Vừa dứt lời, hắn ta mới cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích:

“Trong khoảng thời gian này, không thể bắt được tên trộm biết độn thổ kia, đại nhân trong thành đã ra tối hậu thư, hết lần này đến lần khác chúng ta đều không bắt được hắn. Chúng ta đã nhiều lần giăng bẫy nhưng tên trộm kia là kẻ nhát gan, xảo quyệt và đa nghi, hắn không mắc phải cạm bẫy, thậm chí, hôm trước tên đó còn đứng cách cái bẫy không xa, chế nhạo chúng ta. Hắn thực sự rất đáng ghét, tại hạ cực kỳ muốn bắt hắn.”

“Hơn nữa, nói thật với tiên sinh, tại hạ đã từng đến hỏi cao nhân ở chùa Thái An, nhưng mà…”

La Bổ Đầu không nói hết câu, lắc đầu.

“Cao nhân ở chùa Thái An có ý gì?”

Bỗng nhiên Tống Du có chút hiếu kỳ.

“Pháp sư Quảng Hoành của chùa Thái An nói, chúng ta phải đào một hố chôn phân lớn mới có thể phá được thuật độn thổ của tên trộm kia.”

La Bổ Đầu vừa nói vừa cười bất lực.

“Đối với một số người không tinh thông học nghệ thì có thể có tác dụng.”

“Vậy là pháp sư Quảng Hoành cũng lừa ta?”

“Từ trước đến nay luôn tồn tại những thuyết pháp ô uế dung tục, có lẽ vị pháp sư kia thấy Bổ Đầu quá sốt ruột, trong lòng cũng không thể chắc chắn.”

“La mỗ cũng nghĩ vậy.”

La Bổ Đầu nói xong, lại nhìn Tống Du:

“Tiên sinh có biện pháp nào không? Nếu có tiên sinh trợ giúp, bắt được tên trộm này, La mỗ hứa với tiên sinh, không chỉ thuyết phục tri huyện coi tiên sinh bắt tên trộm, tiền thưởng sẽ được đưa đến. Ngoài ra, ta nhất định sẽ cảm tạ đến tiên sinh.”

“Nghe Bổ Đầu nói, tên kia là người nhát gan, tính tình đa nghi?”

“Đây là phán đoán cá nhân của La mỗ.”

“Bổ Đầu có kinh nghiệm phong phú, nghĩ vậy thì chắc không thể sai được.”

“Không biết điều này có liên quan gì đến kẻ trộm đó?”

“Có vẻ Bổ Đầu không biết, thuật độn địa này khá giống thuật đi xuyên tường. Có một điểm đặc biệt là khi thực hiện thuật này phải tin tưởng tuyệt đối vào sự thành công của nó. Nếu người tiến hành mà có sự nghi ngờ hay lo sợ trong lòng, có thể sẽ bị chết ngạt trong đất hoặc bị bịt kín trong tường.”

Tống Du tiếp tục nói:

“Cho nên từ xưa đến nay, những người học thuật xuyên tường độn thổ đều thuộc kiểu người kiên định, táo bạo hoặc là hạng người ngu xuẩn dốt nát.”

Tống Du thực sự hiểu rõ những thuật này.

Phục Quan Long có thuật độn thổ hoàn chỉnh, thuật xuyên tường, thậm chí hắn còn rất hiểu rõ nguyên lý của hai phép thuật này nhưng hắn sẽ không sử dụng đến nó.

Tin thì có không tin thì không, nếu có sự tin tưởng vững chắc thì khả năng sinh ra nghi ngờ sẽ kém đi, đạo lý này áp dụng với rất nhiều phép thuật nhưng với thuật độn thổ hay xuyên tường đều có nhược điểm...Nhược điểm lớn nhất của nó chính là dù cho ngươi có tu luyện tốt đến mức nào, sử dụng thành thạo ra sao thì vẫn luôn tồn tại xác suất thất bại, chỉ là xác suất cao hay thấp thôi.

Ngươi khổ tâm nghiên cứu nó nửa đời người cũng vì xác suất này mà làm giảm xuống một chút.

Và điều này mâu thuẫn với quan điểm “người sử dụng phải tin tưởng tuyệt đối vào sự thành công.”

Bởi vậy, từ xưa đến nay, có rất ít cao nhân tu đạo thông thạo cả hai loại thuật này...Đối với những phép thuật này, càng hiểu rõ về nó, càng biết nhược điểm của nó thì khi sử dụng, trong lòng sẽ không tránh khỏi sinh ra nghi ngờ, từ đó làm tăng xác suất thất bại, thậm chí còn hình thành một vòng luẩn quẩn.

Đối tượng sử dụng nó phần lớn là những người hèn kém vô dụng.

La Bổ Đầu nghe xong nhíu mày lại.

“Trong khoảng thời gian này, La mỗ cũng đã lục đục đánh nhau với tên trộm kia vào lần nhưng vì hắn biết thuật độn thổ nên luôn trốn thoát được. Hơn nữa, vào tháng trước, La mỗ đã biết vị trí nhà hắn, tự nhận mình có chút hiểu biết về tên trộm kia. La mỗ kết luận, hắn cùng lắm là thuộc dạng ngu ngốc, chắc chắn không phải người kiên định hay dũng cảm như tiên sinh nói, nhưng cũng không thể nói là người quá ngu xuẩn.”

“Trước đây, tên đó có thành thạo thuật này không?”

“Trước kia chỉ là một tên thư sinh nghèo túng thôi, thi không đạt được công danh, không biết học ở đây thuật độn thổ này, bắt đầu đi sai đường.”

“Có thể có người đứng sau dạy cho hắn, hoặc là người đó không nói cho hắn nhược điểm của thuật này hoặc là dùng thủ đoạn bí mật nào đó khiến hắn không còn nghi ngờ sợ hãi nữa. Có lẽ hắn chỉ học được cách sử dụng mà không biết sự ảo diệu trong đó.”

Tống Du nói xong thì dừng lại một chút, hắn thoạt nhìn lễ vật mà La Bổ Đầu mang tới, trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Nếu hai người này là một, ta có một kế để thử nhưng cũng chỉ mời Bổ Đầu thử qua, không dám chắc có thể thành công.”

“Tiên sinh, mời nói.”

“Chỉ cần phá vỡ.”

“Làm sao để phá vỡ?”

“Bổ Đầu có biết một quyển sách tên là Đào Lý Tuế Thì Ký không?”

“Đào Lý Tuế Thì Ký…”

La Bổ Đầu không thể hiểu được phương pháp phá bỏ thuật độn thổ và một quyển sách có liên quan gì đến nhau.

Cũng may, tỷ lệ đọc sách và biết chữ của Đại Yến cao nhất trong lịch sử, hắn ta có xuất thân từ đại tộc nên đã từng học thư pháp, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn ta mới nhớ ra...Dường như đây là một quyển sách tuyển tập những loại chuyện kỳ lạ quỷ dị, có thể được xem như tập truyện ma quỷ huyền huyễn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương