Vô Thượng Tiên Đế
Chương 168: Tôi Sai Rồi



Không ngờ còn có người dám đứng trước mặt hắn nói chuyện với giọng điệu phách lối.

Triệu Mạnh Phúc sải bước đi đến bên cạnh bàn Kỳ Phong Đạo Nhân, không có bất kỳ lời nói nhảm nào, hắn giơ quả đấm to như bao cát, đánh về phía sau gáy Kỳ Phong Đạo Nhân.

Lần này nếu đánh trên người bình thường, nhất định sẽ đánh người bình thường bị chấn động não, không may mắn thậm chí sẽ biến thành người thực vật.

Kỳ Phong Đạo Nhân đưa lưng về phía Triệu Mạnh Phúc, dường như không biết nắm đấm của hắn đập về phía mình, ông ta tiếp tục uống Tứ Lượng Dịch, miệng đầy mùi rượu nói: “Mùi vị rượu này thật ngon”.

Triệu Mạnh Phúc mang theo một tia cười nhạt trên mặt, khi quả đấm cách gáy Kỳ Phong Đạo Nhân một bước thì một tiếng ầm vang lên.

Triệu Mạnh Phúc cảm thấy quả đấm của mình giống như chạm đến vách tường kiên cố, bị sức mạnh của chính mình phản ngược lại, quả đấm liền sưng đỏ.

Tiếng rắc rắc vang lên, âm thanh xương tay bị trật khớp truyền tới.

Kỳ Phong Đạo Nhân lúc này mới chậm rãi đứng lên, trong tay cầm Tứ Lượng Dịch, ông ta uống một hớp rồi nói: “Thằng nhãi nhà họ Triệu, cậu ngông cuồng lắm, ngay cả tôi cũng dám đánh”.


Dương Tu nghe thấy lời của Kỳ Phong Đạo Nhân, hắn ta giận dữ hét lên: “Đồ thúi, mày biết thân phận của anh Triệu không? Dám nói như vậy với anh ấy, không biết chết là gì”.

Lời hắn ta vừa dứt, một tiếng bốp vang lên.

Triệu Mạnh Phúc hất tay phải lên, hạ liên tiếp xuống gò má Dương Tu.

Má phải Dương Tu lập tức sưng đỏ, răng cũng bị đánh rớt mấy cái, máu tươi ói đầy đất.

Hắn ta che má phải, mặt đầy nghi hoặc nhìn Triệu Mạnh Phúc, không biết vì sao hắn tát mình.

Triệu Mạnh Phúc tát Dương Tu xong cũng không thèm để ý đến hắn ta.

Vẻ mặt hắn nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân mang theo cung kính vẻ cung kính sợ hãi, giọng điệu hoảng loạn bất an: “Kỳ Phong… Kỳ Phong Đạo Nhân, ông… ông sao lại ở đây?”
Lúc Triệu Mạnh Phúc mở miệng, hàm răng trên dưới đều run cầm cập, toàn thân gần như tê liệt.

Đùa sao, đây chính là khách quý trong khách quý của nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền, Kỳ Phong Đạo Nhân đến từ núi Long Hổ.

Láo xược trước mặt Kỳ Phong Đạo Nhân thì có ý nghĩa thế nào? Triệu Mạnh Phúc không dám nghĩ, sợ bản thân sẽ ngất đi mất.

Kỳ Phong Đạo Nhân cũng không đáp lại lời của Triệu Mạnh Phúc, giọng ông ta bình thản: “Tại sao náo loạn ở đây?”
Vẻ mặt Triệu Mạnh Phúc sợ hãi, thấp giọng nói: “Ông chủ của cửa tiệm này cướp người phụ nữ của tôi, tôi…”
Kỳ Phong Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng: “May cho cậu là người của nhà họ Triệu, thứ dốt nát giống như một tên côn đồ vậy, chuyện này tôi sẽ nói với bố cậu”.

Triệu Mạnh Phúc nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói vậy, hắn lập tức quỳ xuống: “Kỳ Phong Đạo Nhân, tôi… tôi sai rồi, ông… ông giơ cao đánh khẽ, đừng nói với bố tôi”.

Chuyện này nếu người bình thường nói với bố Triệu Mạnh Phúc thì sẽ không sao.

Nếu như là lời của Kỳ Phong Đạo Nhân nói với Triệu Mạnh Phúc, dù là chuyện nhỏ cũng sẽ khuếch đại thành chuyện lớn.


Thậm chí cuối cùng có thể khiến Triệu Mạnh Phúc cút ra khỏi nhà họ Triệu, mất đi thân phận cậu cả trong nhà.

Đây cũng là lý do Kỳ Phong Đạo Nhân khiến Triệu Mạnh Phúc sợ hãi.

Lúc này, Trịnh Sở chậm rãi từ ngoài tiệm đi vào.

Trong tay anh cầm mấy viên Phượng Nham đan luyện chế từ ngọc ba màu, chuẩn bị cho Hứa Thanh Vân, để cô uống lúc cơ thể không khỏe.

Vừa bước vào anh liền nhìn thấy bàn ghế trong tiệm bị đập tan, có khách bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, miệng phun máu tươi.

Còn hai người Triệu Mạnh Phúc và Dương Tu bây giờ một tên quỳ dưới đất run lẩy bẩy, một tên gò má sưng đỏ.

Trịnh Sở khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Mấy người có chuyện cứ tìm tôi là được rồi, lại còn tới gây chuyện trong tiệm của tôi”.

Triệu Mạnh Phúc cũng không biết rốt cuộc Trịnh Sở mạnh thế nào, chỉ biết dường như Kỳ Phong Đạo Nhân rất coi trọng Trịnh Sở.

Trong lòng hắn suy đoán Trịnh Sở có thể là đồ đệ của Kỳ Phong Đạo Nhân.

Hắn vội vàng mở miệng đầy hốt hoảng: “Tôi sai rồi, trong tiệm muốn bồi thường bao nhiêu, tôi đền hết”.

Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn Trịnh Sở khuyên nhủ: “Bọn họ cũng chỉ là trẻ con, bồi thường chút là được”.

Hứa Thanh Vân nhìn thấy Trịnh Sở đến, cô lo lắng anh sẽ đánh Triệu Mạnh Phúc một trận, gây ra phiền toái không cần thiết, cô cũng mở miệng khuyên: “Trịnh Sở, bọn họ cũng chỉ là sinh viên, bồi thường chút tiền là được thôi”.

Tạ Phi Phi nói: “Anh rể, không cần thiết phải để ý đến bọn họ”.

Trịnh Sở thấy Hứa Thanh Vân nói vậy, giọng anh lạnh nhạt nói: “Nể vợ tôi, bồi thường hai triệu, cộng thêm phí tổn thất tinh thần cho khách”.

“Nhất định, nhất định bồi thường”, Triệu Mạnh Phúc nào dám nói thêm, bây giờ hắn chỉ muốn bồi thường tiền rồi mau chóng rời khỏi đây thôi.

Kỳ Phong đi đến trước mặt Trịnh Sở, híp mắt cười nói: “Sư phụ, nếu không phải có tôi ở đây, sư mẫu đã gặp nguy hiểm rồi”.


Ông ta phát hiện trình độ phong thủy của Trịnh Sở rất cao thâm, so với chân nhân trên núi Long Hổ thì còn cao thâm khó lường hơn nhiều.

Trịnh Sở nghe Kỳ Phong Đạo Nhân nói vậy, anh bình thản nói: “Tôi không đồng ý nhận ông làm đồ đệ”.

Mấy ngày nay Kỳ Phong Đạo Nhân cứ quấn lấy Trịnh Sở, muốn anh nhận làm đồ đệ.

Nếu không phải Trịnh Sở tính tình tốt thì đã một phát tát bay ông ta từ lâu.

Triệu Mạnh Phúc nghe Kỳ Phong Đạo Nhân lại gọi Trịnh Sở là sư phụ, kết quả còn bị anh từ chối.

Bây giờ hắn không ngờ một Trịnh Sở nhìn trong giống một người bình thường ở thành phố Giang Nam nho nhỏ, vậy mà bối cảnh thế lực lại mạnh mẽ như vậy.

Mạnh đến mức ngay cả Kỳ Phong Đạo Nhân của núi Long Hổ cũng không có tư cách làm đồ đệ của anh.

Lúc trước hắn còn dám tranh giành người phụ nữ của anh, quả thật là ăn phải gan báo tim gấu rồi.

Triệu Mạnh Phúc không chút do dự lập tức gọi điện thoại, bảo người mang mười triệu tiền bồi thường cho Trịnh Sở, còn khách hàng bị thương trong tiệm hắn cũng không dám cẩu thả, rối rít cầm ra một trăm ngàn bồi thường.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Triệu Mạnh Phúc nhận được sự cho phép của Trịnh Sở, mới dám run rẩy rời khỏi quán ăn.

Dương Tu đương nhiên cũng không dám ở đây lâu, sau khi hắn ta dập đầu mấy cái về phía Trịnh Sở, nhận được sự cho phép của anh liền co giò chạy như điên.

Sau khi đám người Triệu Mạnh Phúc và Dương Tu đi rồi, Kỳ Phong Đạo Nhân vốn muốn kết thân Trịnh Sở..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương