Vợ Tôi Là Bang Chủ
-
6: Sợ Em Bị Bắt Nạt
Một tuần mới lại đến, tại phòng họp tập đoàn Đỉnh Phong, Điền Tú Chân đang họp với giám đốc các bộ phận, trợ lý Đàm Trung báo cáo :“Thưa sếp, thông qua quan hệ em đã có buổi gặp với cấp cao của băng đảng Bò Cạp Đen, vì quan hệ nghĩa tình với người trung gian, họ có cho em biết là người thuê họ làm việc chỉ yêu cầu bắt cóc sếp trong 3 ngày rồi thả, còn thông tin đối phương theo luật giang hồ thì họ không thể tiết lộ được.”Ken - Giám đốc tài chính bật biểu đồ phân thích lên và báo cáo:“Thưa sếp, khoản thời gian này có vài tài khoản đang liên tục tạo lệnh short (mua khống) cổ phiếu của chúng ta với đòn bẫy x100, hành động rất lén lút, may nhờ tổ phân tích của chúng ta toàn là những người có kinh nghiệm và cực kỳ nhạy bén nên đã phát hiện kịp lúc.
”Điền Tú Chân vừa nghe trình bày, vừa nhẹ nhàng gõ tay trên bàn làm việc và nói:“Xem ra tôi đã dần thấy được âm mưu của bọn họ, đặt lệnh soft (mua khống) liên tục, bắt cóc tôi và tung tin ra để tạo khủng hoảng bán tháo, sau đó họ sẽ chốt lời ở giá thấp và bắt đầu đặt lại lệnh mua vào trước khi tôi được thả ra, 2 lượt như vậy cổ phiếu của chúng ta sẽ bị thu mua với số lượng lớn.”Cô ngưng lại một hồi vì cảnh tượng soái khí của Cổ Tịnh cứu nguy cho mình chợt hiện ra, tuy nhiên, mặt cô vẫn không biến sắc mà nói tiếp:“Điều họ không ngờ là tôi lại được cứu thoát, vì thế âm mưu của họ bị tạm hoãn.
Với lại chỉ việc thâu tóm cổ phiếu qua sàn thôi cũng chưa đủ sức để can thiệp vào hội đồng quản trị, tôi nghĩ, họ đang ngấm ngầm liên kết với cổ đông của chúng ta.”“Và người cổ đông đó khả năng cũng chính là nội gián mà sếp nói.” - Đàm Trung bổ sung.“Đúng vậy, người đó phải nắm trên tay số cổ phần đủ nhiều để lật đổ tôi.” - Điền Tú Chân cười nhép môi nói tiếp - “Thú vị đấy, xem ra đã đến lúc chúng ta giăng bẫy bắt chuột, giám đốc Ken, anh hãy giúp tôi giữ làm sao cho giá cổ phiếu cao hơn giá short họ đặt trong ít nhất 7-10 ngày, lượng mua của họ quá lớn nên nhất thời ko thể close position (đóng giao dịch) được, tôi sẽ cho họ lời không được, lỗ không xong.”Điền Tú Chân bắt đầu giao nhiệm vụ cho những người phụ trách thân cận mà cô tin tưởng.
Cuộc họp diễn ra hơn hai giờ mới kết thúc.
Sau đó thư ký của cô đã giúp cô đặt ngay vé máy bay đến vài thành phố khác nhau, vì để kế hoạch của mình được thuận lợi, cô phải chắc rằng hai cổ đông lớn của công ty không có bất thường và vẫn luôn ủng hộ cô, đồng thời dự án lớn trên tay cô phải xúc tiến nhanh hơn so với kế hoạch.
Cô cần thuyết phục nhà đầu tư chốt hợp đồng với cô trong vài ngày, mặc dù hợp đồng đó đã dây dưa điều khoản cả tháng nay.Tuy nhiên trước khi lên máy bay, cô vẫn không quên nhắn tin cho Cổ Tịnh:[Chị cần đi công tác một tuần, có vấn đề gì thì báo chị ngay.]Phía kia sau 15 phút trả lời:[Ok!][Chị vẫn sắp xếp vài người canh xung quang để đảm bảo an toàn cho em.][Không cần thiết.] - Cổ Tịnh từ chối[Đừng nhớ chị.][Ừ!][...]Thôi được, Điền Tú Chân đã quen với phong cách nói chuyện này của Cổ Tịnh, dù sao cũng đã có tiến bộ lớn, vì ban đầu tin nhắn của cô gần như không nhận được phản hồi.***Khi kết thúc công việc với nhà đầu tư tại thành phố Joy đã là 7 ngày sau, một tuần vừa qua Điền Tú Chân hầu như không hề ngưng nghỉ, lịch làm việc và họp mặt của cô dày đặt đến nổi khiến sức khoẻ cô kiệt quệ, trên đường tài xế chở cô và trợ lý Đàm Trung đến sân bay để về lại thành Moon thì gặp vụ va chạm giao thông phía trước nên bắt buộc bị kẹt lại chờ đợi.
Vốn dĩ Điền Tú Chân đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sau, nhưng vì tiếng cãi vả quá lớn, Điền Tú Chân bèn ngước mắt xem thử, từ một vẻ mặt cau mày mệt mỏi, đã chuyển đổi thành vẻ mặt ngạc nhiên và có chút vui mừng trong 2 giây, cô liền mở cửa xe bước xuống ngay.“Mọi người coi đi, con nhỏ này không coi người lớn tuổi ra gì, nó đụng tôi té xe mà nó còn trơ mặt ra, sao mà có thể hỗn xược như vậy cơ chứ, hu hu…” - Một bà cụ đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc.“Bà vượt đèn đỏ.” - Cổ Tịnh quàng tay trước ngực nói với giọng vô cảm.“Lúc tao chạy qua còn đèn xanh đàng hoàn nhé, ôi cái thân già của tui đang phải gấp rút đi giao thức ăn cho khách mà bị nó đụng như vậy, chắc bị chủ đuổi việc mất, đồ ăn đổ hết rồi còn phải đền tiền món ăn, tui phải sống sao đây?”Dân đi đường thấy vậy liền bên vực bà cụ, trách móc xối xả:“Bọn trẻ giờ là vậy đó, lúc nào cũng chạy xe cẩu thả.”“Đúng vậy, nhìn con nhỏ này là biết dân chơi rồi.”“Nè, đền tiền đền xe đạp cho người ta đi, không bọn tôi báo công an đấy.”Mệt mỏi trước ánh mắt đám đông và cũng không muốn dây dưa với bà cụ, Cổ Tịnh đành lên tiếng:“Bà muốn bao nhiêu?” - Vừa nói, Cổ Tịnh vừa móc hết sắp tiền trong bóp ra.Bà cụ ngay lập tức giật lấy xấp tiền đếm ngay, xong rồi chê bai:“Chỉ có 3 triệu làm sao đủ, nội mớ đồ ăn này thôi cũng hơn 1 triệu rồi, còn phải sửa xe và đi khám cái chân bị té nữa nè!”“Con chỉ có nhiêu đó, bà không chịu thì con cũng hết cách.” - Nói xong, Cổ Tịnh quay mặt định leo lên xe mô tô đi tiếp, nhưng bà cụ đã chắn ngang ngay đầu xe Cổ Tịnh và hò hét:“Nè con kia, hỗn xược và vô lương tâm vừa phải, định như thế là xong à, mày chạy chiếc xe mô tô đẹp vậy không lẽ không có tiền, không chỉ phải chịu hết các khoản tiền, còn phải cúi đầu xin lỗi, biết chưa? Ba má không dạy mày tao dạy mày!”Nghe những từ này, mặt Cổ Tịnh ngay lập tức lạnh hẵn đi, nếu là một người trẻ tuổi thì nãy giờ đã không có cơ hội đứng đây ngang ngược với cô rồi, đằng này cô lại gặp phải bà cụ, cô không nở ra tay.Điền Tú Chân lặng lẽ chứng kiến hết sự việc, cô mỉm cười lắc đầu rồi lên tiếng:“Bà ơi, đừng ỷ mình già rồi lúc nào cũng đúng chứ...” - Vừa nói, Điền Tú chân vừa đá lông nheo với Cổ Tịnh và nở một nụ cười ngọt ngào.
Bắt gặp nụ cười ấy, ánh mắt băng giá của Cổ Tịnh vừa bất ngờ, và cũng bất giác ấm lại được một phần nào.Nghe tiếng, bà cụ chửi liền:“Mày là ai mà lo chuyện bao đồng?”Trước khi bước xuống xe, Điền Tú Chân đã nghe lại tường thuật của tài xế cũng như camera ghi nhận, cô cười nhạt bảo:“Con nói cho bà biết, mặc dù đoạn đường này không gắng camera, nhưng xe con có camera hành trình, sự việc khi nãy là bà vượt đèn đỏ rồi tông ngang xe của cô gái này và té lộn nhào, nếu không vì cô ấy phản ứng nhạy bén là bà đã bị vết thương nặng hơn rồi, bà mới là người phải chịu bồi thường thiệt hại cho người ta.”Điền Tú Chân tiến đến chiếc xe mô tô của Cổ Tịnh, chỉ vết trầy xước dài trên bình xăng do va quẹt.“Vết này nhé, xe mô tô này sơn đặc thù nên phải nhập khẩu về, chắc chừng hai ba chục triệu thôi, chưa kể đến bà phạm lỗi giao thông, còn phải nộp phạt đấy! Cô gái này thấy bà lớn tuổi không chấp nhất, bà lại được nước làm tới, giờ thì để con báo công an, giao công an xử lý.”Nghe vậy, sắc mặt bà cụ tái mét, ngay lập tức dịu giọng :“Con, con hãy thương bà, bà khổ lắm, một ngày phải làm việc rất nhiều tiếng để nuôi đứa cháu, sợ bà chủ chửi nên bà mới phải chạy thật nhanh để giao thức ăn cho khách, bà nhất thời tham lam, nhiều tiền vậy bà không trả nổi đâu, hu hu…”Bà cụ chạy đến bên Cổ Tịnh, nắm lấy tay Cổ Tịnh van xin:“Con tha lỗi cho bà, bà trả lại tiền cho con đây.”Cổ Tịnh ngay lập tức rút tay lại, cô thật sự không quen với bất cứ đụng chạm nào dù người đó là ai.“Không cần!” - Dứt lời, Cổ Tịnh lấy mũ bảo hiểm đội vào, leo lên xe.Điền Tú Chân thấy vậy chạy ngay tới nắm tay Cổ Tịnh:“Nè nè, sói con, chị mới giúp em đó, chưa thể hiện gì mà đi rồi à, sao mà lãnh cảm như thế, hở?”“Tôi…” - Cổ Tịnh nhìn bàn tay của Điền Tú Chân nắm lấy cánh tay mình, lạ thật, cơ thể cô không phản cảm - “Tôi phải về thành Moon.”“Hic, chị không hiểu em làm sao luôn, khoản cách 2 thành phố đến gần 500km mà tại sao em không ngồi máy bay cho nhanh… máy bay!” - Điền Tú Chân như chợt nhớ ra điều gì - “Thôi rồi, chuyến bay về thành Moon của chị đã quá giờ check in rồi, hơn thế nữa, đó còn là chuyến bay cuối cùng trong ngày, chết tiệt!”Tất cả cũng vì Điền Tú Chân muốn quay về thành Moon ngay trong đêm nay, ngay khi kết thúc tiệc rượu với nhà đầu tư, cô đã ráng cho tài xế chạy thật nhanh, mặc dù thời gian rất sát sao, nhưng cô nghĩ hiện tại cũng đã qua giờ cao điểm tối nên vẫn sẽ kịp, và kết quả là người tính không bằng trời tính.“Cám ơn, và bỏ tay ra, tôi phải đi đây!” - Tiếng nói của Cổ Tịnh vang lên ngắt ngang suy nghĩ của Điền Tú Chân.Điền Tú Chân cảm thấy thật uất ức, vì giúp con người này mà trễ cả chuyến bay, vậy mà cô ấy lại y như ko liên quan? Một ý nghĩ bất chợt thoáng qua, cô không chần chừ thêm mà leo ngay lên yên xe sau ôm lấy eo Cổ Tịnh.“Chuyến bay của chị vì em mà bị trễ, em phải chịu trách nhiệm với chị.”Mặc cho Cổ Tịnh phản đối liên tục, nhưng Điền Tú Chân vẫn nhất quyết ôm thật chặt ko buông ra, cô, kiêu hãnh, tự tin, không chịu thua, vậy mà con bé này suốt ngày lạnh lùng với cô, nên thứ gì Cổ Tịnh càng kháng cự, cô càng thích làm.Bất lực, Cổ Tịnh bèn nói :“Không có nón bảo hiểm, không có đồ bảo hộ, cô có chắc là vẫn muốn đi theo tôi?”Lúc này, Đàm Trung thật sự không nhịn được nữa, anh đành lên tiếng vì hành động không hề lý tính của sếp mình:“Sếp ơi, sếp nở lòng nào bỏ em lại, hơn nữa, từ thành Joy đến Moon gần 500km, sao mà sếp chịu được trong khi sếp chưa từng ngồi xe mô tô với khoản đường dài như vậy.”“Tại sao không được cơ chứ, đấu với đối thủ không ăn không ngủ mà chị còn làm được, huống chi chỉ là ngồi xe, giờ thì em hãy kiếm ngay chỗ bán đồ bảo hộ cho chị, rồi em tự tìm cách về đi nhé, ngày mai chúng ta gặp nhau trên công ty.”Đàm Trung dở khóc dở cười với sếp mình, anh không nghĩ sếp mình có những lúc điên rồ đến vậy, anh nhìn sắc mặt của Cổ Tịnh, luôn toát ra cảm giác xa lánh với cả thế giới, vậy mà sếp mình cứ phải sáp mặt vào, chắc sếp bị bỏ ngãi.Mặc dù rất ư là khó hiểu, nhưng anh và tài xế vẫn đã chuẩn bị hết đồ bảo hộ đi xe mô tô cho Điền Tú Chân chỉ trong 20 phút.
Trong quá trình này, Điền Tú Chân như keo dán sắt dính chặt lấy Cổ Tịnh, cả hai đứng chờ đợi bên khu công viên gần đó.
Cổ Tịnh khoanh tay trước ngực, mắt hình viên đạn, chán nhăn như chó bẹc giê đứng dựa vào xe mô tô bất động, còn Điền Tú Chân thì hết quàng vai, đến ôm eo, không thì tựa nguyên người vào Cổ Tịnh như cột sống bị thoái hóa, Cổ Tịnh né lần này đến lần khác, cuối cùng đành bỏ cuộc chấp nhận số phận hẩm hiu của mình, cô nghĩ, chắc do mình lạnh lùng với thế giới, nên giờ bị nghiệp quật.Trang bị xong hết mọi thiết bị, Điền Tú Chân hả hê ngồi lên xe, ôm chặt lấy eo Cổ Tịnh, chiếc xe phóng đi như một tia chớp, để lại sau lưng dòng gió và bụi bậm cho Đàm Trung, anh chỉ muốn chửi thề.Trên đường đi, Điền Tú Chân vẫn không quên bắt chuyện liên tục:“Sao em đến thành phố Joy vậy, du lịch à?”“Có chuyện riêng.” - Cổ Tịnh trả lời ngắn gọn“Sao em phải đi xe cực thế, ngồi máy bay không sướng sao?”“Không thích đám đông.”“Vậy người nhà em đâu, trước giờ em chỉ sống một mình à?”“Ừ.”“Đi đâu cũng đi một mình, miệng lưỡi thì ngốc ngếch, chị thật sự lo lắng em bị người ta bắt nạt.”Sợ mình bị bắt nạt? Cổ Tịnh không biết nên có cảm giác gì khi nghe câu này, người phụ nữ này luôn khiến Cổ Tịnh nghe được, nhận được những gì mà suốt 25 năm cuộc đời cô không bao giờ có được: lần đầu tiên có người không ngại sự lạnh lùng thái quá của cô mà liên tục chủ động gần gũi, lần đầu tiên có người nói là muốn bảo vệ cô, lần đầu tiên có người sợ cô bị bắt nạt, lần đầu tiên bị người này chạm vào người nhưng cơ thể của cô không kháng cự, và… lần đầu tiên có người nói cô… ngốc nghếch!?Nếu như Điền Tú Chân biết là khoản 2 tiếng trước, cô mới khám nghiệm thi thể cho một xác chết theo ủy quyền của người trung gian, thì Điền Tú Chân sẽ suy nghĩ ra sao?***Tác giá có lời gửi gắm:Những người mạnh mẽ thường khiến người khác cảm thấy không cần quan tâm và bảo vệ, chẳng qua là vì sự yếu đuối của họ chỉ để cho người quan trọng thấy được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook