Vô Thượng Thần Đế
Chương 73: Thế Là Xong Rồi

Giờ phút này, trong phòng luyện công, Mặc Dương đang luyện tập theo từng chiêu Thanh Vân Kiếm Pháp do Mục Vân vẽ.

Mặc dù ngay từ đầu hắn cười nhạo kiếm pháp do Mục Vân sáng tạo khó coi, nhưng dần dần, khi lần lượt luyện tập, hắn mới cảm giác được uy lực và điểm cường đại của môn Thanh Vân Kiếm Pháp này.

Lại liên tưởng đến lời của Tần Mộng Dao nói, Mặc Dương vẫn thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Kiếm pháp trị giá năm vạn linh thạch hạ phẩm, Mục Vân cứ như vậy giao cho hắn.

Đây không chỉ là dạy bảo, càng là một loại tin tưởng!

- Mặc Dương, Mặc Dương, đi mau, đi mau!

Ngay lúc này, Tề Minh một đường chạy tới, thở hổn hển nói:

- Sư phụ đang gọi ngươi!

- Sư phụ? Tề Minh, tiểu tử ngươi cả ngày không một tiếng động, thế mà yên lặng nhận sư phụ!

Mặc Dương nhìn thấy Tề Minh, chế giễu nói:

- Ta cũng không dám đi, nếu không thì Mục đạo sư sẽ lột ra một lớp da của ta!

- Chính là Mục đạo sư đang gọi ngươi, Mục đạo sư nguyện ý nhận ta làm đồ đệ, đi nhanh đi!

- Cái gì? Mục Vân thu ngươi làm đệ tử rồi?

- Đúng!

Tề Minh sốt ruột nói:

- Đi nhanh đi! Sư phụ luyện chế được một kiện phàm khí thượng phẩm Thanh Khuyết Kiếm, mau đi xem một chút đi!

- Cái gì?

Mặc Dương nghe được Tề Minh nói, sắc mặt hắn lộ ra tia kinh ngạc.

Luyện chế một kiện phàm khí thượng phẩm?

Vậy chẳng phải Mục Vân kia là một phàm khí sư thượng phẩm hàng thật giá thật!

- Tề Minh, ngươi có cảm giác được Mục đạo sư càng ngày càng không giống như trước hay không?

Đi trên đường, Mặc Dương nhịn không được mở miệng nói.

- Đúng, sư phụ càng ngày càng thần bí, càng ngày càng mạnh mẽ!

- Không phải, những chuyện này ta đều biết, luyện khí, luyện đan, bao gồm hôm nay hắn cho ta một môn Thanh Vân Kiếm Pháp, mặc dù chỉ là võ kỹ hoàng giai trung cấp, nhưng ta dám nói dù là võ kỹ cao cấp, cũng không cường đại bằng Thanh Vân Kiếm Pháp!

Mặc Dương chân thành nói:

- Mà lại, Mục đạo sư dự định ba trận chiến, để chúng ta khiêu chiến lớp ba cao cấp, nếu hắn muốn thăng cấp thành đạo sư trung cấp, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn lớp sáu, lớp chín sơ cấp, nhưng hắn lại lựa chọn lớp ba cao cấp!

- Ý của ngươi là...

- Ý của ta là, Mục đạo sư đang cố ý, hắn muốn để chúng ta thắng, nhưng nếu như thắng lớp sáu sơ cấp để thăng cấp, đối với chúng ta căn bản không có chỗ tốt gì!

- Nhưng nếu thắng lớp ba cao cấp lại không giống vậy!

Mặc Dương chân thành nói:

- Nếu chúng ta trước mặt toàn học viện thắng lớp ba cao cấp để thăng cấp, lớp ba sơ cấp chúng ta không còn là lớp phế vật nữa, mà là lớp cường đại chiến thắng lớp thiên tài!



- Mà lại, vô luận là Mục đạo sư dạy bảo ta học tập võ kỹ, dạy bảo ngươi luyện khí, hay chỉ dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan, hắn vẫn luôn trả giá, ta biết, hắn đồng ý luyện đan cho ngươi phụ thân, để phụ thân ngươi một lần nữa đứng lên!

Tề Minh nghe được mấy lời này của Mặc Dương, đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Đúng, Mục Vân trả giá như vậy, đối với hắn mà nói có ích lợi gì chứ?

Mặc Dương lại lần nữa nói:

- Dù sao ta cũng đã hạ quyết tâm, muốn đi theo Mục đạo sư chúng ta, đi về con đường cường đại, bước ra Bắc Vân học viện, tiến vào Nam Vân học viện, tiếp tục học tập!

- Đúng, cố lên!

Tề Minh cổ vũ nói:

- Chỉ cần lần này thắng tranh tài, phụ thân ta khỏi hẳn, ta và ngươi cùng nhau đi!

Nếu như Mục Vân ở đây, nghe được hai người đánh giá, nhất định sẽ dở khóc dở cười.

Mặc Dương và Tề Minh đánh giá hắn quá cao, quả thật là... Coi hắn thành người tốt tuyệt thế.

Chỉ là, theo bản ý của hắn, hắn chỉ đang hoàn thành ý nguyện của chủ nhân cỗ thân thể này đời trước.

Dù sao, Mục Vân chiếm được thân thể của hắn, cũng nên giúp hắn làm một ít chuyện.

Đầu tiên, giúp Mục Vân phế bỏ đi thanh danh phế vật.

Tiếp theo, muốn lớp năm sơ cấp đi vào con đường cường đại, cũng là tâm nguyện của Mục Vân kia, khi hắn và Mục Vân dung hợp thành một người, tiếp nhận được, tự nhiên muốn hoàn thành mọi việc!

- Đến rồi!

Mục Vân nhìn thấy Mặc Dương, mở miệng nói:

- Hỗn tiểu tử, tới, thử thanh kiếm này một chút!

- Vâng!

Mặc Dương cũng không nói nhảm, cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm, bắt đầu quơ động.

Một chiêu một thức, nhất tĩnh nhất động.

Diễn luyện xong một bộ kiếm thuật, trong lòng Mặc Dương rất kinh hãi.

- Thế nào?

Tề Minh tràn ngập mong đợi nói.

- Nhẹ nhàng như gió, cứng rắn như sắt thép, kiếm tốt, nói là phàm khí thượng phẩm, nhưng ta cảm giác tốt không chỉ gấp mười lần so với phàm khí thượng phẩm bình thường!

- Tiểu tử thối, vỗ mông ngựa lại vỗ không tệ!

Mục Vân cười ha ha một tiếng, nói:

- Cho ngươi, mang theo Thanh Khuyết Kiếm đánh với Mặc Hải một trận, nếu ngươi thua, cầm lấy thanh kiếm này tự xử chính mình đi!

- A?

Mặc Hải nghe được Mục Vân muốn giao Thanh Khuyết kiếm cho mình, hắn giật nảy cả mình.

Thanh Thanh Huyết kiếm này, xuất ra đấu giá, không có năm vạn linh thạch hạ phẩm, căn bản không thể nào có được!



Nhưng Mục Vân thế mà cứ như vậy vô duyên vô cớ đưa cho mình.

Phù phù!

Đột nhiên, hai đầu gối của Mặc Dương khẽ cong, quỳ trên mặt đất, nói:

- Mục đạo sư, Mặc Dương ta cho tới nay ngang ngược càn rỡ, bất cần đời, lần này, ta nhất định sẽ thắng như tát vào mặt bọn hắn, mời Mục đạo sư thu ta làm đồ đệ!

- Thu ngươi làm đồ đệ?

Mục Vân nhìn bộ dáng Mặc Dương thành kính, lắc đầu, nói:

- Không được, không được, thiên phú ngươi quá kém, làm đồ đệ của ta, quá mất mặt!

- A?

Nghe được lời này, sắc mặt của Mặc Dương ảm đạm đi.

- Nhưng... Nếu như ngươi thắng Mặc Hải, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, có duyên làm đồ đệ của ta hay không, thì phải xem ngươi!

- Không có vấn đề!

Mặc Dương đứng lên, vuốt ve Thanh Khuyết Kiếm trong tay, một trận nhảy cẫng.

- Đưa kiếm đây!

Mục Vân hơi mở miệng, nhìn Mặc Dương nói:

- Đạo sư gần đây lĩnh ngộ được một thức kiếm chiêu, còn chưa đạt được viên mãn, hi vọng ngươi thấy, mong ngươi có thể lĩnh ngộ được, cũng dễ dàng cho ngươi học tập Thanh Vân Kiếm Pháp!

Mục Vân vừa nói, cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm, đứng tại chỗ, hít sâu thở ra một hơi.

Đinh...

Một tiếng vang vang lên, Mục Vân cẩn thận nhớ lại một thức Bổ Ảnh Chi Kiếm những ngày qua lĩnh ngộ.

Hắn đang suy nghĩ, như thế nào mới có thể thi triển ra một thức hoàn mỹ kia.

Mục Vân có thể cảm giác được, trong một kiếm này, điểm tinh túy nằm ở lúc bổ ra, nhưng bổ như thế nào, từ đầu đến cuối hắn không nắm được điểm mấu chốt.

- Một kiếm này của ta, tên là Bổ Ảnh Chi Kiếm, kiếm ra, bổ ảnh.

Thanh Khuyết Kiếm trong tay Mục Vân khẽ run lên, mở miệng nói:

- Bổ ảnh, không phải bổ, mà là giết, sát phạt!

Mặc Dương cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

Thân thể của Mục Vân thẳng tắp, toàn tâm tập trung.

Mặc dù một thức Bổ Ảnh Chi Kiếm này, hắn vẫn chưa khống chế được, nhưng hắn có thể xác định, nếu có thể thi triển ra một kiếm này, tuyệt đối có thể làm cho Mặc Dương lĩnh ngộ.

Về phần lĩnh ngộ bao nhiêu, cũng chỉ có thể nhìn bản lãnh của Mặc Dương!

- Bổ Ảnh Chi Kiếm!

Quát khẽ một tiếng, bàn tay của Mục Vân thẳng tắp, một đạo âm thanh vù vù, đột nhiên vang lên.

Khanh... Phách phách

Âm thanh kiếm sắt bén đâm rách, lần này, ngoài dự liệu, Mục Vân lại cảm giác được rất hòa hợp, một kiếm này đâm ra vô cùng trôi chảy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương