Vô Thượng Thần Đế
-
Chương 64: Sóng Ngầm Cuồn Cuộn
- Minh nhi, trong thời gian một tháng này, học tập cùng Mục đạo sư của ngươi cho giỏi, tiệm sắt, trước tiên có thể tạm thời thả chậm một chút!
Tề Ngự Phong không cho phản bác, nói:
- Phụ thân nguyện ý tin tưởng Mục đạo sư của ngươi, ngươi đừng để phụ thân thất vọng!
- Vâng!
Nhìn thấy phụ thân mười mấy năm qua thần sắc đồi phế, lúc này lại đột nhiên toả sáng thành một luồng đấu chí, trong lòng Tề Minh dấy lên hi vọng.
- Hiện tại cũng không phải lúc lề mề chậm chạp, không thắng được Tề Vân, muốn để ta chữa bệnh cho phụ thân ngươi, sợ rằng không có hi vọng!
Mục Vân nói, sau đó nghênh ngang rời khỏi.
- Tề bá phụ, Tề Minh, Mục Vân chỉ mạnh miệng mà thôi, các ngươi yên tâm, cho dù ngươi không thắng được thì hắn nhất định cũng sẽ chữa bệnh cho ngươi phụ thân!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Tần Mộng Dao mỉm cười, trên mặt lộ ra một tia ánh mắt giảo hoạt.
Bắc Vân thành, Tề gia!
Tề gia tại Bắc Vân thành chỉ có thể tính là gia tộc nhị lưu, nhưng địa vị cũng chỉ thua tứ đại gia tộc.
Mà Tề gia là trăm năm trước dùng tiệm sắt phát tích, dần dần trở thành đại gia tộc của Bắc Vân thành.
Giờ phút này, trong phòng luyện khí của Tề gia có một bóng người đang ngạo nghễ ngồi xếp bằng.
Mà phía trước bóng người đó là một dung lô, quanh thân tản ra khí tức cực nóng, truyền ra một âm thanh ùng ục ùng ục.
- Vân thiếu gia!
- Vào đi!
Một bóng người từ ngoài cửa đi vào, cúi đầu nói:
- Mục Vân kia quả thật đến Tây phường thị đi tìm phụ tử Tề Minh và Tề Ngự Phong, hình như thật dự định để Tề Minh đối chiến với ngài, tiến hành so đấu luyện khí!
Vừa dứt lời, bóng người trước dung lô khẽ run lên.
- Có ý tứ, có ý tứ!
Yên lặng một lát, thiếu niên mỉm cười, cúi đầu nói:
- Mục Vân này chín năm qua không một tiếng động, trong thời gian một tháng lại để Mạc đại sư cúi đầu, Lục viện trưởng thiên vị, chữa khỏi hàn độc cho đại tiểu thư Tần gia, hiện tại, càng muốn khiêu chiến với Điêu đạo sư, thật là có ý tứ!
- Ta nhìn xem Mục Vân này chính là tên điên, toàn bộ Bắc Vân thành, ai không biết ngài đã có thể luyện chế ra phàm khí trung phẩm, ngay cả Tề Minh kia cũng sao có thể so được với ngài!
Người sau lưng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Ha ha...
Ngươi cho rằng chỉ như thế sao?
Tề Vân đứng dậy, trên mặt mang một nụ cười ý vị sâu xa.
- Tề Ngự Phong dù nói thế nào cũng là thiên tài luyện khí hai mươi năm trước, những năm này Tề Minh đi theo bên cạnh hắn một mực rèn sắt, nếu Tề Ngự Phong không dạy bảo hắn luyện khí, ta cũng không tin!
- Mục Vân này nhìn như làm xằng làm bậy, ra bài không theo sáo lộ, thế nhưng mỗi một lần đều là thâm ý sâu sắc!
Tề Vân thâm ý nói:
- Trùng hợp trên ban cấp của hắn xuất hiện Mạc đại sư, mà trùng hợp Tần gia muốn thông gia với Mục gia, hắn lớn mật phản đối, lần nữa trùng hợp hàn độc của Tần Mộng Dao lại do hắn trị liệu, hiện tại càng trùng hợp là hắn so đấu với Điêu đạo sư!
- Một loạt trùng hợp này, có còn là trùng hợp hay không?
- Cái này...
Người sau lưng yên lặng.
- Nếu như mọi việc đều trùng hợp, chỉ có thể nói vận khí của Mục Vân thực sự là quá tốt, nếu như mọi việc đều là Mục Vân ẩn núp chín năm an bài tốt, đó chỉ có thể nói, Mục Vân này thực sự là rất đáng sợ!
- Thiếu gia, đã như vậy...
- Đừng vội, sau một tháng tranh tài, Tề Minh đối đầu với ta, chỉ có thua, ta ngược lại muốn xem thử Mục Vân có thể đùa nghịch ra hoa chiêu gì!
...
Bắc Vân thành, Mặc gia!
Mặc gia tại Bắc Vân thành có thanh danh hiển hách.
Nếu như tứ đại phường thị của Bắc Vân thành đều là bị tứ đại gia tộc chiếm cứ, vậy Mặc gia sẽ cơ hồ là Thương gia lớn nhất trừ tứ đại gia tộc ra.
Tại Bắc Vân thành, xét về thực lực kinh tế, Mặc gia không thua kém Tề gia một chút nào.
Giờ phút này, trong hoa viên Mặc gia, một bóng người khom người, miệng đang chửi thầm cái gì.
- Mẹ nó, thật xúi quẩy, liên tiếp thua mấy chục trận, bạc tháng này đều tiêu hết!
Mặc Dương chắp tay sau lưng, không ngừng phun nước bọt, phi phi phi nói.
Hưu...
Đột nhiên, một góc vườn hoa bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió.
Một cục đá lớn chừng ngón cái bay thẳng đến gương mặt Mặc Dương, hướng về phía mắt trái của hắn.
Phanh...
Thời khắc mấu chốt, Mặc Dương né mặt qua một bên, thế nhưng mặc dù cục đá kia vòng qua mắt trái, nhưng vẫn như cũ đánh vào trên gương mặt của hắn.
Khí tức nóng bỏng từ trên gương mặt truyền ra, Mặc Dương mắng to một tiếng:
- Ai, là ai?
- Là ta!
Một bóng người từ một góc vườn hoa đi ra.
Người này mặc một bộ võ phục màu lam, bên hông thắt một dây đai lưng, dáng người cao ráo, trên mặt mang một tia dò xét, nhìn Mặc Dương.
- Mặc... Hải!
Nhìn người tới, Mặc Dương lại nói chuyện bắt đầu cà lăm, có vẻ hơi lực lượng không đủ.
- Mặc Dương, nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, ngay cả Tráng Tức cảnh cũng chưa bước vào, ta còn thực sự hiếu kì, Mục đạo sư các ngươi đến cùng có dũng khí gì để ngươi xuất chiến?
- Hắc hắc...
Nhìn Mặc Hải, Mặc Dương cười hắc hắc:
- Hải ca, phế vật Mục Vân kia chính là càn rỡ, ngươi yên tâm, trận chiến với Điêu Á Vân, ta nhất định lập tức nhận thua, ngươi cần phải để Điêu Á Vân hạ thủ nhẹ một chút!
- Điêu Á Vân?
Nghe được Mặc Dương nói vậy, Mặc Hải cười ha ha, vỗ gương mặt Mặc Dương, cười nói:
- Mặc Dương, ngươi thật đúng là ngớ ngẩn, Điêu Á Vân đã là lục trọng Ngưng Mạch cảnh, người nổi bật trong thiên tài, hắn đối chiến với ngươi? Ngươi nằm mơ đâu à!
- Nói thật cho ngươi biết, Điêu đạo sư đã quyết định để ta nghênh chiến ngươi, mặc dù ca ca bất tài nhưng cũng là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đến lúc đó, tuyệt đối sẽ để ngươi thua phải 'Thể thể diện mặt'! Ha ha...
- Mặc Hải, ngươi...
- Ta, ta làm sao?
- Ngươi đừng quá mức!
Mặc Hải cười càng thêm khoa trương, nói:
- Nhìn bộ dáng Mục Vân phế vật của các ngươi kia, còn mưu toan khiêu chiến cao cấp tam ban chúng ta, Mặc Hải, không phải ta xem nhẹ ngươi, nhưng đấu với ngươi, chỉ cần cao cấp tam ban chúng ta tùy tiện ra một người cũng có thể làm cho ngươi tè ra quần!
- Ngươi...
- Ngươi chuẩn bị cho tốt, để ta lúc chúng ta tranh tài đã làm cho ngươi quỳ trên mặt đất, để tất cả mọi người trong gia tộc nhìn, thương hội Mặc gia đến cùng ai mới là phải làm hành trưởng!
Mặc Hải cười ha ha, quay người rời khỏi.
- Đáng ghét!
Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mặc Hải, trong lòng Mặc Dương nổi lên lửa giận.
Mặc Hải và hắn đều là đệ tử trực hệ của thương hội.
Chỉ là phụ thân của hắn mới là hành trưởng thương hội, mà phụ thân của Mặc Hải là nhị thúc của hắn.
Nhưng mặc dù Mặc Dương là hoàn khố, nhưng hắn hiểu rõ, nhị thúc và Mặc Hải sớm đã ngấp nghé vị trí hành trưởng thương hội.
Mà hiện nay thân thể phụ thân hắn cũng đã không bằng lúc trước!
Nếu như có một ngày, phụ thân hắn không được, vậy Mặc gia thương hội chính là của cha con bọn họ.
- Không được, loại chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra!
Trong lòng Mặc Dương bắt đầu suy nghĩ.
Tìm Mục Vân sao?
Phế vật kia sẽ chỉ dọa người, không có gì bản lĩnh thật sự, không được.
Nhưng Mục Vân có thể lắc lư Tần đạo sư tới, cũng coi là có bản lĩnh!
- Tần đạo sư!
Đột nhiên, vẻ lo lắng trên mặt Mặc Dương quét sạch.
- Đúng, Tần đạo sư là thiên tài Tần gia, hiện nay càng tiến vào lớp chúng ta làm đạo sư, ta có thể tìm nàng!
Tề Ngự Phong không cho phản bác, nói:
- Phụ thân nguyện ý tin tưởng Mục đạo sư của ngươi, ngươi đừng để phụ thân thất vọng!
- Vâng!
Nhìn thấy phụ thân mười mấy năm qua thần sắc đồi phế, lúc này lại đột nhiên toả sáng thành một luồng đấu chí, trong lòng Tề Minh dấy lên hi vọng.
- Hiện tại cũng không phải lúc lề mề chậm chạp, không thắng được Tề Vân, muốn để ta chữa bệnh cho phụ thân ngươi, sợ rằng không có hi vọng!
Mục Vân nói, sau đó nghênh ngang rời khỏi.
- Tề bá phụ, Tề Minh, Mục Vân chỉ mạnh miệng mà thôi, các ngươi yên tâm, cho dù ngươi không thắng được thì hắn nhất định cũng sẽ chữa bệnh cho ngươi phụ thân!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Tần Mộng Dao mỉm cười, trên mặt lộ ra một tia ánh mắt giảo hoạt.
Bắc Vân thành, Tề gia!
Tề gia tại Bắc Vân thành chỉ có thể tính là gia tộc nhị lưu, nhưng địa vị cũng chỉ thua tứ đại gia tộc.
Mà Tề gia là trăm năm trước dùng tiệm sắt phát tích, dần dần trở thành đại gia tộc của Bắc Vân thành.
Giờ phút này, trong phòng luyện khí của Tề gia có một bóng người đang ngạo nghễ ngồi xếp bằng.
Mà phía trước bóng người đó là một dung lô, quanh thân tản ra khí tức cực nóng, truyền ra một âm thanh ùng ục ùng ục.
- Vân thiếu gia!
- Vào đi!
Một bóng người từ ngoài cửa đi vào, cúi đầu nói:
- Mục Vân kia quả thật đến Tây phường thị đi tìm phụ tử Tề Minh và Tề Ngự Phong, hình như thật dự định để Tề Minh đối chiến với ngài, tiến hành so đấu luyện khí!
Vừa dứt lời, bóng người trước dung lô khẽ run lên.
- Có ý tứ, có ý tứ!
Yên lặng một lát, thiếu niên mỉm cười, cúi đầu nói:
- Mục Vân này chín năm qua không một tiếng động, trong thời gian một tháng lại để Mạc đại sư cúi đầu, Lục viện trưởng thiên vị, chữa khỏi hàn độc cho đại tiểu thư Tần gia, hiện tại, càng muốn khiêu chiến với Điêu đạo sư, thật là có ý tứ!
- Ta nhìn xem Mục Vân này chính là tên điên, toàn bộ Bắc Vân thành, ai không biết ngài đã có thể luyện chế ra phàm khí trung phẩm, ngay cả Tề Minh kia cũng sao có thể so được với ngài!
Người sau lưng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Ha ha...
Ngươi cho rằng chỉ như thế sao?
Tề Vân đứng dậy, trên mặt mang một nụ cười ý vị sâu xa.
- Tề Ngự Phong dù nói thế nào cũng là thiên tài luyện khí hai mươi năm trước, những năm này Tề Minh đi theo bên cạnh hắn một mực rèn sắt, nếu Tề Ngự Phong không dạy bảo hắn luyện khí, ta cũng không tin!
- Mục Vân này nhìn như làm xằng làm bậy, ra bài không theo sáo lộ, thế nhưng mỗi một lần đều là thâm ý sâu sắc!
Tề Vân thâm ý nói:
- Trùng hợp trên ban cấp của hắn xuất hiện Mạc đại sư, mà trùng hợp Tần gia muốn thông gia với Mục gia, hắn lớn mật phản đối, lần nữa trùng hợp hàn độc của Tần Mộng Dao lại do hắn trị liệu, hiện tại càng trùng hợp là hắn so đấu với Điêu đạo sư!
- Một loạt trùng hợp này, có còn là trùng hợp hay không?
- Cái này...
Người sau lưng yên lặng.
- Nếu như mọi việc đều trùng hợp, chỉ có thể nói vận khí của Mục Vân thực sự là quá tốt, nếu như mọi việc đều là Mục Vân ẩn núp chín năm an bài tốt, đó chỉ có thể nói, Mục Vân này thực sự là rất đáng sợ!
- Thiếu gia, đã như vậy...
- Đừng vội, sau một tháng tranh tài, Tề Minh đối đầu với ta, chỉ có thua, ta ngược lại muốn xem thử Mục Vân có thể đùa nghịch ra hoa chiêu gì!
...
Bắc Vân thành, Mặc gia!
Mặc gia tại Bắc Vân thành có thanh danh hiển hách.
Nếu như tứ đại phường thị của Bắc Vân thành đều là bị tứ đại gia tộc chiếm cứ, vậy Mặc gia sẽ cơ hồ là Thương gia lớn nhất trừ tứ đại gia tộc ra.
Tại Bắc Vân thành, xét về thực lực kinh tế, Mặc gia không thua kém Tề gia một chút nào.
Giờ phút này, trong hoa viên Mặc gia, một bóng người khom người, miệng đang chửi thầm cái gì.
- Mẹ nó, thật xúi quẩy, liên tiếp thua mấy chục trận, bạc tháng này đều tiêu hết!
Mặc Dương chắp tay sau lưng, không ngừng phun nước bọt, phi phi phi nói.
Hưu...
Đột nhiên, một góc vườn hoa bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió.
Một cục đá lớn chừng ngón cái bay thẳng đến gương mặt Mặc Dương, hướng về phía mắt trái của hắn.
Phanh...
Thời khắc mấu chốt, Mặc Dương né mặt qua một bên, thế nhưng mặc dù cục đá kia vòng qua mắt trái, nhưng vẫn như cũ đánh vào trên gương mặt của hắn.
Khí tức nóng bỏng từ trên gương mặt truyền ra, Mặc Dương mắng to một tiếng:
- Ai, là ai?
- Là ta!
Một bóng người từ một góc vườn hoa đi ra.
Người này mặc một bộ võ phục màu lam, bên hông thắt một dây đai lưng, dáng người cao ráo, trên mặt mang một tia dò xét, nhìn Mặc Dương.
- Mặc... Hải!
Nhìn người tới, Mặc Dương lại nói chuyện bắt đầu cà lăm, có vẻ hơi lực lượng không đủ.
- Mặc Dương, nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, ngay cả Tráng Tức cảnh cũng chưa bước vào, ta còn thực sự hiếu kì, Mục đạo sư các ngươi đến cùng có dũng khí gì để ngươi xuất chiến?
- Hắc hắc...
Nhìn Mặc Hải, Mặc Dương cười hắc hắc:
- Hải ca, phế vật Mục Vân kia chính là càn rỡ, ngươi yên tâm, trận chiến với Điêu Á Vân, ta nhất định lập tức nhận thua, ngươi cần phải để Điêu Á Vân hạ thủ nhẹ một chút!
- Điêu Á Vân?
Nghe được Mặc Dương nói vậy, Mặc Hải cười ha ha, vỗ gương mặt Mặc Dương, cười nói:
- Mặc Dương, ngươi thật đúng là ngớ ngẩn, Điêu Á Vân đã là lục trọng Ngưng Mạch cảnh, người nổi bật trong thiên tài, hắn đối chiến với ngươi? Ngươi nằm mơ đâu à!
- Nói thật cho ngươi biết, Điêu đạo sư đã quyết định để ta nghênh chiến ngươi, mặc dù ca ca bất tài nhưng cũng là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đến lúc đó, tuyệt đối sẽ để ngươi thua phải 'Thể thể diện mặt'! Ha ha...
- Mặc Hải, ngươi...
- Ta, ta làm sao?
- Ngươi đừng quá mức!
Mặc Hải cười càng thêm khoa trương, nói:
- Nhìn bộ dáng Mục Vân phế vật của các ngươi kia, còn mưu toan khiêu chiến cao cấp tam ban chúng ta, Mặc Hải, không phải ta xem nhẹ ngươi, nhưng đấu với ngươi, chỉ cần cao cấp tam ban chúng ta tùy tiện ra một người cũng có thể làm cho ngươi tè ra quần!
- Ngươi...
- Ngươi chuẩn bị cho tốt, để ta lúc chúng ta tranh tài đã làm cho ngươi quỳ trên mặt đất, để tất cả mọi người trong gia tộc nhìn, thương hội Mặc gia đến cùng ai mới là phải làm hành trưởng!
Mặc Hải cười ha ha, quay người rời khỏi.
- Đáng ghét!
Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mặc Hải, trong lòng Mặc Dương nổi lên lửa giận.
Mặc Hải và hắn đều là đệ tử trực hệ của thương hội.
Chỉ là phụ thân của hắn mới là hành trưởng thương hội, mà phụ thân của Mặc Hải là nhị thúc của hắn.
Nhưng mặc dù Mặc Dương là hoàn khố, nhưng hắn hiểu rõ, nhị thúc và Mặc Hải sớm đã ngấp nghé vị trí hành trưởng thương hội.
Mà hiện nay thân thể phụ thân hắn cũng đã không bằng lúc trước!
Nếu như có một ngày, phụ thân hắn không được, vậy Mặc gia thương hội chính là của cha con bọn họ.
- Không được, loại chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra!
Trong lòng Mặc Dương bắt đầu suy nghĩ.
Tìm Mục Vân sao?
Phế vật kia sẽ chỉ dọa người, không có gì bản lĩnh thật sự, không được.
Nhưng Mục Vân có thể lắc lư Tần đạo sư tới, cũng coi là có bản lĩnh!
- Tần đạo sư!
Đột nhiên, vẻ lo lắng trên mặt Mặc Dương quét sạch.
- Đúng, Tần đạo sư là thiên tài Tần gia, hiện nay càng tiến vào lớp chúng ta làm đạo sư, ta có thể tìm nàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook