Vô Thiên Đế
-
Chương 110: Di tích
- Tiểu tử thứ này chỉ là một nữa binh khí, chỉ cần tìm được hỏa đao ghép vào sẽ tạo ra một món thiên cấp binh khí.
Hắn ngồi đợi được một lúc cuối cùng buổi đấu giá cũng kết thúc, Băng đao được một tên nào đó dùng 500 vạn linh thạch mua mất.
- Lần này kiếm cũng không ít.
Nếu như trừ đi chi phí cây trâm với chiếc vòng tay còn có 30 vạn linh thạch lúc trước hắn nợ thì vẫn còn hơn 400 vạn thượng phẩm linh thạch, chỉ tiếc một điều là Y Tiên lại không nhìn được món nào vừa mắt.
- Sư phụ bên trong tiên tháp có binh khí nào dùng để phòng ngự hay tấn công không?
- Người muốn lấy cho nha đầu kia sao?
- Đúng vậy, dù sao bây giờ nàng đã tu luyện được cũng nên tìm vài bộ công pháp, binh khí để nàng luyện tập.
- Được rồi, ta sẽ tìm vài thứ thích hợp cho nha đầu đó.
- Làm phiền sư phụ.
Đúng lúc này của phòng mở ra Ngọc Mị từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quyến rủ đảo qua một vòng thoáng dừng lại trên chiếc trâm cày tóc của Ngọc Thanh.
- Lý công tử ra tay đúng là hào phóng, Ngọc Mị thật sự có chút gen tị với Ngọc Thanh tiểu thư.
- Chỉ là một món quà nhỏ không đáng nhắc đến, chỉ cần Ngọc Mị tiên tử mở lời tài tử trong vương thành sẽ xếp thành hàng để chờ đợi.
Ngọc Mị nghe hắn nói khẽ mỉm cười, ánh mắt phong tình vạn chủng khẽ liếc một cái.
- Không biết trong đó có Lý công tử không?
- Chuyện này…
Lý Thiên Hành đột nhiên cảm thấy sao lưng lạnh ngắt, miệng vừa há ra lập tức đóng lại.
Ngọc Mị nhìn bộ dáng của hắn trong lòng cảm thấy buồn cười, nàng lấy ra một tấm thẻ đặt vào trong tay hắn.
- Đây là linh thạch của công tử, Ngọc Mị thay mặt vạn bảo các xin đa tạ hai viên đan dược của người, ân tình này Ngọc Mị sẽ báo đáp nhất định làm cho công tử thỏa mãng.
Lý Thiên Hành cảm nhân có thứ gì đó vừa mềm vừa mịn vừa đụng vào hắn, một hương thơm thoáng qua làm cho lòng người say đắm như chìm vào bể rượu, lạc trôi đến chân trời nào đó.
- Hừ, người ta đã đi rồi huynh còn đứng ngây ra đó làm gì?
Tiểu Linh tức giận đá chân hắn một cái sao đó chạy đi, hai nàng còn lại cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn.
- Không biết lần này lại bị cấm túc bao lâu.
Lý Thiên Hành đi theo sao mấy nàng về biệt viện, suốt đường đi hắn cảm giác vô cùng khó chịu, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn.
- Lão tử đi theo lão bà của mình có gì đáng nhìn sao?
Hắn vừa về tới biệt viện đã thấy Lý Mục đang đứng đợi trước cửa.
- Đúng lúc đang có chuyện muốn hỏi tên này.
Lý Mục nhìn thấy hắn liền hưng phấn tiến đến chào hỏi.
- Bạch tiểu thư, Ngọc tiểu thư vị cô nương này không biết xưng hô thế nào?
- Liên quan gì đến người?
Tiểu Linh trừng mắt nhìn Lý Mục, giọng nói vô cùng khó chịu.
- Người đến đây để làm gì?
- Ta có chuyện muốn nói với Lý Thiên Hành.
- Người tìm tỷ phu ta làm gì?
- Viện trưởng nhờ ta đến thông báo cho hắn vài chuyện.
- Thật không?
- Thật.
Tiểu Linh nhìn bộ dáng thành thật của hắn gật đầu cho qua.
- Tỷ phu của ta đang ở phía sao, người đến đó mà hỏi.
Tiểu nha đầu vừa nói xong liền kéo theo Ngọc Thanh, Y Tiên vào trong.
- Viện trưởng tìm ta có chuyện gì?
- Ta cũng không rõ, nghe nói sáng mai toàn bộ kim đan bên trong học viện đều phải tập trung lại, chắc là có chuyện quan trọng cần thông báo.
- Bên trong học viện còn có chuyện mà Lý Mục người không biết sao?
- Ta chỉ để ý mấy chuyện quan trọng những chuyện như thế làm sao biết được, này nữ tử lúc nãy đi cùng với Ngọc Thanh là ai vậy? tuy dung mạo không bằng hai nàng nhưng khí chất đúng là cực phẩm.
Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt sáng rực của Lý Mục, vẻ mặt lập tức đề phòng.
- Lý Mục ta cảnh cáo người nếu như tiểu tử người dám có chủ ý với Y Tiên cho dù ta liều mạng cũng phải cưa đổ Như Vân của người.
- Người yên tâm nếu là hàng của huynh đệ ta sẽ không đụng đến, không biết Y Tiên có vị tỷ muội nào hay không?
- Tỷ muội? hình như nàng vừa nhận Tiểu Linh làm muội muội thì phải? còn cần ta giới thiệu không?
- Không cần, bây giờ ta có việc bận phải đi trước, mai gặp lại.
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục chạy đi sắc mặt có chút ngạc nhiên.
- Không gờ tiểu tử này lại sợ tiểu nha đầu như vậy?
Vạn bảo các.
- Tống lão chuyện di tích lần này đã điều tra tới đâu rồi?
- Theo như lão nô điều tra thì di tích lần này có thể là của một vị luyện hư cảnh.
- Có tra được những thế lực nào sẽ tiến vào không?
- Các thế lực lớn ở đế đô đều phái người đến, bên phía Ma môn cũng có động tĩnh.
- Vậy đế tộc thì sao?
- Vẫn chưa có tin tức.
Ngọc Mị nhíu mày, ánh mắt liên tục biến đổi.
- Nữ nhân kia tại sao vẫn chưa có hành động?
Nàng suy nghĩ một lúc khẽ lắc đầu xoay người nhìn Tống Tiền.
- Người của đế viện đã tới chưa?
- Bọn họ chỉ vừa mới đến, lần này là do đích thân Tần Phong dẫn đầu.
- Tần Phong nhất định sẽ mang theo người của hoàng gia học viện tiến vào di tích, Tống lão giúp ta chọn một số ám vệ lần này có thể ta sẽ xuất thành một thời gian.
- Tiểu thư có cần thông báo cho các chủ biết hay không?
- Chuyện này để ta thông báo là được, lão không cần quan tâm.
- Lão nô hiểu.
Ngọc Mị nhìn Tống Tiền rời đi, đôi môi quyến rũ khẽ cong, bên trong ánh mắt yêu mị hiện lên chút hưng phấn.
Sáng hôm sao Lý Thiên Hành chạy đến học viện, hắn vừa tiến vào lập tức nhìn thấy mấy trăm người đang đứng xếp hàng trong sân.
- Hôm nay nhìn như đâu phải đầu tuần, tại sao lại có chào cờ?
Hắn kiếm một chỗ chui vào, ánh mắt liên tục đảo xung quanh, trên kháng đài lão viện trưởng đang ngồi ở giữa, bên cạnh còn có mấy lão phó viện trưởng, ngoại trừ lão boos của tàn thư các thì tất cả đại nhân vật của học viện đều đã tập trung ở đây.
Đúng lúc này một đoàn người tiến vào dẫn đầu là một thanh niên khoảng 20, anh tuấn tiêu soái, bộ dáng bất phàm vừa nhìn đã biết không phải thường nhân, phía sao có hơn 20 thanh niên tất cả đều có tu vi đạt tới nguyên anh kì.
- Tần Phong tham kiến Lãnh viện trưởng.
- Không cần đa lễ.
Hai người chào hỏi nhau vài câu, Tần Phong liếc nhìn mấy trăm người đứng bên dưới vẻ mặt hài lòng.
- Nhân tài của học viện đúng thật là không ít, đại hội lần sao nhất định sẽ có cơ hội.
- Tiểu hữu quá lời, di tích lần này vô cùng hung hiểm hi vọng tiểu hữu có thể thay học viện bảo vệ bọn chúng.
- Viện trưởng yên tâm, Tần Phong sẽ cố gắn hết sức.
Lãnh Ngạo Nhân gật đầu, vẻ mặt có chút miễn cưỡng, ánh mắt nhìn đám học đồ của mình.
- Kim Tước vương quốc vừa xuất hiện một di tích, hôm nay học viện chọn ra 50 đệ tử tiến vào bên trong, lần này sẽ do người của đế viện dẫn đội.
Tần Phong nghe Lãnh viện trưởng nói xong liền bắt đầu tuyển người, đầu tiên kiểm tra tu vi sao đó là điểm cống hiến, thành tích của từng người.
- Mời mọi người lấy ngọc bài của mình ra, sao khi công bố danh sách những người được chọn nếu vị đồng học nào muốn tham gia di tích chỉ cần đánh bại những người trong danh sách sẽ chiếm được vị trí.
Tần Phong nhìn mấy trăm ngọc bài trước mặt khẽ gật đầu với mấy tên xung quanh.
- Mọi người tạm thời giả tán, hai canh giờ sao tập trung tại luyện vũ đường.
Lý Thiên Hành nhìn mọi người rời đi lập tức chạy đi tìm Lý Mục, lần này người của đế viện cũng đến chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, bây giờ hắn phải đi tìm hiểu tình hình.
- Tiểu tử có mấy luồn sát khí đang hướng tới.
Lý Thiên Hành lập tức dừng lại, ánh mắt liếc nhìn xung quanh cuối cùng phát hiện ra một đám người đang đi về phía hắn.
- Người là Lý Thiên Hành?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Thanh niên đi đầu quan sát Lý Thiên Hành vài lần, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
- Ta là Triệu Minh, tốt nhất người nên cẩn thận.
Triệu Minh nói xong liền xoay người rời đi, Lý Thiên Hành nhìn đám người phía trước sắc mặt có chút kinh ngạc.
- Tên này tử tế thật, trước khi ra tay còn nhắc đối phương phải đề phòng.
- Hắn không phải tử tế mà là không để người ở trong mắt.
- Chỉ là một tên kim đan cảnh thôi, đệ tử dùng một chân cũng có thể giẫm chết hắn.
- Thật sao, ta nhớ không lầm mấy hôm trước có một tên tiểu tử bị một tiểu nha đầu kim đan cảnh đánh đến không dám mở miệng.
Hắn ghe lão đầu nói trong lòng chợt nhớ đến băng sơn ngự tỷ.
- Đúng rồi tại sao nàng lại không có ở đây? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Lý Thiên hành tính qua một chút vẫn còn đủ thời gian lập tức chạy đến chỗ của Hàn Tuyết, hắn vừa tiến vào biệt viện đã bị chặn lại.
- Lý đạo hữu Hàn Tuyết lão sư đang bế quan tạm thời đạo hữu không thể tiến vào.
- Bế quan? Không lẽ lão sư muốn đột phá nguyên anh kì?
- Đúng vậy.
Hắn nghe nàng nói liền thở phào một hơi, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến.
- Nếu nàng tiến vào nguyên anh vậy kế hoạch dùng đan dược đẫy ngã ngự tỷ của lão tử chẳng phải phá sản?
Bây giờ cảnh giới của hắn chỉ là kim đan kì nhưng có linh hỏa trợ giúp nên có thể luyện chế được tứ cấp đan dược, mấy hôm trước hắn vừa luyện chế xong mấy viên ẩn linh đan hi vọng chiếm được chút tiện nghi của ngự tỷ không ngờ nàng lại bế quan đột phá vào lúc này.
- Sư phụ có cách nào giúp đệ tử tăng nhanh tu vi không?
- Tạm thời chỉ có hai cách một cách nhanh một cách cực nhanh tiểu tử người muốn chọn cách nào?
Hắn nghe lão nói hai mắt lóe lên ánh sáng của hi vọng.
- Tất nhiên là cách cực nhanh.
- Bên trong giới chỉ vẫn còn một viên phách địa châu, sao khi người thăng thiên ta sẽ tìm một tên trên tiên giới giúp người đoạt xá, đến lúc đó người dùng tiên khí để tu luyện tốc độ ít nhất tăng lên gấp đôi.
- ẶC, vậy còn cách thứ hai?
- Tiến vào hoành đoạn sơn mạch ta có thể bảo đảm trong vòng nữa năm người nhất định tiến vào nguyên anh.
Lý Thiên Hành vừa đi vừa suy nghĩ, tiến vào Hoành đoạn sơn mạch cũng là một cách tốt.
- Sao khi tiến vào di tích có lẽ lão tử nên đến đó nghĩ dưỡng một thời gian.
Hắn ngồi đợi được một lúc cuối cùng buổi đấu giá cũng kết thúc, Băng đao được một tên nào đó dùng 500 vạn linh thạch mua mất.
- Lần này kiếm cũng không ít.
Nếu như trừ đi chi phí cây trâm với chiếc vòng tay còn có 30 vạn linh thạch lúc trước hắn nợ thì vẫn còn hơn 400 vạn thượng phẩm linh thạch, chỉ tiếc một điều là Y Tiên lại không nhìn được món nào vừa mắt.
- Sư phụ bên trong tiên tháp có binh khí nào dùng để phòng ngự hay tấn công không?
- Người muốn lấy cho nha đầu kia sao?
- Đúng vậy, dù sao bây giờ nàng đã tu luyện được cũng nên tìm vài bộ công pháp, binh khí để nàng luyện tập.
- Được rồi, ta sẽ tìm vài thứ thích hợp cho nha đầu đó.
- Làm phiền sư phụ.
Đúng lúc này của phòng mở ra Ngọc Mị từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quyến rủ đảo qua một vòng thoáng dừng lại trên chiếc trâm cày tóc của Ngọc Thanh.
- Lý công tử ra tay đúng là hào phóng, Ngọc Mị thật sự có chút gen tị với Ngọc Thanh tiểu thư.
- Chỉ là một món quà nhỏ không đáng nhắc đến, chỉ cần Ngọc Mị tiên tử mở lời tài tử trong vương thành sẽ xếp thành hàng để chờ đợi.
Ngọc Mị nghe hắn nói khẽ mỉm cười, ánh mắt phong tình vạn chủng khẽ liếc một cái.
- Không biết trong đó có Lý công tử không?
- Chuyện này…
Lý Thiên Hành đột nhiên cảm thấy sao lưng lạnh ngắt, miệng vừa há ra lập tức đóng lại.
Ngọc Mị nhìn bộ dáng của hắn trong lòng cảm thấy buồn cười, nàng lấy ra một tấm thẻ đặt vào trong tay hắn.
- Đây là linh thạch của công tử, Ngọc Mị thay mặt vạn bảo các xin đa tạ hai viên đan dược của người, ân tình này Ngọc Mị sẽ báo đáp nhất định làm cho công tử thỏa mãng.
Lý Thiên Hành cảm nhân có thứ gì đó vừa mềm vừa mịn vừa đụng vào hắn, một hương thơm thoáng qua làm cho lòng người say đắm như chìm vào bể rượu, lạc trôi đến chân trời nào đó.
- Hừ, người ta đã đi rồi huynh còn đứng ngây ra đó làm gì?
Tiểu Linh tức giận đá chân hắn một cái sao đó chạy đi, hai nàng còn lại cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn.
- Không biết lần này lại bị cấm túc bao lâu.
Lý Thiên Hành đi theo sao mấy nàng về biệt viện, suốt đường đi hắn cảm giác vô cùng khó chịu, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn.
- Lão tử đi theo lão bà của mình có gì đáng nhìn sao?
Hắn vừa về tới biệt viện đã thấy Lý Mục đang đứng đợi trước cửa.
- Đúng lúc đang có chuyện muốn hỏi tên này.
Lý Mục nhìn thấy hắn liền hưng phấn tiến đến chào hỏi.
- Bạch tiểu thư, Ngọc tiểu thư vị cô nương này không biết xưng hô thế nào?
- Liên quan gì đến người?
Tiểu Linh trừng mắt nhìn Lý Mục, giọng nói vô cùng khó chịu.
- Người đến đây để làm gì?
- Ta có chuyện muốn nói với Lý Thiên Hành.
- Người tìm tỷ phu ta làm gì?
- Viện trưởng nhờ ta đến thông báo cho hắn vài chuyện.
- Thật không?
- Thật.
Tiểu Linh nhìn bộ dáng thành thật của hắn gật đầu cho qua.
- Tỷ phu của ta đang ở phía sao, người đến đó mà hỏi.
Tiểu nha đầu vừa nói xong liền kéo theo Ngọc Thanh, Y Tiên vào trong.
- Viện trưởng tìm ta có chuyện gì?
- Ta cũng không rõ, nghe nói sáng mai toàn bộ kim đan bên trong học viện đều phải tập trung lại, chắc là có chuyện quan trọng cần thông báo.
- Bên trong học viện còn có chuyện mà Lý Mục người không biết sao?
- Ta chỉ để ý mấy chuyện quan trọng những chuyện như thế làm sao biết được, này nữ tử lúc nãy đi cùng với Ngọc Thanh là ai vậy? tuy dung mạo không bằng hai nàng nhưng khí chất đúng là cực phẩm.
Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt sáng rực của Lý Mục, vẻ mặt lập tức đề phòng.
- Lý Mục ta cảnh cáo người nếu như tiểu tử người dám có chủ ý với Y Tiên cho dù ta liều mạng cũng phải cưa đổ Như Vân của người.
- Người yên tâm nếu là hàng của huynh đệ ta sẽ không đụng đến, không biết Y Tiên có vị tỷ muội nào hay không?
- Tỷ muội? hình như nàng vừa nhận Tiểu Linh làm muội muội thì phải? còn cần ta giới thiệu không?
- Không cần, bây giờ ta có việc bận phải đi trước, mai gặp lại.
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục chạy đi sắc mặt có chút ngạc nhiên.
- Không gờ tiểu tử này lại sợ tiểu nha đầu như vậy?
Vạn bảo các.
- Tống lão chuyện di tích lần này đã điều tra tới đâu rồi?
- Theo như lão nô điều tra thì di tích lần này có thể là của một vị luyện hư cảnh.
- Có tra được những thế lực nào sẽ tiến vào không?
- Các thế lực lớn ở đế đô đều phái người đến, bên phía Ma môn cũng có động tĩnh.
- Vậy đế tộc thì sao?
- Vẫn chưa có tin tức.
Ngọc Mị nhíu mày, ánh mắt liên tục biến đổi.
- Nữ nhân kia tại sao vẫn chưa có hành động?
Nàng suy nghĩ một lúc khẽ lắc đầu xoay người nhìn Tống Tiền.
- Người của đế viện đã tới chưa?
- Bọn họ chỉ vừa mới đến, lần này là do đích thân Tần Phong dẫn đầu.
- Tần Phong nhất định sẽ mang theo người của hoàng gia học viện tiến vào di tích, Tống lão giúp ta chọn một số ám vệ lần này có thể ta sẽ xuất thành một thời gian.
- Tiểu thư có cần thông báo cho các chủ biết hay không?
- Chuyện này để ta thông báo là được, lão không cần quan tâm.
- Lão nô hiểu.
Ngọc Mị nhìn Tống Tiền rời đi, đôi môi quyến rũ khẽ cong, bên trong ánh mắt yêu mị hiện lên chút hưng phấn.
Sáng hôm sao Lý Thiên Hành chạy đến học viện, hắn vừa tiến vào lập tức nhìn thấy mấy trăm người đang đứng xếp hàng trong sân.
- Hôm nay nhìn như đâu phải đầu tuần, tại sao lại có chào cờ?
Hắn kiếm một chỗ chui vào, ánh mắt liên tục đảo xung quanh, trên kháng đài lão viện trưởng đang ngồi ở giữa, bên cạnh còn có mấy lão phó viện trưởng, ngoại trừ lão boos của tàn thư các thì tất cả đại nhân vật của học viện đều đã tập trung ở đây.
Đúng lúc này một đoàn người tiến vào dẫn đầu là một thanh niên khoảng 20, anh tuấn tiêu soái, bộ dáng bất phàm vừa nhìn đã biết không phải thường nhân, phía sao có hơn 20 thanh niên tất cả đều có tu vi đạt tới nguyên anh kì.
- Tần Phong tham kiến Lãnh viện trưởng.
- Không cần đa lễ.
Hai người chào hỏi nhau vài câu, Tần Phong liếc nhìn mấy trăm người đứng bên dưới vẻ mặt hài lòng.
- Nhân tài của học viện đúng thật là không ít, đại hội lần sao nhất định sẽ có cơ hội.
- Tiểu hữu quá lời, di tích lần này vô cùng hung hiểm hi vọng tiểu hữu có thể thay học viện bảo vệ bọn chúng.
- Viện trưởng yên tâm, Tần Phong sẽ cố gắn hết sức.
Lãnh Ngạo Nhân gật đầu, vẻ mặt có chút miễn cưỡng, ánh mắt nhìn đám học đồ của mình.
- Kim Tước vương quốc vừa xuất hiện một di tích, hôm nay học viện chọn ra 50 đệ tử tiến vào bên trong, lần này sẽ do người của đế viện dẫn đội.
Tần Phong nghe Lãnh viện trưởng nói xong liền bắt đầu tuyển người, đầu tiên kiểm tra tu vi sao đó là điểm cống hiến, thành tích của từng người.
- Mời mọi người lấy ngọc bài của mình ra, sao khi công bố danh sách những người được chọn nếu vị đồng học nào muốn tham gia di tích chỉ cần đánh bại những người trong danh sách sẽ chiếm được vị trí.
Tần Phong nhìn mấy trăm ngọc bài trước mặt khẽ gật đầu với mấy tên xung quanh.
- Mọi người tạm thời giả tán, hai canh giờ sao tập trung tại luyện vũ đường.
Lý Thiên Hành nhìn mọi người rời đi lập tức chạy đi tìm Lý Mục, lần này người của đế viện cũng đến chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, bây giờ hắn phải đi tìm hiểu tình hình.
- Tiểu tử có mấy luồn sát khí đang hướng tới.
Lý Thiên Hành lập tức dừng lại, ánh mắt liếc nhìn xung quanh cuối cùng phát hiện ra một đám người đang đi về phía hắn.
- Người là Lý Thiên Hành?
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Thanh niên đi đầu quan sát Lý Thiên Hành vài lần, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
- Ta là Triệu Minh, tốt nhất người nên cẩn thận.
Triệu Minh nói xong liền xoay người rời đi, Lý Thiên Hành nhìn đám người phía trước sắc mặt có chút kinh ngạc.
- Tên này tử tế thật, trước khi ra tay còn nhắc đối phương phải đề phòng.
- Hắn không phải tử tế mà là không để người ở trong mắt.
- Chỉ là một tên kim đan cảnh thôi, đệ tử dùng một chân cũng có thể giẫm chết hắn.
- Thật sao, ta nhớ không lầm mấy hôm trước có một tên tiểu tử bị một tiểu nha đầu kim đan cảnh đánh đến không dám mở miệng.
Hắn ghe lão đầu nói trong lòng chợt nhớ đến băng sơn ngự tỷ.
- Đúng rồi tại sao nàng lại không có ở đây? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Lý Thiên hành tính qua một chút vẫn còn đủ thời gian lập tức chạy đến chỗ của Hàn Tuyết, hắn vừa tiến vào biệt viện đã bị chặn lại.
- Lý đạo hữu Hàn Tuyết lão sư đang bế quan tạm thời đạo hữu không thể tiến vào.
- Bế quan? Không lẽ lão sư muốn đột phá nguyên anh kì?
- Đúng vậy.
Hắn nghe nàng nói liền thở phào một hơi, đột nhiên sắc mặt hắn đại biến.
- Nếu nàng tiến vào nguyên anh vậy kế hoạch dùng đan dược đẫy ngã ngự tỷ của lão tử chẳng phải phá sản?
Bây giờ cảnh giới của hắn chỉ là kim đan kì nhưng có linh hỏa trợ giúp nên có thể luyện chế được tứ cấp đan dược, mấy hôm trước hắn vừa luyện chế xong mấy viên ẩn linh đan hi vọng chiếm được chút tiện nghi của ngự tỷ không ngờ nàng lại bế quan đột phá vào lúc này.
- Sư phụ có cách nào giúp đệ tử tăng nhanh tu vi không?
- Tạm thời chỉ có hai cách một cách nhanh một cách cực nhanh tiểu tử người muốn chọn cách nào?
Hắn nghe lão nói hai mắt lóe lên ánh sáng của hi vọng.
- Tất nhiên là cách cực nhanh.
- Bên trong giới chỉ vẫn còn một viên phách địa châu, sao khi người thăng thiên ta sẽ tìm một tên trên tiên giới giúp người đoạt xá, đến lúc đó người dùng tiên khí để tu luyện tốc độ ít nhất tăng lên gấp đôi.
- ẶC, vậy còn cách thứ hai?
- Tiến vào hoành đoạn sơn mạch ta có thể bảo đảm trong vòng nữa năm người nhất định tiến vào nguyên anh.
Lý Thiên Hành vừa đi vừa suy nghĩ, tiến vào Hoành đoạn sơn mạch cũng là một cách tốt.
- Sao khi tiến vào di tích có lẽ lão tử nên đến đó nghĩ dưỡng một thời gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook