VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC
-
Chương 15: Làm Pháp Sự Đi
Một nhóm người đi vào phòng bảo vệ xem lại màn hình theo dõi. Trình Ngọc Lan mồ hôi đều đã đổ ra, rụt rè một chút mới đi vào cùng.
Trong lòng Hứa Thanh có một chút chột dạ. Anh ta chắc chắn trăm phần trăm con quỷ này chính là Khương Hòa.
Ngàn vạn đừng có quay được chính diện..
"Chính là cái này." Chú Triệu nghịch nghịch mấy cái bảng điều khiển, đem hình ảnh của buổi tối mấy ngày trước điều chỉnh ra, quay đầu nhìn mọi người "đừng sợ a, chỉ có một chút như vậy thôi."
Trình Ngọc Lan đứng ở đằng sau lùi lại một bước, cùng Hứa Thanh hai mắt nhìn nhau.
"Hứa Thanh cậu đến xem đi, cậu trẻ tuổi đứng lên trước một chút."
"..."
Hứa Thanh nhức đầu, nhìn xem rốt cục là quay được cái gì.
Biểu tình của chú Triệu nghiêm túc, nhấp màn hình video. Trên màn hình là một hình ảnh đen xì, tạm thời không có động tĩnh. Mọi người ngừng thở, cổ duỗi dài ra. Yên lặng chờ đợi vật không sạch sẽ đó hiện ra.
Một khắc sau màn hình hiện lên một chút biến hóa.
"Động rồi, động rồi!"
"Đó là cái gì?"
"Thật vậy a!"
Mọi người sợ hãi than, Hứa Thanh lặng lẽ thở phào nhẽ nhõm một hơi, có một bóng trắng lóe lên một chút rồi biến mất. Nhìn không rõ là thứ gì.
"Vẫn còn."
Chú triệu thay đổi góc quay của video, lại quay đầu nhìn bọn họ một chút, nhấn vào video
Dưới ánh sáng của ánh trăng, bóng đen đó từ góc tường thuận theo chiều cao của vách tường nhảy lên, sau đó nhảy ra bên ngoài. Từ hình ảnh trong video thì đó chính là một bóng người nhanh chóng thổi qua, không bình thường, rất dọa người.
Không đợi mọi người nói chuyện, chú Triệu lại tiếp tục mở một video. Cái này là trước lúc bình minh. Bầu trời đã có chút ánh sáng, hình ảnh trên video càng rõ ràng hơn một chút, hơn nữa bóng đen kia từ trên tường lay động, bay qua bảng điều khiển.
Video dừng lại, mọi người đều không nói chuyện, cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.
"Cái này.. Cái này.. Cái này.." Trình Ngọc Lan lờ mờ, xoa xoa cánh tay lùi lại một bước.
Thật dọa người.
"Chúng ta báo cảnh sát?"
"Cảnh sát có thể bắt được quỷ không?"
"Vậy phải làm sao.. Nghe nói huy chương trên mũ của họ có thể trừ tà, họ không sợ"
"Đợi đã, đợi đã.." Dương Ái Quốc đem tầm mắt từ bảng theo dõi quay trở lại. Trong lòng có một chút chột dạ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Loại chuyện này tốt nhất đừng để người khác biết."
"Cái Gì?" Trình Ngọc Lan giọng nói đã cao lên vài độ.
"Mọi người nghĩ xem, tiểu khu của chúng ta có chuyện ma quái, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai còn đến đây thuê phòng nữa? Nhà của lão Lương còn có thể bán đi nữa hay không?"
"..."
"..."
"Đúng! Loại chuyện này cần phải thương lượng một chút."
Lão Lương tay đã chạm vào điện thoại, lúc này lại được Trần Ái Quốc nhắc nhở, dừng một chút mới tỉnh ngộ ra.
Nhà của ông ta đang cần bán, quỷ nháo hay không cũng không liên quan đến ông ta! Đến lúc đó bị người mua biết được lại mượn cơ hội ép giá thì sẽ bị tổn thất rất lớn.
"Không sai, nếu lúc đó đem những người thuê phòng trẻ tuổi dọa chạy mất, Tiểu khu của chúng ta càng vắng vẻ, nhân khí càng ít. Nó chắc chắn sẽ càng điên cuồng hơn?" Hứa Thanh tán thành.
Bây giờ trái tim của anh ta đang đập bang bang, là Khương Hòa không sai.
Gia hỏa này ban đêm lén ra ngoài!
Còn không biết ở bên ngoài bị bảng điều khiển quay được.. Nghĩ đến hậu quả đó, Hứa Thanh có chút không chờ đợi được, nhanh chóng đề nghị: "Trước mắt chúng ta hãy xem tình hình, có thể cô ta chỉ là qua đường. Đúng rồi, tối qua có không chú Triệu?"
Câu cuối cùng là quay lại chỗ chú Triệu, chú Triệu lại lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng nhưng không châm lửa nói: "Hôm qua không có."
"Đúng, chỉ là qua đường, rất có thể chỉ là qua đường, đợi qua hai ngày nữa lại tiếp tục thương lượng." Lão Lương vỗ tay.
Một nhóm người lo lắng bước ra ngoài, được ánh mặt trời chiếu xuống mới xua tan đi được cảm giác nặng nề trong lòng.
"Mời người tới làm pháp sự?"
"Anh có quen ai làm việc này không?"
"Tôi còn nhớ trong nhà ai có tượng phật, ngày ngày cúng bái, một lát nữa tìm ông ta hỏi xem."
Hứa Thanh nghe bọn họ thất chủy bát thiệt nói chuyện, không ở lại lâu. Bữa sáng cũng không mua, chuồn thẳng về nhà.
Khương Hòa ở phong khách, thấy anh ta về nhanh như vậy còn có chút buồn bực.
Hiếu kỳ nhìn qua.
"Cô nửa đêm lén lút trốn ra ngoài?"
".. Phải." Khương Hòa chỉ do dự trong nháy mắt, gật đầu thừa nhận.
Mấy đêm đầu tiên khi mới tới, cô ấy đều lén lút đi ra ngoài, cẩn thận điều tra một chút hoàn cảnh xung quanh.
"..."
Hứa Thanh nghe cô ấy thừa nhận một cách dứt khoát thì nhất thời bị mắc nghẹn.
"Sao ngươi lại biết được?"
"Tôi sao lại biết được? Bảng điều khiển, Thiên lý nhãn đều đã ghi chép lại được hình ảnh của cô rồi!"
Nếu như bị bảng điều khiển ở bên ngoài quay lại được một cách rõ ràng, một người bay nhảy trên thềm đá giống như Spider Man ở ngay bên cạnh. Lập tức sẽ trở thành một chủ đề tìm kiếm nóng hổi.
Hứa Thanh xoa xoa trán ngồi trên sô pha, cùng cô ấy ánh mắt giao nhau: "Mặc quần áo gì?"
"Quần áo màu đen." Khương Hòa chỉ chỉ phòng của mình, thấy anh ta như vậy thì nghĩ một chút hỏi: "Ta.. Có phải là đã gây ra chuyện phiền phức rồi?" Dừng một chút, cô ấy bổ xung nói: "Ta đều che mặt lại rồi."
"Che mặt?" Hứa Thanh sửng sốt.
"Phải" Khương Hòa gật đầu.
"..."
Anh ta nháy mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần không lộ mặt thì không ai có thể tìm thấy.
Nuôi dưỡng một người cổ đại thật sự quá kích thích rồi..
"Sau này nếu muốn ra khỏi cửa thì hãy nói với tôi, tôi đưa cô đi. Khi cô vẫn còn sống ở đây thì đừng tự động một mình chạy ra bên ngoài."
Hứa Thanh thu lại biểu tình, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thân phận của cô ở thế giới này rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung, có thể chứ?"
Khương Hòa trừng mắt: "Có phải là ta gặp rắc rối rồi?"
"Bây giờ bên ngoài đều nói là bị quỷ nháo."
".. Quỷ nháo?"
"Phải, là quỷ nháo."
Hứa Thanh tức giận lấy điện thoại ra, lên mạng đặt một câu hỏi.
"Có video cổ nhân xuyên đến thời hiện đại bị súng bắn chết hay không? Cấp bách, đang đợi."
"Lại đây nhìn video đi."
Anh ta thu lại điện thoại, dựa vào ghế sô pha nói: "Đợi cô quen thuộc với xã hội này rồi, thì sẽ biết hoàn cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm. Còn may là gặp được tôi.. Nếu như ngày hôm đó cô rút kiếm ra với Thẩm Nhi, thì có lẽ cô bây giờ đã lạnh rồi."
Rút kiếm.. Vương Thẩm Nhi bị dọa.. Báo cảnh sát.. Giằng co cùng cảnh sát.. Làm người khác bị thương.. Bị bắn chết.
Trong lòng Hứa Thanh đã đem cái chết này an bài thỏa đáng cho cô ấy rồi. Một người bạo lực đối chọi lại một cơ quan bạo lưc. Cho dù không chết thì cũng trở thành người tàn phế, nếu như vũ lưc giá trị thấp một chút thì còn tốt.
Công phu tại thân, cảnh sát muốn bắt sống cô ấy cũng không có nhiều khả năng.
Khương Hòa im lặng.
"Nếu như đem đến nhiều phiền phức cho ngươi, ta có thể.."
"Muốn đi?" Hứa Thanh nhướn mi.
"..."
"Mau học tập đi! Đợi một lát tôi gọi đồ ăn ở bên ngoài, muốn ăn gì? Hán Bảo? Thịt gà cuộn? Bánh nướng?"
Khương Hòa nhìn thấy động tác đứng dậy của anh ta, môi động một chút, nổi lên một chút ý cười. "Ăn khỏe mạnh, đa tạ thiếu hiệp".
Người này thật lương thiện.
"Khỏe mạnh?" Hứa Thanh gãi gãi cằm. "Vậy cô ăn thức ăn của mèo đi."
"..."
Khương Hòa khôi phục vẻ mặt không chút biểu tình.
Cô ấy thu lại ý nghĩ lúc nãy, người này hay ghi thù.
Hứa Thanh không mảy may phát giác, đi qua trêu đùa Đông Qua, đem mèo đi xử lý một chút. Lại đứng dậy đi vào phòng ngủ, mang theo một túi quần áo to cho vào máy giặt. "Nếu cô muốn giặt quần áo thì cũng có thể cho vào trong, cái này gọi là máy giặt. Tên như nghĩa, chính là máy để giặt quần áo, rất thuận tiện.
" Ừm "
Khương Hòa đáp lại một tiếng, nghĩ một chút rồi đi về phòng lấy ra bộ đồ đen đó. Đứng trước máy giặt nhìn một chút sau đó thử đem đồ bỏ vào.
" Có thể giặt sạch không? "cô ấy hỏi.
" Giặt sạch hơn so với cô tự giặt! "Hứa Thanh cho nước giặt vào" Còn gì nữa thì đem ra hết đi.. Hey.. Đây là gì thế? "
Hứa Thanh thấy quần áo trong máy giặt có một mảnh dây vải trắng, đưa tay ra kéo. Một lát sau đã lôi ra được một dải khăn trắng thật dài.
"... "
"... "
Hứa Thanh thần sắc biến hóa, vẫn chưa phản ứng kịp đã bị Khương Hòa cướp trở lại. Cúi đầu, sau đó vèo một cái chạy về phòng của mình.
Anh ta nhìn bóng lưng của Khương Hòa, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
" Không thể nào.. Cô còn bó chân? Như vây mà còn có thể luyện được võ nghệ cao cường!"
Trong lòng Hứa Thanh có một chút chột dạ. Anh ta chắc chắn trăm phần trăm con quỷ này chính là Khương Hòa.
Ngàn vạn đừng có quay được chính diện..
"Chính là cái này." Chú Triệu nghịch nghịch mấy cái bảng điều khiển, đem hình ảnh của buổi tối mấy ngày trước điều chỉnh ra, quay đầu nhìn mọi người "đừng sợ a, chỉ có một chút như vậy thôi."
Trình Ngọc Lan đứng ở đằng sau lùi lại một bước, cùng Hứa Thanh hai mắt nhìn nhau.
"Hứa Thanh cậu đến xem đi, cậu trẻ tuổi đứng lên trước một chút."
"..."
Hứa Thanh nhức đầu, nhìn xem rốt cục là quay được cái gì.
Biểu tình của chú Triệu nghiêm túc, nhấp màn hình video. Trên màn hình là một hình ảnh đen xì, tạm thời không có động tĩnh. Mọi người ngừng thở, cổ duỗi dài ra. Yên lặng chờ đợi vật không sạch sẽ đó hiện ra.
Một khắc sau màn hình hiện lên một chút biến hóa.
"Động rồi, động rồi!"
"Đó là cái gì?"
"Thật vậy a!"
Mọi người sợ hãi than, Hứa Thanh lặng lẽ thở phào nhẽ nhõm một hơi, có một bóng trắng lóe lên một chút rồi biến mất. Nhìn không rõ là thứ gì.
"Vẫn còn."
Chú triệu thay đổi góc quay của video, lại quay đầu nhìn bọn họ một chút, nhấn vào video
Dưới ánh sáng của ánh trăng, bóng đen đó từ góc tường thuận theo chiều cao của vách tường nhảy lên, sau đó nhảy ra bên ngoài. Từ hình ảnh trong video thì đó chính là một bóng người nhanh chóng thổi qua, không bình thường, rất dọa người.
Không đợi mọi người nói chuyện, chú Triệu lại tiếp tục mở một video. Cái này là trước lúc bình minh. Bầu trời đã có chút ánh sáng, hình ảnh trên video càng rõ ràng hơn một chút, hơn nữa bóng đen kia từ trên tường lay động, bay qua bảng điều khiển.
Video dừng lại, mọi người đều không nói chuyện, cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.
"Cái này.. Cái này.. Cái này.." Trình Ngọc Lan lờ mờ, xoa xoa cánh tay lùi lại một bước.
Thật dọa người.
"Chúng ta báo cảnh sát?"
"Cảnh sát có thể bắt được quỷ không?"
"Vậy phải làm sao.. Nghe nói huy chương trên mũ của họ có thể trừ tà, họ không sợ"
"Đợi đã, đợi đã.." Dương Ái Quốc đem tầm mắt từ bảng theo dõi quay trở lại. Trong lòng có một chút chột dạ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Loại chuyện này tốt nhất đừng để người khác biết."
"Cái Gì?" Trình Ngọc Lan giọng nói đã cao lên vài độ.
"Mọi người nghĩ xem, tiểu khu của chúng ta có chuyện ma quái, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai còn đến đây thuê phòng nữa? Nhà của lão Lương còn có thể bán đi nữa hay không?"
"..."
"..."
"Đúng! Loại chuyện này cần phải thương lượng một chút."
Lão Lương tay đã chạm vào điện thoại, lúc này lại được Trần Ái Quốc nhắc nhở, dừng một chút mới tỉnh ngộ ra.
Nhà của ông ta đang cần bán, quỷ nháo hay không cũng không liên quan đến ông ta! Đến lúc đó bị người mua biết được lại mượn cơ hội ép giá thì sẽ bị tổn thất rất lớn.
"Không sai, nếu lúc đó đem những người thuê phòng trẻ tuổi dọa chạy mất, Tiểu khu của chúng ta càng vắng vẻ, nhân khí càng ít. Nó chắc chắn sẽ càng điên cuồng hơn?" Hứa Thanh tán thành.
Bây giờ trái tim của anh ta đang đập bang bang, là Khương Hòa không sai.
Gia hỏa này ban đêm lén ra ngoài!
Còn không biết ở bên ngoài bị bảng điều khiển quay được.. Nghĩ đến hậu quả đó, Hứa Thanh có chút không chờ đợi được, nhanh chóng đề nghị: "Trước mắt chúng ta hãy xem tình hình, có thể cô ta chỉ là qua đường. Đúng rồi, tối qua có không chú Triệu?"
Câu cuối cùng là quay lại chỗ chú Triệu, chú Triệu lại lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng nhưng không châm lửa nói: "Hôm qua không có."
"Đúng, chỉ là qua đường, rất có thể chỉ là qua đường, đợi qua hai ngày nữa lại tiếp tục thương lượng." Lão Lương vỗ tay.
Một nhóm người lo lắng bước ra ngoài, được ánh mặt trời chiếu xuống mới xua tan đi được cảm giác nặng nề trong lòng.
"Mời người tới làm pháp sự?"
"Anh có quen ai làm việc này không?"
"Tôi còn nhớ trong nhà ai có tượng phật, ngày ngày cúng bái, một lát nữa tìm ông ta hỏi xem."
Hứa Thanh nghe bọn họ thất chủy bát thiệt nói chuyện, không ở lại lâu. Bữa sáng cũng không mua, chuồn thẳng về nhà.
Khương Hòa ở phong khách, thấy anh ta về nhanh như vậy còn có chút buồn bực.
Hiếu kỳ nhìn qua.
"Cô nửa đêm lén lút trốn ra ngoài?"
".. Phải." Khương Hòa chỉ do dự trong nháy mắt, gật đầu thừa nhận.
Mấy đêm đầu tiên khi mới tới, cô ấy đều lén lút đi ra ngoài, cẩn thận điều tra một chút hoàn cảnh xung quanh.
"..."
Hứa Thanh nghe cô ấy thừa nhận một cách dứt khoát thì nhất thời bị mắc nghẹn.
"Sao ngươi lại biết được?"
"Tôi sao lại biết được? Bảng điều khiển, Thiên lý nhãn đều đã ghi chép lại được hình ảnh của cô rồi!"
Nếu như bị bảng điều khiển ở bên ngoài quay lại được một cách rõ ràng, một người bay nhảy trên thềm đá giống như Spider Man ở ngay bên cạnh. Lập tức sẽ trở thành một chủ đề tìm kiếm nóng hổi.
Hứa Thanh xoa xoa trán ngồi trên sô pha, cùng cô ấy ánh mắt giao nhau: "Mặc quần áo gì?"
"Quần áo màu đen." Khương Hòa chỉ chỉ phòng của mình, thấy anh ta như vậy thì nghĩ một chút hỏi: "Ta.. Có phải là đã gây ra chuyện phiền phức rồi?" Dừng một chút, cô ấy bổ xung nói: "Ta đều che mặt lại rồi."
"Che mặt?" Hứa Thanh sửng sốt.
"Phải" Khương Hòa gật đầu.
"..."
Anh ta nháy mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần không lộ mặt thì không ai có thể tìm thấy.
Nuôi dưỡng một người cổ đại thật sự quá kích thích rồi..
"Sau này nếu muốn ra khỏi cửa thì hãy nói với tôi, tôi đưa cô đi. Khi cô vẫn còn sống ở đây thì đừng tự động một mình chạy ra bên ngoài."
Hứa Thanh thu lại biểu tình, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thân phận của cô ở thế giới này rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung, có thể chứ?"
Khương Hòa trừng mắt: "Có phải là ta gặp rắc rối rồi?"
"Bây giờ bên ngoài đều nói là bị quỷ nháo."
".. Quỷ nháo?"
"Phải, là quỷ nháo."
Hứa Thanh tức giận lấy điện thoại ra, lên mạng đặt một câu hỏi.
"Có video cổ nhân xuyên đến thời hiện đại bị súng bắn chết hay không? Cấp bách, đang đợi."
"Lại đây nhìn video đi."
Anh ta thu lại điện thoại, dựa vào ghế sô pha nói: "Đợi cô quen thuộc với xã hội này rồi, thì sẽ biết hoàn cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm. Còn may là gặp được tôi.. Nếu như ngày hôm đó cô rút kiếm ra với Thẩm Nhi, thì có lẽ cô bây giờ đã lạnh rồi."
Rút kiếm.. Vương Thẩm Nhi bị dọa.. Báo cảnh sát.. Giằng co cùng cảnh sát.. Làm người khác bị thương.. Bị bắn chết.
Trong lòng Hứa Thanh đã đem cái chết này an bài thỏa đáng cho cô ấy rồi. Một người bạo lực đối chọi lại một cơ quan bạo lưc. Cho dù không chết thì cũng trở thành người tàn phế, nếu như vũ lưc giá trị thấp một chút thì còn tốt.
Công phu tại thân, cảnh sát muốn bắt sống cô ấy cũng không có nhiều khả năng.
Khương Hòa im lặng.
"Nếu như đem đến nhiều phiền phức cho ngươi, ta có thể.."
"Muốn đi?" Hứa Thanh nhướn mi.
"..."
"Mau học tập đi! Đợi một lát tôi gọi đồ ăn ở bên ngoài, muốn ăn gì? Hán Bảo? Thịt gà cuộn? Bánh nướng?"
Khương Hòa nhìn thấy động tác đứng dậy của anh ta, môi động một chút, nổi lên một chút ý cười. "Ăn khỏe mạnh, đa tạ thiếu hiệp".
Người này thật lương thiện.
"Khỏe mạnh?" Hứa Thanh gãi gãi cằm. "Vậy cô ăn thức ăn của mèo đi."
"..."
Khương Hòa khôi phục vẻ mặt không chút biểu tình.
Cô ấy thu lại ý nghĩ lúc nãy, người này hay ghi thù.
Hứa Thanh không mảy may phát giác, đi qua trêu đùa Đông Qua, đem mèo đi xử lý một chút. Lại đứng dậy đi vào phòng ngủ, mang theo một túi quần áo to cho vào máy giặt. "Nếu cô muốn giặt quần áo thì cũng có thể cho vào trong, cái này gọi là máy giặt. Tên như nghĩa, chính là máy để giặt quần áo, rất thuận tiện.
" Ừm "
Khương Hòa đáp lại một tiếng, nghĩ một chút rồi đi về phòng lấy ra bộ đồ đen đó. Đứng trước máy giặt nhìn một chút sau đó thử đem đồ bỏ vào.
" Có thể giặt sạch không? "cô ấy hỏi.
" Giặt sạch hơn so với cô tự giặt! "Hứa Thanh cho nước giặt vào" Còn gì nữa thì đem ra hết đi.. Hey.. Đây là gì thế? "
Hứa Thanh thấy quần áo trong máy giặt có một mảnh dây vải trắng, đưa tay ra kéo. Một lát sau đã lôi ra được một dải khăn trắng thật dài.
"... "
"... "
Hứa Thanh thần sắc biến hóa, vẫn chưa phản ứng kịp đã bị Khương Hòa cướp trở lại. Cúi đầu, sau đó vèo một cái chạy về phòng của mình.
Anh ta nhìn bóng lưng của Khương Hòa, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
" Không thể nào.. Cô còn bó chân? Như vây mà còn có thể luyện được võ nghệ cao cường!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook