Vô Thường
-
Chương 1231: Các nàng là nữ nhân đẹp nhất
Đường Phong hầu như sắp điên rồi, mặc dù có kình khí băng hàn của Diệp Dĩ Khô trấn áp chính mình, nhưng cũng không thể giúp tâm thần bình tĩnh lại.
- Buông!
Thanh âm run, thân thể căng cứng, trong mắt có hổ thẹn vô hạn và cừu hận khắc cốt minh tâm.
Hắn không động đậy nữa, nhiều người chế phục một mình hắn như vậy, hơn nữa tất cả đều là thân nhân bằng hữu chính mình, hắn làm sao có thể động? Nếu như động, trước tiên phải đả thương phụ mẫu chính mình, bằng hữu chính mình.
- Không thể đi!
Đường Đỉnh Thiên cấp bách nói:
- Nếu như con đi, như vậy đã trúng phải gian kế của Chiến Cuồng!
Đường Phong đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Đỉnh Thiên nói:
- Đứng trên kia chịu khổ là nữ nhân của hài nhi! Mỗi cái tát của Chiến Vô Song đánh ra đều là đánh vào lòng hài nhi, phụ thân, nếu như mẫu thân tao ngộ loại sự tình này, người sẽ làm như thế nào?
Thần sắc Đường Đỉnh Thiên ngẩn ra, chợt tàn bạo nói:
- Liều mạng!
- Vậy người buông tay!
Đường Đỉnh Thiên gian khổ nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới chần chờ rút bàn tay lại. Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, cũng thả Đường Phong, nhẹ giọng nói:
- Phong nhi, con phải nhớ kỹ, ba người bị đánh trên kia là nữ nhân của con, thế nhưng bên cạnh con hiện tại cũng là nữ nhân của con.
- Hài nhi biết!
Đường Phong gật đầu, quay lại nhìn đám người Lại tỷ.
Bạch Tiểu Lại mỉm cười với hắn, cũng không khuyên can:
- Đi thôi!
- Lại tỷ nàng đồng ý?
Đường Phong ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Lại tỷ sẽ nói ra câu này.
Bạch Tiểu Lại vuốt mái tóc một chút, nhìn ba người Tiêu Thiên Tuyết xa xa, lẩm bẩm nói:
- Bởi vì ta biết, nếu như trong chúng ta có bất cứ người nào gặp phải loại chuyện như thế này, chàng cũng sẽ không bỏ qua mặc kệ, vì vậy ta sẽ không ngăn cản chàng, các nàng cũng sẽ không.
Đường Phong quay đầu nhìn về phía các nữ hài.
Tiểu Nhã nắm tay nói:
- Phu quân, nhất định phải cứu các nàng về, sau đó thiên đao vạn quả Chiến Vô Song kia!
Chung Lộ nói:
- Công tử, tất cả cẩn thận.
Chu Tiểu Điệp lắp bắp nói:
- Sư phụ, người cũng phải trở về.
Tiểu Thiên không lên tiếng, nàng bình thường đều không nói lời nào, nhưng trong hai tròng mắt tràn đầy thú tính cũng đã có một tia nóng bỏng.
- Yên tâm, ta sẽ mang theo các nàng an toàn trở về.
Đường Phong nặng nề gật đầu. Lúc này hai Đại Sát Thần mới thở dài một hơi, buông lỏng Đường Phong.
Trên tường thành, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú vẫn tiếp tục bị ẩu đả như cũ, Tiêu Thiên Tuyết khóc lóc cầu xin tha thứ, Chiến Vô Song lại không chút lay động.
- Chiến Vô Song!
Đường Phong vận đủ khí lực gầm lên một tiếng, vang lên tận mây xanh:
- Ngươi còn dám động các nàng một chút, ta sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn!
- Ha ha!
Chiến Vô Song cười dài:
- Ta sợ lắm nha!
Dứt lời, không ngờ lật tay cho Trang Tú Tú một cái tát, đánh xong đắc ý nhìn Đường Phong, cười lạnh nói:
- Ta đánh, thì thế nào?
- Tốt!
Đường Phong đang nổi giận đột nhiên bình tĩnh lại, loại chuyển biến quỷ dị này giống như đêm trước của bão tố, đặt trong lòng mọi người, khiến mọi người có chút không thở nổi.
Ngẩng đầu nhìn Chiến Cuồng, Đường Phong nói:
- Chiến lão gia chủ, ta đáp ứng điều kiện của ngươi rồi!
Chiến Cuồng mỉm cười gật đầu:
- Tiểu hữu là người thông minh, tự nhiên biết lựa chọn thông minh.
Đường Phong lạnh lùng cười, nhấc chân bước đi, bước tiến trầm ổn, thẳng tắp tiến về phía Chiến gia.
Cổ U Nguyệt thở dài, Đoạn Vô Ưu lắc đầu, sắc mặt Lệ Khinh Dương buồn bã. Lúc này rất hùng hổ, binh lâm tới tận Chiến gia, nguyên bản vốn tưởng rằng có thể triệt để diệt trừ gia tộc suốt nghìn năm không ngã này, thế nhưng hiện tại nữ nhân của Đường Phong gặp nạn, bọn họ sao có thể động thủ?
Đường Phong muốn bước tới, bọn họ cũng rất thức thời không ngăn cản, chỉ là đối với hành động tiếp theo tràn ngập băn khoăn. Đã không có phần trợ lực Đường Phong này, ở đây là địa bàn của Chiến gia, phòng ngự rất cường hãn, bọn họ thực sự không nắm chặt có thể đánh thắng trận chiến đấu này.
Đi tới trước tường thành, thân thể Đường Phong nhảy lên, liền bay lên trên tường thành. Chiến Vô Song tại thời điểm Đường Phong tiến về phía chính mình cũng biết dừng lại, hắn tự hiểu chính mình không phải là đối thủ của Đường Phong, vừa rồi giày vò nữ nhân của hắn, lưu lại rất có thể sẽ bị hắn bất chấp tất cả giết chết.
Trên tường thành, Tiêu Thiên Tuyết khóc lóc tới hoa lê đái vũ, khuôn mặt của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú vô cùng thê thảm. Tóc tai mất trật tự, nào còn có chút dáng dấp mỹ nhân? Khóe miệng đỏ sẫm, gương mặt tím tái.
Đường Phong một trái một phải, ôm hai nàng vào trong ***g ngực, trong lòng giống như chịu đau đớn lớn nhất. Đẩy mặt của hai nàng dán vào mặt chính mình, ôn nhu vuốt ve, nhẹ giọng nói:
- Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, ta tới!
Khuôn mặt Hà Hương Ngưng giãn ra, để lộ nụ cười thê thảm:
- Hiện tại có phải ta rất khó coi!
- Không khó coi, các nàng chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này!
Thanh âm của Đường Phong có chút nghẹn ngào, hai giọt nước mắt không tự chủ được theo gương mặt chảy xuống dưới.
Trang Tú Tú vươn đầu lưỡi liếm liếm, mạnh mẽ xốc lại tinh thần:
- Nam nhân không thể khóc, ngươi vừa khóc, chúng ta không còn chỗ dựa rồi.
- Không khóc, các nàng cũng đừng khóc!
Tiêu Thiên Tuyết không tiện hành động, bước tới bên cạnh Đường Phong, cưỡng chế nước mắt tràn khóe mi, vui run lên từng đợt, nhắc nhở nói:
- Còn ngây ngốc làm gì? Nhanh chữa thương cho hai vị muội muội!
Bị nàng nhắc tỉnh như vậy, Đường Phong mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần, vội vã từ trong Không Gian Mị Ảnh lấy ra một đống lớn đan dược.
Những đan dược này, rất nhiều là tìm được từ trong Hư Thiên Điện, đều là dan dược chữa thương tốt nhất, có một số là từ chỗ Mạc Lưu Tô, phẩm chất không kém.
Thuốc chữa thương vào bụng, sắc mặt của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú mới tốt hơn không ít, trên người cũng dần dần có khí lực, liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều có chút xấu hổ vô cùng.
Chính mình cũng giống như nàng sao? Bộ dáng dung mạo thảm đạm này, thực sự là một sửu nữ (nữ nhân xấu)! Chính mình nhìn còn chán.
- Kinh mạch của các nàng bị phong bế?
Đường Phong thấp giọng hỏi.
Hương Ngưng khẽ gật đầu.
- Khoanh chân ngồi xuống, ta giúp các nàng hóa giải dược hiệu.
Hai nàng ngồi trước mặt Đường Phong, Đường Phong đứng dậy, quay đầu nhìn Chiến Cuồng nói:
- Chiến lão gia chủ, trước tiên ta thay hai nội nhân (vợ) chữa thương.
- Tiểu hữu tự nhiên!
Chiến Cuồng cũng không làm khó Đường Phong.
Chiến Cuồng đã lên tiếng rồi, đám người Chiến gia tự nhiên cũng không dám lỗ mãng.
Nghe được Đường Phong xưng hô chính mình là nội nhân, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú suýt chút nữa khóc thành tiếng, lần đau khổ phải chịu này, đáng giá!
[/B][B]Đường Phong ngồi trước mặt hai nàng, hai tay đặt trước bụng của hai nàng, cương khí ấm áp quán nhập vào trong, kéo theo dược hiệu từ đan dược lưu chuyển khắp cơ thể.
- Tuyết Nhi, nàng qua đây!
Đường Phong phân tâm nhị dụng, đột nhiên quay đầu nói với Tiêu Thiên Tuyết.
Tiêu Thiên Tuyết lần đầu tiên nghe loại xưng hô vô cùng thân thiết này, tuy rằng lần đầu tiên, nhưng nghe cũng có cảm giác đương nhiên, không chút không thích hợp.
Rất ngoan ngoãn bước tới bên người Đường Phong, Đường Phong nghểnh đầu một chút, để lỗ tai của mình dán sát vào bụng của nàng, tỉ mỉ lắng nghe.
Thịch thịch thịch thịch… Từng đợt tiếng tim đậm rất mạnh mà có tiết tấu truyền ra, sinh mệnh nho nhỏ trong bụng đang khỏe mạch vui vẻ lớn dần.
Trên mặt Đường Phong nở một nụ cười từ ái xuất phát sâu trong nội tâm.
- Sắp chín tháng rồi sao?
Đường Phong nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi.
- Uhm, đã gần chín tháng rồi.
Sau gáy thon dài của Tiêu Thiên Tuyết ửng đỏ, tuy rằng nàng có một đêm duyên nợ với Đường Phong, nhưng dù sao thời gian đã trôi qua dài như vậy, trống trải đã lâu, hiện tại bị Đường Phong thân cận, vẫn có chút không chịu nổi.
- Như vậy không phải là sắp sinh rồi?
Đường Phong kinh hỷ nói.
- Tính toán chỉ còn thời gian nửa tháng mà thôi!
Tiêu Thiên Tuyết ôn nhu nói.
Đường Phong cười ha ha, cao giọng hô xuống bên dưới:
- Phụ mẫu! Đợi nửa tháng nữa, tôn tử của hai người sẽ xuất thế rồi!
Đường Đỉnh Thiên vui mừng quá đỗi:
- Tốt!
Trên tường thành, Tiêu Thiên Tuyết trừng mắt oán trách nhìn Đường Phong:
- Sao lại là tôn tử? Tôn nữ không được sao?
- Được, vì sao không được, vừa rồi chỉ là cách gọi, không cần lưu ý.
Đường Phong ha ha cười.
- Ta ngược lại tình nguyện sinh một nữ hài, miễn cho nó giống như cha của nó, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết để nợ bao nhiêu tình trái, để bao nhiêu nữ nhi tương tư ruột gan đứt từng khúc.
Sắc mặt Tiêu Thiên Tuyết ửng đỏ, hơn dỗi không ngớt.
- Sẽ không, sau này tuyệt đối sẽ không trêu chọc nữ nhân khác, ta thề!
Đường Phong chỉnh sắc nói.
Lúc hai quân đối chọi, trên tường thành phía địch nhân, Đường Phong và tam nữ nhận hết mọi đau khổ cũng không hề lo lắng khủng hoảng, ngược lại thần thái còn thong dong, nói những lời tình yêu khiến mọi người đỏ mặt.
Một màn này, vô số người nhìn vào trong mắt, một màn này, rõ ràng không hề thích hợp với cục diện trước mắt, nhưng không lý do khiến từ đáy lòng mọi người cảm thụ được một tia ấm áp.
- Tiểu hữu quả nhiên là người đa tình, dung tình sâu nặng khiến lão phu bội phục!
Chiến Cuồng đứng giữa không trung yếu ớt thở dài.
- Hừ!
Đường Phong hừ nhẹ một tiếng, lé mắt nhìn Chiến Cuồng nói:
- Nếu như Chiến lão gia chủ ngươi thực sự bội phục, không bằng thả chúng ta đi, thế nào? Làm như vậy coi như là thành toàn một đoạn giai thoại, tên của Chiến lão gia chủ nhất định sẽ lưu danh muôn đời, được hậu nhân kính ngưỡng.
Chiến Cuồng không cười nổi:
- Trăm triệu không thể, lão phu tốn bao nhiêu tâm sư sức lực mới để tiểu hữu vào bẫy, sao có thể đơn giản thả tiểu hữu rời đi, chỉ là tiểu hữu yên tâm, chỉ cần tiểu hữu có thể giúp lão phu giải nghi vấn trong lòng, Chiến gia tuyệt đối sẽ không làm khó dễ tiểu hữu, lại càng không làm khó dễ nữ nhân của tiểu hữu, đến lúc đó tiểu hữu có thể an tâm rời đi, đương nhiên, nếu tiểu hữu muốn ở lại Chiến gia làm khách, ta cũng phi thường hoan nghênh.
Đường Phong cười hắc hắc:
- Nghĩ muốn ta giúp ngươi giải nghi vấn, cũng phải nhìn vào tâm tình của thiếu gia ta!
Tâm tình của thiếu gia ta không tốt, ngươi cứ tiếp tục chờ một trăm năm.
Chiến Cuồng mỉm cười gật đầu:
- Ta tin tưởng có ba vị nữ tử quốc sắc thiên hương này làm bạn bên cạnh, tâm tình của tiểu hữu sẽ không có chuyện không tốt, cho dù có lúc không tốt thực sự thì thời gian duy trì cũng không lâu lắm, tiểu hữu, ngươi nói sao?
Đường Phong lạnh lùng nhìn Chiến Cuồng, đột nhiên cười:
- Đại khái!
Một câu nói uy hiếp của Chiến Cuồng, sao hắn có thể không nghe hiểu? Hôm nay bức chính mình vào khuôn khổ, hắn có thể để Chiến Vô Song làm trò ẩu đả hai nữ nhân trước mặt mấy nghìn người, tiếp theo không chừng có thể làm ra chuyện gì khác, đám người Chiến gia này, thực đúng là vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào.
- Nếu tiểu hữu đã chữa thương hoàn tất, xin mời vào trong thành đi!
Chiến Cuồng nhíu mày suy tư chốc lát, hắn đang suy nghĩ có nên phong bế kinh mạch của Đường Phong, nhưng tỷ mỉ suy nghĩ một chút có lẽ quên đi, dù sao hắn đã đơn đao đi gặp, cộng thêm có tam nữ bị rằng buộc nơi này, hẳn là hắn không dám lỗ mãng.
Đối với điểm này, Chiến Cuồng vẫn tương đối tự tin, huống chi, trước mặt chính mình, hắn có thể đùa giỡn thủ đoạn gì?
Đường Phong gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú, hai nàng trải qua một đợt chữa thương, tuy rằng vẻ thảm thiết trên mặt không khôi phục bao nhiêu, nhưng so với trước đó đã khá hơn, chí ít có khí lực bước đi.
- Ta dẫn các nàng xuống dưới!
Đường Phong ôm tam nữ, lần lượt nhẹ nhàng từ trên tường thành nhảy xuống dưới, căn bản là trốn không thoát, hà tất phải phí tâm tư này? Rất phối hợp nhảy vào trong phủ đệ Chiến gia.
Chiến Cuồng nhìn vào trong mắt, khẽ gật đầu.
- Ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi mang Tuyết nhi xuống!
Đường Phong ôn nhu phân phó.
Tiếp tục nhảy lên trên tường thành, ôm Tiêu Thiên Tuyết xuống dưới.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Thiên Tuyết vô cùng ngượng ngùng, hay tay ôm cổ Đường Phong, trực tiếp vùi đầu vào trong ngực hắn.
Lại trở về phủ đệ Chiến gia, Đường Phong chậm rãi buông Tiêu Thiên Tuyết xuống, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
Chiến gia hiện tại có thể nói trận địa sẵn sàng đón đánh quân địch, ít nhất có bảy tám vị Thiên giai thượng phẩm nhìn chính mình chằm chằm, trong đó có gia chủ hiện tại của Chiến gia Chiến Sơn Nhạc, cùng với kẻ đã có thù oán với Đường Phong trước đó, Chiến Khôn.
Mà phía sau mấy vị Linh giai thượng phẩm này, Chiến Vô Song giữ vẻ mặt âm hiểm cười nhạt nhìn Đường Phong, ánh mắt để lộ vui vẻ đắc ý sau khi báo thù. Không lâu trước đó, hắn làm trò trước mặt mấy nghìn người đánh hai nữ nhân của Đường Phong! Quả thực đã mạnh mẽ đánh thẳng vào thể xác lẫn tinh thần đối phương, thư sướng vô cùng, nhiều lần ăn thiệt thòi trước mặt Đường Phong, phảng phất như sau một trận vừa rồi tan biến thành hư vô.
Không phải Đường Phong ngươi có năng lực rất lớn hay sao? Trong Hư Thiên Điện nơi nơi quấy nhiễu kế hoạch của bản thiếu gia, bản thiếu gia đánh nữ nhân của ngươi!
Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không có biện pháp gì đối với ta, chỉ có thể khuất phục nhìn, cuối cùng thỏa hiệp với Chiến gia ta.
- Buông!
Thanh âm run, thân thể căng cứng, trong mắt có hổ thẹn vô hạn và cừu hận khắc cốt minh tâm.
Hắn không động đậy nữa, nhiều người chế phục một mình hắn như vậy, hơn nữa tất cả đều là thân nhân bằng hữu chính mình, hắn làm sao có thể động? Nếu như động, trước tiên phải đả thương phụ mẫu chính mình, bằng hữu chính mình.
- Không thể đi!
Đường Đỉnh Thiên cấp bách nói:
- Nếu như con đi, như vậy đã trúng phải gian kế của Chiến Cuồng!
Đường Phong đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Đỉnh Thiên nói:
- Đứng trên kia chịu khổ là nữ nhân của hài nhi! Mỗi cái tát của Chiến Vô Song đánh ra đều là đánh vào lòng hài nhi, phụ thân, nếu như mẫu thân tao ngộ loại sự tình này, người sẽ làm như thế nào?
Thần sắc Đường Đỉnh Thiên ngẩn ra, chợt tàn bạo nói:
- Liều mạng!
- Vậy người buông tay!
Đường Đỉnh Thiên gian khổ nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới chần chờ rút bàn tay lại. Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, cũng thả Đường Phong, nhẹ giọng nói:
- Phong nhi, con phải nhớ kỹ, ba người bị đánh trên kia là nữ nhân của con, thế nhưng bên cạnh con hiện tại cũng là nữ nhân của con.
- Hài nhi biết!
Đường Phong gật đầu, quay lại nhìn đám người Lại tỷ.
Bạch Tiểu Lại mỉm cười với hắn, cũng không khuyên can:
- Đi thôi!
- Lại tỷ nàng đồng ý?
Đường Phong ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Lại tỷ sẽ nói ra câu này.
Bạch Tiểu Lại vuốt mái tóc một chút, nhìn ba người Tiêu Thiên Tuyết xa xa, lẩm bẩm nói:
- Bởi vì ta biết, nếu như trong chúng ta có bất cứ người nào gặp phải loại chuyện như thế này, chàng cũng sẽ không bỏ qua mặc kệ, vì vậy ta sẽ không ngăn cản chàng, các nàng cũng sẽ không.
Đường Phong quay đầu nhìn về phía các nữ hài.
Tiểu Nhã nắm tay nói:
- Phu quân, nhất định phải cứu các nàng về, sau đó thiên đao vạn quả Chiến Vô Song kia!
Chung Lộ nói:
- Công tử, tất cả cẩn thận.
Chu Tiểu Điệp lắp bắp nói:
- Sư phụ, người cũng phải trở về.
Tiểu Thiên không lên tiếng, nàng bình thường đều không nói lời nào, nhưng trong hai tròng mắt tràn đầy thú tính cũng đã có một tia nóng bỏng.
- Yên tâm, ta sẽ mang theo các nàng an toàn trở về.
Đường Phong nặng nề gật đầu. Lúc này hai Đại Sát Thần mới thở dài một hơi, buông lỏng Đường Phong.
Trên tường thành, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú vẫn tiếp tục bị ẩu đả như cũ, Tiêu Thiên Tuyết khóc lóc cầu xin tha thứ, Chiến Vô Song lại không chút lay động.
- Chiến Vô Song!
Đường Phong vận đủ khí lực gầm lên một tiếng, vang lên tận mây xanh:
- Ngươi còn dám động các nàng một chút, ta sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn!
- Ha ha!
Chiến Vô Song cười dài:
- Ta sợ lắm nha!
Dứt lời, không ngờ lật tay cho Trang Tú Tú một cái tát, đánh xong đắc ý nhìn Đường Phong, cười lạnh nói:
- Ta đánh, thì thế nào?
- Tốt!
Đường Phong đang nổi giận đột nhiên bình tĩnh lại, loại chuyển biến quỷ dị này giống như đêm trước của bão tố, đặt trong lòng mọi người, khiến mọi người có chút không thở nổi.
Ngẩng đầu nhìn Chiến Cuồng, Đường Phong nói:
- Chiến lão gia chủ, ta đáp ứng điều kiện của ngươi rồi!
Chiến Cuồng mỉm cười gật đầu:
- Tiểu hữu là người thông minh, tự nhiên biết lựa chọn thông minh.
Đường Phong lạnh lùng cười, nhấc chân bước đi, bước tiến trầm ổn, thẳng tắp tiến về phía Chiến gia.
Cổ U Nguyệt thở dài, Đoạn Vô Ưu lắc đầu, sắc mặt Lệ Khinh Dương buồn bã. Lúc này rất hùng hổ, binh lâm tới tận Chiến gia, nguyên bản vốn tưởng rằng có thể triệt để diệt trừ gia tộc suốt nghìn năm không ngã này, thế nhưng hiện tại nữ nhân của Đường Phong gặp nạn, bọn họ sao có thể động thủ?
Đường Phong muốn bước tới, bọn họ cũng rất thức thời không ngăn cản, chỉ là đối với hành động tiếp theo tràn ngập băn khoăn. Đã không có phần trợ lực Đường Phong này, ở đây là địa bàn của Chiến gia, phòng ngự rất cường hãn, bọn họ thực sự không nắm chặt có thể đánh thắng trận chiến đấu này.
Đi tới trước tường thành, thân thể Đường Phong nhảy lên, liền bay lên trên tường thành. Chiến Vô Song tại thời điểm Đường Phong tiến về phía chính mình cũng biết dừng lại, hắn tự hiểu chính mình không phải là đối thủ của Đường Phong, vừa rồi giày vò nữ nhân của hắn, lưu lại rất có thể sẽ bị hắn bất chấp tất cả giết chết.
Trên tường thành, Tiêu Thiên Tuyết khóc lóc tới hoa lê đái vũ, khuôn mặt của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú vô cùng thê thảm. Tóc tai mất trật tự, nào còn có chút dáng dấp mỹ nhân? Khóe miệng đỏ sẫm, gương mặt tím tái.
Đường Phong một trái một phải, ôm hai nàng vào trong ***g ngực, trong lòng giống như chịu đau đớn lớn nhất. Đẩy mặt của hai nàng dán vào mặt chính mình, ôn nhu vuốt ve, nhẹ giọng nói:
- Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, ta tới!
Khuôn mặt Hà Hương Ngưng giãn ra, để lộ nụ cười thê thảm:
- Hiện tại có phải ta rất khó coi!
- Không khó coi, các nàng chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này!
Thanh âm của Đường Phong có chút nghẹn ngào, hai giọt nước mắt không tự chủ được theo gương mặt chảy xuống dưới.
Trang Tú Tú vươn đầu lưỡi liếm liếm, mạnh mẽ xốc lại tinh thần:
- Nam nhân không thể khóc, ngươi vừa khóc, chúng ta không còn chỗ dựa rồi.
- Không khóc, các nàng cũng đừng khóc!
Tiêu Thiên Tuyết không tiện hành động, bước tới bên cạnh Đường Phong, cưỡng chế nước mắt tràn khóe mi, vui run lên từng đợt, nhắc nhở nói:
- Còn ngây ngốc làm gì? Nhanh chữa thương cho hai vị muội muội!
Bị nàng nhắc tỉnh như vậy, Đường Phong mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần, vội vã từ trong Không Gian Mị Ảnh lấy ra một đống lớn đan dược.
Những đan dược này, rất nhiều là tìm được từ trong Hư Thiên Điện, đều là dan dược chữa thương tốt nhất, có một số là từ chỗ Mạc Lưu Tô, phẩm chất không kém.
Thuốc chữa thương vào bụng, sắc mặt của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú mới tốt hơn không ít, trên người cũng dần dần có khí lực, liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều có chút xấu hổ vô cùng.
Chính mình cũng giống như nàng sao? Bộ dáng dung mạo thảm đạm này, thực sự là một sửu nữ (nữ nhân xấu)! Chính mình nhìn còn chán.
- Kinh mạch của các nàng bị phong bế?
Đường Phong thấp giọng hỏi.
Hương Ngưng khẽ gật đầu.
- Khoanh chân ngồi xuống, ta giúp các nàng hóa giải dược hiệu.
Hai nàng ngồi trước mặt Đường Phong, Đường Phong đứng dậy, quay đầu nhìn Chiến Cuồng nói:
- Chiến lão gia chủ, trước tiên ta thay hai nội nhân (vợ) chữa thương.
- Tiểu hữu tự nhiên!
Chiến Cuồng cũng không làm khó Đường Phong.
Chiến Cuồng đã lên tiếng rồi, đám người Chiến gia tự nhiên cũng không dám lỗ mãng.
Nghe được Đường Phong xưng hô chính mình là nội nhân, Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú suýt chút nữa khóc thành tiếng, lần đau khổ phải chịu này, đáng giá!
[/B][B]Đường Phong ngồi trước mặt hai nàng, hai tay đặt trước bụng của hai nàng, cương khí ấm áp quán nhập vào trong, kéo theo dược hiệu từ đan dược lưu chuyển khắp cơ thể.
- Tuyết Nhi, nàng qua đây!
Đường Phong phân tâm nhị dụng, đột nhiên quay đầu nói với Tiêu Thiên Tuyết.
Tiêu Thiên Tuyết lần đầu tiên nghe loại xưng hô vô cùng thân thiết này, tuy rằng lần đầu tiên, nhưng nghe cũng có cảm giác đương nhiên, không chút không thích hợp.
Rất ngoan ngoãn bước tới bên người Đường Phong, Đường Phong nghểnh đầu một chút, để lỗ tai của mình dán sát vào bụng của nàng, tỉ mỉ lắng nghe.
Thịch thịch thịch thịch… Từng đợt tiếng tim đậm rất mạnh mà có tiết tấu truyền ra, sinh mệnh nho nhỏ trong bụng đang khỏe mạch vui vẻ lớn dần.
Trên mặt Đường Phong nở một nụ cười từ ái xuất phát sâu trong nội tâm.
- Sắp chín tháng rồi sao?
Đường Phong nhắm mắt hưởng thụ trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi.
- Uhm, đã gần chín tháng rồi.
Sau gáy thon dài của Tiêu Thiên Tuyết ửng đỏ, tuy rằng nàng có một đêm duyên nợ với Đường Phong, nhưng dù sao thời gian đã trôi qua dài như vậy, trống trải đã lâu, hiện tại bị Đường Phong thân cận, vẫn có chút không chịu nổi.
- Như vậy không phải là sắp sinh rồi?
Đường Phong kinh hỷ nói.
- Tính toán chỉ còn thời gian nửa tháng mà thôi!
Tiêu Thiên Tuyết ôn nhu nói.
Đường Phong cười ha ha, cao giọng hô xuống bên dưới:
- Phụ mẫu! Đợi nửa tháng nữa, tôn tử của hai người sẽ xuất thế rồi!
Đường Đỉnh Thiên vui mừng quá đỗi:
- Tốt!
Trên tường thành, Tiêu Thiên Tuyết trừng mắt oán trách nhìn Đường Phong:
- Sao lại là tôn tử? Tôn nữ không được sao?
- Được, vì sao không được, vừa rồi chỉ là cách gọi, không cần lưu ý.
Đường Phong ha ha cười.
- Ta ngược lại tình nguyện sinh một nữ hài, miễn cho nó giống như cha của nó, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết để nợ bao nhiêu tình trái, để bao nhiêu nữ nhi tương tư ruột gan đứt từng khúc.
Sắc mặt Tiêu Thiên Tuyết ửng đỏ, hơn dỗi không ngớt.
- Sẽ không, sau này tuyệt đối sẽ không trêu chọc nữ nhân khác, ta thề!
Đường Phong chỉnh sắc nói.
Lúc hai quân đối chọi, trên tường thành phía địch nhân, Đường Phong và tam nữ nhận hết mọi đau khổ cũng không hề lo lắng khủng hoảng, ngược lại thần thái còn thong dong, nói những lời tình yêu khiến mọi người đỏ mặt.
Một màn này, vô số người nhìn vào trong mắt, một màn này, rõ ràng không hề thích hợp với cục diện trước mắt, nhưng không lý do khiến từ đáy lòng mọi người cảm thụ được một tia ấm áp.
- Tiểu hữu quả nhiên là người đa tình, dung tình sâu nặng khiến lão phu bội phục!
Chiến Cuồng đứng giữa không trung yếu ớt thở dài.
- Hừ!
Đường Phong hừ nhẹ một tiếng, lé mắt nhìn Chiến Cuồng nói:
- Nếu như Chiến lão gia chủ ngươi thực sự bội phục, không bằng thả chúng ta đi, thế nào? Làm như vậy coi như là thành toàn một đoạn giai thoại, tên của Chiến lão gia chủ nhất định sẽ lưu danh muôn đời, được hậu nhân kính ngưỡng.
Chiến Cuồng không cười nổi:
- Trăm triệu không thể, lão phu tốn bao nhiêu tâm sư sức lực mới để tiểu hữu vào bẫy, sao có thể đơn giản thả tiểu hữu rời đi, chỉ là tiểu hữu yên tâm, chỉ cần tiểu hữu có thể giúp lão phu giải nghi vấn trong lòng, Chiến gia tuyệt đối sẽ không làm khó dễ tiểu hữu, lại càng không làm khó dễ nữ nhân của tiểu hữu, đến lúc đó tiểu hữu có thể an tâm rời đi, đương nhiên, nếu tiểu hữu muốn ở lại Chiến gia làm khách, ta cũng phi thường hoan nghênh.
Đường Phong cười hắc hắc:
- Nghĩ muốn ta giúp ngươi giải nghi vấn, cũng phải nhìn vào tâm tình của thiếu gia ta!
Tâm tình của thiếu gia ta không tốt, ngươi cứ tiếp tục chờ một trăm năm.
Chiến Cuồng mỉm cười gật đầu:
- Ta tin tưởng có ba vị nữ tử quốc sắc thiên hương này làm bạn bên cạnh, tâm tình của tiểu hữu sẽ không có chuyện không tốt, cho dù có lúc không tốt thực sự thì thời gian duy trì cũng không lâu lắm, tiểu hữu, ngươi nói sao?
Đường Phong lạnh lùng nhìn Chiến Cuồng, đột nhiên cười:
- Đại khái!
Một câu nói uy hiếp của Chiến Cuồng, sao hắn có thể không nghe hiểu? Hôm nay bức chính mình vào khuôn khổ, hắn có thể để Chiến Vô Song làm trò ẩu đả hai nữ nhân trước mặt mấy nghìn người, tiếp theo không chừng có thể làm ra chuyện gì khác, đám người Chiến gia này, thực đúng là vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào.
- Nếu tiểu hữu đã chữa thương hoàn tất, xin mời vào trong thành đi!
Chiến Cuồng nhíu mày suy tư chốc lát, hắn đang suy nghĩ có nên phong bế kinh mạch của Đường Phong, nhưng tỷ mỉ suy nghĩ một chút có lẽ quên đi, dù sao hắn đã đơn đao đi gặp, cộng thêm có tam nữ bị rằng buộc nơi này, hẳn là hắn không dám lỗ mãng.
Đối với điểm này, Chiến Cuồng vẫn tương đối tự tin, huống chi, trước mặt chính mình, hắn có thể đùa giỡn thủ đoạn gì?
Đường Phong gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú, hai nàng trải qua một đợt chữa thương, tuy rằng vẻ thảm thiết trên mặt không khôi phục bao nhiêu, nhưng so với trước đó đã khá hơn, chí ít có khí lực bước đi.
- Ta dẫn các nàng xuống dưới!
Đường Phong ôm tam nữ, lần lượt nhẹ nhàng từ trên tường thành nhảy xuống dưới, căn bản là trốn không thoát, hà tất phải phí tâm tư này? Rất phối hợp nhảy vào trong phủ đệ Chiến gia.
Chiến Cuồng nhìn vào trong mắt, khẽ gật đầu.
- Ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi mang Tuyết nhi xuống!
Đường Phong ôn nhu phân phó.
Tiếp tục nhảy lên trên tường thành, ôm Tiêu Thiên Tuyết xuống dưới.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Thiên Tuyết vô cùng ngượng ngùng, hay tay ôm cổ Đường Phong, trực tiếp vùi đầu vào trong ngực hắn.
Lại trở về phủ đệ Chiến gia, Đường Phong chậm rãi buông Tiêu Thiên Tuyết xuống, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
Chiến gia hiện tại có thể nói trận địa sẵn sàng đón đánh quân địch, ít nhất có bảy tám vị Thiên giai thượng phẩm nhìn chính mình chằm chằm, trong đó có gia chủ hiện tại của Chiến gia Chiến Sơn Nhạc, cùng với kẻ đã có thù oán với Đường Phong trước đó, Chiến Khôn.
Mà phía sau mấy vị Linh giai thượng phẩm này, Chiến Vô Song giữ vẻ mặt âm hiểm cười nhạt nhìn Đường Phong, ánh mắt để lộ vui vẻ đắc ý sau khi báo thù. Không lâu trước đó, hắn làm trò trước mặt mấy nghìn người đánh hai nữ nhân của Đường Phong! Quả thực đã mạnh mẽ đánh thẳng vào thể xác lẫn tinh thần đối phương, thư sướng vô cùng, nhiều lần ăn thiệt thòi trước mặt Đường Phong, phảng phất như sau một trận vừa rồi tan biến thành hư vô.
Không phải Đường Phong ngươi có năng lực rất lớn hay sao? Trong Hư Thiên Điện nơi nơi quấy nhiễu kế hoạch của bản thiếu gia, bản thiếu gia đánh nữ nhân của ngươi!
Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không có biện pháp gì đối với ta, chỉ có thể khuất phục nhìn, cuối cùng thỏa hiệp với Chiến gia ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook