Vô Thượng Sát Thần
-
Chương 38: Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu
Hoàng Thiên Thần liên tiếp ho ra mấy ngụm máu tươi, hai mắt đỏ bừng, hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại thua trong tay một tên Chiến Sư cãnh hậu kỳ.
Điều này đối với hắn chính là sỉ nhục trần trụi, từ nay về sau không còn mặt mữi gặp người khác nữa.
Lăng Phong hít sâu nhìn Tiêu Phàm, trong lòng trầm ngâm nói: - Trước khích tướng để Hoàng Thiên Thần lấy cảnh giới cùng giai xuất thủ, một quyền chấn thương Hoàng Thiên Thần, bức Hoàng Thiên Thần xuất toàn lực, lại trong nháy mắt bộc phát lực lượng chấn thương Hoàng Thiên Thần, chấn nhiếp tất cả mọi người, đoán chừng bản thân hắn cũng không dễ chịu a.
Ở đây, cơ hồ chỉ có Lăng Phong mới có thể nhìn thấy rõ tất cả, đúng như lời hắn nói, bên trong cơ thể Tiêu Phàm cũng đang chấn động không thôi, một kiếm vừa rồi tiêu hao hơn phân nữa Hồn Lực của hắn, nếu như còn tiếp tục đánh, hắn chắc chắn sẽ thua không chút nghi ngờ.
Bất quá hắn cũng biết, Hoàng Thiên Thần lần trước đã ném đi mặt mũi để đánh với hắn, nếu như hắn còn muốn xuất thủ thì chỉ càng để người khác càng thêm xem thường hắn.
- Ngươi không phải nói cùng cảnh giới đánh với ta một trận sao? Bại liền tiếp thu không được a? bỏ qua cái áo Hoàng gia thì ngươi tính là cái thứ gì?
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Thần, quay người liền rời đi.
Về phần Tiêu U, Tiêu Phàm cũng không thèm liếc một cái làm sắc mặt Tiêu U khó coi tới cực điểm, nàng làm sao ngờ được, lúc này mới không đến một tháng mà Tiêu Phàm đã cường đại như vậy.
Chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại dâng lên một loại sợ hãi, ngày đó không giết chết Tiêu Phàm làm nàng hối hận đến cực điểm.
Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim không chút do dự cùng đi theo, Lăng Phong liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Thần, lắc đầu, một bộ dáng xem thường.
Đám người chậm rãi tán đi, Hoàng Thiên Bá mặt mũi bầm dập đi tới hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Phong, nói: - Lăng Phong? Mặc kệ lai lịch ngươi thế nào, tại Yến Thành, ta có một vạn loại phương pháp giết chết ngươi.
- Không sai, phu quân, nhất định phải giết Tiêu Phàm.
Tiêu U cũng vội vàng
mở miệng nói.
- Tiêu Phàm?
Hoàng Thiên Thần híp hai mắt, trong lòng trầm ngâm nói:
- Lăng Phong, các ngươi đều phải chết! Coi như giết ngươi thì người Lăng gia cũng sẽ không tra đến trên đầu ta.
- Các ngươi đi trước khảo thí Chiến Hồn cùng Hồn Lực đi.
Hoàng Thiên Thần trầm giọng nói, cố gắn làm bản thân bình tĩnh lại.
Trước cửa Chiến Vương Học Viện vô cùng đông đúc, xếp thành mười hàng dài, tất cả đều là vì Chiến Vương Học Viện mà đến, nhưng để tiến vào Chiến Vương Học Viện lại thập phần gian nan.
Quý tộc Đại Yên Vương Triều nhất định phải thức tỉnh Tứ Phẩm Chiến Hồn, mà đối với người bình thường lại phải thức tỉnh Ngũ Phẩm Chiến Hồn trở lên, hơn nữa, Hồn Lực nhất định ít nhất gấp hai lần tu sĩ cùng giai.
Tiêu Phàm cũng đã xếp vào một hàng dài, Tiểu Ma Nữ do dự một cái cuối cùng vẫn đứng sau lưng Tiêu Phàm, Lăng Phong cười hì hì đi đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, nói: - Thi Vũ, thế này quá chậm, muốn hay không ta thay ngươi...
- Không cần.
Lăng Phong lời còn chưa dứt, Tiểu Ma Nữ đã trực tiếp cự tuyệt.
- Ta liền biết Thi Vũ chắc là sẽ không chen ngang.
Lăng Phong một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, làm cho Tiêu Phàm phía trước không còn gì để nói.
Tiểu Ma Nữ cùng Lăng Phong chính là chàng hữu tình, thiếp vô ý, hơn nữa Lăng Phong vẫn quấn mãi không bỏ, nhưng Tiểu Ma Nữ căn bản không thèm nể mặt mũi, quỷ dị là Lăng Phong còn vui vẻ chịu đựng.
Một lúc lâu sau, phía trước Tiêu Phàm chỉ còn lại ba người, quan chủ khảo là một lão giả mặc áo đen, hẳn là lão sư trong Chiến Vương Học Viện, khí thế trên người hắn làm tu sĩ ở đây một trận khiếp đảm.
- Chiến Tông cường giả.
Tiêu Phàm ngưng trọng, hắn hiện tại chỉ là Chiến Sư hậu kỳ, khoảng cách đến Chiến Tông cảnh chính là một con đường khá xa.
- Thả Chiến Hồn của ngươi ra.
Ông lão mặc áo đen thản nhiên nói, hắn sớm đã chết lặng, khẽ ngẩng đầu nhìn Chiến Hồn của bạch y thiếu niên phía trước, nói:
- Tứ Phẩm Chiến Hồn: Huyễn Tâm Thảo, không được hợp cách, kế tiếp.
- Giám khảo, phụ thân ta là Tử Tước.
Bạch Y Thiếu Niên không cam lòng nói.
- Muốn bị ném ra ngoài sao? Kế tiếp.
Ông lão mặc áo đen thập phần không kiên nhẫn nói.
Bạch y thiếu niên biến sắc, sau đó ủ dột rời đi, Tử Tước đối với người bình thường mà nói đã cực kỳ bất phàm, nhưng ở Yến Thành lại không đáng kể, còn chưa đủ bước vào hàng ngũ quý tộc.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mặt quần xanh đi đi lên, thần sắc có chút khẩn trương.
- Huynh đệ, Chiến Hồn của ngươi là gì nha?
Đúng lúc này, một tên thiếu niên mập mạp phía trước Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía hắn hỏi.
Thiếu niên nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng hình thể kia lại để cho người ta xấu hổ, sau khi trọng sinh Chiến Hồn Đại Lục, hắn chính là lần đầu tiên gặp được người mập như thế.
- Ta cũng không biết.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, cười khổ một tiếng.
- Ngươi không phải vẫn chưa thức tỉnh Chiến Hồn chứ?
Thiếu niên mập mạp kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, nói:
- Huynh đệ, đi ra khỏi nhà cẩn thận là chuyện tốt, bất quá dù sao cũng phải triệu hồi ra để kiểm tra a, nói trước với ta cũng không sao đâu.
- Ta thực không biết.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ:
- Nếu ngươi không tin người có thể nhìn xem.
- Chẳng lẽ ngươi thực sự không biết?
Thiếu niên mập mạp sờ lên cằm, bộ dáng suy nghĩ sâu xa, cuối cùng cũng đành phải từ bỏ, hắn biết rõ, Tiêu Phàm hẳn không có lừa hắn.
- Đúng rồi, ta tên Nam Cung Tiêu Tiêu, rất hân hạnh được biết ngươi, ngươi gọi ta là Nam Cung được rồi.
Mập mạp thiếu niên bộ dáng nhiệt tình.
Tiêu Phàm trong lòng một trận cổ quái, tên gì lại giống tên con gái thế không biết, kêu Nam Cung cái gì, cứ gọi là bàn tử không phải tốt hơn sao? Đã thân thiết, lại còn đúng hình tượng!
Theo lễ phép, Tiêu Phàm vẫn đưa tay phải ra, nói:
- Tiêu Phàm.
- Tứ Phẩm Chiến Hồn: Hắc Ưng, không được hợp cách, kế tiếp.
Lúc này, thanh âm ông lão giám khảo mặc áo đen vẫn tiếp tục vang lên.
- Đến ta.
Nam Cung Tiêu Tiêu nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng chạy đi lên, một thân thịt mỡ không ngừng rung động, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười, tu sĩ bốn phía không khỏi chỉ trỏ.
- Phóng xuất Chiến Hồn.
Ngữ khí của ông lão mặc áo đen vẫn lạnh lùng như cũ.
- Uống.
Nam Cung Tiêu Tiêu gầm lên giận dữ, đem giám khảo cùng tu sĩ xung quanh dọa kêu to một tiếng.
- Kêu la cái gì!
Ông lão mặc áo đen nổi giận mắng, song khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, cả người liền ngốc trệ, con ngươi không ngừng rung động.
- Kim, Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu!
Tu sĩ xung quanh có người kinh hô ra, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Sau một khắc, ánh mắt phần lớn người trên quảng trường đều bị hư ảnh đầu Kim Sắc Cự Ngưu cao ba trượng hấp dẫn, một cỗ khí thế cường đại tỏa ra bốn phương tám hướng, rất nhiều tu sĩ cấp thấp run run đứng không vững.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn!
con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, trong lòng cực kỳ chấn kinh, cùng Nam Cung Tiêu Tiêu giao lưu một hồi, hắn hoàn toàn không nhìn ra tên bàn tử này lại là một siêu cấp thiên tài.
Cửu Phẩm Chiến Hồn, đừng nói Đại Yên Vương Triều, cho dù Hoàng Triều quản lý Đại Yên Vương Triều, thậm chí Đế Quốc, cũng chưa chắc xuất hiện a.
Người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn nếu như trưởng thành chính là có thể trở thành Chiến Thánh, phóng nhãn toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục cũng là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hô hô!
Từng đợt gió lớn thổi qua, phía trên quảng trường trong nháy xuất hiện thêm mấy đạo thân ảnh, tốc độ cực nhanh làm mọi người căn bản không kịp phản ứng.
Dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc cẩm y, nhìn qua cũng chừng năm mươi tuổi, mặt như đao tước, phong thần như ngọc, bên trong vô hình tản mát ra một cỗ uy nghiêm cường đại.
- Xin chào Viện Trưởng.
Ông lão mặc áo đen nhìn thấy cẩm y nam tử liền vội vàng đứng dậy cung bái nói.
- Viện Trưởng? Đây là Khúc Huyền Viện Trưởng!
Đám người kinh ngạc nhìn cẩm y nam tử.
Cũng khó trách bọn hắn khiếp sợ như vậy, Khúc Huyền đảm nhiệm Viện Trưởng Chiến Vương Học Viện đã vài chục năm, vào lúc chiêu sinh chưa bao giờ xuất hiện.
Bất quá khi ánh mắt bọn hắn rơi vào Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu cũng liền cảm thấy hợp tình, Cửu Phẩm Chiến Hồn không phải là hiếm thấy mà gần như không tồn tại a, Khúc Huyền xuất hiện cũng là sự tình bình thường.
- Tiểu hữu, Chiến Vương Học Viện hoan nghênh ngươi.
Khúc Huyền nhìn về phía Nam Cung Tiêu Tiêu cười nói, trong lòng kích động dị thường.
Điều này đối với hắn chính là sỉ nhục trần trụi, từ nay về sau không còn mặt mữi gặp người khác nữa.
Lăng Phong hít sâu nhìn Tiêu Phàm, trong lòng trầm ngâm nói: - Trước khích tướng để Hoàng Thiên Thần lấy cảnh giới cùng giai xuất thủ, một quyền chấn thương Hoàng Thiên Thần, bức Hoàng Thiên Thần xuất toàn lực, lại trong nháy mắt bộc phát lực lượng chấn thương Hoàng Thiên Thần, chấn nhiếp tất cả mọi người, đoán chừng bản thân hắn cũng không dễ chịu a.
Ở đây, cơ hồ chỉ có Lăng Phong mới có thể nhìn thấy rõ tất cả, đúng như lời hắn nói, bên trong cơ thể Tiêu Phàm cũng đang chấn động không thôi, một kiếm vừa rồi tiêu hao hơn phân nữa Hồn Lực của hắn, nếu như còn tiếp tục đánh, hắn chắc chắn sẽ thua không chút nghi ngờ.
Bất quá hắn cũng biết, Hoàng Thiên Thần lần trước đã ném đi mặt mũi để đánh với hắn, nếu như hắn còn muốn xuất thủ thì chỉ càng để người khác càng thêm xem thường hắn.
- Ngươi không phải nói cùng cảnh giới đánh với ta một trận sao? Bại liền tiếp thu không được a? bỏ qua cái áo Hoàng gia thì ngươi tính là cái thứ gì?
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Thần, quay người liền rời đi.
Về phần Tiêu U, Tiêu Phàm cũng không thèm liếc một cái làm sắc mặt Tiêu U khó coi tới cực điểm, nàng làm sao ngờ được, lúc này mới không đến một tháng mà Tiêu Phàm đã cường đại như vậy.
Chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại dâng lên một loại sợ hãi, ngày đó không giết chết Tiêu Phàm làm nàng hối hận đến cực điểm.
Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim không chút do dự cùng đi theo, Lăng Phong liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Thần, lắc đầu, một bộ dáng xem thường.
Đám người chậm rãi tán đi, Hoàng Thiên Bá mặt mũi bầm dập đi tới hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Phong, nói: - Lăng Phong? Mặc kệ lai lịch ngươi thế nào, tại Yến Thành, ta có một vạn loại phương pháp giết chết ngươi.
- Không sai, phu quân, nhất định phải giết Tiêu Phàm.
Tiêu U cũng vội vàng
mở miệng nói.
- Tiêu Phàm?
Hoàng Thiên Thần híp hai mắt, trong lòng trầm ngâm nói:
- Lăng Phong, các ngươi đều phải chết! Coi như giết ngươi thì người Lăng gia cũng sẽ không tra đến trên đầu ta.
- Các ngươi đi trước khảo thí Chiến Hồn cùng Hồn Lực đi.
Hoàng Thiên Thần trầm giọng nói, cố gắn làm bản thân bình tĩnh lại.
Trước cửa Chiến Vương Học Viện vô cùng đông đúc, xếp thành mười hàng dài, tất cả đều là vì Chiến Vương Học Viện mà đến, nhưng để tiến vào Chiến Vương Học Viện lại thập phần gian nan.
Quý tộc Đại Yên Vương Triều nhất định phải thức tỉnh Tứ Phẩm Chiến Hồn, mà đối với người bình thường lại phải thức tỉnh Ngũ Phẩm Chiến Hồn trở lên, hơn nữa, Hồn Lực nhất định ít nhất gấp hai lần tu sĩ cùng giai.
Tiêu Phàm cũng đã xếp vào một hàng dài, Tiểu Ma Nữ do dự một cái cuối cùng vẫn đứng sau lưng Tiêu Phàm, Lăng Phong cười hì hì đi đến bên cạnh Tiểu Ma Nữ, nói: - Thi Vũ, thế này quá chậm, muốn hay không ta thay ngươi...
- Không cần.
Lăng Phong lời còn chưa dứt, Tiểu Ma Nữ đã trực tiếp cự tuyệt.
- Ta liền biết Thi Vũ chắc là sẽ không chen ngang.
Lăng Phong một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, làm cho Tiêu Phàm phía trước không còn gì để nói.
Tiểu Ma Nữ cùng Lăng Phong chính là chàng hữu tình, thiếp vô ý, hơn nữa Lăng Phong vẫn quấn mãi không bỏ, nhưng Tiểu Ma Nữ căn bản không thèm nể mặt mũi, quỷ dị là Lăng Phong còn vui vẻ chịu đựng.
Một lúc lâu sau, phía trước Tiêu Phàm chỉ còn lại ba người, quan chủ khảo là một lão giả mặc áo đen, hẳn là lão sư trong Chiến Vương Học Viện, khí thế trên người hắn làm tu sĩ ở đây một trận khiếp đảm.
- Chiến Tông cường giả.
Tiêu Phàm ngưng trọng, hắn hiện tại chỉ là Chiến Sư hậu kỳ, khoảng cách đến Chiến Tông cảnh chính là một con đường khá xa.
- Thả Chiến Hồn của ngươi ra.
Ông lão mặc áo đen thản nhiên nói, hắn sớm đã chết lặng, khẽ ngẩng đầu nhìn Chiến Hồn của bạch y thiếu niên phía trước, nói:
- Tứ Phẩm Chiến Hồn: Huyễn Tâm Thảo, không được hợp cách, kế tiếp.
- Giám khảo, phụ thân ta là Tử Tước.
Bạch Y Thiếu Niên không cam lòng nói.
- Muốn bị ném ra ngoài sao? Kế tiếp.
Ông lão mặc áo đen thập phần không kiên nhẫn nói.
Bạch y thiếu niên biến sắc, sau đó ủ dột rời đi, Tử Tước đối với người bình thường mà nói đã cực kỳ bất phàm, nhưng ở Yến Thành lại không đáng kể, còn chưa đủ bước vào hàng ngũ quý tộc.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mặt quần xanh đi đi lên, thần sắc có chút khẩn trương.
- Huynh đệ, Chiến Hồn của ngươi là gì nha?
Đúng lúc này, một tên thiếu niên mập mạp phía trước Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía hắn hỏi.
Thiếu niên nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng hình thể kia lại để cho người ta xấu hổ, sau khi trọng sinh Chiến Hồn Đại Lục, hắn chính là lần đầu tiên gặp được người mập như thế.
- Ta cũng không biết.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, cười khổ một tiếng.
- Ngươi không phải vẫn chưa thức tỉnh Chiến Hồn chứ?
Thiếu niên mập mạp kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, nói:
- Huynh đệ, đi ra khỏi nhà cẩn thận là chuyện tốt, bất quá dù sao cũng phải triệu hồi ra để kiểm tra a, nói trước với ta cũng không sao đâu.
- Ta thực không biết.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ:
- Nếu ngươi không tin người có thể nhìn xem.
- Chẳng lẽ ngươi thực sự không biết?
Thiếu niên mập mạp sờ lên cằm, bộ dáng suy nghĩ sâu xa, cuối cùng cũng đành phải từ bỏ, hắn biết rõ, Tiêu Phàm hẳn không có lừa hắn.
- Đúng rồi, ta tên Nam Cung Tiêu Tiêu, rất hân hạnh được biết ngươi, ngươi gọi ta là Nam Cung được rồi.
Mập mạp thiếu niên bộ dáng nhiệt tình.
Tiêu Phàm trong lòng một trận cổ quái, tên gì lại giống tên con gái thế không biết, kêu Nam Cung cái gì, cứ gọi là bàn tử không phải tốt hơn sao? Đã thân thiết, lại còn đúng hình tượng!
Theo lễ phép, Tiêu Phàm vẫn đưa tay phải ra, nói:
- Tiêu Phàm.
- Tứ Phẩm Chiến Hồn: Hắc Ưng, không được hợp cách, kế tiếp.
Lúc này, thanh âm ông lão giám khảo mặc áo đen vẫn tiếp tục vang lên.
- Đến ta.
Nam Cung Tiêu Tiêu nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng chạy đi lên, một thân thịt mỡ không ngừng rung động, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười, tu sĩ bốn phía không khỏi chỉ trỏ.
- Phóng xuất Chiến Hồn.
Ngữ khí của ông lão mặc áo đen vẫn lạnh lùng như cũ.
- Uống.
Nam Cung Tiêu Tiêu gầm lên giận dữ, đem giám khảo cùng tu sĩ xung quanh dọa kêu to một tiếng.
- Kêu la cái gì!
Ông lão mặc áo đen nổi giận mắng, song khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, cả người liền ngốc trệ, con ngươi không ngừng rung động.
- Kim, Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu!
Tu sĩ xung quanh có người kinh hô ra, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Sau một khắc, ánh mắt phần lớn người trên quảng trường đều bị hư ảnh đầu Kim Sắc Cự Ngưu cao ba trượng hấp dẫn, một cỗ khí thế cường đại tỏa ra bốn phương tám hướng, rất nhiều tu sĩ cấp thấp run run đứng không vững.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn!
con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, trong lòng cực kỳ chấn kinh, cùng Nam Cung Tiêu Tiêu giao lưu một hồi, hắn hoàn toàn không nhìn ra tên bàn tử này lại là một siêu cấp thiên tài.
Cửu Phẩm Chiến Hồn, đừng nói Đại Yên Vương Triều, cho dù Hoàng Triều quản lý Đại Yên Vương Triều, thậm chí Đế Quốc, cũng chưa chắc xuất hiện a.
Người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn nếu như trưởng thành chính là có thể trở thành Chiến Thánh, phóng nhãn toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục cũng là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hô hô!
Từng đợt gió lớn thổi qua, phía trên quảng trường trong nháy xuất hiện thêm mấy đạo thân ảnh, tốc độ cực nhanh làm mọi người căn bản không kịp phản ứng.
Dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc cẩm y, nhìn qua cũng chừng năm mươi tuổi, mặt như đao tước, phong thần như ngọc, bên trong vô hình tản mát ra một cỗ uy nghiêm cường đại.
- Xin chào Viện Trưởng.
Ông lão mặc áo đen nhìn thấy cẩm y nam tử liền vội vàng đứng dậy cung bái nói.
- Viện Trưởng? Đây là Khúc Huyền Viện Trưởng!
Đám người kinh ngạc nhìn cẩm y nam tử.
Cũng khó trách bọn hắn khiếp sợ như vậy, Khúc Huyền đảm nhiệm Viện Trưởng Chiến Vương Học Viện đã vài chục năm, vào lúc chiêu sinh chưa bao giờ xuất hiện.
Bất quá khi ánh mắt bọn hắn rơi vào Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu cũng liền cảm thấy hợp tình, Cửu Phẩm Chiến Hồn không phải là hiếm thấy mà gần như không tồn tại a, Khúc Huyền xuất hiện cũng là sự tình bình thường.
- Tiểu hữu, Chiến Vương Học Viện hoan nghênh ngươi.
Khúc Huyền nhìn về phía Nam Cung Tiêu Tiêu cười nói, trong lòng kích động dị thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook