Vô Tình Ta Thành Tiên
-
Chương 16
“Mời Vương Thiện Công tới gặp một lần.”
Tống Du cắm hương trên đất sét, cung kính nói.
Khói xanh bay lên mà không tiêu tan, từng sợi tích tụ trong không, trong làn khói xanh, Vương Thiện Công mặc xiêm y năm màu, toàn thân tỏa ra thần quang xuất hiện, vừa thấy Tống Du thì cung kính thi lễ.
“Tiên sinh có lễ.”
“Thiện Công có lễ.”
“Tiên sinh đã điều tra được chưa?”
“Điều tra được rồi.”
“Chính là yêu quái kia sống lại sao?”
“Cũng không phải là như thế.”
Tống Du nói với hắn:
“Chỉ là một con mèo thành tinh, không biết gì, lại tham lam hương khói của nhân gian, đúng lúc có người dâng hương thỉnh cầu nó bắt chuột, nên không biết nặng nhẹ mà chiếm miếu kia, hút hương khói cung phụng. Hiện giờ ta đã mang nó đến.”
“Dâm từ tà tự, thiên lí bất dung.”
Vương Thiện Công trầm giọng nói:
“Đa tạ tiên sinh đã mang nó đến, ta sẽ bắt lấy nó, xử phạt theo luật trời.”
Mèo tam thể bị dọa sợ đến mức trốn bên chân Tống Du.
“Luật trời xử phạt như thế nào?”
“Nếu nó chưa từng hại người, chưa hút tinh hồn khí huyết của con người, trấn áp trăm năm, hoặc nhốt trăm năm, nếu nó đã làm việc thiện, xét giảm phân nửa.”
Tống Du cúi đầu nhìn vào mắt con mèo này, dùng ánh mắt truyền đạt ý “Xem đi, ta không lừa ngươi chứ”, lúc này mới lại nói với Vương Thiện Công:
“Nhưng ta nghe nói hấp thu hương khói tu hành là bản năng của tinh quái, lại từng nghe đạo lý người không biết không có tội, ta thấy mèo yêu này cũng là lần đầu vi phạm, đã không có hiểu biết, cũng hút lấy rất ít hương khói, hơn nữa, ta thấy nó chưa bao giờ hại người, ngược lại cẩn thận giúp bá tánh một phương diệt trừ chuột canh giữ lương thực, chưa làm chuyện sai, tâm địa không xấu, nếu bởi vậy mà bị nhốt trăm năm, thật sự bất công.”
“Không biết ý của tiên sinh là…”
“Không bằng để ta mang nó theo bên người, dạy dỗ cảm hóa thật tốt.”
“Này…”
“Thiện Công lòng thiện, làm ơn khoan hồng một chút.”
“Nhưng luật trời như thế…”
“Pháp luật không có tình người, luật trời cũng có không ít chỗ bất công.”
“Tiên sinh nói cẩn thận.”
“Làm ơn đi Thiện Công.”
“Ta cũng khó xử…”
“Cũng không phải buộc Thiện Công giấu diếm không bẩm báo lên trên, cũng không phải nhờ Thiện Công nói dối là mèo yêu chiếm miếu kia đã bị trừ bỏ, Thiện Công chỉ cần bẩm báo lên trên đúng sự thật, nói mèo yêu chiếm miếu kia đã bị một đạo sĩ mang đi là được.”
Tống Du ngừng một chút, rồi lại chắp tay với Vương Thiện Công lần nữa:
“Ta tên Tống Du, tự Mộng Lai, đệ tử tới từ Phục Long Quan ở Âm Dương Sơn thấy nhiều người hành đạo, Thiện Công nhớ chứ.”
“Phục Long Quan ở Âm Dương Sơn…”
Vương Thiện Công nhất thời mở to hai mắt.
Nơi này chỉ cách Âm Dương Sơn hơn một trăm dặm, tuy ở Phục Long Quan, Âm Dương Sơn kia ít người, nhưng tiếng tăm rất lớn, hắn đương nhiên đã từng nghe nói.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng chỉ có thể thở dài, chắp tay với Tống Du, rồi lại biến mất giữa khói xanh.
“Hử?”
Mèo tam thể hồi thần lại từ trong kinh ngạc, nhìn quanh trái phải, như đang tìm kiếm Vương Thiện Công vừa biến mất, đương nhiên không tìm được, ngay sau đó mới lại nhìn về phía Tống Du:
“Hắn đi rồi sao?”
“Đi rồi.”
“Được không?”
“Được.”
“Vậy chúng ta mau rời khỏi nơi này.”
Mèo tam thể vừa quay người đã chạy ra bên ngoài, vượt qua ngạch cửa mới dừng lại ở cửa, xoay người nhìn Tống Du còn chưa đi.
Tống Du lại khó hiểu nhìn nó.
“Vì sao lại vội như vậy?”
“Ta ở đây thấy không thoải mái.”
“Tự ti sao?”
“Tự ti là gì?”
“Chính là...Bỏ đi, đi thôi.”
Tống Du cũng đứng dậy, đi ra cửa miếu.
Mèo tam thể bước nhỏ đi theo phía sau, lại ngửa đầu hỏi:
“Cảm hóa là gì?”
“Chính là ảnh hưởng đến ngươi, để ngươi có thay đổi tốt.”
“Ảnh hưởng như thế nào?”
“Từ từ ảnh hưởng.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Nói nhiều như vậy, đi đường sẽ rất khát.”
“Thay đổi như thế nào?”
“Từ từ thay đổi.”
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Về miếu nhỏ của ngươi trước, hủy đi tượng đất của ngươi, cắt đứt liên hệ của nó và ngươi.”
“Sau đó đi đâu?”
“Dật Đô.”
“Đi Dật Đô làm gì?”
“Tam Hoa nương nương rất hay tò mò nha…”
“Tới Dật Đô làm cái gì?”
“Ta còn chưa nghĩ ra.”
“Vậy ngươi mau nghĩ đi.”
“Ta sẽ cố gắng.”
Mới được giải thoát khỏi con đường cô độc, lại đã đón nhận một đứa trẻ có vấn đề, đây là chuyện Tống Du không nghĩ tới.
“Mong Tam Hoa nương nương chiếu cố nhiều hơn.”
Không hiểu sao, tâm cảnh lại có khác biệt.
…
Một người một mèo quay về ngôi miếu nát kia.
Lúc đi đến đã là giữa buổi chiều, vừa đi vừa về lại tốn thêm một ngày. Nhưng mà thời đại này xưa nay đã vậy, tất cả đều rất chậm, đi mấy chục dặm đường núi sẽ tốn thời gian một ngày.
Vậy mà lại có người tới dâng hương.
Còn là hương tự chế, nguyên liệu khác với đạo quan nhà mình, hương vị tươi mát, hình như còn có công dụng đuổi muỗi, Tống Du rất thích.
Trên bàn có thêm một con cá chạch….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook