Vô Thượng Thần Đế
-
Chương 54: Thật Đã Thay Đổi
Không gian giới chỉ trong có thể tồn trữ tử vật, so với phàm khí cực phẩm bình thường thì đắt hơn không ít.
Xuất ra không gian giới chỉ này, hắn rất là đau lòng.
Chỉ là, chơi xấu không nhận, mà còn ở trước mặt đồng môn đệ tử, hắn gánh không nổi tội này.
- Tốt, tốt, rất tốt, Thiệu huynh đệ không hổ là đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông, nói nhất định ra, đi nhất định đúng, bội phục bội phục!
Nhận được không gian giới chỉ, một bên khác, sớm đã có thị nữ khấu trừ thủ tục hơn bốn vạn linh thạch, giao phó đến trong tay Mục Vân.
Mục Vân cũng không kiểm kê, trực tiếp để vào đến trong không gian giới chỉ.
- Ừm, có không gian giới chỉ này quả nhiên tốt hơn nhiều, thật thuận tiện, đại tông môn chính là không giống!
Mục Vân không ngừng khen, lấy ra một viên Ngưng Mạch Đan giao đến trong tay Diệu Tiên Ngữ, nói:
- Diệu đại sư, mượn nhờ quý bảo địa luyện chế đan dược, viên đan dược này là lễ vật tặng cho Tiên Ngữ!
Năm vạn linh thạch hạ phẩm, ngươi lại đưa ra ngoài như vậy!
Bốn viên Ngưng Mạch Đan, hắn chỉ cần lưu lại một viên đã đủ.
Dùng cái này làm thuận nước đẩy thuyền, cũng có thể!
Nhìn thấy viên Ngưng Mạch Đan kia, trong lòng Thiệu Vũ đang rỉ máu.
Mười lăm vạn viên linh thạch hạ phẩm mua ba viên, trở lại tông môn đã đủ hắn thu phục lòng người.
Đáng hận!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Thiệu Vũ hận không thể lập tức xông lên đánh giết hắn.
- Hừ, không gian giới chỉ, trước hết tạm để ở chỗ ngươi, không được bao lâu, ta chắc chắn sẽ thu hồi lại, để ngươi quỳ trả lại cho ta!
Trong lòng quát lạnh, ánh mắt Thiệu Vũ phủ kín sát ý.
Rời khỏi phòng đấu giá, đi vào đại sảnh tầng thứ nhất, trong nháy mắt, vừa lúc đụng phải mấy người quen.
- Mục Vân!
- Mục Vân, ngươi vẫn còn sống!
Nhìn thấy Mục Vân, đại trưởng lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh ngốc tại chỗ.
Dựa theo bọn hắn suy nghĩ, thời khắc này Mục Vân, hẳn là đã chết tại Bắc Vân sơn mạch, đã sớm thành phân và nước tiểu của yêu thú mới đúng.
- Cái gì gọi là vẫn còn sống!
Mục Vân hoảng sợ nói:
- Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở Bắc Vân thành, có thể xảy ra chuyện gì?
- Ngươi...
Đại trưởng lão đương nhiên là biết, Mục Vân cũng không phải luôn ở Bắc Vân thành, chỉ là giờ phút này nhìn thấy Mục Vân ở đây, hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
- Đại trưởng lão!
Ngay giờ phút này, một quản sự Mục gia vội vàng từ ngoài phòng khách chạy vào, nhìn thấy Mục Phong Nguyên, sắc mặt trắng bệch.
- Việc lớn không tốt, đại trưởng lão!
Tên quản sự kia vội vàng nói:
- Thiếu gia Mục Lang và thiếu gia Mục Khoảnh trở về!
- Trở về rồi? Trở về có cái gì không tốt?
Trong lòng Đại trưởng lão lướt qua một tia dự cảm bất tường.
- Chỉ là hai vị thiếu gia, kinh mạch đều phế, hiện tại hoàn toàn trở thành một phế nhân!
Quản sự kia nơm nớp lo sợ nói.
Ba...
Đại trưởng lão tức giận công tâm, một bàn tay đánh bay tên quản sự kia.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Đột nhiên, nghĩ đến Mục Vân còn rất tốt đứng ở chỗ này, liên tưởng đến hai người Cận Đông và Đông Phương Ngọc mấy ngày nay cũng chưa từng trở về, trong lòng đại trưởng lão lạnh lẽo.
- Mục Vân, là ngươi... Là ngươi làm chuyện tốt!
- Hả? Đại trưởng lão, lời này là như thế nào?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Mấy ngày nay, ta vẫn luôn ở Bắc Vân thành, chưa hề từng đi ra ngoài!
- Ngươi...
Đại trưởng lão hận không thể một bàn tay chụp chết Mục Vân.
Chỉ là giờ phút này, trong đại sảnh bởi vì hai người tranh chấp đã vây kính một vòng người, sắc mặt đại trưởng lão tái xanh, ngón tay vang lên kèn kẹt.
- Đi!
Lúc này, Ngưng Mạch Đan còn trên tay hắn, thế nhưng nhìn thấy Ngưng Mạch Đan kia, đại trưởng lão chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
- Mục đạo sư, ngươi thật là hư!
Nhìn bóng lưng bọn người đại trưởng lão rời khỏi, Diệu Tiên Ngữ cười giảo hoạt nói:
- Mục Lang, Mục Khoảnh bị ngươi phế, hiện tại đại trưởng lão mua Ngưng Mạch Đan, không phải chính là hết hiệu lực rồi sao? Tiền Ngưng Mạch Đan này đều tiến vào hầu bao của ngươi!
- Ách...
Mục Vân hơi sững sờ, tỉ mỉ nghĩ lại, thật đúng là như thế.
Nếu đại trưởng lão biết chuyện này, sợ rằng sẽ phun máu ba lần!
Rời khỏi Thánh Đan các, Mục Vân tuyệt không quay lại gia trang.
Giờ phút này hắn có thể nghĩ đến, chỉ sợ toàn bộ Mục gia sẽ phải náo loạn một hồi.
Lão già Mục Phong Nguyên kia tốn năm vạn linh thạch, muốn mua Ngưng Mạch Đan cho Mục Lang, hiện tại ngược lại là không cần.
Nếu như lão già kia biết, Ngưng Mạch Đan này đến từ tay mình, sợ rằng sẽ hận không thể nhảy lầu.
- Ba ngày không tới học viện, trước đi học viện xem một chút đi!
Mục Vân lẩm bẩm, đi về phía Bắc Vân học viện.
- Tiểu Ngữ, nhanh nói một chút cho gia gia, mấy ngày nay đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, Diệu Thiến không kịp chờ đợi kéo Diệu Tiên Ngữ đi về phía tầng thứ ba của Thánh Đan các.
- Ngươi nói là, Đông Phương Ngọc bị hắn giết chết? Mục Lang, Mục Khoảnh cũng là bị hắn phế?
Ở tầng thứ ba Thánh Đan các, nghe xong Diệu Tiên Ngữ kể lại, bàn tay Diệu Thiến không ngừng vuốt ve, có vẻ hơi không thể tin nói.
- Gia gia, ta đã nói nhiều lần!
Diệu Tiên Ngữ rất bất đắc dĩ.
- Mục Vân này, không đơn giản, ta đã nói rồi, thân đường đường là nhi tử của tộc trưởng Mục gia, làm sao có thể không chịu được như thế!
- Gia gia, ngài nói qua lời này sao? Mà phụ thân Mục đạo sư, ta cảm giác... Không phải một người cha tốt!
- Ngươi thì biết cái gì?
Diệu Thiến cười nói:
- Phụ thân của Mục Vân, năm đó ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, mà Mục gia cũng là trong tay hắn mới trở thành thế lực lớn có thực lực hùng hậu ở đế quốc này! Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Tiểu thí hài, quan tâm chuyện này để làm gì, vẫn nên tranh thủ thời gian ngẫm lại những diệu dụng của phương pháp luyện đan Mục Vân vừa để ngươi lĩnh ngộ đi!
Diệu Thiến hơi trách cứ:
- Nhưng phàm là luyện đan sư, vô luận đan phương hay là thủ đoạn luyện đan, đối với ngoại nhân đều là vạn phần bảo mật, nếu không thì Thánh Đan các ta cũng sẽ không phối trí cho mỗi một vị luyện đan sư một mật thất! Mục Vân có thể để ngươi biết được toàn bộ quá trình và đan phương luyện chế Ngưng Mạch Đan, đủ để chứng minh, hắn tín nhiệm ngươi! Nếu không chính là...
- Chính là cái gì?
- Chính là hắn căn bản không quan tâm ngươi học!
Diệu Thiến vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy có chút khủng bố.
Người mà ngay cả một đan phương Đan dược nhị phẩm cũng không để ý, hắn tự tin đối luyện đan thuật với mình cỡ nào!
Mục Vân này, tuyệt đối không đơn giản.
- Tiên Ngữ, ngày sau phải học tập Mục đạo sư của ngươi nhiều hơn, hắn có gì cần hỗ trợ, ngươi cứ việc thông báo cho ta!
- Gia gia...
Trong lòng Diệu Tiên Ngữ kinh ngạc vạn phần.
Thứ nhất, gia gia của nàng tại Bắc Vân thành cũng là đại nhân vật quyền cao chức trọng, cho dù tại Thánh Đan tông thì địa vị cũng không thấp, không ngờ gia gia lại bởi vì chuyện hiện tại, mà vừa ý Mục Vân như thế.
Thứ hai, chính là Mục Vân! Trước đó, chuyện lớp học, Mục Vân để Mạc đại sư tôn quý nguyện ý dùng huynh đệ để gọi nhau.
Mà bây giờ, càng làm cho gia gia lau mắt mà nhìn.
Mục đạo sư, đã thật thay đổi!
…
Xuất ra không gian giới chỉ này, hắn rất là đau lòng.
Chỉ là, chơi xấu không nhận, mà còn ở trước mặt đồng môn đệ tử, hắn gánh không nổi tội này.
- Tốt, tốt, rất tốt, Thiệu huynh đệ không hổ là đệ tử ngoại môn Thánh Đan tông, nói nhất định ra, đi nhất định đúng, bội phục bội phục!
Nhận được không gian giới chỉ, một bên khác, sớm đã có thị nữ khấu trừ thủ tục hơn bốn vạn linh thạch, giao phó đến trong tay Mục Vân.
Mục Vân cũng không kiểm kê, trực tiếp để vào đến trong không gian giới chỉ.
- Ừm, có không gian giới chỉ này quả nhiên tốt hơn nhiều, thật thuận tiện, đại tông môn chính là không giống!
Mục Vân không ngừng khen, lấy ra một viên Ngưng Mạch Đan giao đến trong tay Diệu Tiên Ngữ, nói:
- Diệu đại sư, mượn nhờ quý bảo địa luyện chế đan dược, viên đan dược này là lễ vật tặng cho Tiên Ngữ!
Năm vạn linh thạch hạ phẩm, ngươi lại đưa ra ngoài như vậy!
Bốn viên Ngưng Mạch Đan, hắn chỉ cần lưu lại một viên đã đủ.
Dùng cái này làm thuận nước đẩy thuyền, cũng có thể!
Nhìn thấy viên Ngưng Mạch Đan kia, trong lòng Thiệu Vũ đang rỉ máu.
Mười lăm vạn viên linh thạch hạ phẩm mua ba viên, trở lại tông môn đã đủ hắn thu phục lòng người.
Đáng hận!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời khỏi, Thiệu Vũ hận không thể lập tức xông lên đánh giết hắn.
- Hừ, không gian giới chỉ, trước hết tạm để ở chỗ ngươi, không được bao lâu, ta chắc chắn sẽ thu hồi lại, để ngươi quỳ trả lại cho ta!
Trong lòng quát lạnh, ánh mắt Thiệu Vũ phủ kín sát ý.
Rời khỏi phòng đấu giá, đi vào đại sảnh tầng thứ nhất, trong nháy mắt, vừa lúc đụng phải mấy người quen.
- Mục Vân!
- Mục Vân, ngươi vẫn còn sống!
Nhìn thấy Mục Vân, đại trưởng lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh ngốc tại chỗ.
Dựa theo bọn hắn suy nghĩ, thời khắc này Mục Vân, hẳn là đã chết tại Bắc Vân sơn mạch, đã sớm thành phân và nước tiểu của yêu thú mới đúng.
- Cái gì gọi là vẫn còn sống!
Mục Vân hoảng sợ nói:
- Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở Bắc Vân thành, có thể xảy ra chuyện gì?
- Ngươi...
Đại trưởng lão đương nhiên là biết, Mục Vân cũng không phải luôn ở Bắc Vân thành, chỉ là giờ phút này nhìn thấy Mục Vân ở đây, hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
- Đại trưởng lão!
Ngay giờ phút này, một quản sự Mục gia vội vàng từ ngoài phòng khách chạy vào, nhìn thấy Mục Phong Nguyên, sắc mặt trắng bệch.
- Việc lớn không tốt, đại trưởng lão!
Tên quản sự kia vội vàng nói:
- Thiếu gia Mục Lang và thiếu gia Mục Khoảnh trở về!
- Trở về rồi? Trở về có cái gì không tốt?
Trong lòng Đại trưởng lão lướt qua một tia dự cảm bất tường.
- Chỉ là hai vị thiếu gia, kinh mạch đều phế, hiện tại hoàn toàn trở thành một phế nhân!
Quản sự kia nơm nớp lo sợ nói.
Ba...
Đại trưởng lão tức giận công tâm, một bàn tay đánh bay tên quản sự kia.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Đột nhiên, nghĩ đến Mục Vân còn rất tốt đứng ở chỗ này, liên tưởng đến hai người Cận Đông và Đông Phương Ngọc mấy ngày nay cũng chưa từng trở về, trong lòng đại trưởng lão lạnh lẽo.
- Mục Vân, là ngươi... Là ngươi làm chuyện tốt!
- Hả? Đại trưởng lão, lời này là như thế nào?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Mấy ngày nay, ta vẫn luôn ở Bắc Vân thành, chưa hề từng đi ra ngoài!
- Ngươi...
Đại trưởng lão hận không thể một bàn tay chụp chết Mục Vân.
Chỉ là giờ phút này, trong đại sảnh bởi vì hai người tranh chấp đã vây kính một vòng người, sắc mặt đại trưởng lão tái xanh, ngón tay vang lên kèn kẹt.
- Đi!
Lúc này, Ngưng Mạch Đan còn trên tay hắn, thế nhưng nhìn thấy Ngưng Mạch Đan kia, đại trưởng lão chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
- Mục đạo sư, ngươi thật là hư!
Nhìn bóng lưng bọn người đại trưởng lão rời khỏi, Diệu Tiên Ngữ cười giảo hoạt nói:
- Mục Lang, Mục Khoảnh bị ngươi phế, hiện tại đại trưởng lão mua Ngưng Mạch Đan, không phải chính là hết hiệu lực rồi sao? Tiền Ngưng Mạch Đan này đều tiến vào hầu bao của ngươi!
- Ách...
Mục Vân hơi sững sờ, tỉ mỉ nghĩ lại, thật đúng là như thế.
Nếu đại trưởng lão biết chuyện này, sợ rằng sẽ phun máu ba lần!
Rời khỏi Thánh Đan các, Mục Vân tuyệt không quay lại gia trang.
Giờ phút này hắn có thể nghĩ đến, chỉ sợ toàn bộ Mục gia sẽ phải náo loạn một hồi.
Lão già Mục Phong Nguyên kia tốn năm vạn linh thạch, muốn mua Ngưng Mạch Đan cho Mục Lang, hiện tại ngược lại là không cần.
Nếu như lão già kia biết, Ngưng Mạch Đan này đến từ tay mình, sợ rằng sẽ hận không thể nhảy lầu.
- Ba ngày không tới học viện, trước đi học viện xem một chút đi!
Mục Vân lẩm bẩm, đi về phía Bắc Vân học viện.
- Tiểu Ngữ, nhanh nói một chút cho gia gia, mấy ngày nay đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, Diệu Thiến không kịp chờ đợi kéo Diệu Tiên Ngữ đi về phía tầng thứ ba của Thánh Đan các.
- Ngươi nói là, Đông Phương Ngọc bị hắn giết chết? Mục Lang, Mục Khoảnh cũng là bị hắn phế?
Ở tầng thứ ba Thánh Đan các, nghe xong Diệu Tiên Ngữ kể lại, bàn tay Diệu Thiến không ngừng vuốt ve, có vẻ hơi không thể tin nói.
- Gia gia, ta đã nói nhiều lần!
Diệu Tiên Ngữ rất bất đắc dĩ.
- Mục Vân này, không đơn giản, ta đã nói rồi, thân đường đường là nhi tử của tộc trưởng Mục gia, làm sao có thể không chịu được như thế!
- Gia gia, ngài nói qua lời này sao? Mà phụ thân Mục đạo sư, ta cảm giác... Không phải một người cha tốt!
- Ngươi thì biết cái gì?
Diệu Thiến cười nói:
- Phụ thân của Mục Vân, năm đó ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, mà Mục gia cũng là trong tay hắn mới trở thành thế lực lớn có thực lực hùng hậu ở đế quốc này! Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Tiểu thí hài, quan tâm chuyện này để làm gì, vẫn nên tranh thủ thời gian ngẫm lại những diệu dụng của phương pháp luyện đan Mục Vân vừa để ngươi lĩnh ngộ đi!
Diệu Thiến hơi trách cứ:
- Nhưng phàm là luyện đan sư, vô luận đan phương hay là thủ đoạn luyện đan, đối với ngoại nhân đều là vạn phần bảo mật, nếu không thì Thánh Đan các ta cũng sẽ không phối trí cho mỗi một vị luyện đan sư một mật thất! Mục Vân có thể để ngươi biết được toàn bộ quá trình và đan phương luyện chế Ngưng Mạch Đan, đủ để chứng minh, hắn tín nhiệm ngươi! Nếu không chính là...
- Chính là cái gì?
- Chính là hắn căn bản không quan tâm ngươi học!
Diệu Thiến vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy có chút khủng bố.
Người mà ngay cả một đan phương Đan dược nhị phẩm cũng không để ý, hắn tự tin đối luyện đan thuật với mình cỡ nào!
Mục Vân này, tuyệt đối không đơn giản.
- Tiên Ngữ, ngày sau phải học tập Mục đạo sư của ngươi nhiều hơn, hắn có gì cần hỗ trợ, ngươi cứ việc thông báo cho ta!
- Gia gia...
Trong lòng Diệu Tiên Ngữ kinh ngạc vạn phần.
Thứ nhất, gia gia của nàng tại Bắc Vân thành cũng là đại nhân vật quyền cao chức trọng, cho dù tại Thánh Đan tông thì địa vị cũng không thấp, không ngờ gia gia lại bởi vì chuyện hiện tại, mà vừa ý Mục Vân như thế.
Thứ hai, chính là Mục Vân! Trước đó, chuyện lớp học, Mục Vân để Mạc đại sư tôn quý nguyện ý dùng huynh đệ để gọi nhau.
Mà bây giờ, càng làm cho gia gia lau mắt mà nhìn.
Mục đạo sư, đã thật thay đổi!
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook