Edit: VyVy
Beta: NuanYang
**********
Nhà cũ Lục gia tọa lạc bên ngoài đường vành đai của thành phố Trường Xuyên, chiếm diện tích vô cùng lớn, tòa nhà có có ba tầng, vẻ ngoài cổ xưa, gạch xanh ngói đỏ, cổng lớn treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, ở dưới ánh hoàng hôn bao phủ, trông giống như một tòa nhà ma ám vậy.
Rất nhiều siêu xe đỗ xung quanh tòa nhà, lâu lâu lại có vài người tiến đến mừng thọ.
"Chúng ta đi vào thôi."
Lục Thức kéo cánh tay Liễu Trạch Hi, xoa xoa vệt đỏ trên cổ tay cậu, cầm hộp quà, dắt cậu đi vào trong viện, "Đừng tới gần người xa lạ."
Từ đáy lòng Liễu Trạch Hi bội phục tốc độ nhập vai của Lục Thức, nhanh như vậy đã thể hiện ân ái được với cậu.

Cậu nghĩ, bản thân cũng không thể thua, vì thế nắm lấy tay Lục Thức.
Lục Phi Dương đứng ở đằng sau thấy bộ dạng mười ngón tay đan xen của họ, toàn thân nổi da gà, bực bội gãi gãi đầu tóc nhuộm vàng, cất giọng ngăn trở nói: "Này này, hai người dừng lại."
Tiếc rằng, không có ai để ý tới anh ta.
"Là cậu ta chủ động tiến đến, cậu ta là bạn cùng lớp với tôi," Liễu Trạch Hi nhẩm thầm tên Lục Phi Dương, cảm giác rất quen tai, giống như đã gặp qua ở đâu, "Cậu ta họ Lục, anh cũng họ Lục, hai người là anh em sao?"
"Xem như là thế, cậu ta là em họ của tôi." Lục Thức nói.
"Hai người ngoại trừ họ ra, còn lại chẳng giống nhau chút nào."
"Ai là em họ của anh? Thật không biết xấu hổ." Mặt Lục Phi Dương trở nên đen xì, bước chân anh ta bỗng nhiên nhanh hơn, vượt qua hai người này, trong chốc lát đã tiến vào phòng khách, đóng sập cửa.
Liễu Trạch Hi nhịn không được trào phúng: "Cậu em họ này của anh thật sự không lễ phép.

Người nhà các anh chắc không phải đều như vậy đâu nhỉ?"
Lục Thức: "Đừng sợ, chúng ta chỉ đi lộ mặt một chút, tặng quà xong đi liền."
"Không được, tới cũng tới rồi, còn tốn tiền, sao không ở lại ăn cơm luôn?" Liễu Trạch Hi nghiêm túc giáo dục Lục Thức, "Không thể lãng phí lương thực."
Lần đầu tiên cậu tới gia đình giàu có, phải nếm thử tiệc mừng thọ của Lục gia mới được, nếu không quá đáng tiếc.
Lục Thức nắm chặt tay cậu, cười: "Hi Hi nói đúng.

Xin lỗi, là tôi không suy xét chu toàn."

Liễu Trạch Hi nhìn chằm chằm nụ cười Lục Thức, ngây ngốc một lát, đắc ý mà cong khóe miệng.

Từ khi gặp lại tới nay, Lục Thức rất ít khi cười như vậy với cậu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đảo mắt đã đi tới trước cửa thứ hai, khi Lục Thức chuẩn bị đẩy cửa, cửa mở.
Lục Mộ Bạch mặc bộ tây trang nhỏ nhắn chạy ra tới, ôm đùi Lục Thức, vui vẻ nói: "Bố, bố, bố tới rồi ——"
Đi theo sau nhóc là một bảo mẫu khoảng chừng 40 tuổi cùng một cục lông trắng tinh xinh xắn, con chó nhỏ chạy vòng quanh Lục Thức ngửi tới ngửi lui.
Lục Mộ Bạch kêu xong mới phát hiện tồn tại của Liễu Trạch Hi, dường như là thẹn thùng, vội vàng tránh ở phía sau chân Lục Thức, lộ ra đầu, mềm mại mà chào hỏi: "Chào chú."
"Lục Mộ Bạch, buổi tối vui vẻ." Liễu Trạch Hi học Lục Thức kêu nhóc như vậy.
Lục Thức bế Lục Mộ Bạch lên, hỏi: "Bài tập về nhà viết xong chưa?"
Liễu Trạch Hi: "......" Trẻ con mẫu giáo đã có bài tập về nhà rồi à?
Lục Mộ Bạch khều khều đầu ngón tay, mồm miệng không rõ, "Lao tư (*) nói vẽ hoa......!Không biết vẽ hoa, bố vẽ......"
(*) Lao tư 劳斯 là Tiểu Bạch nói ngọng từ Lão sư 老师
"Bố cũng không biết vẽ." Lục Thức nhìn về phía Liễu Trạch Hi, "Con nhờ chú giúp đi, chú ấy là họa sĩ truyện tranh đó."
Lục Mộ Bạch không biết họa sĩ truyện tranh là gì, cậu nhóc cho rằng người Lục Thức nói là Lục Phi Dương, gấp đến độ sắp khóc: "Không, không, đừng mà, chú nhỏ mắng con ngốc."
Liễu Trạch Hi xoa xoa đầu của nhóc, mèo khen mèo dài đuôi nói: "Lục Mộ Bạch, để chú dạy con vẽ hoa nha, chú vẽ còn đẹp hơn chú nhỏ của con đó."
"Oa ——" Lục Mộ Bạch quay đầu nhỏ qua, nhóc nhìn Liễu Trạch Hi đầy sùng bái, trong mắt đựng đầy ngôi sao.
Lục Phi Dương đứng cách đó không xa, nghe được bọn họ nói chuyện, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Người tạm nghỉ học nói thật hay."
Lúc này, một người đàn ông trung niên vỗ vỗ bả vai Lục Phi Dương, đi đến trước mặt Liễu Trạch Hi và Lục Thức, đánh giá vài giây, cười nói: "A Thức, đứa nhỏ này chính là Trạch Hi đi?"
"Đúng vậy, chú hai." Lục Thức thấp giọng giới thiệu thân phận của Liễu Trạch Hi với người này, người đàn ông này là cha của Lục Phi Dương – Lục Hướng Vinh.
"Chào chú hai." Liễu Trạch Hi nói.
"Mau vào phòng ngồi."
Lục Thức xoa xoa cằm, giao Lục Mộ Bạch cho bảo mẫu, nắm tay Liễu Trạch Hi đi lên phía trước, ngẫu nhiên gặp người quen thì dừng lại nói chuyện.
Liễu Trạch Hi chú ý có không ít người đang nhìn lén bọn họ, những ánh mắt đó lộ ra ý tứ vi diệu, càng lạ lùng chính là, mỗi người đều đang cười, dường như còn rất hài lòng với cậu.
Cậu sẽ không xuyên đến thế giới đồng tính có thể kết hôn đâu nhỉ? Liễu Trạch Hi buồn bực nghĩ nghĩ, người Lục gia cởi mở vậy sao?
Bất tri bất giác, Lục Thức đã đưa cậu tới trước mặt Lục Chi Chương.


Trước đó cậu từng thấy Lục Chi Chương trên TV và tạp chí truyền thông, ông ta bảo dưỡng vô cùng tốt, tóc đen nhánh, hoàn toàn không nhìn ra đã 60 tuổi.

Quan trọng nhất chính là, giá trị con người ông ta quá quý giá, bị ông ta nhìn một cái, Liễu Trạch Hi liền cảm giác giá trị bản thân tăng lên.
Cậu nhìn nhìn Lục Thức, ngoan ngoãn nói: "Chào chú, con là Liễu Trạch Hi."
"Chào con, Tiểu Liễu, rất vui khi nhìn thấy con." Lục Chi Chương hơi hơi mỉm cười, phân phó người giúp việc bưng trà đổ nước.
Thời điểm Liễu Trạch Hi ngồi xuống cảm thấy thấy mồ hôi toát ra toàn thân, cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện nhóm thân thích Lục gia cười đến vô cùng xán lạn, trong lúc lơ đãng tầm mắt quét lên trên người Lục Phi Dương, Lục Phi Dương đang nhìn Lục Thức, mặt mang ý cười nhạo.
Thần sắc Lục Thức vững vàng, ai không biết còn tưởng hắn là người ngoài cuộc.
Liễu Trạch Hi rốt cuộc cũng nhớ ra, những người đó không phải đang chúc phúc Lục Thức, mà là đang vui sướng khi người gặp họa.

Bọn họ ước gì Lục Thức kết hôn cùng con trai, Lục Chi Chương cũng hoàn toàn không nổi nóng, vô cùng có hàm dưỡng.
Mọi thứ đều không giống như trong dự đoán.

Thật là kỳ lạ.
Liễu Trạch Hi nghĩ không thông đành bỏ qua, nhanh chóng ăn cơm.

Bàn ăn vừa trò vừa lớn, bên trên bày đầy rượu và thức ăn.

Cậu ngồi kế bên Lục Thức, Lục Thức gắp cái gì, cậu ăn cái đó.

Cử chỉ của bọn họ thân mật, không cần giả vờ ân ái cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Liễu Trạch Hi có thói quen hưởng thụ, không phát hiện có chỗ nào không ổn.
"Anh cả, anh mau nhìn xem, A Thức và Tiểu Liễu xem ra cảm tình rất tốt," Lục Hướng Vinh chú hai của Lục Thức bỗng nhiên nói, ông ta quan sát biểu tình Lục Chi Chương, hòa ái hỏi, "Hai người tính toán khi nào kết hôn?"

Liễu Trạch Hi đang ăn gạo nếp củ sen, nghe vậy nghẹn họng.

Lục Thức đẩy cho cậu một ly nước trái cây, cười cười, "Chú hai, chúng ta không nóng vội, tuổi Hi Hi còn nhỏ, ít nhất phải đợi đến khi em ấy tốt nghiệp."
"Cậu ta có thể tốt nghiệp hay không còn khó nói." Lục Phi Dương khinh thường nói.
"Nó và Phi Dương sinh cùng năm, không còn nhỏ đâu, chuẩn bị sớm một chút, bằng tốt nghiệp không quan trọng." Lục Hướng Vinh lắc đầu, hỏi Lục Chi Chương, "Anh cả, anh có suy nghĩ gì không?"
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Chi Chương.

Ông lau miệng, nhìn về phía hai người bọn họ, "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt."
Người đứng xem rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Lục Chi Chương điên rồi, vì sao lại ép con trai cưới một người đàn ông? Trong lòng Liễu Trạch Hi lộp bộp, xương sườn rơi trên mâm.

Cậu không thể sinh con, nhà cậu cũng không có tiền, Lục gia rốt cuộc đang muốn cái gì?
Lục Thức ở dưới bàn sờ sờ mu bàn tay cậu, trấn tĩnh nói: "Con cùng Hi Hi đã đính hôn, không cần vội vã."
Lục Hướng Vinh nói: "Hai người kết hôn mới có thể ra nước ngoài lãnh chứng, không lãnh chứng làm sao có thể bảo đảm."
"Không được," Liễu Trạch Hi đột nhiên đứng lên, đè lên bàn nói, "Kết hôn là cái giá khác."
Chung quanh nháy mắt vang lên tiếng hít sâu.

Lục Chi Chương nhìn Lục Thức, ngoài cười nhưng trong không cười, "Đứa nhỏ này không phải là con bỏ tiền mướn về đi? Con đang kéo thời gian?"
Mặc dù nghe không hiểu ý tứ của Lục Chi Chương, nhưng Liễu Trạch Hi biết chính mình gặp rắc rối.

Cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn Lục Chi Chương, thành khẩn nói: "Chú, con đang nói chuyện cười, chúc ngài hôm nay vui vẻ."
Lục Thức như cũ ngậm cười nói: "Ba, Hi Hi thường xuyên xem truyện cười trên mạng, em ấy muốn làm cho mọi người vui vẻ."
"Không buồn cười sao?" vẻ mặt Liễu Trạch Hi vô tội.
"Đừng quậy nữa." Lục Thức ôm chặt eo cậu, sủng nịch mà trách mắng.
Liễu Trạch Hi tận lực phối hợp với Lục Thức, "Sau khi kết hôn, anh không được hung dữ với em."
Nhìn chằm chằm bọn họ nửa ngày, Lục Chi Chương lại cười, "Tiểu Liễu thật chân thành.

Được rồi, cuối năm chọn một ngày lành đi."
Không khí cứng đờ dần dần tiêu tán, một vòng người kính rượu nổi lên.


Bởi là tiệc mừng thọ Lục Chi Chương nên có không ít người mời rượu Lục Thức.
Liễu Trạch Hi có chút đau lòng thay Lục Thức, giúp hắn chặn vài ly, đến cuối cùng, Lục Thức không có say, ngược lại cậu say trước hắn.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu ôm lấy cổ Lục Thức, lẩm bẩm nói: "Đừng ngủ qua đêm ở đây....!mọi thứ đều không bình thường........."
"Không ngủ ở đây, chúng ta về nhà." Lục Thức cõng Liễu Trạch Hi lên, chui vào trong xe, chờ trợ lý tới lái xe.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.

Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4.

Chỉ Có Thể Là Người
=====================================
Liễu Trạch Hi ngồi trên đùi Lục Thức, hoang mang một hồi, hôn Lục Thức một cái, nói: "Không kết hôn với anh, anh là kẻ lừa đảo ——"
Lục Thức xem nhẹ vệt nước miếng trên mặt, buồn cười nói: "Tôi lừa em cái gì?"
"Anh gạt tôi......!Anh bỏ tôi lại chạy mất......"
Cậu dựa vào đầu vai Lục Thức, nhắm hai mắt lại.
Lục Thức véo mặt cậu, tay dời xuống, khóa cổ cậu lại, "Em và tôi giao ước xuất ngoại cùng nhau, sau đó cùng ta kết hôn, kết quả em lại đề nghị chia tay.

Đến tột cùng là ai gạt ai chứ?"
Hết chương 10..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương