Vô Thượng Thần Đế
-
Chương 85: Vạn Ảnh Trảm Thần Sát
Không ngờ Mặc Dương lại đến một tay như vậy, Điêu Á Vân nhất thời gần như vô ý thức vung cánh tay lên, muốn đón đỡ một đạo kiếm khí kia.
Một tiếng thổi phù vang lên, lúc đầu, Điêu Á Vân cho là hắn có thể ngăn một đạo kiếm khí kia, thế nhưng tiếng phốc phốc vang lên, tiên huyết theo cánh tay chảy xuống, Điêu Á Vân cảm giác được trên cánh tay truyền đến đau đớn thì mới nhíu mày.
- Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?
- Trước đó thanh kiếm này đã được đạo sư giám định, là phàm khí thượng phẩm, thế nhưng uy lực này lại phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân!
- Chẳng lẽ, Mặc Dương có thiên phú khác trên kiếm thuật?
- Đừng khoác lác, hắn? Làm sao có thể!
Trong lòng Điêu Á Vân cũng rất cảm thấy kinh ngạc.
Thanh phàm khí thượng phẩm này sắc bén vượt xa phàm khí thượng phẩm cùng cấp bậc, thậm chí còn vượt qua phàm khí cực phẩm.
Phàm khí cường đại như thế, Bắc Vân thành chưa từng nghe nói qua!
Chỉ là hắn tuyệt không để ở trong lòng, lần này, chỉ là hắn quá bất cẩn, xem thường Mặc Dương, một kích sau, nhất định phải để Mặc Dương trả giá đại giới thê thảm đau đớn!
- Tê...
Mặc dù một kích này tổn thương Điêu Á Vân, thế nhưng khóe miệng Mặc Dương lại nhịn không được líu lưỡi.
Một kích này có thể nói là vận dụng toàn bộ thực lực của hắn, tác động đến thương thế ở trước ngực hắn, kém chút đã làm cho hắn hôn mê.
- Phế vật này...
Dưới lôi đài, Mặc Hải nhìn thấy Mặc Dương biểu hiện, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Hắn và phụ thân đã lên kế hoạch tốt, phải triệt để chưởng khống thương hội Mặc gia, chỉ chờ phụ thân Mặc Dương qua đời, thương hội Mặc gia chính là của cha con bọn họ.
Đến khi đó, phế vật Mặc Dương này căn bản là không có cách nào phản kháng.
Nhưng bây giờ, hình như Mặc Dương đang thay đổi, đây là một tín hiệu thật không tốt!
- Xem ra một kích thành công đã làm cho ngươi có thêm không ít lòng tin!
Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- Chuyện này thật không tốt!
- Ngoài miệng rắn như vậy, thật không biết, trong lòng ngươi hiện tại có phải là sợ muốn chết!
Nhìn Điêu Á Vân, Mặc Dương trong lòng cười lạnh.
Trận chiến ngày hôm nay, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể thua!
Nếu thượng thiên đã đưa Mục Vân đến bên cạnh hắn, hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này.
Danh hiệu phế vật, sau trận chiến ngày hôm nay, nhất định không có liên hệ gì với hắn.
- Giết!
- Thanh Vân Thiên Ngoại!
Tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Khuyết Kiếm trong tay Mặc Dương tản mát ra một đạo kiếm khí màu xám, giờ phút này toàn bộ lôi đài giống như hoàn toàn dùng hắn làm trung tâm, kiếm khí phong mang, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Thiết Vân Sa Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân thể Điêu Á Vân triệt để bắt đầu chuyển động.
Mặc Dương một thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí quả thực để người nhìn không thấu.
Thế nhưng toàn bộ thân thể Điêu Á Vân giống như cũng hoàn toàn trốn khỏi lôi đài, những kiếm khí kia, hình như căn bản không có cách khóa chặt hắn thân hình.
Oanh...
Một Thanh Vân Thiên Ngoại như Mặc Dương, kiếm khí tứ tán, trong chớp nhoáng lần nữa tụ tập lại, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
Mà cùng lúc đó, xung quanh đôi bàn tay Điêu Á Vân, khí kình vô hình cổ động, cắn xé kiếm khí Mặc Dương công kích đến.
Chỉ bằng vào tay không chống lại phàm khí, không thể không nói, lá gan của Điêu Á Vân thật rất lớn!
Va chạm kịch liệt sinh ra, toàn bộ mặt đất lôi đài vỡ ra từng khúc, Điêu Á Vân lại ngạnh sinh dùng một đôi tay không, triệt để đánh bay đệ nhị thức Mặc Dương, dùng những kiếm khí kia toàn bộ công kích lên mặt đất, triệt để hỗn loạn.
- Thế nào?
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân giễu giễu nói:
- Ta đoán không sai, đệ nhị thức này của ngươi hẳn là lợi hại hơn đệ tam thức nhiều đi, còn không phải bị ta đỡ được sao?
- Ồ? Thật sao?
Nhìn thấy Điêu Á Vân tràn đầy thần sắc tự đắc, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Phốc phốc...
Ngay giờ phút này, một âm thanh phốc phốc đột nhiên vang lên, kiếm khí bị Điêu Á Vân đánh bay, rõ ràng là đều công kích lên phía trên sàn nhà cứng rắn, thế nhưng đột nhiên nhưng lại lần nữa ngưng tụ, ngoài dự liệu đâm về phía Điêu Á Vân.
Dù cho Điêu Á Vân phản ứng có nhanh, thế nhưng những kiếm khí cũng đã không tránh thoát.
Trước ngực bị mấy chục kiếm khí đánh trúng, âm thanh phốc phốc vang lên, tiên huyết dần dần nhiễm ẩm ướt ngực Điêu Á Vân.
Hắn bị thương!
Bị phế vật Mặc Dương này gây tổn thương!
Vừa nghĩ đến đây, toàn bộ sắc mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.
Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nếu nói lần đầu tiên là bởi vì hắn chủ quan, thế nhưng lần này, hắn đã hóa giải toàn bộ công kích của Mặc Dương, vẫn như trước bị Mặc Dương kích thương.
Nhìn thấy một thức này của Mặc Dương tràn ngập hương vị gian trá, từng đệ tử dưới đài lập tức lòng đầy căm phẫn, hận không thể đi lên bổ Mặc Dương.
- Mục đạo sư, xem ra ngài dạy bảo học viên giống đều như ngài, đều thích làm chuyện như vậy!
- Điêu đạo sư chỉ giáo cho?
Mục Vân lặng lẽ nói:
- Kiếm pháp, lúc đầu là tầng tầng lớp lớp, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể là cao thâm!
- Chẳng lẽ trong mắt Điêu đạo sư, những kiếm pháp một kiếm xông lên đâm, một kiếm một cương đột nhiên mới là kiếm pháp tốt sao?
- Ngươi...
Dù Điêu Á Đông tâm tính tốt thì cũng bị biểu hiện này của Mục Vân làm tức giận không nhẹ.
Gia hỏa này, quả thực chính là lợn chết không sợ bỏng, vô luận nói cái gì thì cũng luôn là một bộ thần sắc rõ ràng trong lòng.
Thực sự là làm người ta ghét!
Trên lôi đài, tranh tài vẫn còn đang tiếp tục.
Chỉ là lần này, Điêu Á Vân đã triệt để bị chọc giận.
Khanh...
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên, trong tay Điêu Á Vân bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Không chỉ có ngươi biết dùng kiếm!
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- So kiếm thuật, chỉ sợ lúc Điêu Á Vân ta sờ kiếm, Mặc Dương ngươi còn không biết còn đang nằm trên bụng nữ nhân nào đâu.
Đối mặt Điêu Á Vân khiêu khích, Mặc Dương ngược lại rất tỉnh táo.
Hắn biết chênh lệch giữa mình và Điêu Á Vân, cho nên sau khi dùng quyền pháp không địch lại, Điêu Á Vân đã cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm.
Mặc dù Thanh Khuyết Kiếm chỉ phàm khí thượng phẩm, nhưng luận uy lực thì có thể so với đê cấp phàm khí cực phẩm cũng mạnh hơn một ít.
So đấu lực lượng chân chính, cho dù hắn là lực lượng vạn cân thì cũng không thể so sánh với Điêu Á Vân.
Điêu Á Vân chính là cự lực khoảng hai vạn cân, mà lại chỉ là phỏng đoán cẩn thận mà thôi.
- Kiếm pháp của ngươi đúng là quỷ dị, chỉ là không biết so sánh với Điêu Á Vân ta thì như thế nào!
Vừa dứt lời, Điêu Á Vân nâng trường kiếm trong tay lên, nhìn kỹ lại, thân kiếm của trường kiếm kia vòng quanh từng đạo thanh văn, phong duệ chi khí, bức gương mặt người.
- Giết!
Vừa sải bước ra, trước người Điêu Á Vân kình phong cổ động, tiếng xé gió phần phật giống như là cuồng phong, làm cho lá bay tứ tung.
- Lạc Nhật Tảo Thiên Thu!
Một kiếm quét ngang mà ra, kiếm khí cuồng bạo bộc phát, thế không thể đỡ.
Khác với Thanh Vân Kiếm Pháp thi triển Mặc Dương, kiếm thuật của Điêu Á Vân cũng cuồng bạo bá đạo, nói rõ hơn chính là lấy điểm phá diện, dần dần khuếch tán, áp bách đối thủ.
Nhìn thấy uy lực một kiếm của Điêu Á Vân, trong lòng Mặc Dương cẩn thận, vung vẩy trường kiếm trong tay ra.
Một tiếng thổi phù vang lên, lúc đầu, Điêu Á Vân cho là hắn có thể ngăn một đạo kiếm khí kia, thế nhưng tiếng phốc phốc vang lên, tiên huyết theo cánh tay chảy xuống, Điêu Á Vân cảm giác được trên cánh tay truyền đến đau đớn thì mới nhíu mày.
- Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?
- Trước đó thanh kiếm này đã được đạo sư giám định, là phàm khí thượng phẩm, thế nhưng uy lực này lại phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân!
- Chẳng lẽ, Mặc Dương có thiên phú khác trên kiếm thuật?
- Đừng khoác lác, hắn? Làm sao có thể!
Trong lòng Điêu Á Vân cũng rất cảm thấy kinh ngạc.
Thanh phàm khí thượng phẩm này sắc bén vượt xa phàm khí thượng phẩm cùng cấp bậc, thậm chí còn vượt qua phàm khí cực phẩm.
Phàm khí cường đại như thế, Bắc Vân thành chưa từng nghe nói qua!
Chỉ là hắn tuyệt không để ở trong lòng, lần này, chỉ là hắn quá bất cẩn, xem thường Mặc Dương, một kích sau, nhất định phải để Mặc Dương trả giá đại giới thê thảm đau đớn!
- Tê...
Mặc dù một kích này tổn thương Điêu Á Vân, thế nhưng khóe miệng Mặc Dương lại nhịn không được líu lưỡi.
Một kích này có thể nói là vận dụng toàn bộ thực lực của hắn, tác động đến thương thế ở trước ngực hắn, kém chút đã làm cho hắn hôn mê.
- Phế vật này...
Dưới lôi đài, Mặc Hải nhìn thấy Mặc Dương biểu hiện, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Hắn và phụ thân đã lên kế hoạch tốt, phải triệt để chưởng khống thương hội Mặc gia, chỉ chờ phụ thân Mặc Dương qua đời, thương hội Mặc gia chính là của cha con bọn họ.
Đến khi đó, phế vật Mặc Dương này căn bản là không có cách nào phản kháng.
Nhưng bây giờ, hình như Mặc Dương đang thay đổi, đây là một tín hiệu thật không tốt!
- Xem ra một kích thành công đã làm cho ngươi có thêm không ít lòng tin!
Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- Chuyện này thật không tốt!
- Ngoài miệng rắn như vậy, thật không biết, trong lòng ngươi hiện tại có phải là sợ muốn chết!
Nhìn Điêu Á Vân, Mặc Dương trong lòng cười lạnh.
Trận chiến ngày hôm nay, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể thua!
Nếu thượng thiên đã đưa Mục Vân đến bên cạnh hắn, hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội này.
Danh hiệu phế vật, sau trận chiến ngày hôm nay, nhất định không có liên hệ gì với hắn.
- Giết!
- Thanh Vân Thiên Ngoại!
Tiếng quát khẽ vang lên, Thanh Khuyết Kiếm trong tay Mặc Dương tản mát ra một đạo kiếm khí màu xám, giờ phút này toàn bộ lôi đài giống như hoàn toàn dùng hắn làm trung tâm, kiếm khí phong mang, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
- Thiết Vân Sa Chưởng!
Quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân thể Điêu Á Vân triệt để bắt đầu chuyển động.
Mặc Dương một thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí quả thực để người nhìn không thấu.
Thế nhưng toàn bộ thân thể Điêu Á Vân giống như cũng hoàn toàn trốn khỏi lôi đài, những kiếm khí kia, hình như căn bản không có cách khóa chặt hắn thân hình.
Oanh...
Một Thanh Vân Thiên Ngoại như Mặc Dương, kiếm khí tứ tán, trong chớp nhoáng lần nữa tụ tập lại, ép thẳng về phía Điêu Á Vân.
Mà cùng lúc đó, xung quanh đôi bàn tay Điêu Á Vân, khí kình vô hình cổ động, cắn xé kiếm khí Mặc Dương công kích đến.
Chỉ bằng vào tay không chống lại phàm khí, không thể không nói, lá gan của Điêu Á Vân thật rất lớn!
Va chạm kịch liệt sinh ra, toàn bộ mặt đất lôi đài vỡ ra từng khúc, Điêu Á Vân lại ngạnh sinh dùng một đôi tay không, triệt để đánh bay đệ nhị thức Mặc Dương, dùng những kiếm khí kia toàn bộ công kích lên mặt đất, triệt để hỗn loạn.
- Thế nào?
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân giễu giễu nói:
- Ta đoán không sai, đệ nhị thức này của ngươi hẳn là lợi hại hơn đệ tam thức nhiều đi, còn không phải bị ta đỡ được sao?
- Ồ? Thật sao?
Nhìn thấy Điêu Á Vân tràn đầy thần sắc tự đắc, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Phốc phốc...
Ngay giờ phút này, một âm thanh phốc phốc đột nhiên vang lên, kiếm khí bị Điêu Á Vân đánh bay, rõ ràng là đều công kích lên phía trên sàn nhà cứng rắn, thế nhưng đột nhiên nhưng lại lần nữa ngưng tụ, ngoài dự liệu đâm về phía Điêu Á Vân.
Dù cho Điêu Á Vân phản ứng có nhanh, thế nhưng những kiếm khí cũng đã không tránh thoát.
Trước ngực bị mấy chục kiếm khí đánh trúng, âm thanh phốc phốc vang lên, tiên huyết dần dần nhiễm ẩm ướt ngực Điêu Á Vân.
Hắn bị thương!
Bị phế vật Mặc Dương này gây tổn thương!
Vừa nghĩ đến đây, toàn bộ sắc mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.
Chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nếu nói lần đầu tiên là bởi vì hắn chủ quan, thế nhưng lần này, hắn đã hóa giải toàn bộ công kích của Mặc Dương, vẫn như trước bị Mặc Dương kích thương.
Nhìn thấy một thức này của Mặc Dương tràn ngập hương vị gian trá, từng đệ tử dưới đài lập tức lòng đầy căm phẫn, hận không thể đi lên bổ Mặc Dương.
- Mục đạo sư, xem ra ngài dạy bảo học viên giống đều như ngài, đều thích làm chuyện như vậy!
- Điêu đạo sư chỉ giáo cho?
Mục Vân lặng lẽ nói:
- Kiếm pháp, lúc đầu là tầng tầng lớp lớp, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể là cao thâm!
- Chẳng lẽ trong mắt Điêu đạo sư, những kiếm pháp một kiếm xông lên đâm, một kiếm một cương đột nhiên mới là kiếm pháp tốt sao?
- Ngươi...
Dù Điêu Á Đông tâm tính tốt thì cũng bị biểu hiện này của Mục Vân làm tức giận không nhẹ.
Gia hỏa này, quả thực chính là lợn chết không sợ bỏng, vô luận nói cái gì thì cũng luôn là một bộ thần sắc rõ ràng trong lòng.
Thực sự là làm người ta ghét!
Trên lôi đài, tranh tài vẫn còn đang tiếp tục.
Chỉ là lần này, Điêu Á Vân đã triệt để bị chọc giận.
Khanh...
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên, trong tay Điêu Á Vân bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Không chỉ có ngươi biết dùng kiếm!
Nhìn Mặc Dương, Điêu Á Vân cười lạnh nói:
- So kiếm thuật, chỉ sợ lúc Điêu Á Vân ta sờ kiếm, Mặc Dương ngươi còn không biết còn đang nằm trên bụng nữ nhân nào đâu.
Đối mặt Điêu Á Vân khiêu khích, Mặc Dương ngược lại rất tỉnh táo.
Hắn biết chênh lệch giữa mình và Điêu Á Vân, cho nên sau khi dùng quyền pháp không địch lại, Điêu Á Vân đã cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm.
Mặc dù Thanh Khuyết Kiếm chỉ phàm khí thượng phẩm, nhưng luận uy lực thì có thể so với đê cấp phàm khí cực phẩm cũng mạnh hơn một ít.
So đấu lực lượng chân chính, cho dù hắn là lực lượng vạn cân thì cũng không thể so sánh với Điêu Á Vân.
Điêu Á Vân chính là cự lực khoảng hai vạn cân, mà lại chỉ là phỏng đoán cẩn thận mà thôi.
- Kiếm pháp của ngươi đúng là quỷ dị, chỉ là không biết so sánh với Điêu Á Vân ta thì như thế nào!
Vừa dứt lời, Điêu Á Vân nâng trường kiếm trong tay lên, nhìn kỹ lại, thân kiếm của trường kiếm kia vòng quanh từng đạo thanh văn, phong duệ chi khí, bức gương mặt người.
- Giết!
Vừa sải bước ra, trước người Điêu Á Vân kình phong cổ động, tiếng xé gió phần phật giống như là cuồng phong, làm cho lá bay tứ tung.
- Lạc Nhật Tảo Thiên Thu!
Một kiếm quét ngang mà ra, kiếm khí cuồng bạo bộc phát, thế không thể đỡ.
Khác với Thanh Vân Kiếm Pháp thi triển Mặc Dương, kiếm thuật của Điêu Á Vân cũng cuồng bạo bá đạo, nói rõ hơn chính là lấy điểm phá diện, dần dần khuếch tán, áp bách đối thủ.
Nhìn thấy uy lực một kiếm của Điêu Á Vân, trong lòng Mặc Dương cẩn thận, vung vẩy trường kiếm trong tay ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook