Võ Thành Ti
-
Chương 2
- " Thả những vị khách kia ra, niêm phong Liễu Xuân lâu, đêm nay bản quan muốn ở đây một đêm."
- " Nơi này là thanh lâu, Dịch đại nhân từ trước đến nay luôn chính trực, sao có thể...." nghe Dịch Thiên muốn ở đây, Liễu Như Hoàn dường như muốn ngăn cản.
Thuộc hạ thân cận Dịch Phong bên cạnh lại lên tiếng.
- " Bà nói vậy là không muốn hợp tác với quan phủ à? Nơi này chính là hiện trường vụ án, mỗi ngóc ngách đều có thể có chứng cứ.
Đại nhân nhà ta ở đây một đêm, chính là để điều tra chứng cứ. Bà lại ăn nói khó nghe như vậy, chẳng lẽ đang che giấu điều gì sao?"
Tú bà vội vàng thanh minh
- " Không! Không phải! Chuyện này! Ha ha! Chuyện này là do tôi quá ngu dốt nông cạn. Dịch Đại Nhân xin đừng trách tội."
Nói xong tú bà liền cho người dọn dẹp một căn phòng thượng hạng. Để Dịch Thiên qua đêm, đám đông bên ngoài cũng dần giải tán. Liễu Xuân Lâu cũng trở nên yên lặng hơn thường ngày.
Dịch Thiên lệnh cho toàn bộ người của Võ Thành ti lui về hết, chỉ để hắn ở lại một mình.
Nửa đêm, bên ngoài phòng của Dịch Thiên có tiếng động, sau đó cánh cửa khẽ mở ra một làn mê hương được thổi vào. Một lúc lâu sau, người bên ngoài mới rời đi.
Đúng lúc này Dịch Thiên đột nhiên mở mắt, cũng lén lút theo sau người đó. Người này ra khỏi Liễu Xuân lâu bằng cửa phụ, sau đó xách theo tay nải ra ngoài. Bộ dạng lén lút này trông rất khả nghi.
Dịch Thiên phải xem người này có thể đưa mình đi tìm hung thủ hay không. Nhưng dường như kẻ đó chỉ có ý định bỏ trốn, bởi vì hắn liên tục thì không ngừng nghỉ tới cổng thành.
Dịch Thiên lập tức dùng khí công bay tới chặn đường kẻ kia. Khi đứng trước mặt, cuối cùng Dịch Thiên cũng biết, kẻ Hạ mê Hương với mình, dùng áo đen che kín mít hóa ra lại là một nữ nhân.
Hơn nữa nếu Dịch Thiên đoán không sai, đây chính là tú bà Liễu Như Hoàn. Quả nhiên sau khi khống chế tháo khăn trùm thì đúng là bà ta thật.
- " Tú bà đây là muốn bỏ trốn à?"
- " Không.... Không có. Dịch đại nhân! Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi."
- " Đi dạo! Có ai đi dạo lại mang theo tay nải không? Có ai lại đi dạo ở cổng thành vào ban đêm chứ. Lẽ nào bà không biết nơi này có rất nhiều thứ không sạch sẽ sao?"
Nghe Dịch Thiên nói vậy, Liễu Như Hoàn càng cảm thấy sợ hãi hơn, lúc này tay chân bà ta đã run rẩy không ngừng.
- " Nói! Tại sao lại bỏ trốn?"
- " Đại nhân! Ta... Ta..."
- " Nếu còn không nói, ta sẽ nhốt ngươi vào đại lao Võ Thành Ti. Để người chịu đủ mọi loại cực hình, đến lúc đó ngươi không muốn khai cũng không được."
Đại lao Võ Thành Ti còn được ví như địa ngục trần gian, một nữ tử yếu đuối như Liễu Như Hoàn nếu vào đó chỉ có con đường chịu khổ. Cuối cùng bà ta phải quỳ xuống cầu xin Dịch Thiên tha mạng.
- " Dịch đại nhân cầu xin ngài tha mạng cho ta. Ta biết lỗi rồi, ta thực sự không nên vì sợ hãi mà trốn chạy."
- " Nếu đã biết sợ thì mau thành thật khai ra mọi chuyện cho ta."
- " Ta không biết chuyện gì hết, ta chỉ là vì sợ hãi nên mới chạy thôi."
Dịch Thiên cười lạnh một cái, sau đó lấy ra một con nhện lớn. Còn tỏ vẻ như nắm chắc phần thắng, nói với Liễu Như Hoàn.
- " Nhìn thấy thứ gì đây không? Nhện độc!
Loại nhện này rất biết tra tấn người khác, một khi trúng độc của nó. Toàn thân sẽ đau nhức đến phát điên, giống như có hàng ngàn con côn trùng đang xâu xé lục phủ ngũ tạng vậy.
Đến lúc đó, ta xem ngươi có nói hay không."
- " Không! Ta không muốn. Xin đại nhân hãy tha cho ta"
Lúc Dịch Thiên sắp đưa con nhện đến gần Liễu Như Hoàn, thì một phi tiêu bay tới. Khiến hắn ta bất ngờ, cũng nhờ thân thủ nhanh nhẹn, nên hắn mới né được. Còn phản công, quăng về phía người kia một con dao.
Người ngồi trên nóc nhà là một nữ tử dung mạo xấu đến khó coi. Nhưng khí chất ấy thì khó ai sánh bằng, dù bộ y phục trên cơ thể có hơi rách nát cũng không che dấu được.
- " Nơi này là thanh lâu, Dịch đại nhân từ trước đến nay luôn chính trực, sao có thể...." nghe Dịch Thiên muốn ở đây, Liễu Như Hoàn dường như muốn ngăn cản.
Thuộc hạ thân cận Dịch Phong bên cạnh lại lên tiếng.
- " Bà nói vậy là không muốn hợp tác với quan phủ à? Nơi này chính là hiện trường vụ án, mỗi ngóc ngách đều có thể có chứng cứ.
Đại nhân nhà ta ở đây một đêm, chính là để điều tra chứng cứ. Bà lại ăn nói khó nghe như vậy, chẳng lẽ đang che giấu điều gì sao?"
Tú bà vội vàng thanh minh
- " Không! Không phải! Chuyện này! Ha ha! Chuyện này là do tôi quá ngu dốt nông cạn. Dịch Đại Nhân xin đừng trách tội."
Nói xong tú bà liền cho người dọn dẹp một căn phòng thượng hạng. Để Dịch Thiên qua đêm, đám đông bên ngoài cũng dần giải tán. Liễu Xuân Lâu cũng trở nên yên lặng hơn thường ngày.
Dịch Thiên lệnh cho toàn bộ người của Võ Thành ti lui về hết, chỉ để hắn ở lại một mình.
Nửa đêm, bên ngoài phòng của Dịch Thiên có tiếng động, sau đó cánh cửa khẽ mở ra một làn mê hương được thổi vào. Một lúc lâu sau, người bên ngoài mới rời đi.
Đúng lúc này Dịch Thiên đột nhiên mở mắt, cũng lén lút theo sau người đó. Người này ra khỏi Liễu Xuân lâu bằng cửa phụ, sau đó xách theo tay nải ra ngoài. Bộ dạng lén lút này trông rất khả nghi.
Dịch Thiên phải xem người này có thể đưa mình đi tìm hung thủ hay không. Nhưng dường như kẻ đó chỉ có ý định bỏ trốn, bởi vì hắn liên tục thì không ngừng nghỉ tới cổng thành.
Dịch Thiên lập tức dùng khí công bay tới chặn đường kẻ kia. Khi đứng trước mặt, cuối cùng Dịch Thiên cũng biết, kẻ Hạ mê Hương với mình, dùng áo đen che kín mít hóa ra lại là một nữ nhân.
Hơn nữa nếu Dịch Thiên đoán không sai, đây chính là tú bà Liễu Như Hoàn. Quả nhiên sau khi khống chế tháo khăn trùm thì đúng là bà ta thật.
- " Tú bà đây là muốn bỏ trốn à?"
- " Không.... Không có. Dịch đại nhân! Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi."
- " Đi dạo! Có ai đi dạo lại mang theo tay nải không? Có ai lại đi dạo ở cổng thành vào ban đêm chứ. Lẽ nào bà không biết nơi này có rất nhiều thứ không sạch sẽ sao?"
Nghe Dịch Thiên nói vậy, Liễu Như Hoàn càng cảm thấy sợ hãi hơn, lúc này tay chân bà ta đã run rẩy không ngừng.
- " Nói! Tại sao lại bỏ trốn?"
- " Đại nhân! Ta... Ta..."
- " Nếu còn không nói, ta sẽ nhốt ngươi vào đại lao Võ Thành Ti. Để người chịu đủ mọi loại cực hình, đến lúc đó ngươi không muốn khai cũng không được."
Đại lao Võ Thành Ti còn được ví như địa ngục trần gian, một nữ tử yếu đuối như Liễu Như Hoàn nếu vào đó chỉ có con đường chịu khổ. Cuối cùng bà ta phải quỳ xuống cầu xin Dịch Thiên tha mạng.
- " Dịch đại nhân cầu xin ngài tha mạng cho ta. Ta biết lỗi rồi, ta thực sự không nên vì sợ hãi mà trốn chạy."
- " Nếu đã biết sợ thì mau thành thật khai ra mọi chuyện cho ta."
- " Ta không biết chuyện gì hết, ta chỉ là vì sợ hãi nên mới chạy thôi."
Dịch Thiên cười lạnh một cái, sau đó lấy ra một con nhện lớn. Còn tỏ vẻ như nắm chắc phần thắng, nói với Liễu Như Hoàn.
- " Nhìn thấy thứ gì đây không? Nhện độc!
Loại nhện này rất biết tra tấn người khác, một khi trúng độc của nó. Toàn thân sẽ đau nhức đến phát điên, giống như có hàng ngàn con côn trùng đang xâu xé lục phủ ngũ tạng vậy.
Đến lúc đó, ta xem ngươi có nói hay không."
- " Không! Ta không muốn. Xin đại nhân hãy tha cho ta"
Lúc Dịch Thiên sắp đưa con nhện đến gần Liễu Như Hoàn, thì một phi tiêu bay tới. Khiến hắn ta bất ngờ, cũng nhờ thân thủ nhanh nhẹn, nên hắn mới né được. Còn phản công, quăng về phía người kia một con dao.
Người ngồi trên nóc nhà là một nữ tử dung mạo xấu đến khó coi. Nhưng khí chất ấy thì khó ai sánh bằng, dù bộ y phục trên cơ thể có hơi rách nát cũng không che dấu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook