Hắn không nói hắn chỉ nghĩ ra một chiêu, không nên lấy hai mươi lượng, cũng không nói sai nha ngày đêm vất vả nên chia cho bọn hắn một ít, cái chuyện tăng ràng buộc này chỉ càng thêm mệt mỏi. Ngoại trừ hai mươi lượng bạc thưởng đã thỏa thuận từ trước, hắn không muốn nhận mười hai lạng lễ vật của tri huyện.

Vẫn là nguyên nhân đó, không muốn tăng ràng buộc.

La bổ đầu lập tức hiểu ý, y không khỏi có chút xấu hổ, nhưng y không dám làm trái ý muốn của bậc cao nhân, đành phải cất nó đi.

Rồi lại nghe y nói:

“Tuy nhiên, sau khi Lưu đại nhân nghe được từ miệng tại hạ về phong thái của tiên sinh thì rất ngưỡng mộ, phó thác cho tại hạ nói với tiên sinh là muốn bày yến tiệc tạ ơn tiên sinh. Nếu tiên sinh nể mặt thì định ngay vào giữa trưa mai ở Thiên Hương Lâu, không biết tiên sinh…”

Có lẽ La bổ đầu không chú ý rằng khẩu khí và thái độ của y đã bất tri bất giác hạ thấp xuống trước mặt Tống Du.

Mặc dù Tống Du không hề làm gì cả.

"Không được."

Trên mặt Tống Du nở nụ cười nhưng lại dứt khoát từ chối:

"Ta vốn là một cư sĩ ẩn cư trên núi, ngày thường cũng chỉ thích thanh tịnh, đảm đương không nổi sự yêu mến của đại nhân."

"Tại hạ hiểu."

"Làm phiền Bổ Đầu."

"Tiên sinh khách sáo."

La bổ đầu cung kính uống trà trong chén:

"Ta còn có công vụ nên không quấy rầy sự thanh tịnh của tiên sinh nữa. La mỗ sẽ tự báo lại tri huyện đại nhân. Sau này vụ án mà có bất kỳ tiến triển nào, nếu liên lụy đến tiên sinh, La mỗ cũng sẽ tới bẩm báo với tiên sinh."

"Đa tạ Bổ Đầu."

"Cáo từ."

Hai người còn lại cũng vội vàng đứng dậy theo sau.

Dật Đô là trung tâm của Dật Châu, thành lớn thứ ba trong thiên hạ, sai nha nơi này đều đã trải sự đời, nhưng đối mặt với cao nhân không vướng bụi trần bực này, cũng khó tránh khỏi bứt rứt.

Cả ba người họ đều không cảm thấy mất mặt.

Không thấy tri huyện đại nhân muốn làm quen với Tống tiên sinh thì phải cẩn thận giật dây từ La bổ đầu sao?

"Két…"

Tiếng bản lề cửa gỗ vẫn chua chát như cũ.

Nghe có vẻ hơi khó chịu.

Tống Du đứng ở cửa cau mày.

Khi quay lại, hắn thấy mèo Tam Hoa không biết đã nhảy lên bàn đá từ lúc nào, cúi đầu liếm xiên tre hắn vừa ăn xong, trên đó còn sót lại đường.

“…”

Tống Du lắc đầu rồi về phòng tính sổ sách.

Đã đến Dật Đô được một thời gian, Dật Đô phồn hoa, giá hàng hóa cũng cao, chi phí tiêu dùng cho ăn mặc trong thành không nhỏ, hơn nữa còn có tiền thuê nhà, những khoản mua sắm sau khi chuyển nhà và việc thường xuyên đến nhà ngói Câu Lan nghe kể chuyện gần đây đều tiêu tốn gần một ngàn văn tiền.

Về sau nên tiêu ít đi một chút.

Hai mươi lạng này sẽ có thể tiêu thật lâu chứ?

...

Đêm của sau hai ngày.

Thời tiết mát mẻ, thích hợp nhất là ngồi chơi.

Tống Du thắp ngọn đèn dầu rồi ngồi trước cửa sổ lặng lẽ đọc sách.

Cửa sổ trước mặt mở rộng, vầng trăng tròn trên bầu trời đêm đã nhô lên trên đầu thành. Nơi này không có đèn neon thành thị, không có tạp âm của xe cộ, chỉ có những mái hiên cổ kính và vầng trăng tròn quạnh quẽ, mái ngói sẫm màu phản chiếu ánh trăng, bóng tối thuần khiết hứng lấy ánh sáng thuần khiết.

Mèo Tam Hoa lẳng lặng nằm sấp phía sau lưng, híp mắt.

Đêm yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách.

Bản "Dư Địa Kỷ Thắng" này cũng có phong tình độc đáo của thế giới này, ngoài việc ghi lại những ngọn núi và dòng sông nổi tiếng, những cung điện và ngôi đền nổi tiếng cũng như những địa điểm nổi tiếng mà các văn nhân dùng thơ từ văn chương điểm qua thì còn một vài chỗ huyền huyễn thần bí.

Ví dụ như nghe đồn từng có tiên nhân lui tới đỉnh Vân Sơn.

Truyện thần thoại xưa trong thành lửa nơi Hỏa thần an nghỉ.

Phần giới thiệu cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.

Không biết đã qua bao lâu, màn đêm càng lúc càng tối, khói dầu hun đến đau cả mắt, lúc này Tống Du mới quyết định hôm nay dừng ở đây và đi ngủ.

Thổi tắt đèn đọc sách, ánh trăng chiếu sáng cả vùng.

Nương theo ánh trăng đóng sách lại thì thấy mèo Tam Hoa phía sau chẳng biết đã tỉnh lúc nào, bò tới gần rồi nhảy lên bàn, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Hử?"

Tống Du cũng nhận ra động tĩnh bên ngoài.

Sột soạt sột soạt, từ bức tường truyền đến, như thể có ai đó trèo tường.

Nhưng âm thanh này lại khác với việc trèo tường, nó giống như một vật cứng va vào tường, một vật sắc nhọn xuyên qua tường, tiếng gió âm thầm truyền tới trong gió đêm, tiếng gạch ngói rơi vỡ loảng xoảng, có cái đầu khổng lồ gớm ghiếc phản chiếu từ ánh trăng đang đong đưa bên ngoài bức tường.

“Ôi ôi...”

Âm thanh phát ra vừa rồi đem đến cảm giác giống như có ai đó đang kéo một chiếc ống bễ cũ nát, hay như tiếng thở hổn hển của một gã khổng lồ nào đó.

Nàng đi về hướng phát ra tiếng động, thấy Bạch Ảnh vẫn còn bay lượn trong sân, đã đến lúc ra tay, nhưng đằng sau bóng trắng ấy, mơ hồ thấy hai bóng người to lớn băng qua tường, tiến vào trong sân.

Chúng cao hơn một thước, nhưng bước đi không gây ra tiếng động, chỉ khi đến đi về phía có ánh trăng sáng rọi nhất trong sân, mới có thể thấy rõ mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương