Vô Tình Ta Thành Tiên
-
Chương 32
Buổi chiều, hắn sẽ đọc sách một lát, nếu thời tiết tốt sẽ ra ngoài đi dạo vài vòng, mua một ít thức ăn và tự mình nấu bữa tối. Đến buổi tối thì ra ngoài hóng mát, tụ tập cùng hàng xóm láng giềng trong xóm, nghe họ trò chuyện chuyện nhà chuyện cửa, cũng coi như cảm nhận được chút hương vị cuộc sống ở thành Dật Đô.
Hàng đêm, âm hồn trong sân cất cao giọng ca một hai khúc đã trở thành thông lệ, không thì sẽ khiêu vũ trong sân, đôi khi hắn còn có thể nhìn rõ thân hình và dung mạo của người nọ.
Là một người phụ nữ đã không còn trẻ nữa.
Sau khi Tống du quen dần, hắn cũng không thèm để ý nữa, thực sự chỉ coi nàng như một nhân tố mới lạ giúp điều hòa cuộc sống nhàm chán của mình. Thậm chí còn dần dần hình thành thói quen nghe nhạc mỗi đêm.
Đêm xuống đôi khi hắn sẽ không cảm thấy sợ hãi khi thấy nàng đột nhiên xuất hiện, nhưng Tam Hoa nương nương lại rất dễ hoảng sợ, khi nó đang đi vòng qua chỗ rẽ thường xuyên đụng phải nàng, hoặc khi đang làm gì đó mà nàng đột nhiên xuất hiện thì sẽ hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng buổi tối hôm qua... Người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ chạy lung tung quanh các phòng khác nhau, nhưng đêm qua nàng thực sự đã mở cửa phòng Tống Du và đứng ở cửa nhìn hắn rất lâu, điều này chắc chắn đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Nếu không phải trở ngại lương tâm, hắn nhất định sẽ đẩy hết trách nhiệm hắn ngủ dậy muộn như vậy lên nữ quỷ này. Nhưng vấn đề này vẫn cần được giải quyết.
"..."
Tống Du suy nghĩ một chút, quyết định đi ra ngoài mua mấy tờ giấy đay, sau đó mua thêm bút lông, mực đỏ, vẽ vài lá bùa dán lên cửa phòng ngủ, để cho nữ quỷ kia không đến gần phòng hắn được nữa.
Đồng thời, mấy ngày nay, càng ngày càng nhiều người nghe nói đến chuyện của hắn, cảm thấy hắn có năng lực, vì thế có người bắt đầu xin hắn chỉ bảo về những chuyện trúng tà gặp quỷ, còn có người muốn hỏi hắn mua bùa trừ tà hoặc bùa bình an để hộ thân. Tống Du cảm thấy chuyện làm ăn này rất khả thi, tiền kiếm được ít nhiều cũng đủ cho hắn mua thêm thịt cho bữa tối. Dẫu sao trước kia đây cũng là nguồn thu nhập chính khi hắn còn ở đạo quán.
Hắn nghe ngóng được ở Câu Lan viện gần đây có rất nhiều thứ linh tinh được bày bán, định ăn cơm xong có thể tới xem qua một lát.
Tống Du nghĩ đến đây cũng đứng dậy ngay.
Cháo và dưa chua còn sót lại từ tối qua vẫn chưa ăn xong, sau khi hâm nóng trong chảo thì chính là bữa trưa của hắn, cũng rất thơm ngon.
Ăn uống rửa bát xong, Tống Du đi thẳng ra ngoài, trước đó chỉ dặn dò Tam Hoa Miêu trong sân một câu:
"Tam Hoa nương nương, ta ra ngoài một lát, nhờ ngươi trông coi nhà cửa nhé."
"Biết rồi."
Tam Hoa Miêu đang tập trung chơi đùa, cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, Tống Du đi ra ngoài và đi dọc theo một con hẻm nhỏ, còn chưa đi bao xa đã bắt gặp Câu Lan viện.
Như đã nói trước đây, đây là nơi tổng hợp các hoạt động ăn uống, vui chơi giải trí. Dật Đô là nơi thịnh vượng phồn hoa nên dù bây giờ là ban ngày nhưng không khí vẫn rất náo nhiệt.
Trên đường đến đây, ngoài hát hí khúc còn có bình thư, có tỷ võ so tài, có ném niêu và bắn cung, mỗi loại hình giải trí đều có đối tượng và cách chơi riêng.
Tống du hiển nhiên là đến mua giấy vàng, nhưng không tránh khỏi bị lão tiên sinh đang giảng kể chuyện hấp dẫn, liền ngồi lại nghe nốt câu chuyện. Thậm chí còn không quên gọi một bình trà.
"A Duyên Tề dẫn đầu một nhóm binh lính truy sát từ dưới nước vào đất liền, đó là một cuộc truy đuổi quyết liệt, hắn quyết tâm không giết chết Mã Nguyên soái ngay tại đất này thì không thể dừng lại! Vào thời khắc nguy cấp, Mã Nguyên soái bỏ chạy đến một con đường nhỏ, A Duyên Tề cũng vội vàng đuổi theo sau hắn, thế mà thấy một vị đại tướng xuất hiện trên con đường phía trước!
"Thật là một vị đại tướng uy nghiêm!!
"Mũ đen, áo giáp màu đen và chiến bào cũng màu đen nốt, dưới chân là ủng chiến đấu hình đầu hổ màu đen, trong tay cầm một cây thương hồng anh, dưới thân có một con báo đốm, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt lạnh lùng như sao!”
“Đằng sau tướng quân là năm trăm giáo úy cầm đao, họ đều có chiều cao ngang nhau, mỗi người cầm một thanh đại đao, thanh đại đao dài năm thước, đầu dài hai thước rưỡi, thân dài hai thước rưỡi. Thanh đại đao là loại Đao Nhật có lưng dày và lưỡi mỏng, lưng dày cỡ một ngón tay, lưỡi kiếm mỏng như sợi tơ, trắng sáng bóng loáng, nom sắc lạnh khiếp người, đứng cách xa mấy trượng mà vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Mỗi người trong số họ đều đeo cung tên lốp sắt trên lưng, giống như một con hổ dữ có cánh, bơi giữa biển rồng..
"Là tướng quân Trần Tín và Trần Tử Nghị!"
"A Duyên Tề lúc này sửng sốt vô cùng, hắn tự hỏi tại sao Trần Tử Nghị lại xuất hiện ở đây?"
"Càng quan trọng hơn là, trong các thủ hạ của hắn có ai có thể đánh bại Trần Tử Nghị? Và ai có thể địch lại nhóm thân binh của Trần Tử Nghị?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook