Tống Du tiễn Vương Quý ra về.

Tam Hoa nương nương ở trong viện nhìn trái nhìn phải, chuyển tới một nơi mới, lòng nó lại bắt đầu cảm thấy bất an. Nó ngửi qua chỗ này chỗ kia, hình như cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi Tống Du: "Hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây sao?"

"Ngày mai cũng sẽ ở đây."

"Vậy ngày sau nữa?"

"Phải ở đây một thời gian."

"Căn nhà này hình như là có quỷ."

"Ừm."

"Tại sao chúng ta phải ở nơi có ma quỷ chứ?"

"Tam Hoa nương nương, ngươi sợ quỷ sao?"

"Tam Hoa nương nương ta đây là mèo thần, mèo thần không sợ quỷ."

Tam Thể đi theo phía sau hắn giống như là một cái đuôi:

"Nhưng mà căn nhà này có quỷ."

"Vì chúng ta không đủ tiền nên đành làm phiền hắn."

"Ta không biết thiếu tiền là như thế nào."

"Đó là không có nhiều tiền."

"Ta cũng không biết tiền là cái gì."

"Chính là thứ trên đường ta dùng để mua bánh bột ngô, bánh hấp và màn thầu, còn dùng để mua thịt cho Tam Hoa nương nương ngươi nữa. Mua nhà cũng cần dùng tiền, chúng ta mua nhà rẻ một chút thì có thể thừa tiền mua nhiều thịt cá hơn."

"Ừm…"

Tam Hoa nương nương cái hiểu cái không.

Vừa định hỏi phải tính sao với con quỷ này thì đã thấy thấy Tống Du quay mặt vào trong viện hành lễ, bình tĩnh nói:

"Thật ra là do phòng ở Dật Đô đắt, mà chuyện xấu hổ là chúng ta hết tiền, sau này không thể không ở lại đây một thời gian, nếu có quấy rầy phải các hạ, xin các hạ rộng lòng tha thứ."

Tam Hoa nương nương vội vàng đi theo hành lễ.

"Cũng xin…"

Trong viện im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua lá trúc, đã gần đến thời điểm hoàng hôn nhưng ánh nắng vẫn chưa tiêu tán hết, nghiêng nghiêng chiếu vào lớp ngói bên trên tiểu viện, trông ngoã tùng như những bông hoa ngũ sắc.

Mặc kệ tiểu viện này đầy cỏ dại thì nó vẫn là một tiểu viện xinh đẹp.

“Ngày mai chúng ta tiếp tục dọn dẹp cỏ dại trong sân vườn, nhân lúc trời hôm nay còn chưa tối, ta sẽ ra ngoài mua ít đồ rồi quay lại.”

Tống Du nói với mèo Tam Hoa:

“Tam Hoa nương nương muốn ở lại trong sân nghỉ ngơi hay là đi cùng với ta?”

“Tan Hoa nương nương đi cùng ngươi.”

“Có muốn ta ôm không?”

“Hả?”

Mèo Tam Hoa nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tống Du.

“…”

Tống Du mỉm cười nhìn nó.

“Ta chỉ là thấy người đi cả một ngày chắc hẳn đã thấm mệt rồi.”

“Không mệt.”

“Tốt…”

Tống Du liền mở cửa đi ra ngoài.

Mèo Tam Hoa nhanh chân bước từng bước nhỏ đi theo sau hắn.

Có vẻ như tất cả mọi người bây giờ đang chuyển đổi giai đoạn từ một ngày hai bữa sang một ngày ba bữa, tùy thuộc vào tình hình kinh tế của từng cá nhân, đã có không ít người một ngày ăn ba bữa, cũng có người một ngày hai bữa. Vào thời điểm này thì những người ăn ba bữa mới bắt đầu ăn, còn những người ăn hai bữa sớm đã ăn xong, do đó có thể bắt gặp rất nhiều người buồn chán đang ngồi dưới tán cây lớn tán gẫu, tìm chút bóng mát, tận hưởng gió trời, có người cầm quạt phe phẩy, lại có người đang bưng bát, tràn ngập hương vị của cuộc sống.

Thấy Tống Du từ trong sân đi ra, đám người đang hóng mát tán gẫu không hẹn mà cùng nhau yên lặng, lần lượt từng người nhìn hắn với ánh mắt khác thường.

Thấy hắn mặc áo đạo sĩ, ánh mắt lại càng trở nên vi diệu.

Dường như lại có thêm vài chuyện để nói.

Tuy rằng Tống Du chỉ ở tạm thời tại nơi này nhưng hắn cũng gật đầu với họ rồi bước đi.

Đại Yến không có nơi buôn bán cụ thể vậy nên có thể đến bất cứ đâu để mua đồ, tuy vậy vẫn có một số chỗ là nơi tập trung của các cửa hàng. Khu vực này chủ yếu là nhà dân, nếu muốn mua đồ gì thì phải đi tiếp xuống dưới.

Còn chưa đi được bao xa, đám người kia lại bắt đầu thảo luận.

Tống Du không quá để tâm đến chuyện của họ, vì trời sắp tối rồi, phải đi nhanh lên mới được, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, nhẩm tính trong đầu những thứ cần mua.

Còn không phải quan trọng nhất là đệm chăn.

Mới chỉ bước sang thu, trời vẫn còn chưa mát mẻ, trong thành vẫn có cảm giác nóng nực, mà hắn đã ngủ qua đêm trên núi lạnh như vậy thì giờ ở trong thành còn sợ cái gì?

Lúc nãy Tống Du đi ra đã nhìn quanh một vòng, trong sân có chổi, có đồ hốt rác và các dụng cụ quét dọn khác, đồ đạc trong nhà cũng không ít, chỉ là không có xoong nồi, vậy nên việc cần làm đầu tiên là mua nồi và xô, nhân lúc trời còn chưa tối thì đi lấy củi để về đun nước, Tống Du muốn được tắm nước nóng.

Dọc theo con hẻm ở ngay lối cửa ra, đi thẳng xuống sẽ thấy được sự phồn hoa của Dật Đô.

Tường trắng ngói xanh, hiên nhà như rừng.

Chỉ thấy hai bên đường toàn bộ đều là cửa tiệm, trước cửa mỗi cửa tiệm đều có đủ loại biển hiệu cá nhân nhằm thu hút khách qua đường, hoàn toàn khác với cảnh được thấy trong những bộ phim cổ trang sau này.

Một số biển hiệu gần như được đem ra đặt giữa đường, một số biển hiệu lại chiếm khá nhiều diện tích. Một số biển hiệu được treo phía trên của cửa tiệm, một số lại được viết trên một tấm rèm được treo trước cửa. Còn có một số cửa tiệm xây dựng tháp cổng rất lớn ở ngay lối vào, chiếm không ít mặt đường, nếu muốn đi qua đó, hoặc là đi đường vòng, hoặc là đi dưới cổng của những cửa tiệm này. Cũng có một số cửa tiệm trời còn chưa tối nhưng đã thắp đèn sáng trưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương