Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt
-
Chương 60: Chương 60:
Giang Dự Thành coi như không nghe thấy gì, anh bước thật nhanh. Trình Ân Ân cố gắng đuổi theo bước chân của anh, hai chân cũng bước nhanh theo, nghe tiếng quay đầu lại nhìn quanh.
“Không cho em để ý đến cậu ta.” Giọng nói của Giang Dự Thành có chút lạnh.
Trình Ân Ân sửng sốt: “…Vì sao?”
Anh luôn thong dong có phép tắc, rất ít khi có cái loại bá đạo kiểu trẻ con này.
Loại lời nói này chỉ có bọn trẻ con ở nhà trẻ mới có thể nói, cậu chỉ có thể chơi với tớ, không cho phép cậu chơi với người khác.
Phỏng chừng Giang Dự Thành cũng ý thức được câu nói này vừa trẻ con lại vừa bất lực, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ý lạnh trên mặt càng sâu.
Trong ba mươi năm cuộc đời anh chưa có lúc nào chạy trối chết như vậy. Cũng không phải kiêng kị tên Cao Thượng, năm đó anh chưa hề để cái tên lưu manh nhãi nhép miệng còn hôi sữa kia vào mắt, bây giờ lại càng không.
Chỉ là ở chỗ của Trình Ân Ân, rất có nhiều lời anh không thể nói, cũng không thể nào để Cao Thượng nói.
Cao Thượng ba chân bốn cẳng, trực tiếp chặn trước mặt hai người.
Giang Dự Thành cùng với Trình Ân Ân dừng bước chân lại, Giang Tiểu Sán lập tức tiên hạ thủ vi cường (*), bổ nhào qua ôm chặt đùi Trình Ân Ân, sau đó một mặt đề phòng trừng mắt nhìn Cao Thượng.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi thế (Theo kenhsinhvien.vn).
Cao Thượng chỉ nhìn thấy Trình Ân Ân: “Ân Ân, anh có lời muốn nói với em.”
Thật ra Trình Ân Ân rất hiếu kỳ, vốn không hề quen biết anh ta, vì sao anh ta lại nhận biết mình, rồi vì sao còn muốn tìm mình?
Những câu hiểu kia xuất hiện không thể nào hiểu được, hình ảnh chưa hề phát sinh lại vô cùng chân thực, người này có phải là biết đáp án hay không?
Thế nhưng Giang Dự Thành không cho cô để ý đến, cô cũng không muốn chọc giận anh.
Đây quả thật là một sự lựa chọn khiến cho người ta rối rắm. Nhưng trong lòng cô, Giang Dự Thành quan trọng hơn những chuyện khác.
Hơn nữa, còn có một cậu bạn nhỏ rất biết đóng vai đáng thương đang ôm đùi cô, ấm ức mà thấp giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bị chú ấy cướp đi mà. Sau này Sán Bảo Nhi nhất định sẽ nghe lời, mẹ đừng có bỏ Sán Bảo Nhi ở lại.”
Ánh mắt của quần chúng vây xem nhìn về phía Cao Thượng, lập tức coi anh ta như một “tiểu tam” chuyên đi phá hoại gia đình người khác.
Ngay cả bà dì --- mẹ của Cao Thượng, cũng nhịn không được mà uyển chuyển nói một câu: “Nhóc con, con đừng có làm chuyện gì điên rồ.”
Giang Dự Thành cúi đầu lườm Giang Tiểu Sán người đang ở một bên khóc hu hu.
Thằng nhóc này sợ là thành tinh rồi. Cậu bé luôn biết lúc nào cần diễn cảnh nào.
Cao Thượng đứng vững trước áp lực đến từ bốn phương tám hướng, kiên trì nhìn Trình Ân Ân: “Anh chỉ nói hai câu.”
“Xin lỗi,” Trình Ân Ân nói, “Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Cao Thượng không ngờ cô có thể trả lời như vậy, ngẩn người.
Im lặng vài giây, anh quay người lấy một tờ giấy từ chỗ bán vé, viết ra một dãy điện thoại, đưa cho Trình Ân Ân .
“Vậy chờ lúc em đồng ý nói chuyện thì gọi điện thoại cho anh.”
Trình Ân Ân nhìn thoáng qua sắc mặt của Giang Dự Thành, mới chậm chạp đưa tay nhận.
Cái nhìn kia không qua con mắt của Cao Thượng, anh nhẹ nhàng cười trào phúng một tiếng: “Nếu em sống với anh ta không vui, không nên miễn cưỡng bản thân.”
Giang Dự Thành lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
“Không có không vui,” Trình Ân Ân vội nói, “Tôi rất vui vẻ.”
Câu nói này làm cho sắc mặt của Giang Dự Thành như đang đóng băng hòa hoãn không ít.
Cao Thượng đang muốn mở miệng, phía sau bỗng nhiên vang lên một chuỗi bước chân hỗn độn, một đám bảo vệ đi theo sau lưng một người đàn ông mặc âu phục mênh mông cuồn cuộn bước qua.
Đột nhiên xuất hiện một trận lớn như vậy, động tác của những người ở đây đều dừng lại.
“Giang tổng!” Người đàn ông đi đầu gần bốn mươi, vóc người trung bình, cũng có mấy phần khí chất. Khuôn mặt tươi cười chào đón nói, “Quý nhân! Xin chào ngài, kẻ hèn họ Thạch, chính là Phó tổng giám đốc nơi này, không biết ngài đại giá quang lâm, thất lễ.”
Sắc mặt của Giang Dự Thành lạnh nhạt bắt tay với ông ta: “Thạch tổng!”
“Chuyện này là thế nào?” Thạch tổng nhìn đám người, mặc dù một chút cũng không nhìn được cái gì, nhưng tình huống giằng co thì cũng có thể đoán được bảy tám phần. Hơn nữa nếu không gặp phải xung đột thì vị Đại Phật này cũng không cần gọi cuộc điện thoại kia.
“Là do tôi thất trách, quản lý không chu toàn. Nếu có chỗ nào đụng chạm đến ba vị, xin hãy tha lỗi. Chuyện này tôi nhất định sẽ tự mình xử lý, cho Giang tổng một câu trả lời thỏa đáng.”
“Không cần.” Thần thái của Giang Dự Thành đã khôi phục về bình thường, “Làm phiền Thạch tổng tự mình đi đến một chuyến. Tôi còn có việc, hôm nào có cơ hội sẽ mời Thạch tổng ăn cơm để cảm tạ.”
“Giang tổng không cần khách khí,” Thạch tổng thiết tha nói, “Tôi đưa ba vị xuống lầu.”
Hơn mười người bảo vệ lập tức đứng sang hai bên, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề hộ tống đoàn người đi về phía thang máy.
Đi vài bước, Giang Dự Thành bỗng nhiên dừng lại, giống như vừa nhớ đến cái gì đó.
“A, đúng rồi,” Anh quay người, ngón tay thoảng qua chỉ về phía bà dì đang xử lý đống câu lau nhà, “Vị nhân viên này….”
Nụ cười của Thạch tổng có chút không duy trì được, ráng chống đỡ trấn định nói: “Ai, ngài nói.”
Vừa rồi ông nhìn thấy giả vờ như không thấy, vị nhân viên này địa vị cũng không nhỏ. Đừng nhìn chỉ là một người quét dọn, trong nhà có tiền, chỉ là không chịu ngồi yên mà tìm một công việc giết thời gian, mỗi lần đi làm còn có xe đặc biệt đưa đón. Thật ra là chướng mắt phần tiền lương này, dù sao một tháng chỉ đâu chừng mấy ngàn đồng, còn chưa đủ một lần đi thẩm mỹ.
Ông sợ Giang Dự Thành nói ra cái gì đó, cả hai bên ông đều không thể nào đắc tội nổi. Không ngờ Giang Dự Thành nói: “Văn hóa doanh nghiệp của mấy anh thật sự là không tệ. Vị công nhân này thấy việc nghĩa còn ra mặt đảm đương, đáng ngợi khen.”
“Giang tổng quá khen,” Thạch tổng thở dài một cái, “Có thể được ngài khen thưởng một lời như vậy, cũng là vinh hạnh của tôi. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khen ngợi…”
Khóe miệng của Cao Thượng dắt một nụ cười thờ ơ.
Làm sao anh không hiểu dụng ý của Giang Dự Thành được chứ. Muốn dùng cái này để dọa anh? Vô dụng thôi.
Nhưng xem như người phụ nữ này cũng dính chiêu này, mẹ Cao đẩy đồ lau nhà của bà tới, nhìn bóng lưng trùng trùng điệp điệp của đám người: “Giang tổng này rất tốt, khoan dung độ lượng. Đổi lại là một người có lòng dạ tiểu nhân sẽ tìm mẹ để gây khó dễ.”
“….” Cánh tay Cao Thượng dựng lên bờ vai bà, “Mẹ đừng nghĩ hắn chí khí như vậy, anh ta là kẻ thù của con.”
“Kẻ thù của con rất nhiều.” Mẹ Cao lườm anh một cái. “Từ nhỏ đến lớn con đều đánh nhau, số lần mẹ chường mặt đi giải quyết hậu quả cho con còn ít sao?”
“Á, cái này không giống vậy, đây chính là mối thù đoạt vợ… A!” Cao Thượng che lấy cái gáy, “Sao mẹ lại đánh con?”
“Người ta cũng đã có con rồi, con ít làm loạn đi.” Mẹ Cao trừng mắt, “Nếu con dám làm ra những chuyện không đạo đức, xem thử mẹ có làm thịt con không.”
“Cái gì mà không đạo đức, đạo đức con rất nhiều, bọn họ đã ly hôn từ sớm.”
Mẹ Cao xem thường: “Đừng có mà lừa gạt mẹ, mẹ thấy tình cảm của hai người rất tốt.”
Ánh mắt thoáng nhìn về phía dưới lầu, hai bên trước sau thang cuốn đều đầy bảo vệ. Một nhà ba người chen chúc ở chính giữa, không biết Giang Dự Thành nói gì với Trình Ân Ân, lòng bàn tay vừa đưa ra, cô liền ngoan ngoãn nộp tờ giấy trong tay ra.
Cao Thượng không nói gì, lông mày có chút nhăn lại.
Bên trên thang cuốn, Trình Ân Ân dò xét một bên mặt Giang Dự Thành, lúc người này nghiêm mặt, người khác rất khó nhìn ra cái gì.
Cô ngoan ngoãn đưa tờ giấy có số điện thoại ra, Giang Dự Thành niết giữa các ngón tay, ngụ ý không rõ mà nhíu mày: “Xác định là mặc cho anh xử lý?”
Trình Ân Ân gật đầu, một giây do dự cũng không có, Giang Dự Thành trực tiếp xé hai lần lúc đi ngang qua thùng rác tiện tay ném vào.
Động tác kia rõ ràng mang theo cảm xúc, trái tim nhỏ của Trình Ân Ân run lên một chút, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn nói thật: “Thật ra em đã nhớ kỹ.”
“…”
Bước chân của Giang Dự Thành bỗng nhiên thu lại, những người đi theo sau cũng liên tiếp dừng lại.
Anh quay đầu, cứ im lặng không chút tiếng động như vậy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân rụt cổ một cái: “Em nhìn một cái đã nhớ kỹ, không phải cố ý.”
Đôi khi trí nhớ tốt cũng là phiền não.
Ánh mắt Giang Dự Thành không chút gợn sóng nói: “Quên đi cho anh.”
“…” Cái này làm sao có thể quên?
Thạch tổng tự mình đưa người ra khỏi trung tâm, nhìn ba người lên xe, lại đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi.
Đoạn nhạc đệm quấy rầy hứng thú, nhưng Giang Dự Thành phảng phất đã quên chuyện vừa phát sinh, nhìn không ra có chút dị dạng nào.
Trình Ân Ân ngồi im lặng bên cạnh anh, không biết đang nghĩ gì, một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu khóe miệng vụng trộm nở nụ cười.
Có phải là chú Giang đang ghen không? ---- Suy nghĩ này khiến cho đáy lòng cô vui vẻ một hồi.
Lúc về lại nhà họ Giang, những người thân thích tới thăm hỏi đã lần lượt rời đi, hôm nay nhà họ Giang không còn khách nữa.
Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Dự Thành cố ý dẫn Trình Ân Ân ra ngoài, bệnh của cô không thể nào công khai. Chỉ cần một người thân bằng không hiểu rõ nội tình nói một câu, liền có thể tạo ra mầm tai họa,
Bữa tối đã chuẩn bị xong, vẫn như cũ một nhà chín người, đoàn đoàn viên viên.
Những người đàn ông uống rượu, Giang Trì cũng được phá lệ một lần được uống rượu, Giang Phổ Uyên cũng uống hai ly. Những người phụ nữ rút lui trước, Trình Ân Ân dẫn Giang Tiểu Sán về phòng, chơi một hồi, ngủ ở cùng một chỗ.
Ngủ được một hồi, bị âm báo tin nhắn đánh thức.
Tiếng âm báo không lớn, là âm báo đặc biệt dành cho chú Giang, cô ngủ cũng không sâu, một tiếng nhỏ cũng có thể nghe được.
Lặng lẽ cầm di động đến, mở khóa màn hình, đã một giờ sáng, bên trong tin nhắn chỉ có hai chữ đơn giản.
[Đến đây.]
Trình Ân Ân nghi ngờ, đã trễ thế này còn kêu cô qua làm gì?
Cô rón rén xuống giường, mang dép, sờ soạng đi ra khỏi phòng, dọc theo hành lang đi đến phòng ngủ của Giang Dự Thành.
Ở hành lang nhiệt độ so với trong phòng thấp hơn một chút, cô chỉ mặc đồ ngủ, ngay cả áo khoác cũng không mặc đi ra ngoài mới phát giác được.
Đi đến trước cửa phòng của Giang Dự Thành, đưa tay muốn gõ, một giây trước đó cửa liền bị mở từ bên trong.
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, cô còn chưa thấy rõ mặt Giang Dự Thành, đã bị kéo vào trong.
Lúc ngửi được mùi rượu, Giang Dự Thành đã đè cô lên tường, nắm lấy tay cô, cả người đè lên.
Không biết là do anh uống say, động tác chậm lại hay do Trình Ân Ân có kinh nghiệm nên phản ứng nhanh, mặt của anh vừa đến gần, cô đã nghiêng đầu tránh né.
Hơi thở nóng hổi phun bên tai cô, thoáng chốc từ trên xuống dưới nổi lên một tầng da gà.
Trình Ân Ân nhớ tới buổi chiều bị đặt trên ghế ở rạp chiếu phim, hơi thở cũng trở nên rối loạn, nhịn không được khẩn trương: “Chú Giang…”
Dĩ nhiên là Giang Dự Thành không có say, ngẩng lên từ trên cổ cô, giọng nói tuy có men say, nhưng ý thức lại thanh tỉnh.
“Sao không cho hôn?” Tròng mắt của anh nhìn qua Trình Ân Ân, ánh đèn vàng nhạt tĩnh mịch bao phủ quanh người anh, đôi mắt nhuốm hơi men giống như thâm thúy hơn so với bình thường.
“Lần này lại vì cái gì?”
“Bởi vì…” Trình Ân Ân cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy hoảng hốt, muốn chạy trốn theo phản xạ.
Anh dựa vào quá gần, hô hấp quấn quanh cô, mùi cồn nhanh chóng làm cô say.
“Chú, chú có chút hôi.” Cô bất thình lình nói.
Tác giả có lời muốn nói: Chú Giang: Hu hu vợ mình không cho hôn.
Giang Tiểu gia: Đừng có học theo con 🡪_🡪
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook