Nhìn trái, nhìn phải. Trầm ngâm, suy tư. Cái chân nó bám trên cánh cửa hết rút xuống rồi đặt lên, cuối cùng nó quyết định bước vào. Thấy nó nhẹ nhàng bước qua, ngẩng đầu nhìn Tống Du, đôi mắt màu hổ phách, e rằng không cần thủ đoạn cũng có thể mê hoặc.

"Đạo sĩ?"

Kết cấu dây thanh quản của quỷ không giống với con người, không có biến thành hình người, dù nói tiếng người, cũng không phân biệt được là nam hay nữ, cùng lắm chỉ nhận ra được nguồn gốc chủng tộc từ trong giọng nói, hầu hết đều có thể nghe ra được số tuổi.

Giọng của con mèo này rõ ràng, không khàn.

"Túc hạ* xưng hô thế nào?"

(*một cái tên tôn trọng đối với người khác ở Trung Quốc cổ đại.)

(*một cái tên tôn trọng đối với người khác ở Trung Quốc cổ đại.)

Tống Du khách sáo hành lễ với nói.

"Ta là Tam Hoa nương nương."

"Ta họ Tống, Tam Hoa nương nương, đừng khách sáo."

"Ngươi tới miếu của ta làm gì?"

"Tối hôm qua ta ở trong thôn miếu, được thần linh ủy thác đến xem hương miếu này. Xin hỏi Tam Hoa nương nương ở đây tụ hút hương khói nhưng có sắc phong của nhân loại và triều đình không?"

Tống Du đứng thẳng, nhưng phải cúi đầu.

"Đó là cái gì?"

"Chính là..."

Tống Du nhìn nó, rồi dừng lại.

Con mèo này là một quỷ yêu cấp thấp, nó có lẽ vẫn chưa thành tinh, thấy sự ngu ngốc trong mắt nó, e rằng hắn phải sắp xếp lại từ ngữ của mình cho tốt mới được.

“Nói cách khác, nơi này là địa bàn của triều đình, ngươi tới đây dâng hương bái kiến ​​ngươi đều là thần dân của triều đình.”

Tống Du tạm dừng một chút.

“Ngươi chiếm ngôi miếu, hút hương khói từ những người này, cần phải có sự cho phép của triều đình hoặc Thiên Cung."

"Họ là ai?"

"..."

Tống Du lại suy nghĩ về việc dùng từ, rồi nói.

"Theo lý thuyết, triều đình kiểm soát tất cả mọi người trên thế gian, Thiên Cung kiểm soát tất cả các vị thần trong thiên hạ."

"Vậy ngươi tìm ta làm gì?"

"Không phải chúng ta, mà là họ, ta được họ nhờ vả tới đây để kiểm tra."

"Họ tìm ta làm gì?"

"Tìm phiền phức cho ngươi."

"..."

Tam Hoa nương nương nghe xong trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục đi về phía trước, đi từng bước nhỏ đến bên cạnh bàn thờ, nhẹ nhàng nhảy lên, khi ngồi trên bàn thờ, cũng không thấp hơn Tống Du bao nhiêu, nó chỉ nói.

"Là những người đó tự thắp hương cho ta."

"Cái miếu này là của ngươi sao?"

"Không phải của ai cả."

''Chỉ sợ là không được."

"Tại sao?"

"Vì thế gian này hương khói có hạn, nếu ai đó cho ngươi, thì nó không thể trao cho các vị thần khác, hoặc nó sẽ ít được đưa cho các vị thần khác. Mà triều đình và Thiên Cung sẽ không ở cùng ngươi, một con quỷ thấp kém thích giảng đạo lý."

Tống Du nói.

"Ta mới không cần."

"E là không được."

"Lại sao nữa?"

"Thiên Cung có quy củ. Trước đây, từng có quái vật ở đây tự mình hút hương nên bị giết chết, cái miếu mà ngươi chiếm giữ vốn là thuộc sở hữu của nó."

"..."

Tam Hoa nương nương nhìn hắn với đôi mắt tròn xoe. Con người khó có thể thấy cảm xúc từ khuôn mặt của một con mèo, nhưng Tống Du nghĩ, có lẽ nó đang sợ hãi. Rất lâu sau, nó lại hỏi.

"Tại sao?"

"Vì có thể nó đã làm những chuyện xấu."

“Ta không có. Ta chỉ xuống núi giúp người bắt chuột, hơn nữa trước kia ta cũng có một cái miếu, là một cái miếu nhỏ, sau đó có người mang tượng của ta đến đây ngôi miếu lớn này, không phải ta tự đến."

Tam Hoa nương nương trừng mắt nhìn hắn.

“Có là miếu nhỏ cũng không được, do trước kia không có ai phát hiện, hiện tại đã bị phát hiện rồi. Dù hôm nay ta mặc kệ ngươi, cũng sẽ có người khác tìm tới ngươi."

"Vậy bây giờ phải làm gì?"

"Nếu ngươi chưa bao giờ giết người, chưa bao giờ hút tinh khí của người ta, ăn máu thịt của người ta, ngươi sẽ không chết."

"Rồi chuyện gì xảy ra với ta?"

"Nếu ngươi không chạy hoặc không chống cự, ta có thể đưa ngươi đến gặp họ, họ sẽ tuân theo quy tắc, quy định để xử lý. Có lẽ sẽ tốt hơn cho ngươi."

Tống Du nói với con mèo trước mặt. Tam Hoa nương nương đảo mắt.

"Được..."

Thấy đạo sĩ ngoảnh mặt đi, nó vội bật người bỏ chạy.

"Rầm!"

Động tác của con mèo rất nhanh, chưa kể còn là yêu quái mèo chỉ có tu vi, gần lập tức nhảy xuống bàn thờ và cổng miếu ngay sau đó. Tiếp tục chạy trên đường, giống như một tia chớp chỉ có thể thấy cái bóng đủ màu. Chạy được một đoạn xa, con Mèo Tam Hoa dừng lại, nó quay đầu, vươn cổ xuyên qua ngọn cỏ dại, nhìn về phía cái miếu.

"A?"

Không đuổi theo sao? Tam Hoa nương nương sửng sốt, có vẻ hoài nghi. Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai ra, nó đổi sang tư thế ngồi, từ ngoài cổng nhìn vào thấy người đó vẫn đứng trong mếu, không biết làm cái gì.

Thật kỳ lạ.

Mèo Tam Hoa dứt khoát ngồi ngay ngắn tại chỗ, rướn cổ ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Mèo Tam Hoa cuối cùng cũng không nhịn được, đi tới gần cái miếu hơn một chút, cẩn thận ngó vào bên trong. Nhưng đạo sĩ lại hờ hững nhìn nó.

"Gặp được ta là may mắn lớn nhất của ngươi, nếu như lần sau có người khác đến, không chừng còn lợi hại hơn ta rất nhiều."

"Sao ngươi lại không đuổi theo ta?''

"Ta làm sao có thể đuổi kịp ngươi chứ?"

"Vậy ta chạy mất thì ngươi làm thế nào?"

"..."

Tống Du nhìn nó, cảm thấy bất lực nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương