Vô Thượng Thần Đế
-
Chương 62: Mục Đại Phế Vật (1)
- Ha ha, Tề Minh, không nghĩ tới trong nhà ngươi có một cái lò rèn, xem ra để ngươi so luyện khí với Tề Vân, quyết định của ta vẫn là rất sáng suốt!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, đi vào trong tiệm sắt, đi đến trước người Tề Minh, tiếp nhận búa.
- Bất luận kim loại nào, luyện chế thành vũ khí, đều có thể thay đổi thành các loại bộ dáng!
Mục Vân nói, bàn tay nắm chặt cây búa trong tay, không nhanh không chậm gõ nó xuống.
- Một thanh khoan sắt này, có thể biến thành một thanh trường thương, cũng có thể biến thành một thanh trường kiếm, tâm ý, tất cả đều do người chế tạo!
Theo lời Mục Vân nói rơi xuống, bộ dáng miếng khoan sắt trong tay hắn không ngừng thay đổi.
Một hồi thì giống như một cây trường thương, mà một hồi lại thay đổi dần biến thành một thanh trường kiếm.
Rất kỳ diệu!
Thấy cảnh này, trong lòng Tề Minh âm thầm kinh ngạc.
Hắn từ nhỏ là thay phụ thân rèn sắt, đánh trọn vẹn mười năm.
Trong mười năm này, hắn đối với mấy khối sắt này không thể quen thuộc hơn được.
Một khi khối sắt định hình là rất khó lần nữa thay đổi bộ dáng, nếu muốn thay đổi cần phải có lực kình rất mạnh, thậm chí là làm hư tổn tinh hoa của miếng thiết!
Nhưng hắn nhìn Mục đạo sư căn bản không có dùng lực quá mức!
- Ách...
Cuối cùng, trong tay Mục Vân cầm một mô hình tương tự đại đao, vò đầu nói:
- Không thú vị, Tề Minh, ngươi muốn rèn đúc một kiện khoan sắt đúng không?
- A?
Tề Minh sững sờ đứng ở một bên, lúc này, hắn mới kịp phản ứng.
- Minh nhi, đây là đạo sư của ngươi đúng không, mời ngài ấy ngồi xuống đi!
Tề Ngự Phong ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, trên đùi che phủ một chiếc chăn trải giường cũ, tràn đầy xin lỗi nói:
- Bỉ nhân đã bị tàn phế mười mấy năm, không thể đứng dậy đón khách, Mục đạo sư đừng lấy làm lạ!
- Chỗ nào, tự nhiên sẽ không, đối mặt với một vị huyền khí sư, Mục Vân ta tự nhiên nên lấy lễ để tiếp đón!
- Ha ha... Phàm khí sư...
Tề Ngự Phong tự giễu nói:
- Đây chẳng qua là đã từng thôi!
- Ai nói là đã từng?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Trước mắt ta thấy, chỉ là một luyện khí sư ý chí bị làm cho hao mòn, mà ngồi phế trên xe lăn, chỗ nào là tàn phế!
Lời của Mục Vân vừa dứt, hai mắt của Tề Minh sáng lên.
- Mục đạo sư, ngài có biện pháp chữa khỏi hai chân cho phụ thân ta?
Trong mắt Tề Minh phủ đầy hi vọng.
Chuyện của Tần Mộng Dao, hắn hoặc nhiều hoặc ít nghe được một số người truyền ngôn trong phường thị.
Toàn bộ Bắc Vân thành đều không người nào có thể trị được căn bệnh kỳ quái, thậm chí ngay cả Mạc đại sư là luyện đan sư lục phẩm, một vị có quyền cao chức trọng, đều không thể trị hết, lại bị Mục Vân chữa khỏi.
Mà tật bệnh trên hai chân của phụ thân, so với hàn băng trong người Tần Mộng Dao, thực sự là không đáng giá nhắc tới!
- Phụ thân ngươi là trong một đêm hai chân bị tàn tật, chắc là dùng trúng hai loại đan dược, Bích Linh Đan và Bách Quả Đan. Bích Linh Đan đại diện cho ý chí, đây là một loại đan dược tốt cho tim và phổi, mà Bách Quả Đan thì là nhị phẩm đan dược rất có lợi với võ giả tu hành, có thể loại bỏ hết tạp chất trong kinh mạch võ giả, hai loại đan dược này đều là kỳ đan!
- Vậy tại sao hai chân phụ thân ta lại...
- Hai loại kỳ đan này, tách ra ăn, một ngày ăn một trăm tám mươi viên cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi đồng thời uống vào, thậm chí khoảng cách chưa tới nửa canh giờ, đó chính là độc đan lấy mạng!
Trong giọng của Mục Vân dần dần thêm một tia âm u lạnh lẽo.
Đổi thành một bên khác, sắc mặt của Tề Ngự Phong cũng dần dần ảm đạm xuống...
- Tại sao có thể như vậy?
Tề Minh không biết vì sao, dù sao thời điểm hai chân bình thường biến thành tàn tật, hắn vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ vô tri.
- Cái này rất khó lý giải sao?
Mục Vân lần nữa mở miệng nói:
- Thiên phú luyện khí của phụ thân ngươi, có một không hai hoặc làm cho người khác đố kỵ, hoặc làm cho người khác căm hận, cuối cùng ra tay độc ác!
- Phụ thân...
- Tề tiền bối, hôm nay ta tới, không phải tới hỏi chuyện cũ năm xưa, mà có một chuyện muốn thương lượng với ngài một chút!
Mục Vân đổi đề tài, nói:
- Bởi vì kẻ hèn này muốn tấn thăng đạo sư trung cấp, cho nên muốn tiến hành một trận khảo hạch, Tề Minh là đệ tử của ta, ta muốn mượn hắn một tháng thời gian, đặc huấn một chút, giúp ta tỷ thí một trận!
- Đương nhiên, không phải tham gia vô ích, nếu như hắn giúp ta thắng tranh tài, ta có thể luyện chế một viên đan dược cho ngài, để ngài một lần nữa đứng lên!
- Hả?
Nghe được lời của Mục Vân, Tề Ngự Phong, Tề Minh, hai con bọn hắn cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mục Vân.
Hắn có thể trị hết?
Không thể nào!
Gần như là trong nháy mắt, trong lòng hai phụ thân đều hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Tề Minh không tin bởi vì hắn mười mấy năm qua, mỗi một khắc đều ở bên cạnh phụ thân, hắn hiểu rất rõ, chân thân song héo rút là nghiêm trọng cỡ nào.
Tề Ngự Phong không tin là bởi vì hắn hiểu rõ hơn nhi tử, nội thương trong thân thể của mình.
Năm đó, hắn có thể giảm bớt tổn thương từ lưỡng chủng đan dược đến từ chân trở xuống, đã là hao hết toàn bộ tinh lực trong thân thể hắn.
Mười năm, chỉ có mười năm, hắn sẽ triệt để tử vong!
Mà giờ khắc này, đột nhiên nhảy ra Mục Vân, đạo sư Mục gia đại danh đỉnh đỉnh phế vật, lại còn nói hắn có biện pháp.
Chỉ là, nếu Mục Vân này nói bậy, vậy sao hắn có thể liếc mắt đã nhìn ra tật bệnh trên người mình?
Chuyện hai loại đan dược Bích Linh Đan và Bách Linh Đan chỉ có một mình hắn biết được nguyên do, ngay cả với nhi tử Tề Minh thì hắn cũng chừng từng nhắc qua, mà Mục Vân lại chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
- Không tin ta sao?
Mục Vân ngẩn người, hơi có chút im lặng.
Ai bảo trước đó, hắn thực sự quá nổi danh, đệ nhất phế vật đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Vân thành!
- Lão Tề đầu, phí tổn tháng này, nên giao!
Đang lúc Mục Vân cảm thấy không cách nào giải thích thì ngoài cửa hàng, hai ba đạo bóng người đột nhiên tụ tập tại cửa ra vào, khiến cho cửa hàng lúc đầu đã u ám, càng trở nên chen chúc và ngột ngạt.
- Tần Mộng Vũ, ngươi lại tới, rõ ràng bảy ngày trước chúng ta vừa giao phí bảo hộ...
- Phí tổn, bây giờ ngươi lại tới là có ý gì?
- Hả? Vừa giao bảy ngày trước? Đó là tháng này, tháng sau, các ngươi cũng có thể giao!
Cầm đầu là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, nhếch miệng, tùy ý nói.
Tần Mộng Vũ? Cái tên này rất quen thuộc!
- Ngươi không nên quá phận!
Nửa ngày, Tề Minh chỉ biết nói ra mấy chữ này.
- Quá phận? Tề Minh, ngươi không biết, năm đó khi phụ thân ngươi chán nản không chịu nổi, kém chút đã chết, là Tần gia ta tiếp nhận hắn, mới khiến cho hắn kéo dài hơi tàn trong chợ Tây này, đừng nói phí tổn tháng này, tháng sau, phí bảo hộ tháng sau sau nữa, tiểu gia ta cũng thu!
Tần Mộng Vũ mặc một bộ võ phục bạch sắc, dáng người hơi gầy, bộ dáng cũng coi là tuấn tú.
Thế nhưng giờ phút này, bộ dáng nhìn qua lại là mười phần bại gia tử, khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn nhìn có phần hèn mọn.
- Tần Mộng Vũ! Ngươi thực sự là quá mức!
- Ai u, Tề Minh, hiện tại ngươi cũng khôn còng khúm núm giống như Mục phế vật kia, thế nào? Không muốn giao sao? Không muốn giao cũng được, xéo đi!
Tần Mộng Vũ dương dương đắc ý nói.
Mục Vân cười ha ha một tiếng, đi vào trong tiệm sắt, đi đến trước người Tề Minh, tiếp nhận búa.
- Bất luận kim loại nào, luyện chế thành vũ khí, đều có thể thay đổi thành các loại bộ dáng!
Mục Vân nói, bàn tay nắm chặt cây búa trong tay, không nhanh không chậm gõ nó xuống.
- Một thanh khoan sắt này, có thể biến thành một thanh trường thương, cũng có thể biến thành một thanh trường kiếm, tâm ý, tất cả đều do người chế tạo!
Theo lời Mục Vân nói rơi xuống, bộ dáng miếng khoan sắt trong tay hắn không ngừng thay đổi.
Một hồi thì giống như một cây trường thương, mà một hồi lại thay đổi dần biến thành một thanh trường kiếm.
Rất kỳ diệu!
Thấy cảnh này, trong lòng Tề Minh âm thầm kinh ngạc.
Hắn từ nhỏ là thay phụ thân rèn sắt, đánh trọn vẹn mười năm.
Trong mười năm này, hắn đối với mấy khối sắt này không thể quen thuộc hơn được.
Một khi khối sắt định hình là rất khó lần nữa thay đổi bộ dáng, nếu muốn thay đổi cần phải có lực kình rất mạnh, thậm chí là làm hư tổn tinh hoa của miếng thiết!
Nhưng hắn nhìn Mục đạo sư căn bản không có dùng lực quá mức!
- Ách...
Cuối cùng, trong tay Mục Vân cầm một mô hình tương tự đại đao, vò đầu nói:
- Không thú vị, Tề Minh, ngươi muốn rèn đúc một kiện khoan sắt đúng không?
- A?
Tề Minh sững sờ đứng ở một bên, lúc này, hắn mới kịp phản ứng.
- Minh nhi, đây là đạo sư của ngươi đúng không, mời ngài ấy ngồi xuống đi!
Tề Ngự Phong ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, trên đùi che phủ một chiếc chăn trải giường cũ, tràn đầy xin lỗi nói:
- Bỉ nhân đã bị tàn phế mười mấy năm, không thể đứng dậy đón khách, Mục đạo sư đừng lấy làm lạ!
- Chỗ nào, tự nhiên sẽ không, đối mặt với một vị huyền khí sư, Mục Vân ta tự nhiên nên lấy lễ để tiếp đón!
- Ha ha... Phàm khí sư...
Tề Ngự Phong tự giễu nói:
- Đây chẳng qua là đã từng thôi!
- Ai nói là đã từng?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Trước mắt ta thấy, chỉ là một luyện khí sư ý chí bị làm cho hao mòn, mà ngồi phế trên xe lăn, chỗ nào là tàn phế!
Lời của Mục Vân vừa dứt, hai mắt của Tề Minh sáng lên.
- Mục đạo sư, ngài có biện pháp chữa khỏi hai chân cho phụ thân ta?
Trong mắt Tề Minh phủ đầy hi vọng.
Chuyện của Tần Mộng Dao, hắn hoặc nhiều hoặc ít nghe được một số người truyền ngôn trong phường thị.
Toàn bộ Bắc Vân thành đều không người nào có thể trị được căn bệnh kỳ quái, thậm chí ngay cả Mạc đại sư là luyện đan sư lục phẩm, một vị có quyền cao chức trọng, đều không thể trị hết, lại bị Mục Vân chữa khỏi.
Mà tật bệnh trên hai chân của phụ thân, so với hàn băng trong người Tần Mộng Dao, thực sự là không đáng giá nhắc tới!
- Phụ thân ngươi là trong một đêm hai chân bị tàn tật, chắc là dùng trúng hai loại đan dược, Bích Linh Đan và Bách Quả Đan. Bích Linh Đan đại diện cho ý chí, đây là một loại đan dược tốt cho tim và phổi, mà Bách Quả Đan thì là nhị phẩm đan dược rất có lợi với võ giả tu hành, có thể loại bỏ hết tạp chất trong kinh mạch võ giả, hai loại đan dược này đều là kỳ đan!
- Vậy tại sao hai chân phụ thân ta lại...
- Hai loại kỳ đan này, tách ra ăn, một ngày ăn một trăm tám mươi viên cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi đồng thời uống vào, thậm chí khoảng cách chưa tới nửa canh giờ, đó chính là độc đan lấy mạng!
Trong giọng của Mục Vân dần dần thêm một tia âm u lạnh lẽo.
Đổi thành một bên khác, sắc mặt của Tề Ngự Phong cũng dần dần ảm đạm xuống...
- Tại sao có thể như vậy?
Tề Minh không biết vì sao, dù sao thời điểm hai chân bình thường biến thành tàn tật, hắn vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ vô tri.
- Cái này rất khó lý giải sao?
Mục Vân lần nữa mở miệng nói:
- Thiên phú luyện khí của phụ thân ngươi, có một không hai hoặc làm cho người khác đố kỵ, hoặc làm cho người khác căm hận, cuối cùng ra tay độc ác!
- Phụ thân...
- Tề tiền bối, hôm nay ta tới, không phải tới hỏi chuyện cũ năm xưa, mà có một chuyện muốn thương lượng với ngài một chút!
Mục Vân đổi đề tài, nói:
- Bởi vì kẻ hèn này muốn tấn thăng đạo sư trung cấp, cho nên muốn tiến hành một trận khảo hạch, Tề Minh là đệ tử của ta, ta muốn mượn hắn một tháng thời gian, đặc huấn một chút, giúp ta tỷ thí một trận!
- Đương nhiên, không phải tham gia vô ích, nếu như hắn giúp ta thắng tranh tài, ta có thể luyện chế một viên đan dược cho ngài, để ngài một lần nữa đứng lên!
- Hả?
Nghe được lời của Mục Vân, Tề Ngự Phong, Tề Minh, hai con bọn hắn cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mục Vân.
Hắn có thể trị hết?
Không thể nào!
Gần như là trong nháy mắt, trong lòng hai phụ thân đều hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Tề Minh không tin bởi vì hắn mười mấy năm qua, mỗi một khắc đều ở bên cạnh phụ thân, hắn hiểu rất rõ, chân thân song héo rút là nghiêm trọng cỡ nào.
Tề Ngự Phong không tin là bởi vì hắn hiểu rõ hơn nhi tử, nội thương trong thân thể của mình.
Năm đó, hắn có thể giảm bớt tổn thương từ lưỡng chủng đan dược đến từ chân trở xuống, đã là hao hết toàn bộ tinh lực trong thân thể hắn.
Mười năm, chỉ có mười năm, hắn sẽ triệt để tử vong!
Mà giờ khắc này, đột nhiên nhảy ra Mục Vân, đạo sư Mục gia đại danh đỉnh đỉnh phế vật, lại còn nói hắn có biện pháp.
Chỉ là, nếu Mục Vân này nói bậy, vậy sao hắn có thể liếc mắt đã nhìn ra tật bệnh trên người mình?
Chuyện hai loại đan dược Bích Linh Đan và Bách Linh Đan chỉ có một mình hắn biết được nguyên do, ngay cả với nhi tử Tề Minh thì hắn cũng chừng từng nhắc qua, mà Mục Vân lại chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
- Không tin ta sao?
Mục Vân ngẩn người, hơi có chút im lặng.
Ai bảo trước đó, hắn thực sự quá nổi danh, đệ nhất phế vật đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Vân thành!
- Lão Tề đầu, phí tổn tháng này, nên giao!
Đang lúc Mục Vân cảm thấy không cách nào giải thích thì ngoài cửa hàng, hai ba đạo bóng người đột nhiên tụ tập tại cửa ra vào, khiến cho cửa hàng lúc đầu đã u ám, càng trở nên chen chúc và ngột ngạt.
- Tần Mộng Vũ, ngươi lại tới, rõ ràng bảy ngày trước chúng ta vừa giao phí bảo hộ...
- Phí tổn, bây giờ ngươi lại tới là có ý gì?
- Hả? Vừa giao bảy ngày trước? Đó là tháng này, tháng sau, các ngươi cũng có thể giao!
Cầm đầu là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, nhếch miệng, tùy ý nói.
Tần Mộng Vũ? Cái tên này rất quen thuộc!
- Ngươi không nên quá phận!
Nửa ngày, Tề Minh chỉ biết nói ra mấy chữ này.
- Quá phận? Tề Minh, ngươi không biết, năm đó khi phụ thân ngươi chán nản không chịu nổi, kém chút đã chết, là Tần gia ta tiếp nhận hắn, mới khiến cho hắn kéo dài hơi tàn trong chợ Tây này, đừng nói phí tổn tháng này, tháng sau, phí bảo hộ tháng sau sau nữa, tiểu gia ta cũng thu!
Tần Mộng Vũ mặc một bộ võ phục bạch sắc, dáng người hơi gầy, bộ dáng cũng coi là tuấn tú.
Thế nhưng giờ phút này, bộ dáng nhìn qua lại là mười phần bại gia tử, khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn nhìn có phần hèn mọn.
- Tần Mộng Vũ! Ngươi thực sự là quá mức!
- Ai u, Tề Minh, hiện tại ngươi cũng khôn còng khúm núm giống như Mục phế vật kia, thế nào? Không muốn giao sao? Không muốn giao cũng được, xéo đi!
Tần Mộng Vũ dương dương đắc ý nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook