Về phương diện mở rộng tín đồ, hút hương khói, Phật giáo Đại Yến là một đòn đả kích đối với Đạo Giáo.

Đạo giáo Đại Yến đề cao tùy tâm, tự tại, càng thích sống và tu hành theo cách mình muốn, có khách hành hương đến, họ cũng không nhất thiết phải quan tâm, thậm chí thường xuyên không coi trọng những người có quyền lực và giàu có.

So với Phật giáo, có thanh cao hơn một chút.

Phật giáo Đại Yên chuyên nghiệp hơn rất nhiều ở phương diện này, họ không chỉ có ý muốn truyền giáo mạnh hơn, mà còn có khả năng thích ứng với ý kiến của tín đồ và những người đang nắm quyền.

Nghiệp vụ của Phật giáo cũng rộng hơn nhiều.

Lấy chùa Thái An là ví dụ.

Ngoài hương và dầu mè, bán các đồ vật nhỏ và các đồ cúng, trừ tà, chữa bệnh, tang lễ, đặt tên, v.v., họ còn cung cấp chỗ ở, cho mượn và các dịch vụ khác. Một số tu viện lớn có hàng ngàn mẫu đất, còn có thể cho người thuê để kiếm thêm thu nhập, thậm chí một số tu viện trong thành còn hoạt động như chợ thương mại, nơi những người bán hàng dựng quầy hàng các tiểu thương đặt hàng ở đây phải đóng phí.

Còn với đạo quán ở Đại Yên...

Muốn qua đêm còn phải xem tâm trạng của chủ đạo quán.

"Không thể so sánh được."

Theo lý mà nói thế giới này có vô số thần và phật, Đạo giáo được coi là một tôn giáo bản địa của Đại Yên, chiếm thiên thời địa lợi, mà thiên cung quản lý vạn thần, ít nhất trong truyền thuyết của Đại Yên có quyền lực điều khiển vạn phật sẽ không dễ dàng để Phật giáo từ bên ngoài chiếm ưu thế. Nhưng sự thật là, từ khi Phật giáo tiến vào Đại Yên đến nay, họ đã vững chắc và nhanh chóng mở rộng với khả năng vận hành mạnh mẽ và sự đoàn kết.

Đối với việc này, Tống Du lại không có ý kiến gì đặc biệt.

Vốn dĩ là một đạo sĩ giả, và trong lòng hắn thật sự hiểu, thần linh đều bắt nguồn từ con người, bản chất Phật giáo và Đạo giáo không có sự khác biệt, cao nhân và thường dân, người tốt và người xấu đều có. Tôn thờ Phật giáo hơn Đạo giáo hoặc ngược lại, về mặt trí tuệ cũng khó phân biệt cao thấp.

Chẳng qua cũng đều là con người mà thôi.

Trong khi suy nghĩ như vậy, Tống Du đã dạo quanh chùa một vòng, đi đến giữa Bảo điện Vạn Phật

Dừng bước ở cửa.

Ngẩng đầu nhìn lên hai bên cửa viết hai câu đối:

Hãy làm người tốt, giữ tâm ngay thẳng, thân an, hồn yên;

Hãy làm việc thiện, trời biết, đất nhìn, thần ma kính trọng.

Tống Du cười một tiếng, bước vào cửa.

Mùi hương khói nồng nặc phả vào mặt.

Trung tâm có tượng chính của vạn phật, dáng vẻ trang nghiêm. Các phật tử xung quanh, có những vẻ mặt từ bi, có những vẻ mặt đau xót với thế gian, các thần hộ pháp ở hai bên có ánh mắt nghiêm nghị.

Khói hương bay lượn như mây mù.

Nhiều tín đồ đang quỳ gối trên chiếu, nam nữ trẻ già đều có mặt. Có người im lặng cầu nguyện, có người tỏ ra thành khẩn, có người cúi đầu rồi đi ra, và liên tục có người mới từ cửa vào và quỳ lên chiếu.

Ngàn vạn nguyện lực tỏa sáng, nóng rực hơn mặt trời.

Âm thanh ồn ào truyền vô tai hắn.

Có người cầu xin phật giúp người thân bệnh nặng, có người cầu nguyện cho công việc thuận lợi, có nguyện vọng để con trai thành công, và cũng có những lời cầu nguyện của những người không thể sinh con. Tiếng van xin vọng về khắp nơi.

“Ôi…..”

Trước Phật không thiếu ba cây hương, cuộc đời con người có muôn vàn nỗi sầu.

Tống Du thở dài, nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy bất kỳ vị sư trụ trì nào ở đây.

Hắn nhìn thời gian, đã đến giờ cơm rồi.

Hắn cũng đi vào và đốt ba cây hương, sau đó quay lại nhìn con mèo Tam Hoa, thấy nó đang trốn bên ngoài ngưỡng cửa đại điện, ngưỡng cao hơn nó một chút, hai móng tay trước của nó bò trườn trên ngưỡng cửa, có lẽ nó đứng lên để có thể thấy một cái đầu nhỏ từ phía trên ngưỡng cửa, và nó nhìn hắn với đôi mắt đầy mong đợi.

Tống Du cười cười rồi lại đi ra.

‘’Đi thôi.’’

‘’Đi đâu.’’

‘’Ngũ Quan Đường’’

‘’Đó là cái gì?’’

‘’Chỗ ăn cơm.’’

‘’Ngươi muốn đi ăn cơm sao?’’

‘’Cũng được.’’

Tống Du nghĩ đến đây, chợt dừng bước lại và đặt vài đồng xu vào hòm công đức, bây giờ quyết định rồi, anh muốn ăn trưa ở đây: "Nghe nói bữa chay ở Chùa Thái An rất nổi tiếng, không biết có cho phép ngươi vào không."

"Ồ..."

Tam Hoa nương nương trước đây bị những ông chủ đúng đầu cùng nghành làm cho kinh hãi, hiện tại vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, trong tiềm thức nàng không dám phạm sai lầm, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.

May mắn, những thiếu niên trong Ngũ Quan Đường không cản trở nàng.

Bên trong rộn ràng, ghế ngồi đầy nam nhân và nữ nhân, cũng không ít nhà sư đang dùng cơm. Tại chùa Thái An, các nhà sư và những người tín đồ cùng dùng bữa, nhưng hầu hết các tu sĩ ngồi cùng nhau, người tín đồ ngồi cùng nhau, thực tế không có vị trí mới có thể ngồi lẫn lộn.

Tống Du quét mắt một vòng, ánh mắt dửng dưng, tùy ý đi đến một trong những chỗ trống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương