tiết cũng sắp không thể giữ được nữa thì cô đâu còn mặt mũi nào quay về gặp Trình Hạo Phong, kể cả là sau này không biết cô phải sống thế nào khi những chuyện kinh khủng hôm nay đã khắc sâu trong tâm trí, vậy thì cô thà tự mình kết liễu cho xong.

Nước mắt lẫn mồ hôi, hết giọt này đến giọt khác lần lượt rơi vào khóe môi hòa với vết máu vừa tứa ra sau cái tát vừa rồi, mùi vị tanh nồng xộc vào cánh mũi, cơn đau này, nỗi nhục nhã này tại sao lại nỡ nhẫn tâm để một cô gái như cô phải gánh chịu...!
Thứ thuốc kích thích kia mỗi lúc một hành hạ cơ thể, khiến An Kỳ run lên bần bật, cảm giác cứ như có hàng vạn con kiến đang bò lển nghểnh trên da thịt, đặt biệt là nơi tư mật, dịch thủy cứ chảy ra ướt át cả một khoảng ga giường.

Cô cắn chặt môi đến nổi bật máu để quên đi những cảm giác kinh khủng kia, đôi mắt đau thương dần dần khép lại, cơ thể cũng chẳng còn vùng vẫy nữa, cô đã quá mệt mỏi, đã quá tuyệt vọng, cô chấp nhận buông xuôi, chấp nhận thuận theo ý trời an bày.

" Hahaha, cuối cùng thì tiểu mỹ nữ em cũng thuộc về tôi.

Lý An Kỳ, em có biết là em rất ngon hay không.? Hahaha..."
Những tiếng cười đểu giả vang vọng trong khắp căn phòng vô cùng ghê tỏm.

Ánh mắt điên cuồng đầy ý muốn chiếm hữu thăm dò mọi ngóc ngách trên cơ thể An Kỳ, hắn liếm môi thèm thuồng rồi tiến xuống mơn trớn trước ngực cô.

" Rầm."
Ngay lúc An Kỳ đã rơi xuống đáy vực tuyệt vọng thì phía cánh cửa bất ngờ bị ai đó đá văng ra, đập vào vách tường phát ra tiếng động lớn, khiến Trình Thế Vỹ giật mình.

An Kỳ nhìn thấy bóng dáng cao lớn, vạm vỡ vô cùng quen thuộc mà trong lòng vui mừng khôn xiết, ngay lập tức cô được kéo lên khỏi vực thẳm tuyệt vọng, cô nở nụ cười mang đầy ấm ức rồi mơ màng ngất đi.

Vì trong phòng chỉ có chút ánh sáng le lói nên nhất thời Trình Thế Vỹ vẫn chưa kịp nhìn rõ là ai thì cơ mặt đã nhận được một cú đấm trời giáng khiến hắn ngã xuống sàn nhà.

Tiếp đó là những đòn đánh đầy hiểm ác, được dùng hết sức lực thẳng tay nện xuống mặt hắn, sau khi đã quá chán với những cú đấm đơn giản, Trình Hạo Phong tóm cổ Trình Thế Vỹ kéo hắn xồng xộc đứng dậy ép vào tường.

Do đứng gần với ánh đèn nên lúc này Trình Thế Vỹ đã có thể nhìn rõ người đang tấn công mình là ai, nhưng hắn cũng chỉ có thể trừng mắt lên mà nhìn vì cổ họng đã bị Trình Hạo Phong bóp chặt, đến thở cũng trở nên khó khăn thì đừng nghĩ đến chuyện có thể lên tiếng.

Khuôn mặt lãnh khốc của Trình Hạo Phong và đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ nhìn thẳng vào mặt Trình Thế Vỹ, anh tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, nghiến chặt răng thốt ra từng câu từng chữ sặc mùi thuốc súng.

" Mày có biết người mày vừa động tới là ai không hả? Trình Thế Vỹ, mày chán sống rồi đúng không?"

" Anh...hai,..

em...em"
Trình Thế Vỹ báu chặt vào cánh tay đang bóp chặt cổ họng mình, khó nhọc nói không nên lời.

Trình Hạo Phong chẳng muốn nhiều lời với tên cặn bã này, anh nhếch môi khinh miệt rồi tóm lấy cánh tay của Trình Thế Vỹ vặn ngược ra phía sau, dứt khoác tung xuống một đòn cực hiểm độc.

" Rắc.."
" Aaaaa..."
Trình Thế Vỹ ngã nhào xuống sàn nhà, thân thể co ro ôm lấy cánh tay vừa bị bẻ gãy, gào thét trong đau đớn.

" Hôm nay là một cánh tay, ngày mai sẽ là cái mạng chó của mày.

Mày nên nhớ cho kĩ, đây là hậu quả khi dám động vào người của Trình Hạo Phong này."
Từng câu từng chữ tàn khốc của Trình Hạo Phong văng vẳng bên tai Trình Thế Vỹ khiến hắn sợ hãi co rút vào một góc, ôm lấy cánh tay tàn phế.

Ngay sau đó Trình Hạo Phong liền đi đến cởi trói cho An Kỳ rồi bế cô nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.

" Đại ma vương, cuối cùng thì anh cũng đến cứu em..."
Giọng nói yếu ớt của cô gái nhỏ nhắn trong vòng tay anh thều thào vang lên khiến trái tim Trình Hạo Phong đau như dao cắt, mỗi bước chân anh đi ngày một nhanh hơn.

" Xin lỗi, anh đã bảo vệ em không tốt.


Nha đầu ngốc, em cố chịu thêm một chút, anh đưa em đến bệnh viện."
" Đừng."
An Kỳ nhíu mày, cô nắm lấy vạt áo của anh, khẽ lắc đầu rồi nhỏ giọng cất lời.

" Em không muốn vào bệnh viện, em, em bị trúng thuốc, anh đưa em về nhà nha."
Một giọt nước mắt bi thương bất giác rơi xuống sau câu nói, An Kỳ nắm thật chặt vạt áo của anh, cố gắng đè nén cơn run đang truyền tới.

" Được, anh đưa em về nhà.

Ngoan, đừng sợ nữa."
Chứng kiến người con gái mình hết mực yêu thương, cưng chiều lúc này phải chịu ủy khuất, đớn đau mà lòng anh tan nát.

Ánh mắt yêu thương đã đỏ hoe vì đau lòng, thanh âm phát ra nơi cổ họng cũng đã nghẹn ngào.

Ôm An Kỳ trong tay, anh bước thật nhanh ra khỏi căn nhà quái quỷ ấy, đưa cô vào xe rồi phóng thật nhanh về nhà.

Chiếc xe Maybach lao nhanh trên con đường đầy bão gió, từng giọt mưa nặng trĩu cũng đã ào ạt rơi xuống như thay An Kỳ trút hết mọi đau thương...!
Liệu có "trời quang mây tạnh" sau cơn mưa này không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương