Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt
Chương 51: Chương 51:

Bác sĩ tâm lý xinh đẹp đến mức không ngờ đến, ngũ quan cùng với trang điểm rất nhu hòa, phòng khám yên tĩnh dễ chịu, tất cả những chi tiết đều khiến cho người ta cảm thấy thả lỏng. Nhưng mà sự kháng cự trong tiềm thức khiến cho mỗi cái lông tơ trên người Trình Ân Ân đều dựng lên đề phòng.

Thật ra thì sau khi tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, bác sĩ Trương đã từng dẫn cô đi đến một gian phòng giống như vậy. Nhưng mà lần đó là ở trong bệnh viện, anh nói là một kiểm tra thông lệ. Tuy nhiên quá trình kiểm tra rất kỳ quái, vị bác sĩ kia vẫn luôn muốn thôi miên cô.

Giờ phút này, Trình Ân Ân hiểu được, đây không phải là kiểm tra mà chính là thôi miên.



Bác sĩ Đồ cười rất dịu dàng, nhưng Trình Ân Ân giống như đang tránh hồng thủy hay mãnh thú (*), trốn sau lưng Giang Dự Thành, ngón tay nắm chặt tay áo anh.

(*)洪水猛兽 – Hồng thủy mãnh thú, hình ảnh ẩn dụ cho những gì khiến cho người ta sợ hãi. (Theo Baidu)

Lần kiểm tra trong bệnh viện kia, cô không có chút áp lực nào, ngây thơ thản nhiên, nhưng hôm nay lại bất an.

Giang Dự Thành trở tay nắm lòng bàn tay có chút lạnh run kia, Trình Ân Ân không chỉ không hề né tránh mà còn lấy bàn tay khác để lên, khẩn trương nắm lấy anh.

Hôm nay sự ỷ lại này quay lại sau nhiều năm, dường như lại rất trân quý.

Nhưng dù sao thì Giang Dự Thành cũng không thể theo vào phòng khám, nắm tay cô đi đến cửa, cúi đầu thấp giọng: “Đừng sợ, tôi chờ ngay bên ngoài.”

Mặc dù anh vẫn liên tục khuyên nhủ trấn an, Trình Ân Ân vẫn cảm thấy không an tâm, vừa đi vào phòng khám liền quay đầu tìm kiếm thân ảnh của anh. Nhưng cửa đã đóng lại, không gian yên tĩnh phảng phất như ngăn cách với thế giới bên ngoài.



Giang Dự Thành đối mặt với cánh cửa đóng chặt, đứng một hồi lâu không có di chuyển, bác sĩ Trương bước qua vỗ vỗ vai anh: “Đừng có đứng ở đây nữa, phải một tiếng lận. Xuống dưới uống ly cà phê.”

“Không đi.” Giang Dự Thành một mình trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha khu vực chờ, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

“Được, tôi tự mình đi. Americano?”

Giang Dự Thành thất thần, không trả lời.

Một tiếng sau, cửa phòng khám một lần nữa lại mở ra, trước mặt Giang Dự Thành là ly cà phê chỉ nếm thử một miếng rồi không đụng tới nữa, đã nguội ngắt theo thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Bác sĩ Trương nói chuyện phiếm với một người bạn làm Trợ lý, nhắc đến những thứ liên quan đến nghiệp vụ liền quên hết tất thảy.

Nhìn bác sĩ Đồ đi ra, đang nói đến mức hứng thú liền dừng lại, nghênh đón hỏi: “Thế nào?”


“Cũng không tệ lắm,” Bác sĩ Đồ nói, “Hiệu quả tốt hơn so với dự đoán.”

Giang Dự Thành thả lỏng một chút, nhỏ đến mức không thể phát hiện, đứng dậy đi đến, bác sĩ Trương trêu chọc: “Vậy xem ra nghiệp vụ của cô mạnh hơn so với sư huynh của mình rồi. Trò giỏi hơn thầy, lần trước cậu ấy bận bịu một hồi lâu cũng không thôi miên được.”

Bác sĩ Đồ cũng cười, “Ý chí của cô ấy rất lợi hại, tôi cũng không thành công.”

“Hả?” Bác sĩ Trương sửng sốt, lập tức liếc xéo Giang Dự Thành một cái, ngón tay có ý khác mà chỉ về anh một cái.

Anh chưa thấy qua một tên đàn ông nào khác rảnh rỗi hơn Giang Dự Thành, khi không lại đi dạy vợ mình làm sao chống lại thôi miên. Nghe nói còn dạy chơi phi tiêu, mật mã Morse, dùng súng, ống nghe để mở tủ sắt… toàn mấy thứ quái dị, người ta không biết còn tưởng rằng anh đang bồi dưỡng đặc công.

Ngược lại Giang Dự Thành không cảm thấy có chỗ nào nên áy náy, nhìn vào phòng khám một lát: “Cô ấy đâu?”

“Bây giờ cô ấy ngủ thiếp đi rồi.” Bác sĩ Đồ không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng với bác sĩ Trương nữa, quay về phía anh nghiêm mặt nói: “Giang tổng, có đồng ý nói chuyện vài câu với tôi không?”

Giang Dự Thành khẽ vuốt cằm, theo chân cô đi vào một căn phòng đóng kín khác.

Đóng cửa lại, bác sĩ Đồ nói: “Mâu thuẫn tâm lý của cô ấy rất mãnh liệt, cho nên sau khi bị kích thích sẽ tự mình mở ra một cơ chế bảo hộ bản thân, lựa chọn xóa bỏ ký ức có tính chọn lọc.”

Giang Dự Thành ngồi lên ghế sô pha gác chân lên, hai tay đặt trên đầu gối, khí tràng bình tĩnh. Những cái này anh có thể đoán được không sai biệt lắm, không lên tiếng, ra hiệu đối phương nói tiếp.

“Nhưng mà tin tốt là chính bản thân cô ấy đã ý thức được vấn đề này.”

Bác sĩ Đồ dừng lại một chút hỏi: “Giang tổng, thời gian gần đây trạng thái tinh thần của cô ấy không quá ổn định, lo nghĩ, bất an, có đôi khi sẽ mơ tới một đoạn ngắn ký ức không thuộc về mình, anh có biết không?”

Ánh mắt Giang Dự Thành thâm trầm, chậm rãi lắc đầu.

Biểu hiện của cô ấy hết sức bình thường. Ngẫu nhiên xuất hiện bất kỳ một điểm khác thường nào, rất nhanh sẽ biến mất, chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ giấc mơ nào trước mặt anh.

“Những cảnh vật cùng với sự vật có thể kích thích cô ấy nhớ lại một đoạn ký ức tương quan, hơn nữa cảnh vật chung quang cùng với nhận biết của cô xuất hiện sự sai khác ----- Cô ấy có nhắc tới, gần đây cảm thấy rất nhiều chuyện không đúng lắm, nhưng không nói được là lạ ở chỗ nào --- Loại mâu thuẫn này tạo thành nhân tố chủ yếu khiến cô ấy lo nghĩ.”

Bác sĩ Đồ nói: “Anh có thể thông qua phương pháp này, cho cô ấy một chút ám chỉ tâm lý, hoặc kích thích đầu óc cô, trước mắt đây là phương pháp duy nhất có thể giúp cô khôi phục lại ký ức. Nhưng nên nhớ tiến hành theo tuần tự, không được vội vàng, kích thích quá mạnh có thể khiến cho cảm xúc cô ấy sụp đổ, giống như chuyện lần này.”

Hai tay của Giang Dự Thành hơi động một chút, “Ý cô là, có lẽ cô ấy đã khôi phục một chút ký ức?”

Bác sĩ Đồ lắc đầu: “Chỉ là một vài đoạn ngắn được khôi phục, trong tiềm thức của cô ấy kháng cự tiếp nhận, không thừa nhận những ký ức kia là của mình. Cho nên tính đến trước mắt về mặt tâm lý, cô ấy tán đồng và cũng tin tưởng là thân phận hiện tại.”


Cô ấy không muốn đối mặt với hiện thực.

Giang Dự Thành im lặng.

“Không cần bi quan,” Bác sĩ Đồ cười nói, “Những huấn luyện của anh đối với cô ấy rất hữu dụng, ý chí của cô ấy so với người bình thường mạnh hơn nhiều. Cho nên sau khi bị thương tổn rèn đúc thành lũy cho mình kiên cố hơn. Cô ấy chỉ cần nhiều thời gian hơn người khác một chút thôi, cho cô ấy chút kiên nhẫn nữa, cô ấy cần anh dẫn đường.”

Thật ra ở một phương diện nào đó mà nói, người không hy vọng cô khôi phục lại ký ức chính là Giang Dự Thành.

Nếu như có thể, anh nghĩ cô thể vĩnh viễn sống trong thế giới nhỏ lý tưởng hóa, sinh hoạt theo cách mà cô hy vọng.

Tuy nhiên căn phòng pha lê kia dù đẹp tới đâu thì cuối cùng vẫn là giả.

Cuối cùng cũng sẽ có ngày vỡ vụn.

*

Lúc Trình Ân Ân bước ra khỏi phòng khám, đã không còn là bộ dáng run lẩy bẩy mà rất bình thản, nói lời cảm ơn với Bác sĩ Đồ, sau đó đi theo sau lưng Giang Dự Thành xuống lầu.

Trong thang máy, Bác sĩ Trương nhìn cô nhiều lần nói: “Còn có chỗ nào không thoải mái không, nếu không về bệnh viện theo dõi thêm hai ngày?”

“Không cần.” Trình Ân Ân lắc đầu, “Tôi khỏe, ngày mai tôi muốn đi học.”

Được, còn quan tâm đến chuyện đi học.

Bác sĩ Trương cũng không nói nhiều những lời vô nghĩa: “Vậy, chờ một chút kiểm tra nhiệt độ xong đã. Nếu không có việc gì thì bảo chú Giang của cô làm thủ tục xuất viện.”

“Cảm ơn Bác sĩ Trương,” Trình Ân Ân rất lễ phép nói, “Hôm nay vất vả cho bác sĩ rồi, còn đặc biệt theo tôi đến nơi đây.”

“Biết là được, ghi tạc trong lòng,” Bác sĩ Trương vuốt vuốt đỉnh đầu còn vài sợi tóc của mình, “Về sau mỗi lần muốn mắng tôi thì nhớ lật đi lật lại xem mấy lần trước đã.”

Trình Ân Ân không hiểu được: “Vì sao lại nói như vậy? Tôi sẽ không mắng bác nha.”


Bác sĩ Trương mỉm cười, không nói.

Hiện tại sẽ không nhưng về sau lúc nhớ lại thì ai biết được, lỡ như đến lúc cho rằng Giang Dự Thành làm lớn ra như vậy là có âm mưu lừa gạt, nhưng đừng có mà oán giận anh tội “đồng lõa”.

Hai vợ chồng người ta cãi nhau ầm ĩ, nói không chừng còn có thể hòa hảo. Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một người đứng bên ngoài quan sát, đều có thể nhìn ra tình cảm sâu nặng của Giang Dự Thành. Nhưng anh lại là người ngoài, cũng không nói trước được kết quả sau cùng.

Đừng có nhìn đồng chí Trình không có chỗ nương tựa, hết lần này đến lần khác không ai chọc nổi. Bác sĩ Trương không chút nghi ngờ, tên cẩu tặc Giang Dự Thành dỗ dành vợ mình quay về, vì để dỗ vợ mình vui vẻ không chừng sẽ quay đầu lại đánh người chiến hữu như anh đây một bừa cào!

Đến bãi đỗ xe, bác sĩ Trương tự mình đi trước, Giang Dự Thành dẫn Trình Ân Ân lên xe, hai người không nói gì.

Nhẫn nại một hồi, Giang Dự Thành mới lơ đãng hỏi: “Gần đây mơ thấy gì?”

Trình Ân Ân phản ứng lại một chút, mới hiểu được, đại khái anh đã nghe được gì đó từ chỗ bác sĩ.

Những đoạn ngắn đứt quãng kia, rất lộn xộn, đều là những chuyện chưa từng xảy ra trong trí nhớ, cho nên cô xem đó là mơ, không để ý những hình ảnh phảng phất rõ ràng như những chuyện đã thực sự phát sinh.

Trong những đoạn ký ức ngắn không thể hiểu thấu kia, xuất hiện nhiều nhất chính là anh.

Có lúc bọn họ cùng nằm một chỗ ngắm sao trời, kỳ quái là sao trời đặc biệt gần, phảng phất như đang nằm trong vũ trụ, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Dưới bầu trời đầy sao kia hôn cô, còn chế giễu cô kỹ thuật hôn không tốt….

Có lúc là cùng một chỗ nấu cơm, tay chân cô vụng về làm đứt tay một chút, rất nhẹ, cũng không hề chảy ra bao nhiêu máu, nhưng khoa trương nũng nịu than đau, sau đó anh đưa ngón tay đang chảy máu của cô vào trong miệng hút….

Trình Ân Ân muốn tin tưởng, những hình ảnh này là do mình không biết xấu hổ mà nằm mơ.

Cô không dám nói ra, lắc đầu nói không nhớ, chột dạ ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lỗ tai thong thả nóng bừng lên.

Giang Dự Thành cũng không ép cô, chỉ nói là: “Có việc gì cũng không cần giấu trong lòng, đều nói ra cho tôi, nhớ kỹ chưa?”

Động tác gật đầu của Trình Ân Ân rất chậm chạp, vì cô nói dối, nên có chút áy náy.

Lúc làm thủ tục xuất viện, trùng hợp Đào Giai Văn cũng tới thăm bệnh, thấy Trình Ân Ân tỉnh dậy liền kinh ngạc vui vẻ nói: “Cậu không sao chứ? Khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều.” Trình Ân Ân ngồi trên giường bệnh duỗi chân chờ Giang Dự Thành, một lần nữa mở ra túi xách đã chuẩn bị đâu đó, lấy ra một hộp điểm tâm cho Đào Giai Văn. Lúc trên đường về Giang Dự Thành mua cho cô.

“Cậu ăn đi.” Cô quên một cách chọn lọc những chi tiết mấu chốt nhưng vẫn mơ hồ nhớ kỹ ngày hôm đó Đào Giai Văn đối xử với mình rất tốt, trong lòng vẫn rất cảm kích.

Đào Giai Văn không có chút khách khí, ngồi bên cạnh cô vừa ăn vừa hỏi: “Hôm đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cậu nhìn thấy…”

Vấn đề cần hỏi chưa kịp hỏi xong, Giang Dự Thành đã làm xong thủ tục đi đến, cô lập tức đứng lên từ trên giường chào hỏi. Giang Dự Thành nhàn nhạt gật đầu, cầm túi xách của Trình Ân Ân. Trước mặt anh, Đào Giai Văn rất câu nệ, không nói lời nào, yên lặng đi phía sau.

Lúc xuống lầu, Trình Ân Ân nói: “Chú Giang, tôi muốn về nhà mình.”


Trong lòng Giang Dự Thành đã thầm tính toán một ít thời gian, Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung náo ly hôn, không sai biệt lắm chính là lúc này.

Thật ra năm 18 tuổi cha mẹ ly hôn, là Trình Lễ Dương trải qua, lúc đó Trình Ân Ân mới 11 tuổi.

Trước kia cô thường nói, hai anh em nhà cô khả năng là năm 18 tuổi có một lời nguyền, mất đi người thân. Trình Lễ Dương năm 18 tuổi mất đi cha mẹ, cô năm 18 tuổi mất đi Trình Lễ Dương.

Nguyên bản của bộ tiểu thuyết chính là bản thân của Trình Ân Ân, chỉ có có thay đổi một vài chi tiết: Chẳng hạn như năm 17 tuổi cô một lần nữa nhìn thấy cha mẹ mình bước thêm bước nữa, chẳng hạn như thành tích học Toán rối tinh rối mù.

Có một thời gian, Giang Dự Thành coi đây là chuyện hư cấu, thời điểm ly hôn quá hận anh, cho nên mới viết ra câu chuyện xưa này, viết khi từ trước khi mọi chuyện bắt đầu, loại bỏ anh ra khỏi cuộc sống của cô. Để ổn định tâm lý cũng được mà để chọc giận anh cũng xong.

Cái anh một mực không hiểu chính là, vì cái gì ngay cả cha mẹ cũng có mặt, nhưng chỉ duy nhất không có một người quan trọng nhất là Trình Lễ Dương.

Ngày đó từng lời nói của Cao Thượng ở Thành Lễ, mặc dù từng đao lại từng đao đâm vào trong lòng Giang Dự Thành, nhưng sau đó khiến anh thể hồ quán đỉnh (*).

(*)醍醐灌顶 – Thể hồ quán đỉnh, dùng để ẩn dụ hình ảnh khôn ngoan thấm nhuần khiến cho người ta có được sự nhận thức đầy đủ. (Theo Zhidao)

Chuyện xưa là có thật, tuổi 17 của cô cũng là thật, tất cả bạn bè, thầy giáo, bao gồm cả Phàn Kỳ đều là thật. Chỉ là không có anh, cũng không có Trình Lễ Dương ------ Trong đời cô đã ỷ lại hai người, một người trước khi cô 18 tuổi đủ tuổi trưởng thành rời bỏ cô, một người lừa gạt cô mười năm.

Có lẽ không phải hận, chỉ là cô “hối hận”, muốn quay trở lại thời điểm mọi thứ biến chuyển và đi một con đường khác.

Nhưng mà cuộc đời chưa từng có cơ hội để làm lại, cho nên cô ký thác hết tất thảy vào bên trong câu chuyện xưa này, để Trình Ân Ân 17 tuổi, tự mình trải qua một cuộc đời thật tốt.

Im lặng tiếp tục cho đến khi thang máy mở ra, anh vẫn một mực không nói gì, Trình Ân Ân có chút thấp thỏm, ánh mắt dò xét thần sắc của anh.

“Chú Giang…”

Đào Giai Văn cũng theo đó nói: “Giang tổng, anh yên tâm đi. Tôi có thể đi chung với Ân Ân, không để cô ấy xảy ra chuyện nữa.”

Giang Dự Thành hoàn hồn, nhìn cô một cái lúc này mới nói: “Tôi đưa cô về.”

Giang Dự Thành đưa hai người đến dưới lầu nhà họ Trình, Đào Giai Văn cũng theo đó xuống xe, chủ động nói đêm nay ở lại cùng với Trình Ân Ân, cô cũng không từ chối.

“Phần diễn” của nhà họ Trình đã đến lúc không thể không diễn.

Trình Ân Ân cùng với Đào Giai Văn nắm tay đi vào hành lang, cùng lúc đó, trong một gian phòng cũ nát nào đó, bùng nổ cãi nhau.

Giang Dự Thành ngồi trong xe nhìn, không tiếp tục nhúng tay.

Nếu cô muốn trải qua, vậy thì để cô trải qua đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương