Vô Thiên Đế
-
Chương 112: Ngụy trang
Tiểu Linh đứng một bên thấy biểu tỷ thất thủ liền xong vào.
- Tỷ phu hay là huynh tạm dùng vài viên loạn thần đan lúc đó người của đế viện tưởng huynh tu luyện quá mức nên bị tâm ma cắn trả trở thành điên điên khùng khùng nhất định bọn chúng sẽ không ép huynh tham gia di tích.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu nha đầu đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao bọn người Bạch phủ lại đồng ý để nàng dọn tới đây.
- Tiểu Linh huynh nhớ hình như hôm nay vẫn chưa chọc giận muội thì phải?
- Hừ, uổng công muội tìm cách giúp huynh.
Tiểu Linh nghe hắn nói hừ lạnh một tiếng, tức giận dặm chân quay mặt sang một bên.
- Thiên Hành chàng đừng trách Linh nhi, muội ấy cũng chỉ muốn tốt cho chàng mà thôi.
- Nàng yên tâm ta trước giờ luôn kính già yêu trẻ, mấy chuyện nhỏ này ta sẽ không để trong lòng.
- Huynh thật sự biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ sao?
Hắn nghe tiểu nha đầu nói lập tức gật đầu khẳng định.
- Tất nhiên nếu muội không tin đợi Ngọc Thanh sinh cho ta mấy tiểu bảo bảo lúc đó muội sẽ biết.
- Một lần có thể sinh được mấy tiểu bảo bảo?
- Hắc hắc muội không biết tỷ phu của muội rất lợi hại sao? Đừng nói là mấy đứa cho dù là mấy chục đứa cũng không thành vấn đề?
- Thật sao?
Tiểu Linh tiến lại gần bên cạnh Ngọc Thanh bàn tay khẽ sờ lấy bụng của biểu tỷ mình.
- Bụng của Thanh tỷ nhỏ như thế này thật sự có thể chứa được vài chục tiểu bảo?
- Đúng vậy chẳng lẽ muội chưa nghe Âu Cơ sinh trăm trứng sao?
- Oa như vậy chẳng phải là muội sẽ có rất nhiều cháu sao? Thanh tỷ khi nào tỷ mới sinh bảo bảo?
Ngọc Thanh bị hai người trước mặt làm cho ngượng đến chính mặt, chỉ có thể hung hăng trừng mắt một cái sao đó rời đi.
- Tỷ phu Thanh tỷ làm sao vậy?
- Ta cũng không biết, nói không chừng Thanh tỷ của muội thật sự có tiểu bảo bảo bị muội nói trúng nên mới đỏ mặt như vậy.
- Vậy sao? muội phải đi xem mới được.
Lý Thiên Hành nhìn con kì đà nhỏ rời đi liền quay sang Y Tiên.
- Tiên nhi ta có chuyện muốn nói riêng với nàng không biết được không?
Y Tiên khẽ gật đầu, hai người tiến vào phòng, Lý Thiên Hành đi phía sao thuận tay khóa luôn cửa để tránh bị tiểu nha đầu phá hôi.
- Lý công tử có chuyện gì muốn nói vời tiểu nữ?
- Nàng còn nhớ giao ước của chúng ta ở Bạch Vân môn không?
- Tiểu nữ vẫn nhớ.
- Bây giờ nàng đã có thể tu luyện xem như lời hứa trước kia của ta với nàng đã hoàn thành.
Lý Thiên Hành nói đến đây ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
- Nếu ta hủy đi giao ước lúc trước nàng có còn muốn ở lại đây hay không?
Y Tiên nhìn ánh mắt của nam nhân trước mặt trong lòng có chút bối rối, vẻ bình tĩnh thường ngày đã phai đi vài phần.
- Ân tình của công tử kiếp này Y Tiên không dám quên, trước khi chưa báo đáp tiểu nữ sẽ không rời đi.
- Nàng ở lại đây chỉ vì ân tình thôi sao?
Hắn nghe nàng nói trong lòng có chút thất vọng, từ lúc đến vương thành thời gian hai người ở chung cũng không nhiều mỗi lần gặp nhau đều bị tiểu nha đầu cản trở chẳng làm ăn được gì.
- Xem ra phải tìm cách đẩy nhanh tiến độ mới được.
Chỉ gần một tháng mà nàng đã sắp tiến vào trúc cơ nếu đợi thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ bị nàng áp chế đến lúc đó chỉ có thể nằm im chịu trận.
Lý Thiên Hành im lặng một lúc sao đó lấy ra túi trữ vật đưa cho nàng.
- Thứ này tặng cho nàng.
- Lý công tử linh thạch lần trước người đưa cho tiểu nữ vẫn còn khi nào dùng hết tiểu nữ sẽ thông báo cho công tử biết.
- Nàng đừng hiểu lầm đây không phải là linh thạch, mấy hôm trước ở vạn bảo các ta thấy nàng không chọn được gì nên đi vài vòng bên trong vương thành để tìm kiếm vài thứ, hi vọng nàng sẽ thích.
- Đa tạ ý tốt của công tử Y Tiên đã nhận quá nhiều ân tình của người những thứ này tiểu nữ thật sự không thể nhận được, công tử đem chúng tặng cho Thanh tỷ sẽ tốt hơn.
- Những thứ này chỉ khi ở trên người của nàng mới thật sự phát huy toàn bộ công dụng, Ngọc Thanh không thích hợp dùng chúng.
Hắn biết nữ nhân này không thích phàm vật liền lấy hàng ra cho nàng xem, thần thức vùa động trên tay đã xuất hiện một cây trâm cài.
Y Tiên vừa nhìn thấy trâm cài sắc mặt khẽ biến, từ trong linh hồn tỏa ra một cảm giác thân thiết mãnh liệt, đây là lần thứ hai nàng cảm nhận được loại cảm giác này lần trước chính là lúc gặp được tiên thạch.
- Đây là…
- Lần trước ta thấy nàng rất thích linh tủy nên ta đã đi tìm vài thứ có khí tức tương tự, mấy ngày này ta đã đi hết vương thành chỉ tìm được có nhiêu đây thôi.
Nàng nghe hắn nói trong lòng khẽ rung lên.
- Y Tiên thật sự không xứng để công tử tốn nhiều công sức như vậy.
- Trong lòng ta nàng quan trọng hơn những thứ này hàng vạn lần.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt chân thật nhìn nàng, hắn thật sự không có nói quá mấy món pháp bảo này làm sao có thể so với tiên thiên chi thể.
Y Tiên khẽ cuối đầu nàng không dám đối diện với ánh mắt đầy lực sát thương kia, bộ dáng vô cùng bối rối, trong lòng không hiểu sao lại có chút vui sướng lạ thường.
Lý Thiên Hành đi tới bên cạnh nàng dùng cây trâm cài xuyên qua mái tóc đen bóng, ánh sáng nhàn nhạt trên trâm làm nàng càng thêm thanh thuần, khánh thiết.
- Tiên nhi thứ này thật sự rất hợp với nàng.
Hắn nói xong liền dìu nàng đi tới trước gương, Y Tiên nhìn bản thân mình trong gương vẻ mặt thoáng kinh ngạc, so với lúc trước nàng đã khác đi vài phần, trâm cài trên tóc chẳng khác gì hoa thêu trên gấm, phượng nhảy trên cành càng nhìn càng yêu thích.
- Lý công tử đa tạ.
- Tiên nhi bây giờ chúng ta đã ở chung một nhà sao này gọi ta Thiên Hành là được.
- Ân.
- Mấy ngày nữa ta không ở đây nàng nhất định phải mang mấy thứ này bên người, trên những thứ này ta khắc trận pháp phòng ngự có thể đỡ được vài đòn công kích của nguyên anh cảnh.
- Y Tiên sẽ mang chúng bên người.
Hắn căn dặn nàng thêm vài chuyện sao đó rời đi nếu ở lại quá lâu tiểu nha đầu nhất định sẽ nghi ngờ.
Lý Thiên Hành lấy ra một bộ đạo bào màu đen, dùng thêm một viên tứ cấp dịch dung đan cải trang thành một lão đầu hướng vạn bảo các đi đến.
- Khách quan không biết người muốn mua thứ gì?
- Ta muốn gặp quản lý của các người.
- Không biết khách quan đã có hẹn trước không?
Lý Thiên Hành lấy ra một tấm kim thẻ, tên kia nhìn thấy lập tức trở nên cung kính.
- Mời đại nhân vào trong tiểu nhân sẽ lập tức đi thông báo.
Lý Thiên Hành ngồi trong phòng đợi một lúc thì Tống Tiền chạy tới, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
- Không biết hôm nay đại nhân đến bản các là có chuyện gì?
Tống Tiền nhìn hắc y nhân ngồi đối diện, từ bộ dáng bên ngoài cho thấy đây là một lão đầu.
- Lần này ta đi ngang qua Kim Tước vương quốc tình cờ nghe được chuyện di tích xuất hiện nên mới đến đây nhờ bản các cung cấp một ít thông tin.
- Là chuyện này sao? Thật ra lần này di tích xuất hiện quá đột ngột lại không ở gần vương thành nên bản các cũng không nắm được nhiều thông tin.
- Vậy sao?
Hắn nhìn bộ dáng của lão liền biết ngay lão đầu nay lại muốn chiếm tiện nghi của người khác.
- Vạn bảo các to lớn như vậy, khắp nơi đều có phân nhánh chỉ là một ít khoảng cách làm sao có thể làm khó được.
Lý Thiên Hành nói xong trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen, Tống Tiền vừa nhìn thấy liền biến sắc.
- Đại nhân nói không sai xin người đợi một chút để tiểu nhân sẽ đi kiểm tra.
Tống Tiền cho người đi kiểm tra, một lúc sao cửa phòng mở ra Ngọc Mị từ bên ngoài tiến vào.
- Tống lão vị đại nhân này chính là chủ nhân của địa lệnh sao?
- Vâng.
- Được rồi vị đại nhân này sẽ do ta tiếp đãi, ở đây không còn chuyện của lão nữa.
- Lão nô xin cáo lui.
Ngọc Mị liếc nhìn hắc y lão đầu vài lần khóe miệng khẽ cong lên.
- Đại nhân tiểu nữ nghe bọn họ nói ngài muốn tìm hiểu chuyện của di tích có đúng không?
- Không sai.
- Vậy là ngài cũng muốn tham gia di tích lần này sao?
- Đúng vậy.
Nàng ghe lão đồng ý liền chạy đến bên cạnh, giọng nói mang theo chút nũng nịu.
- Vậy thì tốt quá lần này Ngọc Mị cũng muốn tham gia di tích, không biết lão nhân gia người có thể dẫn tiểu nữ theo cùng không?
Lý Thiên Hành nhìn nữ nhân bên cạnh ánh mắt khó hiểu, không biết yêu nữ này lại muốn giở trò gì đây?
- Lão phu trước giờ chỉ thích độc lai độc vãng không muốn mang theo vướng bận bên người.
- Lão nhân gia yên tâm Ngọc Mị sẽ không làm vướng bận tay chân của người.
- Tỷ phu hay là huynh tạm dùng vài viên loạn thần đan lúc đó người của đế viện tưởng huynh tu luyện quá mức nên bị tâm ma cắn trả trở thành điên điên khùng khùng nhất định bọn chúng sẽ không ép huynh tham gia di tích.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu nha đầu đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao bọn người Bạch phủ lại đồng ý để nàng dọn tới đây.
- Tiểu Linh huynh nhớ hình như hôm nay vẫn chưa chọc giận muội thì phải?
- Hừ, uổng công muội tìm cách giúp huynh.
Tiểu Linh nghe hắn nói hừ lạnh một tiếng, tức giận dặm chân quay mặt sang một bên.
- Thiên Hành chàng đừng trách Linh nhi, muội ấy cũng chỉ muốn tốt cho chàng mà thôi.
- Nàng yên tâm ta trước giờ luôn kính già yêu trẻ, mấy chuyện nhỏ này ta sẽ không để trong lòng.
- Huynh thật sự biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ sao?
Hắn nghe tiểu nha đầu nói lập tức gật đầu khẳng định.
- Tất nhiên nếu muội không tin đợi Ngọc Thanh sinh cho ta mấy tiểu bảo bảo lúc đó muội sẽ biết.
- Một lần có thể sinh được mấy tiểu bảo bảo?
- Hắc hắc muội không biết tỷ phu của muội rất lợi hại sao? Đừng nói là mấy đứa cho dù là mấy chục đứa cũng không thành vấn đề?
- Thật sao?
Tiểu Linh tiến lại gần bên cạnh Ngọc Thanh bàn tay khẽ sờ lấy bụng của biểu tỷ mình.
- Bụng của Thanh tỷ nhỏ như thế này thật sự có thể chứa được vài chục tiểu bảo?
- Đúng vậy chẳng lẽ muội chưa nghe Âu Cơ sinh trăm trứng sao?
- Oa như vậy chẳng phải là muội sẽ có rất nhiều cháu sao? Thanh tỷ khi nào tỷ mới sinh bảo bảo?
Ngọc Thanh bị hai người trước mặt làm cho ngượng đến chính mặt, chỉ có thể hung hăng trừng mắt một cái sao đó rời đi.
- Tỷ phu Thanh tỷ làm sao vậy?
- Ta cũng không biết, nói không chừng Thanh tỷ của muội thật sự có tiểu bảo bảo bị muội nói trúng nên mới đỏ mặt như vậy.
- Vậy sao? muội phải đi xem mới được.
Lý Thiên Hành nhìn con kì đà nhỏ rời đi liền quay sang Y Tiên.
- Tiên nhi ta có chuyện muốn nói riêng với nàng không biết được không?
Y Tiên khẽ gật đầu, hai người tiến vào phòng, Lý Thiên Hành đi phía sao thuận tay khóa luôn cửa để tránh bị tiểu nha đầu phá hôi.
- Lý công tử có chuyện gì muốn nói vời tiểu nữ?
- Nàng còn nhớ giao ước của chúng ta ở Bạch Vân môn không?
- Tiểu nữ vẫn nhớ.
- Bây giờ nàng đã có thể tu luyện xem như lời hứa trước kia của ta với nàng đã hoàn thành.
Lý Thiên Hành nói đến đây ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
- Nếu ta hủy đi giao ước lúc trước nàng có còn muốn ở lại đây hay không?
Y Tiên nhìn ánh mắt của nam nhân trước mặt trong lòng có chút bối rối, vẻ bình tĩnh thường ngày đã phai đi vài phần.
- Ân tình của công tử kiếp này Y Tiên không dám quên, trước khi chưa báo đáp tiểu nữ sẽ không rời đi.
- Nàng ở lại đây chỉ vì ân tình thôi sao?
Hắn nghe nàng nói trong lòng có chút thất vọng, từ lúc đến vương thành thời gian hai người ở chung cũng không nhiều mỗi lần gặp nhau đều bị tiểu nha đầu cản trở chẳng làm ăn được gì.
- Xem ra phải tìm cách đẩy nhanh tiến độ mới được.
Chỉ gần một tháng mà nàng đã sắp tiến vào trúc cơ nếu đợi thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ bị nàng áp chế đến lúc đó chỉ có thể nằm im chịu trận.
Lý Thiên Hành im lặng một lúc sao đó lấy ra túi trữ vật đưa cho nàng.
- Thứ này tặng cho nàng.
- Lý công tử linh thạch lần trước người đưa cho tiểu nữ vẫn còn khi nào dùng hết tiểu nữ sẽ thông báo cho công tử biết.
- Nàng đừng hiểu lầm đây không phải là linh thạch, mấy hôm trước ở vạn bảo các ta thấy nàng không chọn được gì nên đi vài vòng bên trong vương thành để tìm kiếm vài thứ, hi vọng nàng sẽ thích.
- Đa tạ ý tốt của công tử Y Tiên đã nhận quá nhiều ân tình của người những thứ này tiểu nữ thật sự không thể nhận được, công tử đem chúng tặng cho Thanh tỷ sẽ tốt hơn.
- Những thứ này chỉ khi ở trên người của nàng mới thật sự phát huy toàn bộ công dụng, Ngọc Thanh không thích hợp dùng chúng.
Hắn biết nữ nhân này không thích phàm vật liền lấy hàng ra cho nàng xem, thần thức vùa động trên tay đã xuất hiện một cây trâm cài.
Y Tiên vừa nhìn thấy trâm cài sắc mặt khẽ biến, từ trong linh hồn tỏa ra một cảm giác thân thiết mãnh liệt, đây là lần thứ hai nàng cảm nhận được loại cảm giác này lần trước chính là lúc gặp được tiên thạch.
- Đây là…
- Lần trước ta thấy nàng rất thích linh tủy nên ta đã đi tìm vài thứ có khí tức tương tự, mấy ngày này ta đã đi hết vương thành chỉ tìm được có nhiêu đây thôi.
Nàng nghe hắn nói trong lòng khẽ rung lên.
- Y Tiên thật sự không xứng để công tử tốn nhiều công sức như vậy.
- Trong lòng ta nàng quan trọng hơn những thứ này hàng vạn lần.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt chân thật nhìn nàng, hắn thật sự không có nói quá mấy món pháp bảo này làm sao có thể so với tiên thiên chi thể.
Y Tiên khẽ cuối đầu nàng không dám đối diện với ánh mắt đầy lực sát thương kia, bộ dáng vô cùng bối rối, trong lòng không hiểu sao lại có chút vui sướng lạ thường.
Lý Thiên Hành đi tới bên cạnh nàng dùng cây trâm cài xuyên qua mái tóc đen bóng, ánh sáng nhàn nhạt trên trâm làm nàng càng thêm thanh thuần, khánh thiết.
- Tiên nhi thứ này thật sự rất hợp với nàng.
Hắn nói xong liền dìu nàng đi tới trước gương, Y Tiên nhìn bản thân mình trong gương vẻ mặt thoáng kinh ngạc, so với lúc trước nàng đã khác đi vài phần, trâm cài trên tóc chẳng khác gì hoa thêu trên gấm, phượng nhảy trên cành càng nhìn càng yêu thích.
- Lý công tử đa tạ.
- Tiên nhi bây giờ chúng ta đã ở chung một nhà sao này gọi ta Thiên Hành là được.
- Ân.
- Mấy ngày nữa ta không ở đây nàng nhất định phải mang mấy thứ này bên người, trên những thứ này ta khắc trận pháp phòng ngự có thể đỡ được vài đòn công kích của nguyên anh cảnh.
- Y Tiên sẽ mang chúng bên người.
Hắn căn dặn nàng thêm vài chuyện sao đó rời đi nếu ở lại quá lâu tiểu nha đầu nhất định sẽ nghi ngờ.
Lý Thiên Hành lấy ra một bộ đạo bào màu đen, dùng thêm một viên tứ cấp dịch dung đan cải trang thành một lão đầu hướng vạn bảo các đi đến.
- Khách quan không biết người muốn mua thứ gì?
- Ta muốn gặp quản lý của các người.
- Không biết khách quan đã có hẹn trước không?
Lý Thiên Hành lấy ra một tấm kim thẻ, tên kia nhìn thấy lập tức trở nên cung kính.
- Mời đại nhân vào trong tiểu nhân sẽ lập tức đi thông báo.
Lý Thiên Hành ngồi trong phòng đợi một lúc thì Tống Tiền chạy tới, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
- Không biết hôm nay đại nhân đến bản các là có chuyện gì?
Tống Tiền nhìn hắc y nhân ngồi đối diện, từ bộ dáng bên ngoài cho thấy đây là một lão đầu.
- Lần này ta đi ngang qua Kim Tước vương quốc tình cờ nghe được chuyện di tích xuất hiện nên mới đến đây nhờ bản các cung cấp một ít thông tin.
- Là chuyện này sao? Thật ra lần này di tích xuất hiện quá đột ngột lại không ở gần vương thành nên bản các cũng không nắm được nhiều thông tin.
- Vậy sao?
Hắn nhìn bộ dáng của lão liền biết ngay lão đầu nay lại muốn chiếm tiện nghi của người khác.
- Vạn bảo các to lớn như vậy, khắp nơi đều có phân nhánh chỉ là một ít khoảng cách làm sao có thể làm khó được.
Lý Thiên Hành nói xong trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen, Tống Tiền vừa nhìn thấy liền biến sắc.
- Đại nhân nói không sai xin người đợi một chút để tiểu nhân sẽ đi kiểm tra.
Tống Tiền cho người đi kiểm tra, một lúc sao cửa phòng mở ra Ngọc Mị từ bên ngoài tiến vào.
- Tống lão vị đại nhân này chính là chủ nhân của địa lệnh sao?
- Vâng.
- Được rồi vị đại nhân này sẽ do ta tiếp đãi, ở đây không còn chuyện của lão nữa.
- Lão nô xin cáo lui.
Ngọc Mị liếc nhìn hắc y lão đầu vài lần khóe miệng khẽ cong lên.
- Đại nhân tiểu nữ nghe bọn họ nói ngài muốn tìm hiểu chuyện của di tích có đúng không?
- Không sai.
- Vậy là ngài cũng muốn tham gia di tích lần này sao?
- Đúng vậy.
Nàng ghe lão đồng ý liền chạy đến bên cạnh, giọng nói mang theo chút nũng nịu.
- Vậy thì tốt quá lần này Ngọc Mị cũng muốn tham gia di tích, không biết lão nhân gia người có thể dẫn tiểu nữ theo cùng không?
Lý Thiên Hành nhìn nữ nhân bên cạnh ánh mắt khó hiểu, không biết yêu nữ này lại muốn giở trò gì đây?
- Lão phu trước giờ chỉ thích độc lai độc vãng không muốn mang theo vướng bận bên người.
- Lão nhân gia yên tâm Ngọc Mị sẽ không làm vướng bận tay chân của người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook