Các thương nhân đến và đi đều có nhu cầu chính đáng, đường đi là do quan phủ phê duyệt. Một số người giang hồ có người dẫn đường, một số thì không, thật ra họ cũng có biện pháp riêng, đó là giữa đường sẽ không tá túc ở nhà trọ mà họ sẽ tự nghĩ cách.

May mà Đại Yến nhiều miếu chùa, bất kể có người hay không, phần lớn đều có thể tá túc, chỉ cần không tìm đến những ngôi miếu bừa bãi và quỷ quái là được. Có rất nhiều người võ nghệ cao cường và có gan lớn, thậm chí những ngôi miếu đổ nát có ma quỷ cũng dám ở lại một đêm. Ngôi miếu này ở ngay bên cạnh đạo quán, hiển nhiên sẽ nghiêm trang hơn.

Có thể là họ không thích quan phủ, cũng có thể là cố gắng đối nhân xử thế, những người giang hồ khi gặp nhau, mặc kệ có quen biết hay không, hay đã từng nghe danh chưa thì đều chào hỏi nhau một tiếng, nhanh chóng có thể đi cùng nhau. Dù tính cách trầm lặng, gặp người khác tới chào cũng phải bật người đáp lễ, không dám chậm trễ, sợ thanh danh của mình bị truyền ra ngoài.

Những người này rất ồn ào, kéo dài đến tận khuya. Còn có người tới quấy rầy Tống Du, nhưng khi phát hiện Tống Du và họ không cùng đường, thì không quan tâm đến hắn nữa.

Tống Du cũng không sợ sệt.

Những người giang hồ này mặc dù nhìn rất hung ác, nhưng thật ra họ rất chú ý hành động. Hơn nữa ở thế giới này, dù thổ phỉ gặp phải đạo sĩ, phần lớn thường sẽ không làm khó nhau. Không chỉ như vậy, ban ngày Tống Du đi ngang qua quán trà mà không có tiền, chỉ cần bộ quần áo này là có thể xin một chén trà, tỷ lệ thành công cũng rất cao. Mà người giang hồ cũng rất chú ý đến thanh danh và thể diện, gặp họ nói vài ba câu hay ho, khả năng cao còn được cho một cái bánh bao.

Trằn trọc như thế đến nửa đêm, rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm ở ngọn núi vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua cánh cửa, cách đó không xa là tiếng ngáy của mấy người giang hồ. Vô thức Tống Du mơ một giấc mơ. Trong mơ hắn vẫn đang ở trong gian miếu này, cách sắp xếp các bức tượng cũng không thay đổi, chỉ là bên cạnh không có mấy người giang hồ kia. Nếu nhìn kỹ thì trên bục lại ít hơn một pho tượng, chính là bức tượng vị thần linh bản địa. Ngược lại, trước mặt có thêm một người.

Người này ăn mặc giống như thương nhân, màu sắc sặc sỡ, khuôn mặt lương thiện, mặt đỏ như táo, dường như có thể thấy rõ, rồi lại giống như không thể thấy rõ. Ngoại hình và cách ăn mặc rất giống với bức tượng bị mất kia. Trước khi đi ngủ, Tống Du đã xem xét kỹ những bức tượng đó, nhất là bức tượng thần bản địa này, biết được bức tượng này tên là Vương Thiện Công, xem như là âm thần* của địa phương.

*Trong văn hóa Đạo giáo, Âm thần là vị thần của phần âm, chẳng hạn như đất đai, thần núi,...

*Trong văn hóa Đạo giáo, Âm thần là vị thần của phần âm, chẳng hạn như đất đai, thần núi,...

Vương Thiện Công vốn là người của triều đại trước, gia cảnh giàu có, lúc ấy cả nước gặp nạn đói, người chết ở khắp nơi, vị Vương Thiện Công này đã mở kho lương thức để cứu giúp dân chạy nạn. Nhưng có lẽ hắn đã đánh giá sai về sức chống đỡ của nạn đói, lương thực của hắn đều bị người ta ăn hết, về sau thì chết vì đói. Sau này dân chúng ở nơi đó cảm động trước ân huệ của hắn, nên đã lập miếu thờ Vương Thiện Công, thậm chí sau khi triều đình biết chuyện lập tức sắc phong cho hắn, bây giờ hắn chính là thần linh.

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, Vương Thiện Công đã hành lễ với hắn trước.

“Đã mạo muội làm phiền tới ngài, xin hãy khách sáo.”

“Vương Thiện Công đêm khuya tìm tại hạ có chuyện gì?”

"Tiểu thần là tiểu thần của thôn dã địa phương, trước kia còn sống họ Vương, xin hỏi tôn giá thế nào?"

"Tại hạ là Tống Du, sư phụ ban tự là Mộng Lai."

"Tôn giá là người trong Đạo môn?"

"Từ nhỏ đến lớn sống ở đạo quán."

"Không biết có đạo hiệu không?"

"Tạm thời chưa có đạo hiệu. Thiện Công tìm ta có chuyện gì?"

Tống Du bình tĩnh đối mắt với vị thần linh bản địa.

“Vậy tiểu thần gọi Mạnh Lai tiên sinh.”

Vương Thiện Công vẫn lễ phép nói.

“Nửa đêm quấy rầy giấc mộng của tiên sinh, thật là làm liều, nhưng chuyện này liên quan đến sinh kế của người dân địa phương. Tiểu thần thấy tiên sinh tu hành cao thâm, nên ta đặc biệt đến xin giúp đỡ."

"Thiện Công, xin hãy nói thẳng."

"Chuyện này bắt đầu từ mười năm trước."

Vương Thiện Công trầm ngâm chốc lát, dùng phong cách trì hoãn của người triều trước nói.

“Mười năm trước, có một con quỷ lớn đến đây làm mê hoặc lòng người, thậm chí còn yêu cầu người dân địa phương xây dựng đền thờ tổ tiên cho nó, chỉ cách nơi này hai mươi dặm."

Tống Du vừa nghe đã hiểu.

Một người một thần nhìn nhau chằm chằm. Tống Du đang đợi hắn nói tiếp, còn hắn dường như đang đợi Tống Du trả lời.

"Sao ngươi lại không báo?"

"Tiên sinh, hãy nghe ta nói."

"..."

Tống Du thoáng chốc lộ vẻ không biết phải làm sao. Chỉ là phần lớn những quỷ hồn địa phương này đều là người có đức độ xuất chúng biến thành sau khi chết, hơn nữa tuổi tác đã lớn, thân là tiểu bối cũng nên kính trọng nhiều hơn. Tuổi còn trẻ như nếu nói thẳng hay bắt lỗi thì thật sự không tốt lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương