Vô Tình Chi Lộ
-
Chương 8: Đệ tử bất diệt tông
Cuồng phong như bão táp ồ ạt điên cuồng gào thét dữ dội mà tới, bốn phương tám hướng đều bị bao vây.
Từng đạo phong nhận bay loạn va chạm vào tường tạo ra từng vệt hằn sâu, một số khác vô tình mà hướng nhằm vào đám người Hắc Dạ cùng Thanh Phong.
Chỉ thấy Thanh Phong tâm không dao động, Hắc Dạ nhẹ nhàng cười, ngay sau đó khí thế của thông linh cảnh võ giả thông qua chân nguyên gia cố bạo phát một lần.
Oành! Cuồng phong vô pháp chống lại, không cam lòng tan biến đi.
Không gian xung quanh bất ngờ xuất hiện từng vết rạn nứt, sau đó nương theo một âm thanh như gương vỡ đồng dạng, phá toái thành vô số mảnh nhỏ trong suốt tan biến vào hư không.
Dãy hành lang biến mất thay vào đó là căn phòng trống rỗng, hơi có chút tăm tối.
Hắc Dạ nhẹ nhàng truyền âm cho Thanh Phong giải thích:
"Điện hạ, vừa rồi là cương phong ảo cảnh, cũng có thể coi là một lần kiểm tra, nếu không thể thoát khỏi ảo cảnh coi như dù có vào được đây cũng vô pháp lấy được tư cách đối đãi."
"Ừm, hiểu rồi." Thanh Phong ánh mắt biến ảo nhìn xung quanh không biết như đang nghĩ gì.
Chờ đợi không lâu sau đó, từ phía xa chạy đến một lão giả thân hình nhỏ bé, râu tóc bạc phơ.
Lão giả này cười cười thân thiện, mắt hơi nheo lại làm cho nếp nhăn trên khóe mắt khóe miệng càng thêm sâu.
"Khách nhân tiến được tới đây tức là đã được Minh Nguyệt hội công nhận, theo ta."
Vị lão giả này vừa dứt lời quay người rời đi, Hắc Dạ cùng Thanh Phong bám sát phía sau.
...
"Các vị đến đây chắc hẳn đều là mua nô lệ, không biết là loại nào." Vị lão giả này giọng trầm thấp nói ra.
Chỉ thấy Thanh Phong vẫn im lặng, Hắc Dạ bất chợt lên tiếng:
"Luyện khí cảnh, mười cái luyện khí cảnh, thiên phú tốt tốt một chút, tốt nhất là nhân tộc càng tốt."
"Ra vậy, không thành vấn đề." Lão giả mặt không biểu tình, chậm rãi nói.
Xem ra, luyện khí cảnh nô lệ ở đây, chưa phải là đặc biệt cao nhất, nếu không lão giả cũng không biểu hiện như vậy.
Phía sau căn phòng này là các dãy hành lang đan xen lẫn nhau, vô cùng vô tận, nếu không quen thuộc địa hình nơi đây chín phần mười là bị lạc, hay thậm trí dính phải bẫy rập bỏ mạng tại đây cũng không ngoa.
Dừng lại trước một đại môn có hai thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, lão giả chỉ hơi hơi động ý niệm, ngay lập tức hai tên kia cúi đầu mở rộng đại môn, cung kính đến cực điểm.
"Đi thôi, đồ vật hai người cần ở trong này." Theo âm thanh vừa dứt, Hắc Dạ cùng Thanh Phong không ai bảo ai dứt khoát tiến vào.
Trong phòng này khác hoàn toàn với vẻ u ám bên ngoài, sáng rực, cực kì thoáng khí.
Lão giả tiến đến chính giữa căn phòng, ngón tay tụ một lượng chân khí bắn lên trần nhà, ngay lập tức không gian bắt đầu chấn động, mười đạo thân ảnh mờ mờ hiện ra.
Nhìn một màn này Hắc Dạ hoàn toàn chấn kinh, kinh ngạc mà thốt lên:
"Bất Diệt tông đệ tự, Minh Nguyệt hội các ngươi đúng thật, Bất Diệt tông con quái vật này cũng dám động vào, không sợ họa diệt môn sao."
Lão giả cười cười: "Ai nói chúng là Bất Diệt tông đệ tử."
Hắc Dạ toát lên một vẻ mặt chưa hiểu lắm.
Áo đạo bào màu đen viền trắng, chính giữa in hai chữ bất diệt tiêu chí, cái này không phải Bất Diệt tông đệ tử thì là gì.
Chẳng nhẽ hắn lầm.
Hắc Dạ lắc đầu quả quyết, hắn chắc chắc đúng, không sai, trừ khi...
"Chúng là phản tông, trên đường chạy trốn bị Minh Nguyệt hội bắt được quy làm nô lệ, Bất Diệt tông mà biết vui còn chẳng kịp, tóm lại ngươi có mua không." Lão giả giọng nói bắt đầu dồn dập như vũ bão, ý đồ ép cho Hắc Dạ không kịp suy nghĩ.
Hắn là lão làng, chắc gì ta đã là tay mơ.
Hắc Dạ bỏ ngoài tai lời nói, xoáy đúng trọng tâm mà hỏi:
"Thiên phú cùng ngộ tính thế nào."
Hơi gật đầu một chút, lão giả mới nói.
"Ồ! Không tệ, đều trong khoảng huyền giai đến địa giai, thêm nữa tuổi tác, thọ nguyên còn dài, cao nhất hai trăm, nhỏ nhất một trăm năm mươi, nam thanh nữ tú trông rất thuận mắt."
Nương theo âm thanh của lão giả, ánh mắt của Thanh Phong cũng tập trung lên mười người, đánh giá kĩ từng chi tiết.
Bảy nam, ba nữ, khí chất rất xuất trần, luyện khí cảnh uy áp ba động không lúc nào là không vờn quanh, tuy nhiên ánh mắt lại vô thần không có sức sống, cùng xác chết không khác nhau là mấy.
Đáng chú ý hơn tại phần trán của bọn họ đều khắc lên một đạo trận pháp hình tròn lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo.
Theo Thanh Phong phán đoán có lẽ là để không chế mười người này đi.
"Nhìn lướt qua một lượt mười người, thần thức quét nhẹ một cái, Hắc Dạ nhìn lão giả mà hắng giọng:
"Giá cả."
"Khà khà, khách nhân đã quyết ta cũng không nói gì nữa, còn về giá cả..."
Lão giả ăn nói có chút mập mờ, bất chợt lão giơ lên ba ngón tay, giọng dứt khoát:
"Ba vạn cực phẩm nguyên thạch, thế nào."
Nghe thấy vậy Hắc Dạ cười lên một tiếng, chậm rãi nói:
"Bất diệt tông đệ tử, dù là phản tông cũng phải do họ giải quyết, đằng này bên các ngươi lại tự ý bắt làm nô lệ..."
Lão giả nụ cười vẫn còn trên môi, ngữ điệu bất biến phát ra:
"Khách quan có ý gì..."
"Ta ý gì tự ngươi hiểu..." Hắc Dạ lời nói chứa đầy thâm ý.
"Hai vạn cực phẩm nguyên thạch." Lão giả rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, giọng nói trầm xuống.
Hắc Dạ vẫn một mảnh yên tĩnh.
"Một vạn năm, giá cuối cùng, không thì đừng mua nữa."
Lão giả có chút nghiến răng nghiến lợi, tức giận chốt hạ.
"Thành giao."
Ngay sau câu nói đó, Hắc Dạ tay hoa lên một đạo đường cong. Ngay lập tức cực phẩm nguyên thạch từ đâu xuất hiện cuồn cuộn không dứt tuôn ra, chẳng mấy chốc đã chất thành một tòa núi nhỏ, nồng đậm nguyên lực thi thoảng lấp lóe.
"Điều khiển trận pháp đâu." Hắc Dạ hỏi.
Chỉ thấy lão giả không còn vẻ thân thiện nữa mà thay vào đó là lạnh lùng, có đôi chút bất thiện, lão từ trong ngực lấy ra một viên linh châu màu đen tiện tay ném về phía Hắc Dạ.
Bắt được linh châu, Hắc Dạ ngay lập tức đưa cho Thanh Phong đồng thời truyền âm đến:
"Điện hạ, luyện hóa nó đi, có như vậy nô lệ mới nghe theo lệnh ngài."
"Ừm, hiểu rồi." Thanh Phong nhàn nhạt nói, đồng thời động tác cũng không dừng lại, chỉ thấy hắn đưa đầu ngón tay lên miệng cắn nát, máu từ miệng vết thương chảy xuống tiếp xúc với linh châu.
Ong!!! Linh châu sáng lên tham lam mà hấp thụ toàn bộ máu tươi, chẳng mấy chốc ảm đạm dần đi rồi trở về bình thường.
Ngay tại lúc này, một cỗ cảm xúc thông liên xuất hiện ngay tại trong đầu của hắn, mười cỗ ý chí xa lạ cùng hắn hòa vào một thể, cảm giác chỉ cần một ý niệm cũng đủ để đưa toàn bộ vong mạng, hoặc nếu hắn có mệnh hệ gì thì bên kia cũng đừng nghĩ được sống.
Từ đó mới hiểu rõ ràng được câu nói, nô lệ thân phận không bằng chó là như thế nào.
Một lần nữa có chút cảm khái.
Yếu đuối là nguyên tội.
Mạnh mẽ mới đúng hướng.
"Rời khỏi đây thôi điện hạ." Hắc Dạ truyền âm đến cho Thanh Phong khẽ nhắc nhở.
Hơi gật đầu một cái, Thanh Phong thu lại linh châu, phân ra mười cỗ ý niệm truyền đến mười cái nô lệ.
Ngay lập tức nô lệ chân tay bắt đầu cử động, vô thức làm theo.
"Mời dẫn đường." Hắc Dạ tay ra hiệu hướng tới vị lão giả.
Vị lão giả bây giờ nội tâm lại một mảnh tĩnh lặng, tức giận lúc trước hoàn toàn tan biến, nụ cười thân thiện lại một lần nữa hiện ra, lão nhẹ gật đầu, dẫn đường rời khỏi.
Tất cả biểu hiện của lão giả, Thanh Phong đều thu hết tất cả vào mắt.
Hắn đang âm thầm học hỏi, âm thầm rèn luyện.
Như đã nói lúc trước, dù có kí ức ba mươi năm kiếp trước nhưng sống mười năm cô độc, hắn đã kém đi rất nhiều, chỉ có thực hành, va chạm vô số lần mới vực dậy được.
Hiểu thấu thế giới này, hiểu thấu tất cả luân thường đạo lí, nhưng chưa va chạm, chưa thực hành hành nhiều, nói nữa cũng chỉ vô ích.
Chỉ có không ngừng học tập, không ngừng rèn luyện, không ngừng tiếp xúc, không ngừng giao lưu, có như vậy mới có thể tiến tới một thể hoàn mĩ.
Thanh Phong, hắn chính là đang áp dụng cách đó cho chính bản thân mình.
Một tuyệt thế, tà ác nhất, gian xảo nhất, mạnh nhất từ vạn cổ tới nay, ma đế, đang dần dần được dựng dục ra.
Ha, thú vị.
Từng đạo phong nhận bay loạn va chạm vào tường tạo ra từng vệt hằn sâu, một số khác vô tình mà hướng nhằm vào đám người Hắc Dạ cùng Thanh Phong.
Chỉ thấy Thanh Phong tâm không dao động, Hắc Dạ nhẹ nhàng cười, ngay sau đó khí thế của thông linh cảnh võ giả thông qua chân nguyên gia cố bạo phát một lần.
Oành! Cuồng phong vô pháp chống lại, không cam lòng tan biến đi.
Không gian xung quanh bất ngờ xuất hiện từng vết rạn nứt, sau đó nương theo một âm thanh như gương vỡ đồng dạng, phá toái thành vô số mảnh nhỏ trong suốt tan biến vào hư không.
Dãy hành lang biến mất thay vào đó là căn phòng trống rỗng, hơi có chút tăm tối.
Hắc Dạ nhẹ nhàng truyền âm cho Thanh Phong giải thích:
"Điện hạ, vừa rồi là cương phong ảo cảnh, cũng có thể coi là một lần kiểm tra, nếu không thể thoát khỏi ảo cảnh coi như dù có vào được đây cũng vô pháp lấy được tư cách đối đãi."
"Ừm, hiểu rồi." Thanh Phong ánh mắt biến ảo nhìn xung quanh không biết như đang nghĩ gì.
Chờ đợi không lâu sau đó, từ phía xa chạy đến một lão giả thân hình nhỏ bé, râu tóc bạc phơ.
Lão giả này cười cười thân thiện, mắt hơi nheo lại làm cho nếp nhăn trên khóe mắt khóe miệng càng thêm sâu.
"Khách nhân tiến được tới đây tức là đã được Minh Nguyệt hội công nhận, theo ta."
Vị lão giả này vừa dứt lời quay người rời đi, Hắc Dạ cùng Thanh Phong bám sát phía sau.
...
"Các vị đến đây chắc hẳn đều là mua nô lệ, không biết là loại nào." Vị lão giả này giọng trầm thấp nói ra.
Chỉ thấy Thanh Phong vẫn im lặng, Hắc Dạ bất chợt lên tiếng:
"Luyện khí cảnh, mười cái luyện khí cảnh, thiên phú tốt tốt một chút, tốt nhất là nhân tộc càng tốt."
"Ra vậy, không thành vấn đề." Lão giả mặt không biểu tình, chậm rãi nói.
Xem ra, luyện khí cảnh nô lệ ở đây, chưa phải là đặc biệt cao nhất, nếu không lão giả cũng không biểu hiện như vậy.
Phía sau căn phòng này là các dãy hành lang đan xen lẫn nhau, vô cùng vô tận, nếu không quen thuộc địa hình nơi đây chín phần mười là bị lạc, hay thậm trí dính phải bẫy rập bỏ mạng tại đây cũng không ngoa.
Dừng lại trước một đại môn có hai thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, lão giả chỉ hơi hơi động ý niệm, ngay lập tức hai tên kia cúi đầu mở rộng đại môn, cung kính đến cực điểm.
"Đi thôi, đồ vật hai người cần ở trong này." Theo âm thanh vừa dứt, Hắc Dạ cùng Thanh Phong không ai bảo ai dứt khoát tiến vào.
Trong phòng này khác hoàn toàn với vẻ u ám bên ngoài, sáng rực, cực kì thoáng khí.
Lão giả tiến đến chính giữa căn phòng, ngón tay tụ một lượng chân khí bắn lên trần nhà, ngay lập tức không gian bắt đầu chấn động, mười đạo thân ảnh mờ mờ hiện ra.
Nhìn một màn này Hắc Dạ hoàn toàn chấn kinh, kinh ngạc mà thốt lên:
"Bất Diệt tông đệ tự, Minh Nguyệt hội các ngươi đúng thật, Bất Diệt tông con quái vật này cũng dám động vào, không sợ họa diệt môn sao."
Lão giả cười cười: "Ai nói chúng là Bất Diệt tông đệ tử."
Hắc Dạ toát lên một vẻ mặt chưa hiểu lắm.
Áo đạo bào màu đen viền trắng, chính giữa in hai chữ bất diệt tiêu chí, cái này không phải Bất Diệt tông đệ tử thì là gì.
Chẳng nhẽ hắn lầm.
Hắc Dạ lắc đầu quả quyết, hắn chắc chắc đúng, không sai, trừ khi...
"Chúng là phản tông, trên đường chạy trốn bị Minh Nguyệt hội bắt được quy làm nô lệ, Bất Diệt tông mà biết vui còn chẳng kịp, tóm lại ngươi có mua không." Lão giả giọng nói bắt đầu dồn dập như vũ bão, ý đồ ép cho Hắc Dạ không kịp suy nghĩ.
Hắn là lão làng, chắc gì ta đã là tay mơ.
Hắc Dạ bỏ ngoài tai lời nói, xoáy đúng trọng tâm mà hỏi:
"Thiên phú cùng ngộ tính thế nào."
Hơi gật đầu một chút, lão giả mới nói.
"Ồ! Không tệ, đều trong khoảng huyền giai đến địa giai, thêm nữa tuổi tác, thọ nguyên còn dài, cao nhất hai trăm, nhỏ nhất một trăm năm mươi, nam thanh nữ tú trông rất thuận mắt."
Nương theo âm thanh của lão giả, ánh mắt của Thanh Phong cũng tập trung lên mười người, đánh giá kĩ từng chi tiết.
Bảy nam, ba nữ, khí chất rất xuất trần, luyện khí cảnh uy áp ba động không lúc nào là không vờn quanh, tuy nhiên ánh mắt lại vô thần không có sức sống, cùng xác chết không khác nhau là mấy.
Đáng chú ý hơn tại phần trán của bọn họ đều khắc lên một đạo trận pháp hình tròn lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo.
Theo Thanh Phong phán đoán có lẽ là để không chế mười người này đi.
"Nhìn lướt qua một lượt mười người, thần thức quét nhẹ một cái, Hắc Dạ nhìn lão giả mà hắng giọng:
"Giá cả."
"Khà khà, khách nhân đã quyết ta cũng không nói gì nữa, còn về giá cả..."
Lão giả ăn nói có chút mập mờ, bất chợt lão giơ lên ba ngón tay, giọng dứt khoát:
"Ba vạn cực phẩm nguyên thạch, thế nào."
Nghe thấy vậy Hắc Dạ cười lên một tiếng, chậm rãi nói:
"Bất diệt tông đệ tử, dù là phản tông cũng phải do họ giải quyết, đằng này bên các ngươi lại tự ý bắt làm nô lệ..."
Lão giả nụ cười vẫn còn trên môi, ngữ điệu bất biến phát ra:
"Khách quan có ý gì..."
"Ta ý gì tự ngươi hiểu..." Hắc Dạ lời nói chứa đầy thâm ý.
"Hai vạn cực phẩm nguyên thạch." Lão giả rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, giọng nói trầm xuống.
Hắc Dạ vẫn một mảnh yên tĩnh.
"Một vạn năm, giá cuối cùng, không thì đừng mua nữa."
Lão giả có chút nghiến răng nghiến lợi, tức giận chốt hạ.
"Thành giao."
Ngay sau câu nói đó, Hắc Dạ tay hoa lên một đạo đường cong. Ngay lập tức cực phẩm nguyên thạch từ đâu xuất hiện cuồn cuộn không dứt tuôn ra, chẳng mấy chốc đã chất thành một tòa núi nhỏ, nồng đậm nguyên lực thi thoảng lấp lóe.
"Điều khiển trận pháp đâu." Hắc Dạ hỏi.
Chỉ thấy lão giả không còn vẻ thân thiện nữa mà thay vào đó là lạnh lùng, có đôi chút bất thiện, lão từ trong ngực lấy ra một viên linh châu màu đen tiện tay ném về phía Hắc Dạ.
Bắt được linh châu, Hắc Dạ ngay lập tức đưa cho Thanh Phong đồng thời truyền âm đến:
"Điện hạ, luyện hóa nó đi, có như vậy nô lệ mới nghe theo lệnh ngài."
"Ừm, hiểu rồi." Thanh Phong nhàn nhạt nói, đồng thời động tác cũng không dừng lại, chỉ thấy hắn đưa đầu ngón tay lên miệng cắn nát, máu từ miệng vết thương chảy xuống tiếp xúc với linh châu.
Ong!!! Linh châu sáng lên tham lam mà hấp thụ toàn bộ máu tươi, chẳng mấy chốc ảm đạm dần đi rồi trở về bình thường.
Ngay tại lúc này, một cỗ cảm xúc thông liên xuất hiện ngay tại trong đầu của hắn, mười cỗ ý chí xa lạ cùng hắn hòa vào một thể, cảm giác chỉ cần một ý niệm cũng đủ để đưa toàn bộ vong mạng, hoặc nếu hắn có mệnh hệ gì thì bên kia cũng đừng nghĩ được sống.
Từ đó mới hiểu rõ ràng được câu nói, nô lệ thân phận không bằng chó là như thế nào.
Một lần nữa có chút cảm khái.
Yếu đuối là nguyên tội.
Mạnh mẽ mới đúng hướng.
"Rời khỏi đây thôi điện hạ." Hắc Dạ truyền âm đến cho Thanh Phong khẽ nhắc nhở.
Hơi gật đầu một cái, Thanh Phong thu lại linh châu, phân ra mười cỗ ý niệm truyền đến mười cái nô lệ.
Ngay lập tức nô lệ chân tay bắt đầu cử động, vô thức làm theo.
"Mời dẫn đường." Hắc Dạ tay ra hiệu hướng tới vị lão giả.
Vị lão giả bây giờ nội tâm lại một mảnh tĩnh lặng, tức giận lúc trước hoàn toàn tan biến, nụ cười thân thiện lại một lần nữa hiện ra, lão nhẹ gật đầu, dẫn đường rời khỏi.
Tất cả biểu hiện của lão giả, Thanh Phong đều thu hết tất cả vào mắt.
Hắn đang âm thầm học hỏi, âm thầm rèn luyện.
Như đã nói lúc trước, dù có kí ức ba mươi năm kiếp trước nhưng sống mười năm cô độc, hắn đã kém đi rất nhiều, chỉ có thực hành, va chạm vô số lần mới vực dậy được.
Hiểu thấu thế giới này, hiểu thấu tất cả luân thường đạo lí, nhưng chưa va chạm, chưa thực hành hành nhiều, nói nữa cũng chỉ vô ích.
Chỉ có không ngừng học tập, không ngừng rèn luyện, không ngừng tiếp xúc, không ngừng giao lưu, có như vậy mới có thể tiến tới một thể hoàn mĩ.
Thanh Phong, hắn chính là đang áp dụng cách đó cho chính bản thân mình.
Một tuyệt thế, tà ác nhất, gian xảo nhất, mạnh nhất từ vạn cổ tới nay, ma đế, đang dần dần được dựng dục ra.
Ha, thú vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook