Vô Thượng Niết Bàn
Chương 7: Cường địch

Thêm một canh giờ lùng sục trong rừng nữa,Bạch Hàn Phong nhìn thấy một con yêu thú đầu tiên, kể từ lúc tiến vào, một con U Minh Lang, cấp hai đỉnh phong. Chưa hề có linh trí, lúc này nó đang nằm ngủ trên tảng đá, Bạch Hàn Phong còn chưa kịp làm gì thì, bỗng nhiên từ phía bên kia có tiếng quát:

“Kia là U Minh Lang, chúng ta đồng loạt ra tay.”

Một giọng dịu dàng quát:

“- Đừng để nó chạy.”

Trong lòng Bạch Hàn Phong trầm xuống, thế nào mà hắn rất chi là đen đủi, cứ tìm được cái gì là lại có một đám người khác đến,

Ngao ngao...

U Minh Lang bị đánh thức thì liền bực tức, gào thét, thân hình to lớn nhảy lên, khí tức hung hãn phóng đại, nhanh chóng giao thủ với đám người kia. Bạch Hàn Phong nhìn chằm chằm mấy người giao thủ với U Minh Lang, tổng cộng là ba đạo thân ảnh, một nam hai nữ, lúc này ba người có chân khí bao phủ quanh thân, cầm lợi khí kịch chiến với yêu thú.

Khí tức ba người không kém, trong đó một nam đã là Linh Sĩ Trung kỳ, Nam một thân hoa phục, khí độ bất phàm, tóc búi gọn lên đầu, trong tay cầm trường kiếm màu xanh, kiếm khí gào thét, vây khốn con U Minh Lang trong bóng kiếm. Còn nữ kia một thân trang phục màu lam nhạt bạo lộ, dáng người có lồi có lõm, tuổi chừng hai mươi, lộ ra hào quang mê người, tay cầm song kiếm.

Khi hắn nhìn đến nữ tử thứ ba thì bất ngờ thay lại là cô nhóc mà hắn gặp ở chân núi của Lý Gia. Cô nhóc lúc này mặc mộ bộ cung trang màu hồng nhạt, vô cùng xinh đẹp, trên tay cầm kiếm màu đỏ, không ngừng tiến qua tiến lại. Không lo mà tìm thử lang, đến đây thu lợi ích mà làm gì, Bạch Hàn Phong lui dần lại nấp sau một gốc cây quan sát, vốn hắn định bỏ đi nhưng hắn lại nghĩ lại, biết đâu có thể làm ngư ông đắc lợi.

Lúc này con u Minh Lang gào thét một tiếng, thân hình to lớn quét ngang, móng vuốt bén nhọn chụp vào tên Linh Sĩ Trung Kỳ...

- Tránh ra cho ta.

Hắn khẽ quát một tiếng, trong tay cầm kiếm bổ vào U Minh Lang. Quanh người con yêu thú được bao phủ hắc khí, nháy mắt ngăn cản công kích của tên thanh niên hoa phục, thân hình lập tức thay đổi, đầu sói quét ngang, mang theo âm thanh phá không.

“-, mọi người coi chừng.”

Nữ tử áo lam kia khẽ quát một tiếng, chân khí bao phủ toàn thân, khí tức nóng bỏng tỏa ra ngoài, Song kiếm mang theo hỏa diễm nóng rực, kéo lê bóng kiếm chém vào người U Minh Lang.

Ngao ngao...Yêu thú U Minh Lang gào thét, nó tránh thoát công kích của Thanh niên hoa phục, thì không cách nào tránh thoát công kích của nữ tử áo lam này, bóng kiếm xẹt qua sau lưng, lập tức xuất hiện vết kiếm, vết máu xuất hiện.

“- Da dày thịt béo”.

Bạch Hàn Phong ở xa quan sát Yêu thú U Minh Lang chịu một kiếm, trong nội tâm kinh ngạc không thôi,, một kiếm này tuyệt đối rất mạnh, Yêu thú U Minh Lang chỉ bị thương nhẹ, loại lực phòng ngự này quả thực kinh người, khó trách đều nói yêu thú khó đối phó.

Phanh...

Sau một lát Yêu thú U Minh Lang lại trúng một chưởng của thanh niên hoa phục, thân hình khổng lồ cũng lảo đảo lui ra sau.

Bành!

Cũng vào lúc này, tên thanh niên mặc hoa phục lao tới bên người Yêu thú U Minh Lang, đưa kiếm chém mạnh một nhát.

Phanh!

Tiếng nổ trầm đục vang lên, thân hình Yêu thú U Minh Lang lập tức bị đánh bay, té xuống đất.

Ngao ngao...

Yêu thú U Minh Lang gào thét, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba người, trong mắt tức giận, hào quang màu vàng lay động, trên răng nanh bén nhọn có hào quang sáng ngời.

NGAO...

Yêu thú U Minh Lang ngửa mặt lên trời gào thét, tứ chi đạp lên mặt đất, lực lượng khổng lồ khuếch tán ra, nó lao vào thanh niên hoa phục. công kích vừa rồi tuy có mạnh nhưng vẫn chưa thể làm nó tổn thương được.

“- Đến đây, nghiệt súc!”

Thanh niên mặc hoa phục quát lên, ngưng kết thủ ấn, trong lúc này chân khí quanh thân run run, không gian trước người như vặn vẹo, một kiếm quét qua tất cả, âm thanh bén nhọn phá không lao tới, công kích mạnh mẽ đánh thẳng vào Yêu thú U Minh Lang. Yêu thú U Minh Lang chính là yêu thú nhị giai, yêu thú chỉ cần tới cấp bậc này, cũng coi như có một chút linh trí sơ đẳng, lúc này cảm giác được đối phương lợi hại, cũng không dám ngạnh kháng, thân hình khổng lồ uốn éo quỷ dị, ở trên không cải biến phương hướng lui lại.

- Súc sinh,!”

Nhưng vào lúc này, nữ tử áo lam quát lên, trong tay đánh ra thủ ấn kỳ lạ, song kiếm của nàng nhanh chóng, sau đó bổ vào đầu Yêu thú U Minh Lang. Yêu thú U Minh Lang đang muốn lùi lại, nhưng mà bị hào quang hấp dẫn, trong lúc nhất thời si ngốc.

Trong tích tắc này, hai thanh kiếm đã cắm chặt vào trong trong đầu Yêu thú U Minh Lang. Lập tức,thân hình Yêu thú U Minh Lang mềm nhũn, bất tỉnh nằm trên đất.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo kình khí từ xa phóng đánh thẳng vào người Thanh niên hoa phục,

Xuy xuy...

Hai lỗ máu xuất hiện trên ngực, thần sắc Thanh niên hoa phục tái nhợt, đồng tử co rút lại, hắn nhìn chằm chằm về hướng kình khí phát ra, thân hình vô lực ngã xuống, đến lúc chết hắn vẫn không nhìn thấy kẻ thù ra tay như thế nào.

- Sư huynh!

Sắc mặt nữ tử áo lam đại biến, lập tức đến bên người Thanh niên hoa phục, chuyện xảy ra quá nhanh, nàng cũng bị thương nên tốc độ chậm đi, cho nên không kịp cứu viện.

Trong rừng một tiếng cưới khả ố vang lên, liền sau đó là một giọng dâm dật tryền tới:

”Hai mỹ nhân hãy bớt bi thương, hay đi theo ta, ta sẽ cho hai mỹ nhận vĩnh sinh lạc thú, thế nào hả”

Theo sau tiếng nói là một bóng người, tiến ra tu vi đã đạt đến Linh Sỹ hậu kỳ.,Bạch Hàn Phong nhìn ra, tên này ăn vận cùng với hai tên mà hắn giết giống nhau như đúc, chắc hẳn là cùng một bọn. Nữ tử áo lam, đứng dậy tiến đến gần cô nương nhà họ Lý kia, hai cầm chắc song kiếm trong tay, run run nói:

“Ngươi dám giết sư huynh ta”

Tên mới đến ngửa mặt lên trời cười:

“Đó là do số mệnh hắn đã tận, chẳng qua ta tiễn hắn một đoạn”

Một hồi hắn lại nói tiếp, khí tức Linh Sĩ Hậu kỳ của hắn khi ẩn khi hiện, như muốn uy hiếp hai nàng”

“Hai nàng hãy ngoan ngoãn tới đây, đừng để ta cụt hứng”

Nữ tử áo lam vẫn lạnh lùng, nàng đưa song kiếm ra phía trước dứt khoát nói:

“Ta thà chết còn hơn, Lý muội tử chúng ta liều”

Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì tên Linh Sĩ hậu kỳ đã quát lớn:

“Là ai mau bước ra đây”

Bạch Hàn Phong thở dài

Nếu đã bại lộ rồi, vậy có trốn ở chỗ này không ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn hít sâu một hơi, cầm chắc pháp khí, đi ra từ phía sau đống đá.

Ngươi là ai, tên Linh Sĩ Hậu kỳ quát lên. Bạch Hàn Phong điềm nhiên nói:

“Tại hạ Bạch Hàn Phong, đến tham gia thí luyện”

Không để tên mới đến nói thêm gì, Bạch Hàn Phong lập tức công kích ngay, tay trái giơ lên một cái đoản kiếm vừa cướp được, phóng thẳng về hướng tên Linh Sỹ Hậu kỳ", theo sau tay phải lại sáng ngời, pháp khí của hắn cũng phát ra âm thanh bén nhọn lao đến

Làm xong tất cả những điều này Bạch Hàn Phong cũng không dừng tay, hắn mở tray trái trống rỗng nhắm không trung khua một cái, trong phút chốc đã hiện lên thanh kiếm hắn lấy được của gã chu sư huynh,, ngay sau đó đột nhiên hướng linh sỹ hậu kỳ kia" vung lên, trong miệng gằn giọng một tiếng "đi". Nhất thời, theo một luồng nhiệt khí nóng bỏng, đám hỏa cầu như bầy ong tản ra bốn phía, không cùng góc độ đập về phía đó

Một lần ra tay này,Bạch Hàn Phong cơ hồ đã vận dụng hết những gì biết được, chính là vì muốn đánh cho đối phương không kịp trở tay, một kích như tia chớp đánh gục đối thủ. Đồng thời hắn quát ba nhị nữ:

“Mau ra tay”

Thế nhưng cơ hồ đồng thời khi Bạch Hàn Phong ra tay, tên Linh sỹ Hậu kỳ kia đã kinh ngạc kêu lên:

“Thì ra ngươi giết người của chúng ta.”

Lập tức mắt hắn đanh lại, cũng không có nhàn rỗi, hai tay hắn vừa đảo một cái, trong tay đã hiện ra một tấm phù màu trắng, hắn ném nó đi quát lớn:

“Thổ Thuẫn”

Tấm phù theo tiếng quát, trong giây lát ánh sáng trắng phóng rộng ra, bất chợt hóa thành một cơn lốc màu trắng, cao chừng vài chục trượng, nằm ngang ở trước người hắn chặn đường đi của đoản kiếm lại.

Một tiếng "phụp", đoản kiếm không chút khách khí đâm vào bên trong cơn lốc, nhưng lập tức bị ném thẳng trở về. Thấy tình cảnh đó,Bạch Hàn Phong hơi biến sắc mặt, vội vàng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng dẫn dắt pháp khí, linh hoạt bay về hai bên, cố gắng vòng qua, tiếp tục công kích.

"Hắc hắc! Ứng biến không tệ"

Tên Linh sĩ Hậu kỳ cười lạnh một tiếng, một tay cực kỳ thuần thục bấm quyết một cái, sau đó hướng vị trí chính giữa tấm phù chỉ tay một cái, đám khói bụi lại chia làm hai bên trái phái chặn đứng công kích của Bạch Hàn Phong.

"Bùm bùm"

Mấy tiếng nổ vang lên, hai luồng đại lực lại va vào nhau dữ dội. Cơn lốc bụi chỉ run rẩy vài cái, hai thanh pháp khí đã bị đánh bật trở lại,Bạch Hàn Phong cảm thấy trong lòng hoảng sợ.

Lúc này, nữ tử áo lam vung song kiếm lên hô:

“Lý muội giúp hắn một tay, “

Dứt lời song kiếm của nàng múa trong không trung phát ra bảy tám quả cầu màu bạc hướng tên Linh sĩ Hậu kỳ kia công tới.

"Tài nghệ hèn mọn mà cũng dám lấy ra khoe khoang! Hai ngươi không chịu hầu hạ Dương Quảng ta? thì hôm nay chết chắc rồi! "

Dương Quảng điên cuồng cười nói.

Hắn vung tay ra, rất nhanh hai nữ đã bị đánh bật trở lại, Lý cô nương vì kinh nghiệm lâm địch quá ít nên không lùi kịp lập tức bị đánh đến bất tỉnh.

Tiếp theo chỉ thấy Dương quảng hai tay hợp lại, từ trong tay hắn xuất hiện một cây thước màu vàng, Bạch Hàn Phong đã có chút khẩn trương, trình độ và công pháp kỳ dị của đối phương đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, thế công liên hoàn sắc bén như thế không ngờ dễ dàng đã bị phá giải như vậy. Mặc dù cây thước lớn đối phương đang huy động kia, đến bây giờ còn chưa có phát sinh tình trạng gì kì lạ, nhưng xem bộ dạng nghiêm trang của đối phương có thể biết được, phản kích của vị gọi là Dương Quảng này tuyệt đối không thể đùa được. Hắn quay sang nói với cô nương họ lý:

“Mau chạy đi, nếu không sẽ không còn kịp nữa”

Hắn vừa nói hết thì Bạch Hàn Phong liền nhìn phía đối diện chỉ thấy cây thước trong tay Dương Quảng đã dần dần trở nên sáng ngời, bên trên nó đã phát ra ánh sáng xanh chói lòa,, xem ra thế công của đối phương đã sắp phát động rồi.

Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì Nữ tử áo lam đã la lên một tiếng, nàng ném song kiếm xuống đất, rồi hai tay vẽ trên không trung, một là bùa màu xám bay ra, dừng lại trên đỉnh đầu nàng vài thước, rồi bắt đầu xoay quanh không ngừng.

"Lớn”

theo một tiếng quát khẽ, lá phù kia ánh sáng vàng bắn vọt ra, nhanh chóng mở rộng, sau khi lớn lên bằng một tảng đá nhỏ, mới đình chỉ biến hóa.

"Xuất"

Nữ tử áo lam lại hô một tiếng, từ trong lá bùa, một hư ảnh Bạch Hổ bay ra, bao phủ nàng vào bên trong, rồi bắt đầu từ từ chuyển động, hình thành một tầng vòng bảo vệ thật lớn. Bạch Hàn Phong cũng không có vì vậy mà dừng tay, sau khi thấy nữ tử chuẩn bị thế công, hắn cũng ném pháp khí của mình lên rồi niệm chú, kiếm của hắn liền phóng đại lên mấy lần, tỏa ra ánh sáng trước người hắn, nhẹ nhàng lơ lửng./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương