Soạt!

Thương nhân họ Lý bị lôi vào trong đình.

Bên tai truyền đến tiếng nhổ nước bọt của hộ vệ Trần, cùng với một câu khinh thường.

“Ta to gan quá!”

Thương nhân họ Lý hồi phục tinh thần, mới cảm giác được trong đình im lặng như thế nào...Cũng không hẳn là không có tiếng gió, mà là tiếng gió rất nhỏ, rất khó nghe thấy, so với tiếng gào thét ban nãy quả thật giờ đây gió yên sóng lặng. Chỉ thấy ngọn lửa trong đình bốc cháy hừng hực, đôm đốp lay động, lan tỏa độ ấm dễ chịu, gió lạnh kia không có cách nào thổi vào.

Cũng giống như lần đầu tiên đến đây. Ánh sáng chiếu vào người con trai trẻ tuổi mặc đạo phục, vẫn xếp bằng ngồi trên đất, khuôn mặt hắn thanh tú, thần sắc bình tĩnh, mái tóc rủ xuống, trong mắt phản chiếu ngọn lửa đang rực cháy.

Cái đình lúc này thật sự rất an toàn. Quay đầu nhìn ra ngoài, sương mù dày đặc vẫn bao phủ như cũ, vẫn có bóng người lắc lư như cũ, quanh quẩn một chỗ không muốn rời đi, nhưng cũng không dám tới gần.

“Các vị…”

Là giọng nói của tiểu đạo sĩ kia. Mọi người giật mình, vội vàng quay đầu, ánh mắt thận trọng.

“Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi.”

Tiểu đạo sĩ kia nói xong, ngẩng đầu nhìn ra ngoài đình, mưa rào dồn dập giữa màn sương, hắn từ tốn nói thêm một câu.

“Đừng vội, đợi mưa tạnh rồi ta sẽ tìm ngươi.”

“Đạo sĩ, nghe đồn quỷ sương mù trên đoạn đường này không dễ đối phó!”

Trong lòng thương nhân họ Lý vẫn còn sợ hãi.

“Nó ở đây tác quái đã mấy tháng nay, trước đây huyện Nam Hoa có mời một vị cao thủ ở trong chùa đến nhưng cũng không thể xử lý chuyện này. Sau trận mưa lớn, sương mù trong núi giăng kín vừa vặn thuận lợi cho quỷ sương mù…”

“Đúng vậy, trời vừa tối, đường lại trơn…”

“Nếu không thì đạo sĩ hãy đợi đến sáng hôm sau trời nắng hẳn đi tìm nó?”

“Nếu đạo sĩ muốn đi, họ Trần sẵn lòng đi cùng!”

Mọi người mỗi người một câu, phần lớn đều khuyên Tống Du đừng đi.

Trong đó ẩn chứa ý tứ quan tâm, cũng ẩn chứa suy nghĩ không muốn Tống Du dễ dàng rời đi, dù là vế đằng sau thì có cũng là bản chất tự nhiên của con người. Chỉ là nói nhiều như vậy, đột nhiên khiến Tống Du không biết nên làm gì, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào đống lửa, quyết định không trả lời từng câu, chỉ nói với hộ vệ Trần:

“Người dẫn đầu hộ tống cần phải ở đây.”

Như này cũng coi như là tỏ rõ thái độ. Hộ vệ Trần này là một người đặc biệt, có uy tín và có can đảm, người như vậy bất kể bản lĩnh ra sao đều xứng đáng được tôn trọng. Nói xong lời này, Tống Du cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Không lâu sau mưa phùn đã tạnh. Tống Du dứt khoát đứng dậy, rút một cây củi gỗ từ trong đống lửa, dưới ánh mắt chăm chú của nhóm người thương nhân, một mình đi vào trong sương mù.

Lúc này đêm tối tĩnh mịch, mưa vừa tạnh, bóng người trong sương khẽ dao động, gió lạnh run lẩy bẩy, ngay cả cỏ dại cũng vội cảnh giác, duy chỉ có một người không sợ hãi đi về phía trước chính là bóng dáng của đạo sĩ kia. Mọi người vừa nể phục vừa cảnh giác, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải ở lại bên đống lửa, lo lắng nhìn sâu vào màn sương mù dày đặc kia, không biết là đang trông ngóng vị tiểu đạo sĩ trở về hay là sợ quỷ sương mù xuất hiện.

Chẳng mấy chốc, ánh lửa lóe lên trong màn sương mù. Âm thanh gào thét của quỷ vang lên ngay sau đó, như là tiếng hô khóc thảm thiết, hoặc là tiếng la hét rất hung ác, nghe mà thấy da đầu tê dại.

“Xì…”

Mấy người thương nhân sởn gai ốc, tóc gáy dựng đứng, trong lòng càng lo lắng cho vị tiểu đạo sĩ, nhưng cũng không có ai dám tới thăm dò. Hộ vệ Trần là người gan dạ duy nhất, cũng không bỏ lại mọi người đi vào màn sương kia. Bỗng chốc âm thanh ấy im bặt. Chẳng biết qua bao lâu, gần đó lại có tiếng động. Tất cả mọi người ngẩng đầu, mở to mắt nhìn đám sương mù kia, trái tim nhảy vọt lên cổ họng. Chỉ thấy sương mù dày đặc trước mắt không tan đi, tựa như buổi sáng sớm mùa đông ở trên núi, cơn gió bất chợt thổi qua, sương mù chuyển động, dưới ánh lửa chiếu rọi dường như có thể thấy những hạt lửa nhỏ bé. Trong cảnh tượng mờ mịt như cõi mộng ấy, một bóng dáng nhẹ nhàng bước ra khỏi đám sương mù.

Người nọ trẻ tuổi tuấn tú, mặc đạo phục giản dị, vẻ mặt trước sau bình tĩnh như một, cứ như chỉ vừa xử lý chút chuyện nhỏ không đáng kể. Cho đến khi vào trong đình, lần nữa ngồi xuống trước đống lửa, hắn mới nói:

“Đêm còn dài, các vị nghỉ ngơi sớm đi.”

Mọi người nhìn nhau, thương nhân họ Lý bắt giọng, mấy người còn lại đứng dậy cùng nhau hành lễ. Ngọn lửa phừng phực, vị tiểu đạo sĩ kia đã nhắm mắt. Mấy vị thương nhân không ngủ được, đưa mắt nhìn nhau, trong đầu hồi tưởng đến hình ảnh vừa rồi...Tiểu đạo sĩ kia từ trong sương mù trở ra, bóng dáng mơ hồ dần dần rõ ràng, như là mang theo hy vọng, có lẽ cả đời cũng không thể quên được cảnh tượng này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương