Vô Thượng Sát Thần
-
Chương 31: Yến Thành
Chiến Hồn Đại Lục bao la vô biên, Đại Yên Vương Triều đối với toàn bộ Đại Lục mà nói tối đa cũng chỉ là một góc nhỏ xíu mà thôi.
Đại Yên Vương Triều bên trong các Vương Triều khác tính không là mạnh nhất nhưng cũng không phải yếu nhất.
Yến Thành, không thể nghi ngờ là nơi phồn hoa nhất Đại Yên Vương Triều, cho dù bên trong rất nhiều Vương Triều thì Yến Thành cũng là số một.
Yến Thành chiếm diện tích cực kỳ lớn, dân cư trong thành vượt hơn ngàn vạn, cơ hồ là trung tâm chính trị và văn hóa của Đại Yên Vương Triều.
Nơi này cường giả vô số, đại bộ phận tu sĩ trẻ tuổi đều hướng về Chiến Vương Học Viện mà đến, chỉ cần có thể tiến vào Chiến Vương Học Viện rồi thành công tốt nghiệp, vậy tất nhiên sẽ trở thành cường giả Chiến Tông, đạt được tài phú cùng danh vọng.
Vào chạng vạng ngày thứ bảy, Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim tiến vào Yến Thành, đi trên đường lớn của Yến Thành, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy hoa mắt, Tiểu Kim lại càng đề phòng nhìn bốn phía, loại náo nhiệt này để nó rất bất an.
Tiểu Ma Nữ quệt miệng nhìn xem hai người, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, thần sắc của hai cái tên này giống như nhà quê lên tỉnh, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt, hiện tại liền muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.
- Yến Thành quả nhiên không hổ là siêu cấp đại thành.
Tiêu Phàm cảm khái, kiếp trước hắn nhìn quen nhà cao tầng rồi nhưng khi nhìn thấy những kiến trúc hùng vĩ cao lớn xung quanh này vẫn trầm trồ không thôi.
Toàn bộ đường phố được lót bằng các tảng đá xanh to lớn, rộng chừng hai-ba mươi mét, hai bên đường phố hàng loạt cửa hàng san sát nhau, có tiệm bán quần áo, có phố rèn, cũng có luyện dược phường.
Đồng thời, hai bên ven đường cũng có trồng một hàng cây Phong, lá Phóng lác đác rơi xuống làm tăng thêm mấy phần ưu mỹ.
Hai bên không ít tu sĩ hướng về phía Tiêu Phàm chỉ trỏ, có người càng lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét căn bản không có ý tốt, bất quá Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, căn bản không đem bọn hắn để ở trong lòng.
- Đồ lưu manh, thấy Yến Thành thế nào? Có phải tốt hơn hiều so với cái Tiêu Thành của các ngươi?
Tiểu Ma Nữ giống như một con Khổng Tước nhỏ cao ngạo, làn da mềm mai kia như muốn chảy cả nước.
Tiêu Phàm sờ cằm một cái, ra vẻ suy tư, cười nói: - Điều có nét riêng biệt, thành phố lớn tương đối náo nhiệt, tiểu thành thị tương đối yên tĩnh, nếu để cho ta lựa chọn mà nói, ta vẫn tương đối thích Tiêu Thành hơn, nếu có một ngày ngươi tìm không thấy ta, có thể đi Tiêu Thành tìm ta.
- Đồ lưu manh, ngươi thật muốn gia nhập Chiến Vương Học Viện?
Tiểu Ma Nữ đổi chủ đề, cau mày, đôi mắt đẹp lấp lóe, rất có một phen vận vị khác.
- Làm sao? Không nỡ rời khỏi ta?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng.
Tiểu Ma Nữ hung hăng trừng Tiêu Phàm, giống như hận không thể đem miệng Tiêu Phàm xé nát, nói: - Nghĩ hay quá nhỉ, cho dù hiện tại ngươi rời đi thì ta cũng không thèm để ý ngươi.
- Ngươi muốn theo ta thì ta cũng chưa chắc đã đáp ứng.
Tiêu Phàm mặt coi thường, lại thở dài nói: - Ta biết ngươi thích Thần Phong Học Viện gì đó, bất quá, ta cũng chưa chắc có thể tiến vào được, lại càng không cần phải nói đến Chiến Vương Học Viện.
- Tiểu tử, một tên ăn mày như ngươi cũng muốn tiến vào Chiến Vương Học Viện?
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy mấy cỗ khí thế cường đại va vào mặt.
Tiêu Phàm quay người nhìn về sau, chỉ thấy bốn người đang chậm rãi đi tới, cầm đầu là một nam một nữ, nam tử mặc một bộ trường bào màu trắng khá là anh tuấn, ăn mặc cũng thập phần quý khí, rất hiển nhiên bối cảnh hắn có chút bất phàm, chỉ là dáng người gầy gò, bước chân có chút phù phiếm.
Trong ngực hắn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, thiếu nữ một bộ váy dài màu hỏa hồng, xinh đẹp như hoa, đôi mắt tràn đầy vũ mị mỗi thời mỗi khắc đều có thể câu dẫn tâm hồn của nam nhân.
Về phần phía sau hai người, rõ ràng là tùy tùng của nam tử kia, trực tiếp bị Tiêu Phàm bỏ qua.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm lộ ra một mặt vẻ khinh bỉ, vỗ vỗ đầu Tiểu Kim quay người liền chuẩn bị rời đi.
- Nhị thiếu gia, người ta rất thích sư tử con Kim Sắc kia nha.
Một trận ỏn à ỏn ẻn từ phía sau truyền đến, nữ tử váy đỏ ôm chặt nam tử, thân thể mềm mại không ngừng nhún nhún trên người nam tử.
- Yên tâm, chỉ cần Như Nhi thích, coi như là sao trên trời, nhị thiếu gia ta cũng thay ngươi hái xuống.
Nam tử bạch bào tà tà cười một tiếng, cho thiếu nữ một cái ánh mắt hiểu ý.
- Tiểu tử, ngươi dừng lại, sư tử con này bản thiếu gia muốn, ngươi ra cái giá đi.
Đột nhiên, áo bào trắng nam tử bá khí hướng về Tiêu Phàm nói.
Bốn phía không ít người đi đường nghe được âm thanh hắn, lập tức vây quanh xem, chẳng qua là khi bọn hắn nhìn thấy bạch bào nam tử ngay lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Người này không may lại bị Hoàng Thiên Bá nhìn trúng, đáng tiếc một đầu Hồn Thú tố như thế.
- Đúng vậy a, Yến Thành tam đại ác thiếu cũng không phải dễ trêu, vây vào bọn chúng không bằng đi đến Chiến Vương Học Viện chuẩn bị trước a.
- Xem ra mấy người này mới vừa đến Yến Thành, không biết Hoàng nhị thiếu gia rất đáng sợ, người bình thường nhìn thấy Hoàng nhị thiếu gia thì ai mà không tránh chứ?
Bốn phía không ít người xì xào bàn tán, Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái, cái thế giới này cũng tròn quá a, không nghĩ tới vừa mới đi tới Yến Thành liền gặp ngay người Hoàng gia.
Hoàng Thiên Bá nghe được thanh âm tu sĩ bốn phía lại đắc ý nhìn Tiêu Phàm, hắn cảm thấy bất kỳ ai nghe thấy tên tuổi của hắn đều sẽ liền không dám đắc tội hắn.
- Không bán.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói ra hai chữ, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn Hoàng Thiên Bá.
Hoàng Thiên Bá trên mặt tiếu dung cứng đờ, thần sắc chậm rãi lạnh lẽo, hắn lách mình đi đến trước mặt Tiêu Phàm, nói: - Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Có dám lặp lại lần nữa!
- Không bán! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ép mua buộc bán hay sao?!
Tiêu Phàm liếc Hoàng Thiên Bá, người khác sợ Hoàng Thiên Bá hắn nhưng Tiêu Phàm cũng không thèm để ý.
Ở chỗ này, hắn tin tưởng Hoàng Thiên Bá không dám trắng trợn đối phó bản thân, lấy thực lực hắn cũng căn bản không hề e ngại Hoàng Thiên Bá.
Đám người bốn phía kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ đồng tình, dám nói với Hoàng Thiên Bá như thế, không phải muốn chết sao?
- Một vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch!
Ánh mắt Hoàng Thiên Bá càng ngày càng lạnh, lời vừa rồi của Tiêu Phàm như tát vào trên mặt hắn.
- Xin nhường đường một chút.
Tiêu Phàm trực tiếp gạt đám người rời đi, Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim đi theo phía sau.
Tu sĩ phía trước không khỏi tránh ra một con đường, một mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, Hoàng Thiên Bá trực tiếp ngốc tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc phẫn hận.
- Tiểu tử, ngươi cần phải nghĩ đến hậu quả, Yến Thành nhìn qua rất phồn hoa nhưng cũng là nơi nguy hiểm, cái loại nhà quê như ngươi có chết thì cũng không biết mình chết như thế nào, đến lúc đó cũng không có ai nhặt xác cho ngươi.
thanh âm Hoàng Thiên Bá hung ác nham hiểm vang lên.
Uy hiếp! Trần trụi uy hiếp!
Đám người tu sĩ nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, bọn hắn biết rõ phàm là người bị Hoàng Thiên Bá ghi nhớ liềnkhông có một kết cục tốt.
Đáng tiếc để hắn thất vọng là Tiêu Phàm hoàn toàn không nghe thấy, gần như đã biến mất bên trong dòng người.
Hoàng Thiên Bá sắc mặt khó coi đến cực điểm, sau đó ném cho hai tên hạ nhân một cái ánh mắt, hai người lộ ra vẻ hiểu ý, vụng trộm cùng tiến lên.
Rất nhiều người biết rõ đây chỉ là vừa mới bắt đầu, thời gian Chiến Vương Học Viện chiêu sinh còn có tầm mười ngày, rất nhiều tu sĩ từ thành nhỏ hướng Yến Thành mà đến, đắc tội Hoàng Thiên Bá tuyệt đối không chỉ một mình Tiêu Phàm.
Đồng dạng trong lòng Tiêu Phàm cũng nghĩ như vậy, Yến Thành to lớn như thế, nhân khẩu hơn ngàn vạn, Hoàng Thiên Bá muốn tìm hắn cũng không phải đơn giản như thế.
- Đồ lưu manh, xem ra ngươi còn rất có mấy phần huyết tính a, đây chính là Hoàng gia Nhị Thiếu Chủ a.
Tiểu Ma Nữ hì hì cười một tiếng, hận không thể làm cho thiên hạ đại loạn.
- Hoàng gia nhị thiếu gia thì như thế nào, nếu như biến thành người chết thì cũng không có gì để sợ.
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh như băng nói, do sự tình của Tiêu U nên hắn đối với Hoàng gia đã sớm coi thành địch nhân rồi, bây giờ nhiều một tên Hoàng Thiên Bá thì có sao?
Cảm nhận được sát khí như ẩn như hiện trên người Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ thu liễm tiếu dung, trịnh trọng nói: - Tiêu Phàm, ngươi cũng chớ làm loạn a! Đương nhiên, nếu như ngươi muốn giết hắn thì nhớ mang ta theo.
Tiêu Phàm mặt xạm lại nhìn Tiểu Ma Nữ, hắn hiệ tại hạn hán lời luôn rồi, Tiểu Ma Nữ này thật sự chỉ sợ thiên hạ không loạn a, điều này cũng làm cho Tiêu Phàm không thể không lui, tránh đi ba phần, kính nhi viễn chi.
Đại Yên Vương Triều bên trong các Vương Triều khác tính không là mạnh nhất nhưng cũng không phải yếu nhất.
Yến Thành, không thể nghi ngờ là nơi phồn hoa nhất Đại Yên Vương Triều, cho dù bên trong rất nhiều Vương Triều thì Yến Thành cũng là số một.
Yến Thành chiếm diện tích cực kỳ lớn, dân cư trong thành vượt hơn ngàn vạn, cơ hồ là trung tâm chính trị và văn hóa của Đại Yên Vương Triều.
Nơi này cường giả vô số, đại bộ phận tu sĩ trẻ tuổi đều hướng về Chiến Vương Học Viện mà đến, chỉ cần có thể tiến vào Chiến Vương Học Viện rồi thành công tốt nghiệp, vậy tất nhiên sẽ trở thành cường giả Chiến Tông, đạt được tài phú cùng danh vọng.
Vào chạng vạng ngày thứ bảy, Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim tiến vào Yến Thành, đi trên đường lớn của Yến Thành, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy hoa mắt, Tiểu Kim lại càng đề phòng nhìn bốn phía, loại náo nhiệt này để nó rất bất an.
Tiểu Ma Nữ quệt miệng nhìn xem hai người, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, thần sắc của hai cái tên này giống như nhà quê lên tỉnh, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ mất mặt, hiện tại liền muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.
- Yến Thành quả nhiên không hổ là siêu cấp đại thành.
Tiêu Phàm cảm khái, kiếp trước hắn nhìn quen nhà cao tầng rồi nhưng khi nhìn thấy những kiến trúc hùng vĩ cao lớn xung quanh này vẫn trầm trồ không thôi.
Toàn bộ đường phố được lót bằng các tảng đá xanh to lớn, rộng chừng hai-ba mươi mét, hai bên đường phố hàng loạt cửa hàng san sát nhau, có tiệm bán quần áo, có phố rèn, cũng có luyện dược phường.
Đồng thời, hai bên ven đường cũng có trồng một hàng cây Phong, lá Phóng lác đác rơi xuống làm tăng thêm mấy phần ưu mỹ.
Hai bên không ít tu sĩ hướng về phía Tiêu Phàm chỉ trỏ, có người càng lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét căn bản không có ý tốt, bất quá Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, căn bản không đem bọn hắn để ở trong lòng.
- Đồ lưu manh, thấy Yến Thành thế nào? Có phải tốt hơn hiều so với cái Tiêu Thành của các ngươi?
Tiểu Ma Nữ giống như một con Khổng Tước nhỏ cao ngạo, làn da mềm mai kia như muốn chảy cả nước.
Tiêu Phàm sờ cằm một cái, ra vẻ suy tư, cười nói: - Điều có nét riêng biệt, thành phố lớn tương đối náo nhiệt, tiểu thành thị tương đối yên tĩnh, nếu để cho ta lựa chọn mà nói, ta vẫn tương đối thích Tiêu Thành hơn, nếu có một ngày ngươi tìm không thấy ta, có thể đi Tiêu Thành tìm ta.
- Đồ lưu manh, ngươi thật muốn gia nhập Chiến Vương Học Viện?
Tiểu Ma Nữ đổi chủ đề, cau mày, đôi mắt đẹp lấp lóe, rất có một phen vận vị khác.
- Làm sao? Không nỡ rời khỏi ta?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng.
Tiểu Ma Nữ hung hăng trừng Tiêu Phàm, giống như hận không thể đem miệng Tiêu Phàm xé nát, nói: - Nghĩ hay quá nhỉ, cho dù hiện tại ngươi rời đi thì ta cũng không thèm để ý ngươi.
- Ngươi muốn theo ta thì ta cũng chưa chắc đã đáp ứng.
Tiêu Phàm mặt coi thường, lại thở dài nói: - Ta biết ngươi thích Thần Phong Học Viện gì đó, bất quá, ta cũng chưa chắc có thể tiến vào được, lại càng không cần phải nói đến Chiến Vương Học Viện.
- Tiểu tử, một tên ăn mày như ngươi cũng muốn tiến vào Chiến Vương Học Viện?
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy mấy cỗ khí thế cường đại va vào mặt.
Tiêu Phàm quay người nhìn về sau, chỉ thấy bốn người đang chậm rãi đi tới, cầm đầu là một nam một nữ, nam tử mặc một bộ trường bào màu trắng khá là anh tuấn, ăn mặc cũng thập phần quý khí, rất hiển nhiên bối cảnh hắn có chút bất phàm, chỉ là dáng người gầy gò, bước chân có chút phù phiếm.
Trong ngực hắn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, thiếu nữ một bộ váy dài màu hỏa hồng, xinh đẹp như hoa, đôi mắt tràn đầy vũ mị mỗi thời mỗi khắc đều có thể câu dẫn tâm hồn của nam nhân.
Về phần phía sau hai người, rõ ràng là tùy tùng của nam tử kia, trực tiếp bị Tiêu Phàm bỏ qua.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm lộ ra một mặt vẻ khinh bỉ, vỗ vỗ đầu Tiểu Kim quay người liền chuẩn bị rời đi.
- Nhị thiếu gia, người ta rất thích sư tử con Kim Sắc kia nha.
Một trận ỏn à ỏn ẻn từ phía sau truyền đến, nữ tử váy đỏ ôm chặt nam tử, thân thể mềm mại không ngừng nhún nhún trên người nam tử.
- Yên tâm, chỉ cần Như Nhi thích, coi như là sao trên trời, nhị thiếu gia ta cũng thay ngươi hái xuống.
Nam tử bạch bào tà tà cười một tiếng, cho thiếu nữ một cái ánh mắt hiểu ý.
- Tiểu tử, ngươi dừng lại, sư tử con này bản thiếu gia muốn, ngươi ra cái giá đi.
Đột nhiên, áo bào trắng nam tử bá khí hướng về Tiêu Phàm nói.
Bốn phía không ít người đi đường nghe được âm thanh hắn, lập tức vây quanh xem, chẳng qua là khi bọn hắn nhìn thấy bạch bào nam tử ngay lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Người này không may lại bị Hoàng Thiên Bá nhìn trúng, đáng tiếc một đầu Hồn Thú tố như thế.
- Đúng vậy a, Yến Thành tam đại ác thiếu cũng không phải dễ trêu, vây vào bọn chúng không bằng đi đến Chiến Vương Học Viện chuẩn bị trước a.
- Xem ra mấy người này mới vừa đến Yến Thành, không biết Hoàng nhị thiếu gia rất đáng sợ, người bình thường nhìn thấy Hoàng nhị thiếu gia thì ai mà không tránh chứ?
Bốn phía không ít người xì xào bàn tán, Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái, cái thế giới này cũng tròn quá a, không nghĩ tới vừa mới đi tới Yến Thành liền gặp ngay người Hoàng gia.
Hoàng Thiên Bá nghe được thanh âm tu sĩ bốn phía lại đắc ý nhìn Tiêu Phàm, hắn cảm thấy bất kỳ ai nghe thấy tên tuổi của hắn đều sẽ liền không dám đắc tội hắn.
- Không bán.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói ra hai chữ, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn Hoàng Thiên Bá.
Hoàng Thiên Bá trên mặt tiếu dung cứng đờ, thần sắc chậm rãi lạnh lẽo, hắn lách mình đi đến trước mặt Tiêu Phàm, nói: - Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Có dám lặp lại lần nữa!
- Không bán! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ép mua buộc bán hay sao?!
Tiêu Phàm liếc Hoàng Thiên Bá, người khác sợ Hoàng Thiên Bá hắn nhưng Tiêu Phàm cũng không thèm để ý.
Ở chỗ này, hắn tin tưởng Hoàng Thiên Bá không dám trắng trợn đối phó bản thân, lấy thực lực hắn cũng căn bản không hề e ngại Hoàng Thiên Bá.
Đám người bốn phía kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ đồng tình, dám nói với Hoàng Thiên Bá như thế, không phải muốn chết sao?
- Một vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch!
Ánh mắt Hoàng Thiên Bá càng ngày càng lạnh, lời vừa rồi của Tiêu Phàm như tát vào trên mặt hắn.
- Xin nhường đường một chút.
Tiêu Phàm trực tiếp gạt đám người rời đi, Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim đi theo phía sau.
Tu sĩ phía trước không khỏi tránh ra một con đường, một mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, Hoàng Thiên Bá trực tiếp ngốc tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc phẫn hận.
- Tiểu tử, ngươi cần phải nghĩ đến hậu quả, Yến Thành nhìn qua rất phồn hoa nhưng cũng là nơi nguy hiểm, cái loại nhà quê như ngươi có chết thì cũng không biết mình chết như thế nào, đến lúc đó cũng không có ai nhặt xác cho ngươi.
thanh âm Hoàng Thiên Bá hung ác nham hiểm vang lên.
Uy hiếp! Trần trụi uy hiếp!
Đám người tu sĩ nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, bọn hắn biết rõ phàm là người bị Hoàng Thiên Bá ghi nhớ liềnkhông có một kết cục tốt.
Đáng tiếc để hắn thất vọng là Tiêu Phàm hoàn toàn không nghe thấy, gần như đã biến mất bên trong dòng người.
Hoàng Thiên Bá sắc mặt khó coi đến cực điểm, sau đó ném cho hai tên hạ nhân một cái ánh mắt, hai người lộ ra vẻ hiểu ý, vụng trộm cùng tiến lên.
Rất nhiều người biết rõ đây chỉ là vừa mới bắt đầu, thời gian Chiến Vương Học Viện chiêu sinh còn có tầm mười ngày, rất nhiều tu sĩ từ thành nhỏ hướng Yến Thành mà đến, đắc tội Hoàng Thiên Bá tuyệt đối không chỉ một mình Tiêu Phàm.
Đồng dạng trong lòng Tiêu Phàm cũng nghĩ như vậy, Yến Thành to lớn như thế, nhân khẩu hơn ngàn vạn, Hoàng Thiên Bá muốn tìm hắn cũng không phải đơn giản như thế.
- Đồ lưu manh, xem ra ngươi còn rất có mấy phần huyết tính a, đây chính là Hoàng gia Nhị Thiếu Chủ a.
Tiểu Ma Nữ hì hì cười một tiếng, hận không thể làm cho thiên hạ đại loạn.
- Hoàng gia nhị thiếu gia thì như thế nào, nếu như biến thành người chết thì cũng không có gì để sợ.
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh như băng nói, do sự tình của Tiêu U nên hắn đối với Hoàng gia đã sớm coi thành địch nhân rồi, bây giờ nhiều một tên Hoàng Thiên Bá thì có sao?
Cảm nhận được sát khí như ẩn như hiện trên người Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ thu liễm tiếu dung, trịnh trọng nói: - Tiêu Phàm, ngươi cũng chớ làm loạn a! Đương nhiên, nếu như ngươi muốn giết hắn thì nhớ mang ta theo.
Tiêu Phàm mặt xạm lại nhìn Tiểu Ma Nữ, hắn hiệ tại hạn hán lời luôn rồi, Tiểu Ma Nữ này thật sự chỉ sợ thiên hạ không loạn a, điều này cũng làm cho Tiêu Phàm không thể không lui, tránh đi ba phần, kính nhi viễn chi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook