Vô Thượng Niết Bàn
Chương 3: Hắc mục hỏa xà

Con yêu thú Hắc Mục Hỏa Xà nhìn thấy Bạch Hàn Phong di động, với linh trí sơ thành của nó, cũng hiểu ra rằng, tên nhân loại kia muốn nhân cơ hội này giết chết nó. Bản năng sống sót chính là không phải chỉ có ở con người, cho dù là linh thú hay yêu thú cũng đều có. Cho nên con Hắc Mục Hỏa Xà thấy có kẻ muốn giết mình thì lập tức liều mạng, nó há miệng, phun ra một viên yêu đan màu đỏ long lanh, viên nội đan này khi ra khỏi cơ thể Hắc Mục Hỏa Xà thì lập tức biến lớn bằng nắm đấm, bản ý của nó là muốn tự bạo yêu đan, cắt đứt sự kìm kẹp của tấm lệnh bài, nhưng nó chưa kịp tự bạo, thì tấm lệnh bài lại lập tức phát sáng, viên yêu đan nhanh chóng bị nó thôn phệ mất. Nhìn thấy cảnh này không chỉ con Hắc Mục Hỏa Xà mà cả Bạch Hàn Phong cũng vô cùng đau lòng.

Đấy là yêu đan, một viên yêu đan cấp ba, vậy mà bị thôn phệ mất, Bạch Hàn Phong gào lên:

“ Ngươi, trời ơi, mau nhả ra, ngươi có biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không hả, ôi kim tệ của ta.”

Bạch Hàn Phong tức giận một thì con Hắc Mục Hỏa Xà tức giận mười, yêu đan đã mất, tuy từ nay tuy nó vẫn là yêu thú cấp ba, nhưng không bao giờ có thể tiến cấp được nữa, cả đời nó phải dừng lại ở cảnh giới này, nó gầm lên một tiếng lao đến chiếc lệnh bài, Chiếc lệnh bài đang lơ lửng kia cũng phát sáng sẵn sàng nghênh đón.

Nhưng đúng lúc này, Một kiếm chém tới, con Hắc Mục Hỏa Xà, chỉ kịp lao lên một đoạn thì đã bị pháp khí ghim chặt xuống đất, giãy giụa một hồi rồi nằm bất động. Tấm lệnh bài lúc này cũng tự động bay về phía Bạch Hàn Phong, hắn nhìn xác con Hỏa Xà ỏ phía xa rồi lại nhìn đến tấm lệnh bài không ngừng than thở:

“Ôi lệnh bài lão huynh, lão huynh có đói cũng không nên ăn tạp như vậy a, viên yêu đan đó là cả một gia tài đấy, lão huynh không biết hay sao, ôi kim tệ của ta..”

Hắn cứ ngồi đó lải nhải với tấm lệnh bài như một người điên, hồi lâu sau hắn mới nhét tấm lệnh bài vào ngực rồi nhìn đến cái xác con yêu thú.

Lần này đúng là họa trung đắc phúc, chắc hẳn mộ tổ của nhà hắn bốc khói xanh nên hôm nay mới may mắn như vậy, gặp một con yêu thú cấp ba mà vẫn toàn mạng trở về, nếu hôm nay không có tấm lệnh bài, giờ này chắc hẳn hắn đã an vị trong bụng con Hỏa Xà này rồi. hắn đánh giá con Hỏa Xà đang nằm dưới mặt đất rồi nhẩm tính

“Yêu thú cấp ba toàn thân là bảo vật, chỉ tính bộ da, cũng được khá tiền, lại còn răng nanh, à lại còn máu thịt, lại còn….”

Nghĩ đến viên nội đan bị tấm lệnh bài nuốt mất Bạch Hàn Phong lại cảm giác như mình có cái gì đó nghẹn ở trong cổ, trời ạ, đó là yêu đan, yêu đan cấp ba đó nha Tuy rằng Bạch Hàn Phong không biết giá trị cụ thể của viên yêu đan đó là bao nhiêu, nhưng lại biết chúng nó tuyệt đối đáng giá! Tùy tiện một viên đều có thể được bán với giá trên trời ở Thành Tây Đô. Những kẻ có tiền trong thành nhìn thấy bảo vật quý hiếm, phản ứng cơ bản nhất chính là dùng tiền mua được nó.

Vẻ mặt Bạch Hàn Phong càng tính toán thì lại càng nhăn nhó, bởi vì hắn đáng ra đã được một món tiền lớn vào tay. Hắn lầm bầm chửi,

“ Cái lệnh bài chết tiệt, đừng tưởng có thể cứu được lão tử thì muốn làm gì thì làm nhé, lần tới lão tử nhất định sẽ đòi ngươi lợi tức”

Bạch Hàn Phong híp mắt, xốc con Hỏa Xà lên vai vác đi, bởi vì cái túi trữ vật của hắn chính là hàng quá sức rẻ tiền, không thể nhét được vật to như thế này, hắn thầm nhủ sau khi bán con Hỏa xà sẽ mua một cái cấp cao hơn,

Ba ngày sau, Bạch Hàn Phong đã ra khỏi Đông Hà Cốc, hắn cứ thế mà kéo cái con Hỏa Xà trên đường, tuy biết làm như này tất sẽ gây chú ý, nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng, đến Nhiệm Vụ Đường bàn giao mà thôi. Nhưng rắc rối rất nhanh đã đến,

Khi hắn đi qua một khúc quanh thì đằng xa có một đội nhân mã đang chậm rãi đi tới bên này. Khi hắn phát hiện đối phương thì đối phương cũng phát hiện ra hắn. Sau đó nhanh chóng tăng tốc đi tới phía hắn. Bạch Hàn Phong nhíu nhíu mày, sau đó nhắm hướng lùm cỏ đi tới. lúc này hắn rất ngại phiền toái, hắn chỉ muốn có thể thật mau chóng trở lại, đem thu hoạch của mình bán đi.

“- Đứng lại!”

“- Không được chạy!”-

“Tiểu tử kia, ta đang gọi ngươi đấy!”

Từng đợt âm thanh quát gọi truyền tới từ trong hàng ngũ của đối phương. Sau đó, bọn chúng giục ngụa chạy như bay về phía Bạch Hàn Phong. Khuôn mặt tuy còn ngây ngô nhưng anh khí mười phần của Bạch Hàn Phong lập tức lộ ra chút tức giận, bọn này chắc hẳn muốn ăn cướp?

Đoàn người kia có khoảng mười mấy người, nhanh chóng bao vây lấy Bạch Hàn Phong, ánh mắt nhìn về phía hắn chẳng tốt lành gì, trong đó có kẻ tinh mắt phát hiện ra những thứ mà Bạch Hàn Phong vác trên vai, không kiềm chế nổi hét lên một cách kinh ngạc.

“- Trời ạ, xác của yêu thú cao giai”

“- Đúng vậy, kia chắc hẳn là Hỏa Xà cấp ba!

“- Ha ha ha, Lần này chúng ta giàu to rồi!”

Cả đám người cười cười nói nói hi hi ha ha, hoàn toàn không thèm để mắt tới Bạch Hàn Phong. Cứ như thể con Hỏa Xà là của bọn chúng vậy. Nói cũng phải, một thiếu niên xem ra cũng chỉ mới mười sáu tuổi, ăn mặc rách rưới, cho dù là ai gặp cũng sẽ chẳng coi hắn ra gì. Lúc này, trong đám người có một gã chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, chậm rãi cưỡi một con ngựa cao lớn đi tới trước mặt Bạch Hàn Phong, từ trên cao nhìn xuống, trên người còn phảng phất một linh khí khí cực mạnh.

“Linh Sư Trung Kỳ”

Tuy biết đối phương có cảnh giới cao hơn mình rất nhiều, nhưng Bạch Hàn Phong vẫn điềm nhiên hỏi

- Đạo hữu muốn gì”

Gã thanh niên kiêu ngạo cười lên một tiếng, hắn quay lại nói với đồng bọn:

“Nghe thấy chưa, thằng nhóc này hỏi ta muốn gì”

Cả đám cười sằng sặc, một tên khác tu vi Linh Sĩ Trung kỳ bước ra nói:

“ Nghe cho kỹ đây, trước mắt ngươi là thiếu chủ của Lưu Gia, Lưu Dật Phong, đệ nhất thiên tài của Lưu Gia, mới hai mươi tuổi đã là Linh Sư Trung kỳ, người còn không mau dâng lên con yêu thú kia coi như lễ gặp mặt”

Lễ gặp mặt cái gì, đây hoàn toàn là ăn cướp

“- Các ngươi muốn cướp của sao?”

Bạch Hàn Phong đuôi lông mày khẽ nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua nét lạnh lùng.

“ Thằng ranh, dám ăn cắp của chúng ta mà bây giờ còn dám to mồm ư”

Một thanh niên mặc áo giáp da tay quơ quơ thanh đao to sáng loáng, hung hãn chém về phía đầu của Bạch Hàn Phong, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn.

Vụt!

Tiếng của thanh đại đao phát ra một tiếng xé gió nặng nề trong không khí, trong chớp mắt đã chém tới đầu Bạch Hàn Phong. Chân Bạch Hàn Phong bước theo bộ pháp, của Bồi Nguyên Công tránh được đòn này, cánh tay phải vung lên một quyền hung hăng nhắm thẳng tới mặt của gã.

“Rắc”

Tinh hà môn dù sao hàng ngàn năm trước cũng là danh môn đại phái nên mặc dù Bồi Nguyên Công và Cương thân thuật không phải cao minh gì, nhưng đối phó với mấy tên tay sai này cũng tạm đủ. Tiếng răng rắc vang lên, hàm của tên mặc áo giáp da kia lập tức bị gãy, về phía Bạch Hàn Phong sau khi ra đòn này, hắn bèn quyết đoán ném con Hỏa Xà xuống đất, quay đầu chạy vào trong cốc.

Hắn chính là người quyết đoán, cái gì nên làm thì sẽ cố sức làm, cái gì không nên thì không phí một phân sức lực, đối phương có đến hơn chục người, bây giờ không chạy còn đợi đến khi nào, giữ mạng là quan trọng, núi xanh vẫn còn lo gì không có củi đốt. Đợi hắn chạy được một khoảng thời gian rồi, đám người mới bừng tỉnh lại, tên bị đấm kia đau đớn gào lên:

“Hắn đánh vỡ xương hàm của ta, “

Giọng nói của hắn vì đau đã trở nên méo mó. Tên Lưu Dật Phong kia nhảy xuống ngựa, nhặt con Hỏa Xà cho vào túi rồi nói:

“Truy”

Nghe lệnh của Lưu Dật Phong, trừ tên mặc áo da bị thương ra, còn lại tất cả đều chạy vào trong rừng, truy tìm Bạch Hàn Phong, tuy đã đạt được xác con yêu thú rồi, nhưng bọn chúng vẫn muốn giết người cho bằng được. Ở trong rừng sâu.Bạch Hàn Phong vẫn không dừng lại, vẫn chạy nhanh về phía trước. Lưu Dật Phong là người đầu tiên nhìn thấy Bạch Hàn Phong hắn cười lạnh đuổi tới, vừa đuổi vừa nói lớn:

“, thằng ranh này, biết điều hãy mau dập đầu gọi gia gia đi, có thể ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây."

Bạch Hàn Phong không nói gì, ra sức chạy. vừa chạy hắn vừa lấy ra thanh pháp khí duy nhất của hắn. mắt hắn dần dần đanh lại.

“Ông đây liều với các ngươi"

Sau khi cầm pháp khí, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ở phía Tây có rất nhiều những ngọn đá nhỏ, xem lẫn là lau sậy, từ trong đấy còn truyền ra một lớp sương mù dầy đặc. Hắn có vẻ trầm ngâm, không nói một lời, liền chuyển hướng bay về phía đó, nhanh chóng lẩn vào trong. Hắn biết rõ, trước mặt Linh Sư trung kỳ hắn không có một cơ hội nào cả, sớm muộn cũng bị đối phương đuổi kịp. Chi bằng lẩn vào đây trước, cho dù không biết vì sao bên này này lại dày đặc một màn sương khói, nhưng hắn cho rằng dù trong đấy có cái gì cũng vẫn an toàn hơn ở ngoài. Bạch Hàn Phong vào rừng không lâu, một dải cầu vồng lao đến, bay lượn phía trên đầm lầy vài vòng sau đó từ từ hạ xuống đất, lộ ra Lưu Dật Phong vẻ mặt hắn âm trầm nhìn vào màn sương mù. Lưu Dật Phong đứng ở phía ngoài, mắt không ngừng quan sát, trong đầu có chút do dự, Mặc dù ở đây bị hạn chế tầm nhìn và cảm giác, nhưng hắn cảm nhận rất rõ rằng đã rất gần Bạch Hàn Phong, miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó lại xông lên phía trước, lẽ ra hắn có thể tha cho Bạch Hàn Phong cũng được, nhưng vừa rồi Bạch Hàn Phong lại đánh thủ hạ của gã, nếu như không làm cho ra nhẽ, hắn còn mặt mũi nào mà làm thủ lãnh. Thế nhưng khi vào trong này Lưu Dật Phong mới nhận ra, lớp sương mù bốc lên từ đầm lầy này khá kỳ dị, thần thức của hắn hoàn toàn không dùng được. hắn rửa thầm một tiếng rồi tiếp tục tiến lên.

Trong vòng một nửa canh giờ sau đó, cả hai chạm trán mấy lần, nhưng mà nói ra cũng buồn cười, Linh sĩ chưa có thần thức nên Bạch Hàn Phong vào đây như cá gặp nước, rất nhanh đã có thể lẩn trốn, còn Lưu Dật Phong bởi vì đã quen dùng thần thức cho nên khi vào đây, phải sử dụng cảm giác lại không mấy quen thuộc, cho nên, chỉ đến rất gần Bạch Hàn Phong hắn mới phát hiện ra, còn Bạch Hàn Phong lại có thể cảm thấy hắn từ xa để mà ẩn nấp, đôi khi lại còn đánh lén được một hai chiêu. Làm cho Lưu Dật Phong tức đến xùi bọt mép:

“Thằng nhãi ranh, ta không giết được ngươi, tên ta sẽ viết ngược lại”

Sau khi Lưu Dật Phong phát tiết xong, thì xa xa có tiếng vọng lại:

“ A, Phong Dật Lưu lão huynh, tên lão huynh đọc ngược cũng khá hay đó, hahaha”

“Khốn kiếp”

Lưu Dật Phong gầm lên một tiếng rồi lại lao đầu vào màn sương mù./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương