"Họ nói ngày mai sẽ quay lại."

"Ta hiểu rồi, cảm tạ Tam Hoa nương nương."

"Không cần quá khách sáo."

"Ta mua thịt heo này, Tam Hoa nương nương muốn ăn sống hay nấu chín?"

"Giống ngươi là được."

"Tốt lắm."

Tống Du cũng không để ý tới người gõ cửa hôm nay nữa, hắn cầm thịt và rau vào bếp, bắt đầu nấu bữa tối.

Sau khi chắt nước, đong nước rồi cho gạo vào nồi hấp.

Thịt hai dao thượng hạng được luộc với tiêu và gừng cho đến khi gần chín, sau đó cắt thành từng lát mỏng, tỏi rửa sạch và cắt thành từng đoạn, dưới ánh nhìn chăm chú của Tam Hoa nương nương lại hâm nóng dầu một lần nữa, cho thịt đã cắt vào xào ở lửa nhỏ cho đến khi mỡ chảy ra, các lát thịt hơi cong lại và có mùi thơm thì mở lửa to và cho mầm tỏi vào xào chín.

Tống Du có thể hoàn thành toàn bộ các bước nấu ăn một mình. Thậm chí hắn cũng không lúng túng chút nào, ngược lại trong quá trình bận bịu này, ở nơi gian bếp ngập trong khói lửa rốt cuộc tìm được sự bình yên nội tâm thuộc về chính mình.

Không cần nhiều gia vị, chỉ cần nêm thêm chút tương đen là món thịt lợn xào hai lần thơm ngon đã sẵn sàng. Thời đại này thức ăn xào nổi lên mới có mấy chục năm, có lẽ lúc này không có món ăn nào như vậy, nhưng khoảng sân nhỏ này đã dậy lên hương thơm của những món ăn lẽ ra phải thuộc về vài năm sau.

Hôm nay La bổ đầu về sớm hơn một chút.

Phu nhân Vương thị đang hỏi hắn có đến thăm hàng xóm không, người phụ nữ có chồng này rất hay buôn chuyện, điều đó khiến La bổ đầu nhớ đến nhóm người lúc chiều.

Hôm nay thực sự không có cách nào khác nên buổi chiều hắn đành mang theo một ít quà đến thăm người hàng xóm mới, người mà phu nhân nói rằng trông rất phong độ. Nhưng hắn đứng ở cửa gõ hồi lâu, bên trong không có phản ứng, chỉ nghe được mấy tiếng mèo kêu.

Ngược lại, lúc hắn rời đi, lại gặp mấy người buôn trà ngoại thành cùng hai hộ vệ mang theo quà quê tới, họ cũng đi thăm tiểu tiên sinh kia.

Sau khi hỏi nhau, La bổ đầu phát hiện ra...

Hóa ra tiểu tiên sinh mới chuyển đến đối diện nhà hắn là một vị cao nhân, khi đi ngang qua thung lũng Lương Thuỷ, người này đã thuận tay tiêu diệt Vụ quỷ đã tác quái mấy tháng nay.

Nhắc đến chuyện Vụ quỷ tác quái trên đường Kim Dương kia, ban đầu hắn cũng định đến cổng thành bẩm báo, nhưng hiện tại nó đã bị tiêu diệt, câu chuyện này từ lâu đã lan truyền ra khắp nơi. Nhất là huyện Nam Hoa đã từng mời một vị cao nhân diệt trừ nhưng không được, thế mà chỉ một vị cao nhân qua đường đã thuận tay diệt trừ khiến người dân bàn tán xôn xao.

Nhưng hắn không ngờ vị cao nhân ấy lại ở bên cạnh.

Qua sự việc tiêu diệt Vụ quỷ này, mặc dù La bổ đầu vẫn cảm thấy không nhất định phải tự mình giúp đỡ, nhưng bản lĩnh của vị kia cũng đáng để hắn tôn trọng gấp đôi.

Hắn nhìn lại những thứ bản thân đã chuẩn bị ngày hôm nay, một túi đường nâu, một bình rượu ngon, được coi là lễ vật tốt nhất thường được mang đến khi thăm người thân và bạn bè trong những ngày đầu năm, những thường dân còn chưa có được những thứ này, nhưng so với những thứ do người buôn trà mang đến thì có vẻ kém chu đáo hơn một chút.

“Ngày mai, ta sẽ chuẩn bị một lễ phẩm thật chu đáo, lại đi thăm ngài một lần nữa.”

La bổ đầu đang nói chuyện với phu nhân, nhưng hắn lại nghe thấy một giọng hát yếu ớt từ sân đối diện, đó là giọng nói thuần khiết nhất, ban đầu cảm thấy e sợ, nhưng sau khi nghe một lúc lâu, hắn cảm thấy nó thậm chí còn hay hơn những xướng ca ở Câu Lan ngoã xoá*.

*:“câu lan” “ngõa xá” (~nhà gạch/ngói), là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ…Sở dĩ gọi là “ngõa xá” bởi vì thời đó chưa có tên gọi sẵn, người xưa cảm thấy những trò vui này dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói, liền gọi những nơi tụ tập biểu diễn như vậy gọi là “ngõa xá”

Không biết tiểu công tử lúc này đã về nhà chưa, nếu đã về rồi, hiện tại đang làm gì? Trong nhà có quỷ không để ý chút nào sao?

……

Trong sân Tống Du dọn dẹp bàn đá sạch sẽ, thừa dịp buổi tối mát mẻ nên hắn lại ăn cơm ở trong sân.

Hôm nay hiếm khi xa xỉ, hắn nấu một bát cơm trắng, cũng không biết làm sao mà cơm thời đại này vừa nấu liền có mùi thơm nồng đậm, cách xa một hai nhà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, nghe mùi rất kích thích vị giác. Tống Du xới một bát, hắn lấy một đĩa khác, gắp một ít thịt kèm thêm một nắm cơm nhỏ cho mèo tam thể, , một người cùng một mèo lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian lúc chạng vạng.

Trong sân vẫn còn những bóng người đu đưa , có những con ma đang ca hát.

Một người cùng một mèo làm như không biết.

“Có ngon không? Tam Hoa nương nương.”

“Ngon lắm.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Tống Du gắp một miếng thịt kèm một miếng cơm, mùi vị quen thuộc lan toả khắp miệng, trên khuôn miệng hắn cũng lộ ra ý cười.

Khói lửa trong thiên hạ vốn là thơ của người thường, dễ hài lòng nhất là khi có rượu và đồ ăn, có Tam Hoa nương nương bầu bạn, sống một mình ở đây hắn cũng không cảm thấy cô đơn, thậm chí hắn còn có một cảm giác sống lâu dài ở đây cũng không phải không thể.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương