Hinh Y Nhi nhìn người thanh niên đó…
Không phải…
Cậu ta không còn là thanh niên nữa.

Bây giờ cậu ta đã trở thành một gã đàn ông rồi.

Hinh Y Nhi tĩnh lặng chỉ chớp mắt nhìn.

Tô Lăng Thanh trong chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch phóng khoáng đang ôm lấy một cô gái và trao những nụ hôn nồng nhiệt nghe đến ái muội.

Đôi môi anh ta cuồng bạo gặm nhấm mút mát lấy đôi môi nhỏ của cô gái ấy.

Giống như thể…
Họ đã quen với việc đó vậy.

Hinh Y Nhi vẫn tĩnh lặng nhìn, tay cô khoang trước ngực một cách kiêu hãnh.

Gì nhỉ?
Cô có cần phải tức giận không?
Người đàn ông đó - Tô Lăng Thanh chính là vị hôn phu trong truyền thuyết của cô đây mà.

Và cái nơi mà họ đang ngấu nghiến lấy nhau một cách tự nhiên như thế là khu vườn nhà cô, ngay tại chính bữa tiệc của cô - Bữa tiệc chào mừng cô hoàn tất du học trở về!
Chuyện này là vô tình sao?
Hinh Y Nhi chớp mắt.

Rõ ràng cậu ta đã nhờ người gọi cô đến đây.

Tô Lăng Thanh này…
Đang có ý gì đây?

Tô Lăng Thanh hư hỏng đưa tay ôm siết miết mát lấy eo người con gái kia khiến cô ta đôi lúc thỏ thẻ than thở.

Đôi môi họ dính lấy nhau, đớp lấy nhau không ngừng.

Cho đến khi…
Người con gái đó từ chính diện đã nhìn thấy cô liền e ngại cắt đi cuộc cuồng loạn của hai người họ, tay cô ta ôm lấy Tô Lăng Thanh và ý tứ đẩy ra như có như không.

Tô Lăng Thanh dừng lại, cũng không quá đỗi bất ngờ liền nhìn đến sự e ngại kia của người tình và hôn lên trán cô ta trấn an.

Sau đó, anh ta đã quay lại và nhìn lấy cô với một nụ cười hơi nhếch.

“Chào, lâu quá mới gặp Hinh Y Nhi.


Hinh Y Nhi vẫn chưa động đậy, đôi mắt cô nhìn thấy rất rõ vệt son bấy bá trên khuôn mặt Tô Lăng Thanh.

Chớp mắt nhẹ, cô chùng mắt xuống nghĩ ngợi.

Tô Lăng Thanh lại nhếch cười thêm một chút.

Đôi mắt lãng tử thử hạ xuống theo tầm nhìn của cô nhìn xem biểu tình của cô như thế nào trong khi tay vẫn không rời tay người tình của mình.

Lúc Hinh Y Nhi nhìn lên, mắt đã giao mắt anh ta.

Ngón tay cô đỡ lấy cằm mình như dáng vẻ suy tư quen thuộc.

“Cậu muốn tôi từ hôn sao?”
Tô Lăng Thanh nghe thấy liền bất ngờ.

Và sau đó không kìm được mà cười khỉnh, tiện tay ôm lấy người tình vào trong lòng.

Mắt nhìn mắt với Hinh Y Nhi và nói:
“Đây là bạn gái tôi.


Anh ta lại hạ mắt xuống, dịu dàng nhìn cô người yêu và nói.

“Em chào đi, cô ấy là Hinh Y Nhi.


Tay anh ta siết lấy chiếc eo nhỏ mảnh khảnh kia của cô gái.

Hinh Y Nhi có nghe nói đến người phụ nữ này.

Cô gái e thẹn khép nép bên cạnh Tô Lăng Thanh, nhướng mắt, không dám trực diện với Hinh Y Nhi mà lên tiếng.

“Chào cô, tôi là Vũ Yên, rất hân hạnh được gặp cô.


Hinh Y Nhi cũng không thèm mắt giao mắt, nghe nghe liền nhận định.

Quả là cô ta.


Hinh Y Nhi cười khì một phát.

Lời nào để trả lời cô ta bây giờ?
Tất cả đã rõ ràng.

Ngay từ lúc cô nhắc đến hai chữ “từ hôn”, Vũ Yên này còn không có một tia bất ngờ.

Điều đó có nghĩa là cô ta đã biết Tô Lăng Thanh có hôn phu.

Đã biết…
Nhưng vẫn tiếp tục đắm chìm trong men say của tình yêu sao?
Thật thú vị.

Hinh Y Nhi cười nhếch.

Thì họ cứ yêu nhau đi…
Hinh Y Nhi cô đây chẳng quan tâm.

“Tôi không có ý định từ hôn đâu.


Hinh Y Nhi cười lên xinh đẹp.

Cô cũng vừa thoáng thấy được vẻ biến sắc của cô gái tên Vũ Yên và nhất là Tô Lăng Thanh.

Tô Lăng Thanh, cậu ta đã không còn nâng nổi đôi môi đẹp đó để cười nữa là…
Hinh Y Nhi tiến đến gần họ.

Mắt đối mắt với Tô Lăng Thanh.

“Tốt nhất cậu hãy tìm cách để từ hôn tôi một cách chính đáng đi…”
Hinh Y Nhi không thèm dòm đến Vũ Yên kia, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng chỉ giao đến mỗi Tô Lăng Thanh, nghiến răng nói.

“Và cút khỏi bữa tiệc của tôi khi cậu và cô ta đang còn bình tĩnh nhé.


Nói rồi, Hinh Y Nhi bước ngang qua họ chỉ để lại những âm thanh đôi giày cao gót sang chảnh vang và dần tĩnh lặng.


Cô chẳng để tâm đến việc họ sẽ như thế nào, có rời khỏi đó hay không đâu.

Trong đầu cô còn một mớ bộn bề lo toan.

Chết tiệt.

Tại sao lại là Tô Lăng Thanh chứ?
Tại sao cứ bắt buộc phải là cậu ta chứ?
Suy nghĩ ấy cứ day dứt và ăn mòn tâm trí Hinh Y Nhi.

Khoảng thời gian…
Cô cần được tĩnh lặng một khoảng thời gian…

Hinh Y Nhi sau bữa tiệc được chào mừng quay về ấy, đã không liên lạc với Tô Lăng Thanh và hình như anh ta cũng không có động tĩnh gì.

Đó là một khoảng thời gian ổn với Hinh Y Nhi cô.

Tuy nhiên…
Cô nhìn đến tấm thiệp mời màu xanh dương đại diện cho gia tộc họ Tô kia.

Sắp tới đây là sinh nhật của bác gái nhà ấy.

Như vậy…
Lại có dịp phải gặp Tô Lăng Thanh.

Hinh Y Nhi cô cũng tò mò lắm…


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương