Lớp 12, với thành tích của Hứa Cận hiện giờ thì vào được đại học là vấn đề.

Vì vậy hiệu trưởng mới quyết định cho Chu Tuế Tuế có thành tích học tập tốt dẫn anh theo tham gia vài cuộc thi ít quan trọng để khi đăng ký đại học có chút ưu thế.

“Em với Hứa Cận ạ?” Cô ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên, xác nhận lại với thầy chủ nhiệm.

Bàn tay cầm đơn của cô hơi siết lại, hành động lén bĩu môi của cô làm lộ trái tim đang âm thầm nhảy nhót.

Nhưng thầy chủ nhiệm lại hiểu lầm rằng cô không muốn dẫn theo cục tạ Hứa Cận nên còn thử thuyết phục cô.

“Học sinh Chu Tuế Tuế, thầy biết có lẽ em không tình nguyện làm việc này.

Nhưng nếu em đồng ý, thầy có thể đảm bảo với em nếu học kỳ này đi thi được thưởng tiền, em sẽ được giữ toàn bộ, không cần phải chia với Hứa Cận.”

Đây cũng là sự bù đắp mà hiệu trưởng dành cho cô.

Nói xong, văn phòng lâm vào một khoảng im lặng ngắn ngủi, không khí hơi xấu hổ.

Cho đến lúc cô gật đầu đồng ý, thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ mới hài lòng nở nụ cười: “Học sinh Chu Tuế Tuế, thầy biết em là đứa nhỏ ngoan biết nghe lời mà.

Được rồi, em mau đi ăn cơm, nghỉ ngơi đi.”

Sau khi ra khỏi phòng giáo vụ, Chu Tuế Tuế đếm số đơn đăng ký đang cầm, các môn thi đều có khoảng bảy tám hạng mục, hầu như môn nào cô cũng làm hết.


Như vậy thì cô có thể xuất hiện cùng Hứa Cận ít nhất bảy, tám lần.

Vòng loại đầu tiên của Olympic Toán diễn ra vào cuối tuần này, gần đến giờ tan học thứ sáu, trường cử giáo viên phụ trách đội tuyển đến gặp cô.

“Học sinh Chu Tuế Tuế, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát đến thành phố bên cạnh chuẩn bị thi đấu vào ngày mai.

Em có đem đồ sạch để thay theo không?”

Thầy phụ trách đội tuyển là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tên là Thái Cao Minh.

Anh ta là giáo viên nam chất phác nhất trường, tính tình rất thành thật.

Nhưng không biết vì sao năm ngoái anh ta dạy lớp tốt nghiệp, năm nay lại bị điều xuống dạy lớp mười.

“Em có đem ạ.” Cô vung vẩy chiếc ba lô đang cầm.

Ngày mai thi xong là về ngay, cho nên chỉ cần chuẩn bị đồ sạch cho tối nay thôi.

“Chúng ta xuống lầu tìm Hứa Cận thôi.”

Chu Tuế Tuế và Thái Cao Minh cùng nhau xuống lầu, đến trước cửa lớp 12/9 gọi tên Hứa Cận.


Anh mặc áo bóng rổ màu đỏ bước ra từ cửa sau lớp, bên hông còn cột trái bóng rổ, trông hoàn toàn không giống chuẩn bị đi thi mà giống sắp đi chơi bóng hơn.

Thái Cao Minh lập tức nổi giận: “Hứa Cận, cậu ăn mặc kiểu gì vậy? Cậu sắp phải đi thi đó biết không!”

Anh chuyền bóng từ tay phải qua tay trái, tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi không đi.”

Chuyện đi thi này mẹ đã nhắc đến, anh cũng nghe rồi.

Nhưng muốn anh đi tham gia cuộc thi mọt sách này thì không thể nào!

“Cậu!”

Thái Cao Minh giận đến nỗi hơi lớn tiếng, rất nhiều học sinh trong phòng đều nhìn ra: “Đây là quyết định của nhà trường, cậu nói không đi thì không đi sao.

Cậu có biết cơ hội này biết bao học sinh muốn mà không được không?”

“Ai muốn đi thì ông cho đi đi, dù sao tôi cũng không đi.”

Hứa Cận nhìn sang Chu Tuế Tuế đứng im lặng một bên, cái loại học sinh ngoan giáo viên nói gì nghe nấy như cô là phiền phức nhất: “Tôi đi chơi bóng đây.”

Vừa nói xong, anh cũng không thèm vào lớp, giờ này còn chưa tới giờ tan học.

Thái Cao Minh không biết làm sao, chỉ còn cách gọi điện thoại cho hiệu trưởng trình bày sự việc.

Hiệu trưởng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo anh ta dẫn Chu Tuế Tuế đi trước.

Hứa Cận không đi, Chu Tuế Tuế mà không buồn là giả.

Vốn còn nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội làm anh chú ý đến cô, kết quả vẫn như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương