Mà giờ khắc này, toàn bộ quảng trường học viện lại vô cùng yên tĩnh.

Tề Minh thắng, Tề Vân thua, kết quả này quả thật còn khiến cho người ta kinh ngạc hơn so với Diệu Tiên Ngữ thắng Uông Vân Kỳ.

Phải biết, Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ có thể vốn là ngang tài, nhưng Tề Minh và Tề Vân, một tháng trước đó, lại là cách biệt một trời.

- Điêu đạo sư, dạy dỗ học viên càng phải dụng tâm hơn!

- Vâng!

Điêu Á Đông nhìn Tề Vân bị lôi đi, hận không thể đi lên đạp cho ba cước.

Đúng là đồ phế vật, thời điểm tranh tài khoe khoang khoác lác, nhưng vào giờ phút này, hắn lại như xe bị tuột xích.

Chẳng lẽ Tề Minh thật là luyện khí thiên tài, thiên tài bất thế, được Mục Vân phát hiện khai quật ra, mới có thể tạo thành một màn kinh người như thế?

Không đúng, khẳng định là trước đó Tề Minh đã che giấu thực lực của mình, hôm nay bộc phát, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nhất định là như vậy!

Sư đồ hai người này đức hạnh cũng như nhau!

- Trận đấu thứ ba, tiếp tục tiến hành đi!

Trận thứ ba là đấu võ, so tài võ kỹ và thực lực chân chính giữa hai học viên, so với trận đầu và trận thứ hai, trận này mới là hấp dẫn người ta nhất!

Dù sao luyện đan và luyện khí đều là người trong nghề mới có thể chân chính hiểu rõ, bọn hắn những học viên này, phần lớn mọi người không phải là luyện khí sư và luyện đan sư chân chính, chỉ là trên lớp học được học qua, hiểu sơ da lông mà thôi.

- Trận đấu này, mời hai học viên tham chiến bước lên đài!

- Lớp 5 Sơ cấp, Mặc Dương!

- Lớp 3 Cao cấp, Điêu Á Vân!

Lời nói vừa rơi xuống, toàn bộ sàn đấu, lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Điêu Á Vân?

Hắn là đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành, hắn chỉ mới mười sáu tuổi đã bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh,!

Hắn thế mà lại ra sân!

Một trận chiến này, không phải do Mặc Hải đối chiến với Mặc Dương sao? Thế nào đột nhiên thay người.

Thay người, cũng không phải suy nghĩ của Điêu Á Đông, chỉ là giờ phút này, đáy lòng của hắn đang rỉ máu, ba trận so tài, đã thua hai trận, nếu như một trận cuối cùng lại thua, vậy về sau hắn ở Bắc Vân học viện, cũng không còn mặt mũi để dạy học!

Mọi việc đều là bị Mục Vân ép!

- Tam đệ, không tiếc bất cứ giá nào, đánh bại Mặc Dương, thậm chí là để hắn tàn phế!



Điêu Á Vân còn chưa lên sàn đấu, Điêu Á Đông đã âm thầm dặn dò.

Mà đổi thành một bên, Mặc Dương cười hì hì nhìn Mục Vân nói:

- Mục đạo sư, nếu như ta thắng, ngươi phải thu ta làm đồ đệ!

- Trước tiên, ngươi thắng lại nói!

Mục Vân nhìn trên mặt Mặc Dương không có biểu cảm ra áp lực chút nào, cười khổ nói.

Kỳ thật trận thứ ba, mới là trận đấu Mục Vân lo lắng nhất.

Mặc Dương đột phá đến nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, lực lượng của hắn đã đạt đến vạn cân, trong cảnh giới tứ trọng, có thể nói là vô địch thủ, nhưng đối thủ của hắn là Điêu Á Vân, thiên tài Điêu gia!

Thời điểm Điêu Á Vân đột phá đến Ngưng Khí cảnh ngũ trọng, lực lượng nhục thân cũng đã đạt đến một vạn năm ngàn cân, hiện tại, hắn đã bước vào đến lục trọng, chỉ sợ sức mạnh của hắn ít nhất cũng hai vạn cân.

Vốn dĩ theo Mục Vân nghĩ Mặc Hải ra sân, chênh lệch một trọng cảnh giới, Mặc Dương còn có thể ứng phó.

Nhưng Điêu Á Đông rõ ràng đã trở thành con thỏ gấp đến đỏ mắt, cái gì đều mặc kệ, phái Điêu Á Vân ra sân.

Mặc dù hắn lo lắng, nhưng hắn vẫn muốn cổ vũ Mặc Dương.

Gia hỏa này, trong thời gian một tháng, hắn đã gầy đi trông thấy, đen hơn, một tháng này, sự cố gắng của Mặc Dương, Mục Vân đều biết rõ.

Tranh tài đã đến trận thứ ba, tất cả mọi người đối với trận tỷ thí lần này, cũng sẽ không tiếp tục mang tâm trạng xem hí kịch nữa, mà dáng vẻ của bọn hắn rất nghiêm túc.

Ai có thể nghĩ lớp phế vật do Mục Vân dẫn đầu, lại có thể liên tiếp thắng hai trận, cái này trận thứ ba, sẽ có kỳ tích xảy ra hay không?

Sẽ không!

Đây là ý nghĩ trong đáy lòng của phần lớn mọi người.

Bởi vì trận thứ ba, đối thủ của Mặc Dương thực sự quá mạnh.

Điêu Á Vân, mười sáu tuổi đã bước vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, cảnh giới này đủ để làm đạo sư Bắc Vân học viện.

- Trận so tài thứ ba, Mặc Dương đại diện cho lớp 5 sơ cấp, giao đấu với Điêu Á Vân đại diện lớp 3 cao cấp, hai bên thi đấu có thể sử dụng vũ khí, chỉ là không thể vượt qua phàm khí cực phẩm, hiện tại, bắt đầu so tài!

Nương theo âm thanh cuối cùng của đạo sư làm trọng tài rơi xuống, võ trường đã hoàn toàn bùng nổ lên.

Mà giờ khắc này, Tề Minh đi xuống lôi đài, xấu hổ nhìn thoáng qua Mục Vân, cười hắc hắc.

Giờ phút này, bên cạnh hắn đang có một ít đệ tử học viên vây quanh.

Hôm nay, Tề Minh quả nhiên như tên của hắn, hót lên một tiếng làm kinh người.

Có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, hắn đã có thể đủ sống thoải mái ở Bắc Vân thành.

Hiện tạ, bọn hắn không tranh thủ thời gian lôi kéo làm quen với Tề Minh, về sau, đợi Tề Minh trưởng thành chân chính, muốn lôi kéo làm quen, chỉ sợ đều không có cơ hội.



- Làm không tệ!

Mục Vân nhìn Tề Minh, khẽ cười nói:

- Qua mấy ngày, ta sẽ giúp phụ thân ngươi luyện chế đan dược, ngươi kiên nhẫn chờ đợi tin vui đi!

- Thật sao?

Tề Minh nghe được Mục Vân nói, thân thể của hắn nhịn không được run rẩy.

Nếu phụ thân có thể một lần nữa đứng lên, dù thực lực của hắn đã mất hết, cũng làm cho hắn vô cùng hưng phấn.

- Tiểu tử thối, sư phụ sẽ lừa ngươi sao? Hiện tại, chúng ta lẳng lặng quan sát cuộc tranh tài của Mặc Dương, lần tranh tài này, ngươi cũng phải nghiêm túc quan sát, muốn trở thành một luyện khí sư cường đại, cũng phải trở thành một võ giả cường đại!

- Vâng!

Trên lôi đài, hai thân ảnh đứng thẳng.

Điêu Á Vân mặc bộ trường sam màu trắng, tay áo bồng bềnh, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn đang mỉm cười.

Hắn là Điêu Á Vân, thiên tài Điêu gia, đứng ở chỗ này, thắng bại trận này đã xem như quyết định.

Dưới đài, từng ánh mắt hâm mộ quăng tới, từng tiếng nghị luận tràn ngập trong tai Mặc Dương.

Tiếng tăm của Điêu Á Vân chính là tồn tại bất bại.

Mười hai tuổi, Điêu Á Vân đã thể hiện ra thiên phú tu luyện, tiến vào Bắc Vân học viện.

Thời điểm, hắn mười bốn tuổi đã bước vào tam trọng Dịch Cân cảnh.

Bây giờ mười sáu tuổi, hắn đã tiến vào lục trọng Ngưng Mạch cảnh, lấy khí luyện mạch, ngưng mạch đại thành.

Tốc độ đột phá tu vi như vậy đủ để hắn kiêu ngạo ở Bắc Vân thành.

Mà lại, trong Bắc Vân học viện, thời điểm mỗi lần Điêu Á Vân thể hiện ra thực lực của mình, đều là khiêu chiến vượt cấp.

Các trận chiến đều thắng.

Trong vòng học viên thiên tài của Bắc Vân học viện, Điêu Á Vân đứng ở hàng thứ mười.

Đây là vì hiện tại tuổi của hắn quá nhỏ, mọi người trong học viện nhận định rằng, hai năm sau, thiên tài đứng đầu Bắc Vân học viện, nhất định là Điêu Á Vân.

Nếu so sánh, Mặc Dương thực sự là không có ý nghĩa.

Mặc Dương không có tiếng tăm, cũng chỉ nổi danh là thiếu gia ăn chơi trong Bắc Vân học viện, tiến vào học viện hai năm, hắn vẫn y như cũ là tam trọng Dịch Cân cảnh.

Nếu không phải trong thời gian một tháng qua, hắn đột phá đến đệ tứ trọng Tráng Tức cảnh, một trận chiến này căn bản không có chút nào hi vọng.

Mặc dù như thế, lần này, Mặc Dương vẫn y như cũ không thể khơi dậy được sự mong đợi của mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương