Vô Thượng Thần Đế
Chương 23: Lấy Tay Của Ngươi Ra

Nghe được lời này, Tần Mộng Dao quả thật có chút kinh ngạc.

Hàn độc trong cơ thể nàng sẽ bộc phát mạnh nhất vào thời điểm trăng sáng đầy trời, ngay cả gia gia cũng không biết, Mục Vân làm sao lại nhìn ra!

Mục Vân chân thành nói:

- Việc cô cần làm chính là tập trung cảm nhận, cảm nhận nơi phát ra hàn khí trong đan điền của cô, thử dùng chân nguyên của cô dung nhập vào trong đó, trong lúc đó, cô có thể sẽ cảm thấy rất thống khổ, ta cũng không thể giúp cô, chỉ khi nào thành công, hàn độc của cô sẽ hoàn toàn biến mất, mấy lời lung tung như hai mươi tuổi nhất định chết, cũng đều sẽ tan thành mây khói!

- Ừm!

Tần Mộng Dao nhẹ gật đầu, mỉm cười.

Chẳng biết tại sao, trong một thời gian ngắn ngủi, nàng phát hiện, Mục Vân hoàn toàn khác với mấy lời đồn đãi trước đó ở Bắc Vân thành.

Dần dần, trăng sáng dâng lên, Tần Mộng Dao ngồi ngay ngắn ở trong thùng thuốc, sắc mặt nàng có vẻ hơi khẩn trương.

- Ừm hừ...

Một tiếng kêu rên vang lên, Tần Mộng Dao nhướng mày.

Đến rồi!

Mục Vân biết, hàn độc chân chính đã bắt đầu phát tác!

Kỳ thật cái gọi là hàn độc, chính là Băng Hoàng Thần Phách tỏa ra uy lực quá mức cường đại, tản mát ra hàn khí mà thôi.

Vì sao trong cơ thể Tần Mộng Dao lại có Băng Hoàng Thần Phách, Mục Vân không biết, nhưng chỗ cường đại và kinh khủng của Băng Hoàng Thần Phách, hắn lại hiểu rất rõ.

Dùng cảnh giới bây giờ của Tần Mộng Dao, nàng căn bản không thể nào chống cự.

Trong thuốc tắm hắn phối liệu, cũng chỉ có thể ngăn cản Băng Hoàng Thần Phách trong cơ thể Tần Mộng Dao phát ra hàn khí.

Nhưng, nếu như nàng không thể hoàn toàn dung hợp với Băng Hoàng Thần Phách, như vậy hàn độc trong người nàng vẫn như cũ sẽ tái phát.

Chỉ có hoàn toàn dung hợp với Băng Hoàng Thần Phách, nàng mới có thể chân chính nắm giữ uy lực thần phách, dần dần nhận ra được năng lực thần phách.

Đây cũng là biện pháp duy nhất có thể giải quyết triệt để hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao.

- Cố gắng chống đỡ!

Mục Vân nhìn thấy sắc mặt nàng càng ngày càng thống khổ, nhịn không được quát.

Chỉ là dần dần, nước thuốc đang sôi trào bắt đầu yên tĩnh lại, dung nhan tuyệt mỹ của Tần Mộng Dao cũng càng ngày càng tái nhợt.

Giờ phút này, Tần Mộng Dao cảm thấy thân thể mình vô cùng lạnh, nàng như đi vào một vùng thế giới băng tuyết, từ trên trời đến mặt đất toàn bộ là tuyết trắng phủ trắng xóa.

Khí lạnh vô biên vô hạn, xâm nhập vào thân thể của nàng.

Đối mặt với khí tức lạnh lẽo này, nàng chỉ muốn ngủ thật say, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không tiếp tục quản.

Rét lạnh, làm cho ý chí của nàng dần hao mòn, khiến nàng muốn bỏ cuộc!



Chỉ là, đột nhiên, đang lúc Tần Mộng Dao chuẩn bị từ bỏ tất cả, một bàn tay xuất hiện ở trước mặt nàng.

Bàn tay kia kéo nàng dậy khi nàng rơi xuống, sưởi ấm trái tim của nàng cứ như vậy khiến nàng dần dần khôi phục ý chí.

Cho đến lúc này, Tần Mộng Dao giật mình tỉnh lại, nhìn thấy hư ảnh một con chim băng trước mắt, trong cơ thể nó bộc phát ra một cỗ đấu chí mãnh liệt!

- Ngươi quấy nhiễu ta chín năm, hiện tại, ngươi nên thần phục đi!

Nhìn hư ảnh to lớn kia, Tần Mộng Dao chỉ cảm thấy bên trong thân thể nó bộc phát ra sức chiến đấu vô tận.

Mà bàn tay như ẩn như hiện kia, từ đầu đến cuối cho nàng thêm lực lượng, để nàng đối mặt với hư ảnh kia, không chút nào e ngại!

Ông...

Ngay vào giờ phút này, âm thanh vù vù vang lên.

Tần Mộng Dao cảm giác được, trong đan điền chính mình như có cái gì muốn phá vỡ ra, trong chớp mắt, khí tức lạnh lẽo tràn ngập toàn thân nàng.

Nhưng lần này, khí tức lạnh lẽo kia lại khiến nàng cảm thấy sung sướng, sảng khoái.

Hàn độc, đối với nàng đã không còn là hàn độc, mà là lực lượng!

- Hô...

Tần Mộng Dao thở ra một hơi thật dài, cảm thấy rất thoải mái, từ trong mê mang, nàng mở ra hai mắt.

Ròng rã chín năm, nàng chưa bao giờ có cảm giác giống như hôm nay, thật sự có một loại cảm giác như chết đi sống lại.

- A...

Chỉ là, Tần Mộng Dao vừa mới mở ra hai mắt, lại đột nhiên hét thảm một tiếng.

- Ngươi làm gì vậy?

Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay của Mục Vân đang cầm thật chặt phần trên của nàng, nàng nổi giận hỏi.

Không nói hai lời, nàng vung lên một quyền, đánh về phía cánh mũi của Mục Vân.

Vốn dĩ, một quyền này Mục Vân có thể tránh thoát đi, nhưng giờ phút này, hắn căn bản không cách nào tránh né.

Một tiếng ‘binh’ vang lên, hai hàng máu mũi chảy ra, chỉ là cánh tay của Mục Vân vẫn y như cũ cầm thật chặt, không có buông ra.

Cũng không phải hắn không muốn buông ra, mà hắn căn bản không buông ra được.

Hắn nhìn thấy Tần Mộng Dao lâm vào mê mang, mới dự định dùng lực lượng bản thân, đưa vào trong cơ thể nàng từ tim.

Nhưng khi lực lượng này được đưa vào, Tần Mộng Dao triệt để dung hợp với Băng Hoàng Thần Phách trong nháy mắt, hàn khí bên ngoài lại đóng chặt bàn tay hắn vào ngực nàng.

- Ngươi làm gì?

Hai hàng máu mũi chảy ra, Mục Vân im lặng nói:

- Không phải ta, cô đã chết rồi, đại tiểu thư, cô rõ ràng lấy oán trả ơn!



Tần Mộng Dao nghe được Mục Vân, liên tưởng đến vừa rồi có một cánh tay xuất hiện truyền thêm lực lượng cho mình, cùng với nhiệt độ chỗ trái tim truyền đến, nàng dần dần hiểu rõ.

- Tên biến thái, vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian lấy ra!

Tần Mộng Dao biết mình trách oan Mục Vân, cáu giận nói.

- Ta rất muốn lấy ra, nhưng cô không để ta lấy ra!

Mục Vân khóc không ra nước mắt.

Thần phách trong cơ thể Tần Mộng Dao tản mát ra hàn khí, khiến bàn tay hắn dính bám vào ngực nàng, dựa cào cảnh giới Tráng Tức Thối Thể tứ trọng bây giờ của Mục Vân, căn bản không thể tránh được nó.

- Ta... Ta vừa mới khống chế cỗ lực lượng này, cũng chưa thuần thục, ngươi chờ một chút!

Tần Mộng Dao lúng túng nói.

Lực lượng của Băng Hoàng Thần Phách rất mạnh mẽ, Tần Mộng Dao còn là lần thứ nhất điều khiển, dựa vào cảnh giới hiện tại của nàng, đúng là khó mà điều khiển.

- Tay của ngươi có thể thành thật một chút hay không, đừng lộn xộn!

- Ai da, ngươi làm ta đau!

- Ngươi, tên biến thái này, lộn xộn nữa, ta sẽ đóng băng cả người ngươi!

...

Thời gian một đêm, chậm rãi trôi qua, chân trời dần dần lộ ra một tia nắng.

Đi qua một đêm ‘Phấn chiến’, cuối cùng Tần Mộng Dao cũng có thu hoạch nhỏ, có thể khống chế hàn khí trong cơ thể, tháo ra được bàn tay của Mục Vân từ ngực mình.

Chỉ là thời gian một đêm này, đối với Mục Vân là đau nhức, cũng là vui vẻ!

Sáng sớm, hai người mở ra cửa viện, đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người.

Vốn cho là, thời gian một đêm, đám người chờ bên ngoài đã giải tán.

Nhìn ngoài cửa viện, chen chúc một đám người lớn, Mục Vân mới biết được, hắn dã nghĩ sai!

Một đêm ngủ không ngon, Tần Mộng Dao và Mục Vân, giờ phút này hai người nhìn có chút tiều tụy.

Bị một đám người nhìn chằm chằm, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, thần sắc Tần Mộng Dao càng lộ ra một tia khó xử.

Chỉ là thần sắc này, rơi vào trong mắt mọi người, lại là bị hiểu thành chuyện khác!

Mục Vân, thất bại rồi?

- Dao nhi... Thế nào?

Tần Thì Vũ nhìn thấy thần sắc tôn nữ tiều tụy, thở dài nói:

- Không thành công cũng không sao, cũng không phải lần đầu tiên...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương