Vô Thanh Thâm Xử
Chương 2

Tôi không biết khi người ta nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, hơn nữa còn là trường đúng như nguyện vọng của họ, có phải căn bản là cũng không có cảm giác hưng phấn gì như tôi hay không.

Dù sao tôi chỉ cảm thấy ảo não bởi thời gian nhập học trùng đúng ngày sinh nhật lần thứ mười tám của mình.

Mẹ nó! Nguyên bản tôi tính toán cho cụ nhà xuất huyết (*) một phen, đến khách sạn sang chảnh nhất thành phố làm một bữa.

(*) Xuất huyết ý là tốn tiền ý…

Ba tôi làm ăn sinh ý rất lớn, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này mà ông không có nhiều thời gian quan tâm đến tôi hay không, hoặc là do ông trời sinh tính tình tương đối đạm bạc.

Rất có thể là trường hợp sau, bởi vì ba mẹ tôi hai người trên cơ bản là đã duy trì tình trạng ly thân từ lâu, ngẫu nhiên gặp lại sau một thời gian xa nhau, như thế nào cũng nhìn không ra tư thế củi khô lửa bốc.

Mẹ tôi làm giám đốc thiết kế trong một công ty quảng cáo nổi tiếng, thuộc loại chức nghiệp có thu nhập cao phẩm vị tốt. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì số ngày ở nhà hay thậm chí là ở Trung Quốc không được nổi một phần tư. Bà đi khắp nơi trên thế giới tìm kiếm linh cảm, nói nhỏ nhé, tôi cảm thấy bà đi ngắm trai đẹp thì đúng hơn.

– tán mà không loạn.

Khi còn học tiểu học, giáo viên dạy chúng tôi viết lối chữ phiên âm đặc thù, tôi nhịn không được phụt cười, này giống lối sinh hoạt của nhà tôi nha!

Lão đầu kia được hiệu trưởng đặc biệt mời tới dạy ở trường bọn tôi, vậy mà bị tiếng cười của tôi phá hỏng bầu không khí lớp học, ông căm tức rống: “Tần Thụy! đi ra ngoài tự kiểm điểm.” Một đầu tóc dài lay động, vừa tán lại loạn.

Tôi thấy cũng không có gì, chỉ là thuận tay viết chơi mấy chữ thôi mà.

Đi tới cửa, tôi ngước mắt nhìn lại, cười đến vân đạm phong tình.

Sau đó mấy cô bé chưa được khai sáng về chuyện tình ái nhất thời tròng mắt toàn bộ biến thành hình trái tim.

Còn có thầy giáo phẫn nộ hô to –“Tập trung tập trung!”

Mẹ tôi thỉnh thoảng về nước sẽ luôn mang về thật nhiều quà cho tôi. Con mẹ nó mọi người khoan hãy nói, mấy món đồ của nước ngoài gì đó thật sự là hiện đại tinh xảo.

Năm học cấp hai, mẹ tôi mang từ Nhật về một chiếc xe đua đồ chơi. Tôi cầm đi đấu với đám trẻ con gần nhà, mấy chiếc xe được xưng là “Thiết huyết tướng quân”, “Lưu manh đại bôn”, “Hùng khởi nộ hán” của tụi nó đều bị đụng cho bật cả khung, trong khi “quỷ Nhật Bản” của tôi vẫn uy phong bất bại, nửa địch thủ cũng không có.

Cuối cùng vẫn là tôi thấy phiền, cảm thấy mấy chiếc xe nhỏ thất linh bát tán kia đem đi so với ô tô của tôi thật chẳng có ý tứ gì, liền giơ chân đạp mấy cái. Con mẹ nó mấy thứ đồ chơi kia thật đúng là tự nhiên cứng lạ thường, tôi một cước không những không đạp hỏng nó ngược lại ngón chân còn ẩn ẩn đau.

Tôi nóng nảy hẳn lên, thực sự tính toán ghi hận với một chiếc ô tô đồ chơi.

Sau khi đạp bảy tám phát tôi mới thở hổn hển đá mấy cái xe rách nát đi, cõi lòng đầy anh hùng khí khái, kêu: “Tụi bây có phục hay không.”

Đám con trai kia đứa nào mắt cũng đỏ.

Bọn họ nổi giận.- -|||||

Tụi con trai nổi giận, nhưng lũ con gái lại cảm thấy tôi thật ngầu, giống như hoàng tử bạch mã bước ra từ những giấc mơ màu hồng, kỳ thật tôi chán ghét cách dùng từ này, ghét muốn chết, cảm thấy cách gọi cái gì mà “Vương tử” rất đàn bà nha.

Xa phía trước còn có rất nhiều cô bé hi vọng được thân thiết với tôi.

Thường thường là chỉ cần tôi cười, mấy nữ sinh bình thường hay kiêu căng, cái mũi hếch tận trời cũng sẽ đỏ mặt cúi đầu, còn lén nhìn trộm tôi một cái.

Tôi biết lúc tôi tươi cười tựa như ánh mặt trời, thời điểm cười rộ lên ánh mắt lấp lánh lấp lánh, hơn nữa còn đen nháy, khi cười môi nhếch lên thành hình cung, lộ ra hàm răng trắng bóng cùng hai chiếc răng nanh. Nói theo kiểu văn nghệ chính là sự kết hợp giữa trai hư dụ hoặc câu dẫn và bé trai hồn nhiên dương quang.

Tôi rất được lòng hội con gái.

Tôi biết.

Tôi đương nhiên cũng khá khéo léo trong việc tận dụng điểm này.

Cho nên ba mẹ tôi cũng lười quản về mặt phương diện này, tôi thì vẫn như cũ, tan học chạy đi chơi như điên, ngày kế đến trường sẽ có người hai tay dâng đáp án bài tập thơm ngào ngạt cho tôi chép.

Đối với hiện tượng này, thái độ của ba tôi là khẽ nhếch mép, nhìn không ra là ngạo mạn hay cao hứng.

Ba chỉ nói với tôi một câu, ‘Tần Thụy, nhớ chú ý chừng mực, có chơi hơn nữa kỳ thật cũng giống nhau.’

Kỳ thật đều giống nhau…… Những lời này lập tức khắc sâu trong đầu tôi cho dù khi đó tôi chẳng hiểu gì.

Sau một đoạn thời gian dài, tôi chính là dựa vào những lời nói này mà tự nhủ với lòng mình phải dứt ra khỏi sự si mê trong tuyệt vọng với Trần Mặc, nói cách khác, những lời này chỉ là cái cớ để tôi yên lòng, thoải mái rời khỏi đoạn tình cảm kia.

Mà mỗi lần nói đến đây, mẹ tôi sẽ rất đắc ý mà ôm chặt lấy tôi, mùi nước hoa nồng đậm trên người bà quả thực làm tôi không thể hô hấp.

Khó trách ba tôi mỗi lần gặp mẹ là lại trợn trắng mắt.

“Con trai bảo bối~~” Mẹ thích đàn ông bảnh bao, cho nên càng đắc ý vì con trai mình được nữ sinh hoan nghênh như vậy.

Tôi giãy dụa né ra, mặc kệ là ai, tôi đều không thích tiếp xúc đụng chạm thân thể.

“Thằng nhóc này!” Mẹ không lay chuyển được tôi, lúc buông ra còn cố tặng thêm mấy dấu son môi: “Thằng quỷ con, quỷ phong lưu, không biết làm đau lòng bao nhiêu cô gái rồi!”

Đến khi lên trung học, tôi mới cảm thấy mình bị những lời này oan uổng chết mất.

Không phải là tôi không thích con gái, tôi thấy làn da trắng hồng của mấy cô ấy cũng rất đáng yêu đó chứ, còn có mái tóc dài trơn mượt này, rồi đường cong chập chùng cũng rất hấp dẫn.

Nhưng từ trước đến nay, sự yêu thích của tôi đối với phái nữ cơ bản mà nói chỉ dừng lại ở khuôn mặt, tôi hưởng thụ quá trình tiếp cận thân thiết của bọn họ, nhưng một khi đến thời điểm con gái chờ mong thái độ mà tụi con trai nên bày tỏ thì tôi lại thấy vô vị nhạt nhẽo.

Nhoáng cái đã qua tháng năm trung học, tôi vẫn dựa vào sự dư dả của ba mẹ mà thoải mái sống qua ngày.

Tôi không phải thể loại lưu manh bất lương, nhưng tôi tuyệt đối không phải học sinh ngoan ngoãn gì. Nhà có tiền mà khoác lên bộ dáng lưu manh cũng chả hay ho, nhưng đôi lúc sẽ nảy lên vài ý tưởng xấu xa ghẹo người.

Lúc tốt nghiệp trung học, có vài đôi yêu nhau trong lớp Lý công khai mối quan hệ, cả ngày đọc sách cùng nhau, giữa trưa thì chạy ra ngoài lén lút nắm tay, ngây thơ mua Băng Kì Lâm (kem) ăn.

“Má ơi!” Cả người tôi muốn nổi da gà.

Kỳ thi vào cao đẳng đại học chấm dứt, tôi biết mình làm bài được, hẳn là thành tích không tệ, bởi mỗi khi thi cử tôi luôn phát huy 200% thực lực.

Sau lễ tốt nghiệp, tôi qua Ý du lịch cùng mẹ.

Đứng ở quảng trường thánh Mark, nhìn đàn bồ câu vỗ cánh bay đi, tôi đột nhiên có cảm giác có lẽ trên đời này không có điều gì có thể khiến tôi điên cuồng hoặc tuyệt vọng.

Về nhà, tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển.

Trước sinh nhật một ngày, tôi đang ngồi trên xe lửa.

Tôi kiên trì cự tuyệt lời đề nghị ngồi máy bay khoang hạng sang của ba. Tôi cũng kiên định rằng trong bốn năm đại học, tôi có thể tự lập, tôi muốn tự bắt đầu mọi thứ từ giây phút này.

Tôi dùng khoản tiền ngồi máy bay để mua vé xe lửa và một đống quần áo hãng Nike, không quên đem theo vài đôi giày mình thích nhất.

Cứ như vậy, ngày hai mươi tháng chín năm nào đó, tôi vừa nhai kẹo cao su vừa bước vào cổng trường trong đúng ngày sinh nhật của mình.

*****

Cảnh tượng ngày đầu tiên báo danh, căn bản chỉ có thể dùng hai chữ “thảm thiết” để hình dung.

Giữa khuôn viên trường đặt một cái bảng thông báo, tân sinh viên dựa vào số báo danh sẽ được phân theo ban và chỗ ở trong ký túc xá.

Tôi cả người khoác lên trang phục nhẹ nhàng khoan khoái, không thể không hình dung với hạc trong bầy gà. Tuy trong đám đông chen lấn nhưng không ít nữ sinh len lén nhìn trộm tôi, tính ham hư vinh của tôi càng được thỏa mãn, càng lười chen lấn trong đám đông.

Tôi chán ghét bầu không khí hỗn tạp này.

Thoạt nhìn thì mỗi bảng hiệu của từng ban ngành được đặt trên một chiếc bàn dài, một dãy xếp hàng, đến tọa trấn đại nhị đại tam sinh vô luận nam nữ, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp , cho dù không tính toán điếu ngây thơ mã tử hoặc hiện tại lưu hành đệ đệ tình nhân đến huy sái liệt hỏa thanh xuân, cũng tốt ngạt yếu bày ra xuất thân vi tiền bối trí tuệ hòa phong thải đến.

Nhưng là đến đưa tin tân sinh nhóm theo thông cáo bản thượng tra được phân ban hòa ký túc xá hào sau, vội vàng chém giết chiếm hảo phong thuỷ giường còn đến không kịp, đó có điểu không đến với ngươi tâm tình nhiệt huyết thanh niên lại hồng lại chuyên kế hoạch lớn đại chí lý tưởng.

Kết quả là, sân ga học trưởng học tỷ nhóm cảm thấy thất bại, than thở vài tiếng “Này giới tân sinh a……”,“Tưởng chúng ta năm đó……” cách mạng vịnh ngâm sau, phân phân đạp tuyết vô ngân rời đi.

Nói đạp tuyết vô ngân thật đúng là không phải tán dóc , bọn họ không chỉ có bản thân rời đi, còn đem đảm đương sân ga khóa cái bàn cũng nhất dựa vào nhi khiêng đi.

— này rõ ràng không phải bản thân lớp thiếu chân phá giác kia tổ, không khối khối thừa dịp không có người chú ý đổi trở về không lớn mệt !

Cho nên, khi tôi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống thì đã thấy một bạn đến trước ngủ rất thoải mái.

Hắn duỗi thẳng hai chân, lưng dựa về phía sau, mũ lưỡi trai che nửa mặt.

Tư thế thả lỏng, giống như ngủ vậy.

“Hey, anh bạn……” Tôi đi tới, “Nhường một nửa đi, chân tôi nhũn hết rồi đây.”

Hắn lười biếng dịch sang, nhưng rất có ý vị.

Tôi đoán có lẽ cũng là một tên lợi hại đây.

Mũ bị lấy ra, tôi liền thấy một đôi mắt rất sâu sắc.

Nói thật, không thể nói hắn rất anh tuấn. Nhưng làn da lúa mạch, đôi mắt đen sâu thẳm rất cuốn hút.

Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, huýt sáo một cái rồi làm động tác mời, cười như không cười.

Tôi không hiểu nụ cười ấy của hắn, nói dễ nghe thì là độc đáo, còn khó nghe thì giống như động vật hoang dại trong đêm khuya, cảm giác thị huyết.

“Tân sinh? Hệ gì? Phân ban mấy?” Hắn hỏi một cách chậm rãi.

“Không biết nữa,” tôi không khách sáo ngồi xuống, “chưa xem…… nói thật, giống như nông dân luôn muốn nhìn thấy biển, hóa ra biển toàn là nước, bây giờ tôi đã hiểu được, đại học con mẹ nó toàn là người. Chen lấn nhau thật khủng bố, giống như đang kéo bè kéo lũ đánh nhau vậy.”

“Sợ bị nữ sinh sỗ sàng, đánh rớt dương khí?” Hắn nhàn nhã nói một câu.

Tôi sửng sốt. Nói theo bản năng, “Lăn ra chỗ khác!”

Hắn nhìn tôi cười to, giống như bị mắng rất vui vẻ, cười to đến mức khiến tôi cũng ngượng.

“Học hệ nào?”

“Không biết nữa,” Tôi nhún vai, “Ba tôi điền, tôi chỉ biết quản lý cái gì ấy, cụ thể là gì cũng không biết.”

Hắn lại đang cười, tôi nhíu mày, “Cậu cười cái gì?”

“Đoán đi.” Hắn hất cằm.

“Không lẽ ý cậu là tôi học hệ bổ âm lấy dương?” Tôi nghiêm túc nói.

“Không, không, sao lại nói tôi nghĩ vậy!” Hắn bi phẫn lắc đầu, “Tôi đoán cậu cậu quản nạn mại dâm thôi.”

“—Cút mẹ đi!”

Lần này tôi bị lời nói tục không che dấu chọc cười.

“Cậu ở khóa trên?” Bên kia tình hình chiến đấu vẫn diễn ra quyết liệt.

“Ừ……” Hắn lẩm bẩm, “Trần Mặc.”

Tôi giơ tay ra, nở nụ cười tỏa nắng. “Tôi gọi là Tần Thụy, Tần Thụy Tần, Tần Thụy Thụy.”

Hắn nắm lấy tay tôi lay vài cái, “Khẳng định oắt con là tên tự kỷ cuồng. Người như cậu chắc yêu gương lắm.”

Tôi đanh mặt lại nhìn hắn, xiết chặt ba lô.

“Đi đi!” Hắn chịu không nổi cười to.

Tôi nhăn nhăn cái mũi, “Sao không đi hướng dẫn tân sinh?”

“Cũng chẳng có gì……” Hắn thầm thì thì thầm, có chút phiền toái phất tay, “Kỳ thật năm nào cũng giống nhau thôi.”

“Ừm……”

“Ai ai……” Trần Mặc tựa hồ không chịu nổi bầu không khí đang nhạt dần này, “Nếu còn đợi, không bằng tôi mời cậu một ly nước.”

*****

Trần Mặc lôi tôi vào một góc căn tin, nơi này cách cửa rất xa, mát mẻ lại thoải mái.

“Muốn uống cái gì, nói đi, tôi mời.”

Tôi nhìn Trần Mặc, đột nhiên có chút mơ hồ hơi hoảng hốt, nơi đang ngồi hơi u ám, cho dù bên ngoài mặt trời đang tỏa nhiệt, hai người ngồi đây, trong bầu không khí này, đối diện là nụ cười thị huyết của hắn.

“Phát ngốc gì đó, bị phơi nắng đến mụ người rồi à?” Hắn cố ý nói to.

Tôi lập tức sốc lại tinh thần.

Đột nhiên một trận xúc động ập đến, “Trần Mặc, cậu mời tôi à?”

“Chẳng lẽ vừa rồi tôi phóng thí!” Hắn nghẹn miệng, “Giống đàn bà thế, lắm lời!”

“Vậy mời tôi một chén rượu đi.”

Tôi chăm chú nhìn hắn.

“……?” Hắn nghi hoặc nhìn lại tôi, hỏi là thử bia không.

Tôi đồng ý.

Bia được bưng lên, tôi mượn hai cái ly của ông chủ, Trần Mặc nhíu mày hỏi có cần đồ nhắm không?

“Không cần, không cần.” Tôi dần được thả lỏng “Đâu phải nghiêm túc uống, về sau có cơ hội tôi mời cậu.”

Nói xong, tôi nhét ly vào tay hắn, hắn vẫn còn mơ màng, không hiểu là cảnh làm say người hay bia làm say.

Tôi tốt bụng giải thích.

“Trần Mặc, chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”

Hắn mở to hai mắt, “Cậu……”

“Còn nữa,” Tôi hớp một ngụm, “Chúc mừng cậu, cậu là người đầu tiên chúc mừng tôi tròn mười tám tuổi.”

Hắn hé miệng, dũng cảm uống hết một ly bia đầy.

“Nhóc khiến tôi rất kích thích đấy.”

*****

Tôi không ngờ nhanh như vậy mà hai người mỗi ngã rồi, cứ thấy việc này có chút ác, cảm thấy lẻ loi giữa thành phố xa lạ, có cảm giác khó nói thành lời.

Nhưng Trần Mặc kiên quyết có chuyện phải làm, “Tần Thụy, trường học đâu có lớn, chúng ta còn cơ hội gặp nhau, sau đó cậu phải mời rượu tôi đấy.”

“Hầy……” Tôi bất đắc dĩ, nhìn hắn chạy xa dần, đột nhiên muốn hô to, “– Trần Mặc! Cậu ban nào!?”

“……” Hắn quay đầu lại, nói cái gì tôi nghe chẳng rõ.

“Cái gì –” Tôi bực tức đá văng cục đá ven đường.

“……” Hắn thở dài, “…… Sinh…… nhật vui vẻ……”

“…… Cậu nha ……”

Trở về quả nhiên đã ít người hơn.

Tra xong, tôi ở phòng 438.

Lúc ấy tôi trưng vẻ mặt tiêu chuẩn, hắc tuyến đổ ào ào, một bên leo lên lầu bốn một bên than thở, lúc mở cửa, “Ủa, còn ai muốn vào 438!”

Phòng 438 có bốn người.

Người thứ nhất họ Chu tên Tiêu, vừa thấy là biết loại người vô tư rồi, thích náo nhiệt.

“Cậu đã tới ~~ chúng tôi chờ cậu này giờ đó.” Chu Tiêu nhìn thấy tôi thì rất nhiệt tình, giúp tôi kéo hành lý vào, “Phòng này quay về hướng bắc, hơi nhỏ, tuy nói không bằng đối diện, nhưng có bốn người, sạch sẽ à. Đối diện có tám người, y như chuồng heo.”

Lúc Chu Tiêu đang nói, một nam sinh thấp bé đi ra, trên mặt là cái kính cận dày cui, nhìn nhìn Chu Tiêu, nói kéo dài có ý trêu chọc, “Heo…… nhốt lại…… Chu…… a……”

Chu Tiêu tru lên, nhào qua rống to “Xem anh dạy cho cậu biết thế nào là yêu thương đồng loại.”

Người thứ hai, Ninh Viễn An.

Nhìn như con dê nhỏ hướng nội, kỳ thật tính tình có thể so với dã lang còn dã lang hơn.

Cửa lại bị đẩy ra, lực rất mạnh dọa cả Chu Tiêu và Ninh Viễn An dừng mọi động tác.

Người tới rất cao to, chữ ‘khốc’ hiện rõ trên mặt.

“Tôi ở 439,”— bạn ở phòng đối diện, “Đây là chăn của phòng các cậu, bây giờ đã đủ người nên tôi đem qua trả.” Nói xong, ném đống chăn khỏi tay.

Nói thật, cái tính của người này khiến người ta không khỏi oán hận. Đống chăn vui vẻ rơi xuống…… chính giữa đống rác……

“Chăn của tôi……” tay Ninh Viễn An bắt đầu rút gân……

Tên đó liếc một cái, quay đầu bỏ đi.

“Mẹ nó…… ! Đây có phải là nhà hắn đâu!” Ninh Viễn huơ tay huơ chân, tôi bị cậu ta dọa đứng ngốc một chỗ.

“Ê!” Tên đó cũng bị dọa, “Bình tĩnh một chút……”

Chu Tiêu vội vàng chạy lên giữ chặt Ninh Viễn An, khuyên cậu ta bớt giận lại đi.

Ba tên cười khan.

“Đứng im đó!” Ninh Viễn An nhìn khốc ca đang đẩy cửa ra, lạnh lùng hô, ba người còn lại đổ mồ hôi lạnh ào ào.

“!!” Ninh Viễn An không nói một tiếng, chỉ là dựng thẳng ngón giữa tay trái lên, dùng sức ngoắc ngoắc.

Khốc ca ngốc hết mấy giây, sau đó nhịn không được…… Mặt có chút rút gân……

Nói thật, ba người còn lại cũng muốn rút gân……

Thật sự…… Thật sự…… muốn cười lắm rồi……

Ninh Viễn An phủi sạch hình tượng ngoan ngoãn thuần khiết, cái cơ thể mảnh khảnh mà bày ra tư thế đó…… Thật sự…… Thật sự…… thực muốn cười, tựa như thay núm vú bằng cao su mà em bé đang nút bằng điếu thuốc lá.

Khốc ca rút gân xong, cúi đầu nhìn xuống Ninh Viễn An rồi xoay người rời đi.

Sau đó tôi mới biết người thứ ba, Nguyên Chi Tĩnh.

Ánh mắt cậu ta hơi giống Trần Mặc, rất sâu, đen láy, nhưng so Trần Mặc an toàn hơn. Trên người cậu ta tiết ra khí tức thực trầm ổn, có thể làm cho người ta dễ dàng an tâm, tin tưởng.

Tôi lại nhớ tới nụ cười thị huyết của Trần Mặc.

Tôi bắt đầu dọn dẹp hành lý, phòng rất nhỏ, bốn người vừa quen nhau nên phòng có hơi chật.

Đột nhiên nhìn thấy giấy báo danh, không phải của tôi.

Mở ra, sửng sốt.

Tóc của người trong ảnh hơi ngắn hơn bây giờ, có thể là trước khi học trung học.

Tên họ, Trần Mặc.

Hóa ra cậu ta cũng là tân sinh.

Giống như tôi.

Đột nhiên rất muốn cười, hắn dám gạt tôi!

Ninh Viễn An, Nguyên Chi Tĩnh và Chu Tiêu dọn dẹp nhanh hơn tôi, đã đi dự lễ khai giảng.

Khi mở cửa, cả người Ninh Viễn An dựng lông lên, nhìn chằm chằm phòng đối diện 439, e sợ khốc ca đột nhiên xuất hiện, khí thế hiện tại của cậu đã tụt một bậc.

Tôi kiềm nén không bật cười, “Đối diện là hệ nào thế?”

“Giống mình,” Nguyên Chi Tĩnh giúp tôi đẩy cái tủ, cười hiền lành, “Hai phòng này đều là hệ quản lý.”

Bọn họ đi không bao lâu, tôi cũng dọn dẹp xong rồi. Nhớ tới cảnh người người chen chúc lúc nãy, thật sự không muốn đi nữa, yên tâm ở lại ngủ một giấc.

Xem ra đối diện còn một người.

Ngẫm ra cũng là hàng xóm lại cùng lớp, cần phải giao lưu, thứ hai cũng coi như thay Ninh Viễn An hàn gắn đôi chút.

“Có ai không?” Tôi đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

“Có, ai đó?” Giường cuối hình như có người.

“À…… Tôi……”

Tôi đứng ở trước giường, vừa vặn đúng lúc người nọ ngẩng đầu lên.

Hai bên sửng sốt.

“Đã lâu không gặp.”

“Không phải mới uống rượu với nhau sao? Cám ơn cậu đã mời tôi.”

“Sinh nhật vui vẻ, Tần Thụy.”

Hắn ngồi chồm hỗm trên giường.

Tôi đứng ở trước giường.

Hai bên hơi giật mình, không ai đủ tỉnh táo đánh vỡ cục diện bế tắc.

Phòng ngủ mới, có các loại mùi giao tạp trong không khí, phô thiên cái địa ập vào hai người.

Sau đó, ‘phựt’ một tiếng, dây treo quần áo đứt phăng, một đống lớn quần áo rơi lên người tôi.

“A……” Hắn khẽ kêu lên, tầm mắt bị che khuất, tôi vung tay loạn xạ nên mất thăng bằng, ngã về phía trước.

Tôi đè lên người hắn, không biết môi đụng phải chỗ nào trên mặt hắn.

Trên người hắn có mùi vị dương cương sạch sẽ.

Tôi lại bắt đầu hoảng hốt, không nhất thiết phải làm quá, nhưng tôi lại giãy dụa, giống như cô gái chưa hiểu sự đời.

“Này!” Hắn ngồi chồm hỗm nhưng bị tôi áp đảo, “Con mẹ nó chậm một chút, gấp cái rắm gì!”

“Cậu……” Hơi thở của hắn cứ phả vào mặt, càng ngày tôi càng hoảng, gương mặt của hắn rất gần, môi hai người sắp chạm nhau rồi…… “Cậu nha, ham muốn tình dục lắm rồi à sao còn chưa chịu đứng lên!”

Tôi sợ bị hắn nhìn ra sự bối rối này, tôi không muốn hiểu sâu những câu hắn đã nói.

“Cậu….. cậu……” Hắn muốn cười, lại làm như xấu hổ lắm, “Cậu xong đời rồi, vừa vào đai học đã hư hỏng, đọa lạc đến mức dám làm chuyện này với đàn ông……” Hắn tựa hồ càng nói càng vui.

Đầu óc tôi ‘binh’ một cái, chỗ bị hắn chạm vào dường như đang nóng lên, thậm chí hạ thân cũng bắt đầu rục rịch.

Tay của tôi đang chống tại đùi hắn, bối rối cơ hồ đã đánh mất lý trí, chỉ thuận theo bản năng vuốt vuốt, hồ đồ phun ra câu: “…… Tôi muốn fuck cậu!”

……!!

Giây tiếp theo, tôi chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, khi hồi thần lại, cả người đã bị hắn đè lên, hắn cố nhấn xuống khiến tôi hoàn toàn vô lực.

Ánh mắt hắn thâm sâu, quang mang khiến tôi sợ hãi.

Hắn giương ra nụ cười thị huyết.

Hắn hé miệng phun toàn bộ hơi ấm lên mặt tôi.

“Vừa rồi cậu nói cái gì?” Hắn nói một cách hung ác, “…… Ai fuck ai? Hửm?”

*****

Trong nháy mắt đó, tôi thề tôi đã nhìn ra một phần bản chất của hắn, huyết tinh, hiếu chiến, thậm chí là dã man.

Mấy thứ này khiến tôi trầm sâu vào, thậm chí ý niệm muốn thoát ra cũng chẳng có, tôi bắt đầu rét run, sợ hãi sự thật gần như điên cuồng này, tôi cảm thấy mình cực vô sỉ.

“Hừ!” Tôi bị dọa ngốc khiến hắn đắc ý, “…… Sau này còn dám nói bậy nữa không!”

Tôi trừng hắn, một câu cũng nói không nên lời, trong lòng cảm thấy khuất nhục, thậm chí muốn một cước đá vào hạ thân hắn.

“Ê — ! Làm cái gì!!” Cửa bị đẩy ra, có người đi vào. Người đó đi lại gần hai người, giọng điệu có hơi nghi hoặc, “Ai đây?”

Nhìn lại tình cảnh bây giờ thật ái muội.

“…… Buông tôi ra!” Mặt tôi đã đỏ lên vì tức giận.

“Ai? Ai?” Người đó càng tò mò.

Hắn cười tà nhìn tôi, “…… Tụi này đang thân mật.”

Những lời này khiến tôi muốn bùng nổ, nếu trên tay có hung khí, tôi thề tôi sẽ xẻo thịt hắn!

“…… Nói lại một lần nữa xem!” Tôi kiềm nén tức giận nhưng đáng tiếc hắn không nhận ra điều đó.

“…… Thẹn thùng hửm?” Hắn càng nói càng hăng.

Người nọ hơi xấu hổ nhưng không nén cười.

Tôi nâng tay, cho một đấm vào bụng hắn, đánh người mà tay đau đâu kém gì. Tôi nghe hắn rên rỉ vì đau đớn. Điều này khiến tôi hơi đắc ý.

“Vương bát đản!” Hắn nổi giận rồi giống dã báo, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu đánh thật!…… Cậu không phải người! Do cậu gây sự trước nhé!” Hắn phẫn nộ dùng đầu gối muốn đánh vào nơi yếu hại của tôi, “Cậu cho là tôi không dám đánh cậu? Tôi từng mời cậu uống bia mà không được fuck cậu ư?”

Cuối cùng ly rượu chúc mừng kia bị những lời ô uế nhiễm bẩn, thành một đoạn trí nhớ dơ bẩn không chịu nổi.

Tôi bị hắn đánh đau, mặt mày tái nhợt, như là bị nổ thành trăm mảnh nhỏ.

Dùng hết sức giãy khỏi, tôi được đến tự do, cảm thấy cả người mềm nhũn, hai mắt hung tợn chiếu vào hắn.

Hắn cũng rất chật vật, ngực đang dồn dập vì thở dốc.

Tựa như dã thú lưỡng bại câu thương, chẳng còn sức để đánh tiếp nhưng không ai cúi đầu nhận thua trước. Xung quanh là một đống quần áo, chiến trường hỗn loạn.

“Thôi nào thôi nào…… có gì từ từ mà nói đi chứ!” Hóa ra là khốc ca nãy gây hấn với Ninh Viễn An.

Cậu ta thấy rõ mặt tôi, không khỏi sửng sốt, than thở: “Phòng ngủ vừa bị nổ tung hã?”

Tôi muốn cười, khóe miệng lại đau xót, bấy giờ mới nhận ra cái mặt mình đã sưng vù mất rồi.

Mẹ, đánh người tránh mặt, tên khốn nạn này lại đánh ngay mặt mình!

Trần Mặc có chút bình tĩnh lại rồi, ánh mắt nhìn tôi có hơi mềm mại, áy náy.

“A Nam,” Hắn kêu khốc ca, “Không sao đâu, tôi với cậu ta…… mới quen nhau lúc sáng, vừa rồi đánh chơi thôi, không ngờ lỡ tay.”

Hắn vừa nói vừa nhìn tôi, cố gắng cười.

Tôi biết hắn đang bày ra bậc thang cho tôi xuống, lúc này chỉ cần tôi tán thành, chúng tôi vẫn là bạn của nhau.

Nói thật, tôi đã bị những lời nói ghê tởm của hắn làm cho phẫn nộ.

“Tốt rồi tốt rồi, nếu không có chuyện gì……” A Nam vội vàng hoà giải, “Thì…… thì……” Cậu ta vò vò mái đầu đinh, nhìn tôi và Trần Mặc.

Tôi hừ lạnh một tiếng, giãy dụa đứng lên, chân mềm nhũn khiến tôi lảo đảo nhưng không chịu vịn vào lan can.

Trần Mặc do dự muốn đi lên đỡ, A Nam đã đến trước, “Muốn tôi đỡ cậu không?”

Tôi còn chưa lên tiếng, Trần Mặc đã tiến lên, ngăn cách A Nam và tôi, khó chịu nói, “…… Tôi đỡ cho.”

Tôi cười lạnh, không thèm để ý đến.

“Này……” Trần Mặc đi theo tôi, mặt lúc xanh lúc trắng, “…… Tần Thụy, cậu cũng đừng rất…… rất……” Hắn có chút không cam lòng, “…… Còn hẹn nhau nữa không, đừng vì chuyện này mà…”

Tôi lại cười lạnh, hỏi, “…… Cậu cảm thấy tôi có hứng với cậu?”

Hắn sửng sốt, lập tức hiểu được những lời tôi nói mà nhỏ giọng lẩm bẩm, “…… Không phải……”

“Vậy cậu nghĩ cậu mới mời tôi một ly thì chuyện thao tôi rất hợp tình hợp lý?”

Khí thế bức người, nói lời thô tục mà mặt cũng không đỏ, chỉ cần nhớ lại quá khứ huy hoàng trước kia mà cảm thấy nhục nhã.

“Này!” Hắn oan uổng kêu lên, “Cái từ đó là do cậu nói trước!”

Tôi không thèm nhắc lại, muốn về phòng, hắn lo sợ vô cớ, do dự không đi cùng.

Tôi quay đầu lại, nói bằng cái giọng lạnh tanh, “Trần Mặc, về sau dám trêu tôi một lần, tôi đánh cậu một lần.”

Hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tức giận.

“Cho dù gãy xương tay hay chân thì chớ trách.” Tôi quăng câu cuối cùng, “Tốt nhất đừng xem thường lời tôi nói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương